Chương 43: Đảo khách thành chủ

 

Năm mười ba tuổi, khi đi theo Hoắc Thiệu Hằng đến Scotland nghỉ mát, Cố Niệm Chi đã từng được ăn món cá chiên kèm khoai tây ở quán rượu Caroline nổi tiếng nhất vùng ấy.

 

Cô vẫn nhớ mãi món ăn đó, lúc về nhà còn học cách làm. Tiếc rằng về sau, món ăn đó lại bị Trần Liệt cấm tiệt vì quá nhiều dầu mỡ, không lành mạnh, ăn vào dễ béo…

 

Ánh mắt của Mai Hạ Văn càng thêm thương xót.

 

Cậu ta biết cá chiên kèm khoai tây là thức ăn nhanh thường được bán ở Mc Donald và KFC, hoàn toàn chẳng đáng gì. Nhưng người thật sự có tiền, thân phận và địa vị đâu ăn mấy thứ đó?  

“… Hay cứ ăn mực chiên hành tây đi.” Mai Hạ Văn dịu dàng nắm tay Cố Niệm Chi, quay sang nói với cô phục vụ: “Cho thêm hai đĩa mực xào hành tây lớn đi.”

 

Khéo thay, Cố Niệm Chi lại không thích ăn hành với mực.

 

Nhưng người ta đã bê mấy đĩa lên rồi, dù cô không thích cũng phải lễ phép ăn một hai miếng, khen đôi câu gọi là.

 

Trông thấy mọi người đánh chén ngon lành, Cố Niệm Chi nhấp một hớp trà sữa, cười tủm tỉm nhìn họ.

 

Ăn hết món phụ mới tới món chính.

 

Vì gọi món Ý nên mọi người chia đồ ăn theo kiểu tây, tức là mỗi người một suất riêng, ăn đồ của mình, không lẫn vào đồ của người khác.

 

Món chính mà Mai Hạ Văn gọi cho Cố Niệm Chi là món Scaloppine thịt bò Milan, dùng hành tây và nguyệt quế làm gia vị, cùng với cá tuyết nướng sốt cà chua.

 

Cố Niệm Chi lén lút dồn hành tây sang một bên, chỉ thái một miếng thịt bò ra nếm thử.

 

“Niệm Chi, chúc mừng em nhận được thư thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh hệ thạc sĩ pháp luật của đại học B!” Mai Hạ Văn điềm đạm cười, nâng ly rượu vang trắng Moscato d’Asti của Ý lên, chúc mừng Cố Niệm Chi.

 

“Hở? Em Tư, em nhận được giấy thông báo trúng tuyển rồi sao? Từ bao giờ thế?” Yêu Cơ mừng rỡ, cũng vội nâng ly rượu trước mặt mình lên.

 

Chai rượu vang trắng Moscato d’Asti này nặng 5.5% độ, nên uống vào chỉ như nước ngọt. Mai Hạ Văn phải lái xe nên uống rượu này không có vấn đề gì.

 

“Sáng nay đó chị! Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, Giáo sư Hà Chi Sơ đã gửi thư thông báo trúng tuyển cho em luôn. Nhưng đấy là thư điện tử, còn giấy thông báo chính thức thì phải đợi ba ngày nữa mới tới.” Cố Niệm Chi cũng nâng ly rượu lên, vui vẻ nói.

 

Cô thật sự rất vui!

 

Được trở thành nghiên cứu sinh hệ thạc sĩ của Giáo sư Hà Chi Sơ khoa Pháp luật đại học B là một trong những ước mơ của cô.

 

“Làm tốt lắm!” Phương Trà Xanh cũng nâng ly theo, ưu nhã cười nói: “Lần trước em đổ bệnh không đi phỏng vấn được, Phùng Nghi Hỷ ở ký túc xá đối diện chọc chị tức muốn chết! Cảm ơn trời đất, cô ta gặp chuyện rồi, không thì điều tiếc nuối nhất đời sinh viên của chị chính là việc Phùng Nghi Hỷ thi đậu nghiên cứu sinh khoa Pháp luật của đại học B đấy.”

 

Vốn dĩ Cố Niệm Chi còn thấy thấp thỏm, lo mấy cô bạn cùng phòng biết cô đi phỏng vấn mà không nói cho họ biết thì sẽ giận cô.

 

Nhưng cả ba hoàn toàn không để bụng chuyện này, ai nấy đều vui vẻ chúc mừng cô.

 

Xem ra cô nghĩ nhiều rồi!

 

Cố Niệm Chi nhoẻn miệng cười tươi, cụng ly cùng mọi người.

 

Mọi người uống cạn ly rượu, không khí trên bàn ăn lập tức sôi nổi hẳn.

 

Mai Hạ Văn lại rót thêm cho Cố Niệm Chi một ly vang trắng Moscato d’Asti. Cậu ta rót rất ít, chỉ đủ lấp đáy.

 

Bầu không khí ở nhà hàng Hồng Phòng Tử khiến người ta cảm thấy bản thân cao cấp hơn hẳn. Mọi người nói chuyện với nhau đều tự giác nhỏ tiếng.

 

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên.

 

Mai Hạ Văn nhíu mày nhìn điện thoại của mình, vừa thấy Ngải Duy Nam gọi đến thì không muốn nghe, bèn ấn từ chối.

 

Nhưng Ngải Duy Nam lại gửi ngay một tin nhắn đến: “Lớp trưởng, tớ đang đợi cậu ở trước cửa nhà hàng Hồng Phòng Tử.”

 

Mai Hạ Văn ngạc nhiên, cất di động đi và đứng lên nói với Cố Niệm Chi: “Anh có việc phải ra ngoài một lúc, em cứ ăn từ từ, chờ anh quay lại.” Dứt lời, cậu ta vỗ vai Tráng Sĩ: “Chiêu đãi các cô ấy cẩn thận hộ tớ nhé, tớ ra ngoài nhanh thôi.”

 

Sau khi Mai Hạ Văn ra ngoài, Yêu Cơ ngồi cạnh Cố Niệm Chi nhấp một hớp rượu vang, hỏi cô: “Lớp trưởng đi đâu thế?”

 

“Hình như anh ấy có việc, có ai gọi điện thì phải.” Cố Niệm Chi cũng không biết có chuyện gì, chỉ đáp bừa một tiếng rồi đổi chủ đề: “Yêu Cơ, sau khi tốt nghiệp, chị sẽ về Đế Đô à?”

 

“Ừ, người nhà giục rồi.” Đồ ăn trước mặt Yêu Cơ là gà Parmigiana và salad xà lách ớt chuông bạch tuộc. Cô ấy dùng dĩa quấy lớp phô mai được cắt rất khéo với sốt cà chua, bôi lên trên ức gà rồi cắt miếng nhỏ vừa ăn.

 

Vị phô mai nồng đậm, sốt cà chua tươi ngon, sau khi quyện vào nhau sẽ tạo thành vị khá nặng, phải uống một hớp vang trắng có độ cồn thấp để trung hoà.

 

Phương Trà Xanh ăn vài miếng mì Ý sốt mực rồi lẳng lặng nâng ly vang nho, nhìn ra cửa đến xuất thần.

 

Mãi tới khi Mai Hạ Văn dẫn một cô gái dung mạo thanh tú, dáng người cao vừa phải bước vào, cô ấy mới mỉm cười, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, giọng nói đầy ẩn ý: “Hoá ra lớp trưởng ra ngoài đón người đẹp à?”

 

Mai Hạ Văn kéo một chiếc ghế dựa ra để Ngải Duy Nam ngồi xuống, giới thiệu với các bạn học: “Đây là bạn cùng lớp hồi cấp hai cấp ba của tớ, Ngải Duy Nam. Cô ấy đang học khoa Pháp luật bên đại học Z.”

 

Nói rồi, cậu ta lại quay sang giới thiệu các bạn mình với Ngải Duy Nam: “Bọn họ là bạn cùng lớp của tớ. Tráng Sĩ thì cậu biết rồi. Đây là… các bạn nữ lớp tớ, Phương Văn Hân, Tào Vân San, Vương Quân Nhã và Cố Niệm Chi.”

 

Mai Hạ Văn do dự một lúc, cuối cùng cũng không giới thiệu bằng nickname của ba người kia, chỉ nói tên họ thật của các cô.

 

Ngải Duy Nam thoải mái rót một ly rượu nho cho mình, đổi khách thành chủ nói: “Tôi tới chậm, tự phạt ba ly. Các cậu cứ thoải mái đi nhé. Hạ Văn là người hiếu khách, mọi người đừng ngại ngần, muốn ăn cái gì thì ăn.” Nói rồi, cô ta uống cạn một hơi, sau đó lại rót thêm hai ly nữa, tỏ thái độ chủ nhà.

 

Người cùng ký túc xá của Cố Niệm Chi đều là kẻ sành đời, liếc mắt cũng nhận ra ngay cô nàng này đang muốn công khai “chủ quyền”…

 

Phương Trà Xanh cười khẽ, thầm nghĩ Ngải Duy Nam này đúng là múa rìu qua mắt thợ. Trò này cô đã chẳng thèm chơi từ hồi tốt nghiệp tiểu học rồi, biết chưa?

 

Cô lắc ly rượu vang trong tay, điềm tĩnh nói: “Phạt ba ly rượu nho có xá gì? Bình thường chẳng phải người ta vẫn dùng rượu đế à?”

 

Yêu Cơ lập tức tiếp lời, kẻ tung người hứng: “Đúng đấy, nếu bạn học này thật lòng thì nên phạt ba ly rượu đế mới đúng.”

 

“Có lý. Nhưng hôm nay lớp trưởng có việc mời cô đến à?” Tào Nương Nương thoải mái mỉm cười, cũng nâng ly của mình lên.

 

Ngải Duy Nam sửng sốt lắc đầu nói: “Lớp trưởng đâu biết hôm nay tôi đến thành phố C, sao mà mời được?”

 

Tào Nương Nương đặt ly rượu xuống bàn, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như cũ: “Thế cô tự phạt làm gì? Nói cứ như bọn tôi đang đợi cô vậy, mặt dày như cái ly đế cao này vậy.”

 

Ngải Duy Nam nóng mặt, cô ta quay ra nhìn Mai Hạ Văn, cắn môi: “Lớp trưởng…”

 

Mai Hạ Văn cười hòagiải: “Ba cậu ấy hay nói đùa thôi, miệng dao găm nhưng tấm lòng Bồ Tát lắm, trêu cậu thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện