Chương 40: Phỏng vấn (3)

 

“Chị ấy nói mình tên là Ôn Thủ Ức.” Cố Niệm Chi để ý đến vẻ mặt Hà Chi Sơ, thấy ánh mắt đen như mực của anh ta không hề dao động, chỉ có thái độ là lạnh lùng hơn trước, bèn cười ha ha rồi nói: “Giáo sư Hà, có lẽ chị ấy chỉ muốn tốt cho em thôi. Thầy đừng nóng giận.”

 

Dừng một lát, cô lại nói với vẻ trào phúng: “Có khi chị ấy lại biết em không chịu nổi bị khích tướng nên mới khích bác em thôi! Như thế em mới có thể phát huy tốt hơn được. Thầy xem, chẳng phải hôm nay em biểu hiện tốt lắm sao… Thầy sẽ gửi cho em giấy thông báo trúng tuyển chứ?”

 

Hà Chi Sơ từ tốn cất kĩ tập tài liệu, đứng lên liếc Cố Niệm Chi rồi đáp với giọng điệu máy móc: “Năng lực diễn đạt của cô rất tốt, cứ tiếp tục giữ vững phong độ này, về sau ắt có thể ra tòa làm luật sư biện hộ.”

 

Sau đó, Hà Chi Sơ vừa ra ngoài, vừa lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn. Cuối cùng anh ta lên website của khoa Luật trường đại học B, ấn chọn “trúng tuyển” ở tên của Cố Niệm Chi, xác nhận xong thì cho cô xem: “Em có thể vào kiểm tra email rồi, email trúng tuyển chắc đã được tự động gửi đi. Còn giấy thông báo trúng tuyển chắc phải mất ba ngày em mới nhận được, nếu vẫn không thấy có thể gọi điện báo tôi.”

 

Cố Niệm Chi vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra để kiểm tra email.

 

Quả nhiên đã có một email thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh hệ thạc sĩ của khoa Luật đại học B trong email của cô.

 

Nhận được thứ này rồi, Cố Niệm Chi mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác hòn đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã có thể nhấc xuống.

 

Cô lập tức chuyển tiếp email này cho Âm Thế Hùng và Trần Liệt.

 

Cô không gửi cho Hoắc Thiệu Hằng là vì anh không có email cá nhân.

 

Anh chưa bao giờ xem email công việc của mình, mọi thứ đều do thư ký Triệu Lương Trạch của anh quản lý, nên Cố Niệm Chi cũng chẳng hơi đâu làm mấy chuyện vô ích đó.

 

“Cảm ơn Giáo sư Hà, về sau nhờ thầy quan tâm đến em nhiều hơn.” Cố Niệm Chi lại cúi đầu cảm ơn Hà Chi Sơ một lần nữa, “Hy vọng Giáo sư Hà sẽ rộng lượng bỏ qua chuyện em đi trễ hai lần phỏng vấn trước.”

 

Hà Chi Sơ còn đang nhắn tin trên điện thoại di động, nên chỉ dửng dưng đáp: “Nếu tôi không định chọn em, chỉ cần cho em trượt phỏng vấn là được rồi, cần gì phải vẽ thêm chuyện cho em riêng một suất nhập học vào mùa xuân? Tôi không có nhiều thời gian rảnh đến mức đã chọn em rồi còn gây khó dễ cho em đâu.”

 

Cố Niệm Chi làm mặt quỷ sau lưng Hà Chi Sơ, cười hì hì nói: “Em biết ngay Giáo sư Hà không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi, tiểu nhân hai mặt mà. Vậy nên em mới bất chấp áp lực tâm lý nặng nề để phỏng vấn đó, may mà cuối cùng cũng đỗ rồi!”

 

Hà Chi Sơ dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, nhíu mày: “Đừng có đoán mò.” Dứt lời, anh ta lại chuyển chủ đề: “Hè năm nay em tốt nghiệp rồi, mà đến tận mùa xuân sang năm mới nhập học, còn những nửa năm nữa, em đã có kế hoạch gì chưa?”

 

Cố Niệm Chi lắc đầu: “Tạm thời em chưa tính đến, chắc phải bàn bạc với người nhà đã.”

 

“Có vẻ em rất nghe lời người thân?” Hà Chi Sơ nhạy bén phát hiện ra chuyện này.

 

Các luật sư giỏi đều là những chuyên gia tâm lý tay ngang.

 

Cố Niệm Chi nhún vai mỉm cười, “Em còn nhỏ mà, vẫn chưa tròn mười tám tuổi nên tất nhiên là phải nghe lời người nhà rồi, họ cũng đâu làm hại em.”

 

Hà Chi Sơ không nói gì thêm, cúi đầu xuống bấm số.

 

Chuông điện thoại của Cố Niệm Chi lập tức vang lên. Cô vừa định nghe điện thoại thì đối phương lại cúp máy.

 

Hà Chi Sơ giơ tay lên ra hiệu: “Đó là số điện thoại di động của tôi, em nhớ lưu lại. Nếu không có việc gì làm thì em có thể đến đây giải quyết case giúp tôi.”

 

Cố Niệm Chi cực kỳ vui vẻ lưu số điện thoại của Hà Chi Sơ lại, “Đến lúc đó, em nhất định sẽ liên hệ với Giáo sư Hà.”

 

Hà Chi Sơ phẩy tay, ý bảo cô về trước, còn mình lại sang văn phòng nhỏ bên cạnh, ngồi xuống.

 

Chỉ một lát sau, Ôn Thủ Ức xuất hiện, dịu dàng hỏi thăm: “Giáo sư Hà, ngài tìm tôi?”

 

Hà Chi Sơ đưa tập văn kiện trên tay cho Ôn Thủ Ức, “Tôi chọn Cố Niệm Chi rồi, cô xử lý thủ tục cho cô ấy đi.”

 

Ôn Thủ Ức hoảng sợ lắp bắp: “Giáo sư Hà, ngài chọn cô ấy thật à? Nhưng cô ấy…”

 

Chẳng những đến muộn hai lần, mà còn có thái độ chống đối. Dựa vào hiểu biết của Ôn Thủ Ức về Hà Chi Sơ mấy năm qua, cô ta biết chắc Cố Niệm Chi đã chọc vào vảy ngược của anh ta rồi.

 

“Công là công, tư là tư. Cô đừng nghĩ nhiều.” Hà Chi Sơ châm một điếu thuốc, đôi mắt đào hoa lăn tăn gợn sóng nhìn thẳng về phía Ôn Thủ Ức. Tuy anh ta không hỏi gì, nhưng bản thân cô ta cũng tự hiểu cô nhóc kia đã kể tội mình rồi!  

Ôn Thủ Ức bất đắc dĩ mỉm cười, mở bản ghi âm cuộc trò chuyện hôm qua lên cho Hà Chi Sơ nghe.

 

“… Mọi chuyện là vậy đấy, tôi có ý tốt, không muốn sau này Giáo sư Hà phải phiền lòng, cũng không đành lòng để chuyện này làm phiền đến tương lai của cô nhóc ấy. Nhưng nào ngờ cô ấy lại nhanh mồm nhanh miệng, còn rất biết cách bóp méo ý của người khác, tôi cũng suýt bị cô ấy dồn vào thế bí.” Ôn Thủ Ức vừa nhẹ nhàng giải thích, vừa mở tập tài liệu Hà Chi Sơ đưa cho mình ban nãy, cẩn thận phân loại lại giấy tờ bên trong một lượt.

 

Hà Chi Sơ nhả một hơi khói trắng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào hồi lâu. Kể cả khi bản ghi âm được phát xong, anh ta vẫn im lặng không nói thêm gì.

 

Ôn Thủ Ức ngồi ngay ngắn đối điện với Hà Chi Sơ, ngước mắt lên nhìn anh ta, khẽ mỉm cười.

 

Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chớp, để lại những vệt nắng dài vừa khéo rọi lên người Ôn Thủ Ức, tạo thành một bức tranh loang lổ nửa tối nửa sáng.

 

Hà Chi Sơ trầm ngâm hút thuốc, dời tầm mắt về phía cô gái trước mặt, dường như đang chìm vào ký ức xa vời nào đó.

 

Ôn Thủ Ức có dáng người đầy đặn, gương mặt hài hòa với hàng mày mảnh mai, khuôn môi chúm chím, sống mũi thẳng tắp và đôi mắt phượng hơi xếch nhẹ, tuy có phần giống đôi mắt đào hoa của anh ta, nhưng lại nhỏ và dài hơn. Trông Ôn Thủ Ức tựa như một tố nữ bước ra từ bức họa cổ, đầy đặn, dịu dàng, toát lên phong thái điềm tĩnh bình thản của người từng trải qua bể dâu.

 

Hà Chi Sơ dập điếu thuốc vào gạt tàn rồi vứt vào đó, “Còn chuyện gì nữa không?”

 

Ôn Thủ Ức yên tâm lấy điện thoại di động ra xem bản ghi chép điện tử, nhẹ nhàng đáp: “Hôm nay ngài vừa nhận được hợp đồng mới. Có người ở thành phố C trả giá rất cao để thuê Giáo sư Hà về làm luật sư biện hộ.”

 

Ngoài việc cộng tác với văn phòng luật sư lớn bên Mỹ, Hà Chi Sơ cũng có giấy phép hành nghề trong nước, còn có cả một văn phòng luật riêng của mình ở thủ đô Đế Quốc.

 

“Ồ? Ai thế?”

 

Những người có thể mời Hà Chi Sơ về làm luật sư biện hộ không chỉ giàu có, mà còn gặp phải vấn đề vô cùng phức tạp.

 

“Người này còn có chút liên quan đến ngài.” Ôn Thủ Ức lấy một tập tài liệu từ trong túi ra, “Ngài còn nhớ cô sinh viên Phùng Nghi Hỷ mà ngài đã phỏng vấn lần đầu tiên không?”

 

Hà Chi Sơ cầm tập tài liệu lên xem, “Chẳng phải Phùng Nghi Hỷ đã bị đuổi học vì vi phạm nội quy của trường rồi sao? Người nhà họ Phùng? Họ gặp phải chuyện gì à?”

 

“Phùng Nghi Hỷ vi phạm nội quy của trường, chẳng những bị đuổi học mà bây giờ đang phải chịu phạt, lao động cải tạo một năm.” Ôn Thủ Ức tiếc nuối nói, “Cũng tiếc cho cô bé này, chẳng biết dây vào tổ kiến lửa nào mà bị người ta trả thù một cách độc ác như vậy.”

 

“Thủ Ức, cô cũng là luật sư, tôi có thể lập tức sa thải cô chỉ vì cách dùng từ thiếu chuyên nghiệp này đấy.” Hà Chi Sơ đẩy tập tài liệu về phía cô ta, “Đi theo tôi lâu vậy mà còn nói những lời này. Tôi không muốn làm trò cười cho người trong nghề đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện