Chương 51: Rà soát
Về sau mọi thứ lại trở về với guồng quay tất bật thường ngày, ba tuần nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến cuối tháng Tư.
Mỗi cuối tuần Cố Niệm Chi vẫn về khu căn hộ Phong Nhã, để Trần Liệt kiểm tra và lấy máu của cô.
Sau đó, tối Chủ nhật Mai Hạ Văn sẽ đón cô về trường, có điều Hoắc Thiệu Hằng không gọi tới lần nào nữa.
Một tháng trôi qua, Trần Liệt là người có thu hoạch lớn nhất! Qua bốn lần kiểm tra tháng này, anh ta đã phát hiện Cố Niệm Chi không bị ảnh hưởng chút nào.
Những số liệu Oda Masao ghi lại về hậu quả khủng khiếp xuất hiện trên người những cô gái Đế Quốc kia, hoàn toàn chưa từng xuất hiện trên người Cố Niệm Chi.
Cô khỏi bệnh một cách thần kỳ, khiến Trần Liệt càng vững tin vào việc cơ thể của Cố Niệm Chi đã tạo thành kháng thể, hoàn toàn có thể đối kháng với loại vũ khí virus này.
“… Chính là như vậy, tôi đã lấy kháng thể rồi.” Trần Liệt đang khoe khoang thành quả nghiên cứu mới nhất của mình trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Kháng thể là huyết thanh, nếu về sau có người trúng loại virus này, hoàn toàn có thể tiêm thẳng thuốc giải vào máu, vừa tiện lại vừa nhanh.
Sau đó, bọn họ có thể điều chế vaccine, giúp mọi người không bị ảnh hưởng bởi loại virus nguy hiểm kia.
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay, ánh mắt nặng nề nhìn ống nghiệm trong tay Trần Liệt: “Cậu lấy kháng thể là được, không cần báo cáo việc này.”
Anh không muốn Cố Niệm Chi bị Bộ Quốc phòng Đế Quốc chú ý nhiều hơn.
Làm người giám hộ của cô sáu năm, Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn không thấy Cố Niệm Chi khác người bình thường.
Anh hy vọng Cố Niệm Chi có thể sống như một cô gái bình thường, không muốn cô trở thành chuột bạch thí nghiệm của Trần Liệt.
Trần Liệt hiểu ý của anh, liếc mắt: “Xem anh nói kìa! Tôi là người ác độc như thế sao? Tôi đâu phải nhà khoa học lập dị…”
Hoắc Thiệu Hằng chợt liếc anh ta, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nhớ kỹ, cậu đã ký vào quân lệnh trạng.”
“Biết rồi biết rồi.” Trần Liệt thả lại ống nghiệm y tế vào trong tủ lạnh: “Được rồi, chuyện này đã được giải quyết vẹn toàn, Niệm Chi không cần đến chỗ tôi làm chuột bạch nữa.”
…
Cuối tháng Tư là lúc thời tiết của thành phố C đẹp nhất, cũng là thời gian tuyệt vời nhất của các sinh viên năm tư.
Bấy giờ, những công việc như thi nghiên cứu, tìm việc cơ bản đều đã hoàn thành. Riêng luận văncũng sắp viết xong, chỉ cần trau chuốt, kiểm tra tài liệu và chuẩn bị bảo vệ là xong.
Một tháng qua, Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn như hình với bóng. Mọi việc trong ngày từ sinh hoạt tới đi học, cả hai đều ở bên nhau.
Các bạn học đều cảm giác bọn họ gắn bó keo sơn như hai đứa trẻ sinh đôi vậy.
“Lớp trưởng, tốt nghiệp xong cậu kết hôn với Niệm Chi của bọn tớ đi.” Yêu Cơ gặp Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn ở canteen, cười đùa rồi cầm thìa gõ vào khay cơm: “Hai người show ân ái khắp nơi thế này, tớ sợ bạn học toàn đại học C không nhìn nổi nữa.”
Mai Hạ Văn nhìn về phía Cố Niệm Chi, nhẹ nhàng nói: “Nếu em ấy đồng ý, tớ có thể lo liệu thủ tục ngay.”
Cố Niệm Chi mỉm cười chuyển đề tài: “Yêu Cơ, chị không ra quầy mua cơm đi à? Nghe nói hôm nay có mướp đắng xào trứng chị thích, đến muộn là không còn đâu…”
Khẩu vị của Yêu Cơ rất đặc biệt, đồ ăn như vậy là thứ cô ấy thích nhất.
Cô ấy hét lên một tiếng rồi chạy ngay ra quầy gọi món.
Mai Hạ Văn nhìn Cố Niệm Chi đỏ mặt vì một câu đùa của Yêu Cơ, thấy cô dè dặt tới đáng yêu.
Nói ra có lẽ bạn học cả trường sẽ không tin, nhưng cậu ta qua lại với Cố Niệm Chi một tháng mà mới dừng ở nắm tay, cậu ta còn chưa từng hôn lên má cô nữa.
Những bạn học khác xác định quan hệ yêu đương, đều lấy lên giường làm tiêu chuẩn.
Thế nên cậu ta với Cố Niệm Chi rốt cuộc là tình yêu nam nữ, hay một mối quan hệ lập lờ nhiều hơn tình bạn, ít hơn tình yêu?
Mai Hạ Văn cũng không vội, mỉm cười đưa Cố Niệm Chi ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ ở tầng hai của canteen, đặt ba lô của mình trên ghế dựa rồi tiện tay để điện thoại lên bàn: “Em ngồi đây nhé, anh đi mua cơm.”
Cố Niệm Chi gật đầu, đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông. Khi nhìn thấy số Hoắc Thiệu Hằng hiện trên màn hình, cô lập tức nhận điện.
“Chú Hoắc!” Cố Niệm Chi mừng rỡ gọi một tiếng, khuôn mặt xinh xắn nhỏ bé lập tức sáng bừng, giống như có ánh sáng tỏa ra từ bên trong vậy.
Dù cô làm công tác tư tưởng bao nhiêu, cũng chẳng đỡ nổi một cuộc điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng. Có con chiên nào chống lại được tín ngưỡng của mình đâu?
Mai Hạ Văn giật mình vì vẻ mừng rỡ bất chợt của Cố Niệm Chi. Cậu ta hơi quay đầu, dời mắt và bước nhanh tới quầy mua cơm.
Cậu ta không thấy lúc điện thoại truyền đến giọng của Triệu Lương Trạch – thư ký của Hoắc Thiệu Hằng, nét mặt của Cố Niệm Chi đã ủ rũ biết bao.
Triệu Lương Trạch cầm điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, khẽ cười gượng, kiên trì nói: “Niệm Chi, anh là Tiểu Trạch. Gần đây Hoắc thiếu rất bận, phải đi công tác, tạm thời không thể gọi điện cho em được.”
“Vâng, em hiểu.” Cố Niệm Chi nhỏ giọng, cố nén sự thất vọng trong lòng.
Lúc này, Triệu Lương Trạch đang đứng trên ban công của căn hộ ở tầng cao nhất ở khu Phong Nhã, mấy lính cần vụ đang ở đây thu dọn đồ đạc của Hoắc Thiệu Hằng.
“Niệm Chi, Hoắc thiếu có nói em đã lớn rồi, muốn làm gì thì làm cái đó, không phải xin ý kiến của anh ấy.” Triệu Lương Trạch vừa giám sát nhóm lính cần vụ kiểm tra, vừa xoay người ra ban công, đi đến phòng gym ở tầng hai.
Bấy giờ, Hoắc Thiệu Hằng đang kiểm tra máy tập thể hình.
Lời của Triệu Lương Trạch nghe như sắp chia tay vậy.
Cố Niệm Chi cảm thấy trái tim mình bị treo ngược lên trời, chỉ cần một cơn gió cũng có thể khiến nó chao đảo, vô định giữa không trung.
Trong canteen ban trưa huyên náo tiếng người, cô bỗng thấy mình như đứng giữa đồi hoang quạnh quẽ.
Cố Niệm Chi phải cắn chặt môi mới kiềm chế được tâm trạng khủng hoảng của mình, giống như lại quay trở về cuộc hỏa hoạn trong ô tô, dù cô ra sức gào thét thế nào cũng không có ai đáp lại.
Trận hỏa hoạn đã chặn đứng lối đi của cô. Trời đất bao la, năm tháng vội vã, mỗi người trong cuộc sống của cô đều là khách qua đường, sau cùng chỉ còn lại một mình cô.
Ngay cả Hoắc Thiệu Hằng cũng muốn buông tay rời đi…
“Niệm Chi? Niệm Chi? Em còn nghe không?” Triệu Lương Trạch nói một lúc lâu mà không thấy Cố Niệm Chi đáp lại, anh ta cảm nhận được sự khác thường, bèn che điện thoại, nhỏ giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng đang vặn ốc vít: “Hoắc thiếu, hình như Niệm Chi không vui lắm.”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới anh ta, động tác tay vẫn đâu ra đấy.
Triệu Lương Trạch nhếch miệng, cầm di động ra khỏi phòng gym.
Cuối cùng Cố Niệm Chi ở đầu bên kia điện thoại cũng lấy lại tinh thần, trên mặt như đeo mặt nạ tươi cười: “… Em đây, có nghe thấy, em biết rồi.”
Triệu Lương Trạch thở dài một hơi, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Vậy thì tốt. Thôi được rồi, có việc gì em cứ tìm Đại Hùng. Hoắc thiếu và anh phải đi công tác, sẽ không gặp em một thời gian, em nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Cố Niệm Chi cuống lên, vội nói: “Anh Tiểu Trạch, đừng cúp máy! Bao giờ… mọi người mới về? Trước khi đi, em có thể gặp chú Hoắc một lần không?”
Giọng của cô vang đến mức ở ngoài vẫn có thể nghe thấy.
Suýt chút nữa Triệu Lương Trạch đã đồng ý. Nhưng ngẩng đầu, anh ta lại thấy Hoắc Thiệu Hằng đã ra khỏi phòng gym. Anh nhìn Triệu Lương Trạch bằng đôi mắt đen thẳm không thấy đáy, khẽ lắc đầu với anh ta.
Triệu Lương Trạch đành phải trả lời theo: “Em cũng biết đấy, không có thời gian… Được rồi, không nói nữa, bọn anh đi đây, hẹn gặp lại!”
Triệu Lương Trạch vã mồ hôi cúp điện thoại, hơi bất mãn với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, thế này cũng tuyệt tình quá đấy? Chúng ta nhìn Niệm Chi lớn lên, anh nhẫn tâm thế sao?”
Về sau mọi thứ lại trở về với guồng quay tất bật thường ngày, ba tuần nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến cuối tháng Tư.
Mỗi cuối tuần Cố Niệm Chi vẫn về khu căn hộ Phong Nhã, để Trần Liệt kiểm tra và lấy máu của cô.
Sau đó, tối Chủ nhật Mai Hạ Văn sẽ đón cô về trường, có điều Hoắc Thiệu Hằng không gọi tới lần nào nữa.
Một tháng trôi qua, Trần Liệt là người có thu hoạch lớn nhất! Qua bốn lần kiểm tra tháng này, anh ta đã phát hiện Cố Niệm Chi không bị ảnh hưởng chút nào.
Những số liệu Oda Masao ghi lại về hậu quả khủng khiếp xuất hiện trên người những cô gái Đế Quốc kia, hoàn toàn chưa từng xuất hiện trên người Cố Niệm Chi.
Cô khỏi bệnh một cách thần kỳ, khiến Trần Liệt càng vững tin vào việc cơ thể của Cố Niệm Chi đã tạo thành kháng thể, hoàn toàn có thể đối kháng với loại vũ khí virus này.
“… Chính là như vậy, tôi đã lấy kháng thể rồi.” Trần Liệt đang khoe khoang thành quả nghiên cứu mới nhất của mình trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Kháng thể là huyết thanh, nếu về sau có người trúng loại virus này, hoàn toàn có thể tiêm thẳng thuốc giải vào máu, vừa tiện lại vừa nhanh.
Sau đó, bọn họ có thể điều chế vaccine, giúp mọi người không bị ảnh hưởng bởi loại virus nguy hiểm kia.
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay, ánh mắt nặng nề nhìn ống nghiệm trong tay Trần Liệt: “Cậu lấy kháng thể là được, không cần báo cáo việc này.”
Anh không muốn Cố Niệm Chi bị Bộ Quốc phòng Đế Quốc chú ý nhiều hơn.
Làm người giám hộ của cô sáu năm, Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn không thấy Cố Niệm Chi khác người bình thường.
Anh hy vọng Cố Niệm Chi có thể sống như một cô gái bình thường, không muốn cô trở thành chuột bạch thí nghiệm của Trần Liệt.
Trần Liệt hiểu ý của anh, liếc mắt: “Xem anh nói kìa! Tôi là người ác độc như thế sao? Tôi đâu phải nhà khoa học lập dị…”
Hoắc Thiệu Hằng chợt liếc anh ta, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nhớ kỹ, cậu đã ký vào quân lệnh trạng.”
“Biết rồi biết rồi.” Trần Liệt thả lại ống nghiệm y tế vào trong tủ lạnh: “Được rồi, chuyện này đã được giải quyết vẹn toàn, Niệm Chi không cần đến chỗ tôi làm chuột bạch nữa.”
…
Cuối tháng Tư là lúc thời tiết của thành phố C đẹp nhất, cũng là thời gian tuyệt vời nhất của các sinh viên năm tư.
Bấy giờ, những công việc như thi nghiên cứu, tìm việc cơ bản đều đã hoàn thành. Riêng luận văncũng sắp viết xong, chỉ cần trau chuốt, kiểm tra tài liệu và chuẩn bị bảo vệ là xong.
Một tháng qua, Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn như hình với bóng. Mọi việc trong ngày từ sinh hoạt tới đi học, cả hai đều ở bên nhau.
Các bạn học đều cảm giác bọn họ gắn bó keo sơn như hai đứa trẻ sinh đôi vậy.
“Lớp trưởng, tốt nghiệp xong cậu kết hôn với Niệm Chi của bọn tớ đi.” Yêu Cơ gặp Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn ở canteen, cười đùa rồi cầm thìa gõ vào khay cơm: “Hai người show ân ái khắp nơi thế này, tớ sợ bạn học toàn đại học C không nhìn nổi nữa.”
Mai Hạ Văn nhìn về phía Cố Niệm Chi, nhẹ nhàng nói: “Nếu em ấy đồng ý, tớ có thể lo liệu thủ tục ngay.”
Cố Niệm Chi mỉm cười chuyển đề tài: “Yêu Cơ, chị không ra quầy mua cơm đi à? Nghe nói hôm nay có mướp đắng xào trứng chị thích, đến muộn là không còn đâu…”
Khẩu vị của Yêu Cơ rất đặc biệt, đồ ăn như vậy là thứ cô ấy thích nhất.
Cô ấy hét lên một tiếng rồi chạy ngay ra quầy gọi món.
Mai Hạ Văn nhìn Cố Niệm Chi đỏ mặt vì một câu đùa của Yêu Cơ, thấy cô dè dặt tới đáng yêu.
Nói ra có lẽ bạn học cả trường sẽ không tin, nhưng cậu ta qua lại với Cố Niệm Chi một tháng mà mới dừng ở nắm tay, cậu ta còn chưa từng hôn lên má cô nữa.
Những bạn học khác xác định quan hệ yêu đương, đều lấy lên giường làm tiêu chuẩn.
Thế nên cậu ta với Cố Niệm Chi rốt cuộc là tình yêu nam nữ, hay một mối quan hệ lập lờ nhiều hơn tình bạn, ít hơn tình yêu?
Mai Hạ Văn cũng không vội, mỉm cười đưa Cố Niệm Chi ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ ở tầng hai của canteen, đặt ba lô của mình trên ghế dựa rồi tiện tay để điện thoại lên bàn: “Em ngồi đây nhé, anh đi mua cơm.”
Cố Niệm Chi gật đầu, đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông. Khi nhìn thấy số Hoắc Thiệu Hằng hiện trên màn hình, cô lập tức nhận điện.
“Chú Hoắc!” Cố Niệm Chi mừng rỡ gọi một tiếng, khuôn mặt xinh xắn nhỏ bé lập tức sáng bừng, giống như có ánh sáng tỏa ra từ bên trong vậy.
Dù cô làm công tác tư tưởng bao nhiêu, cũng chẳng đỡ nổi một cuộc điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng. Có con chiên nào chống lại được tín ngưỡng của mình đâu?
Mai Hạ Văn giật mình vì vẻ mừng rỡ bất chợt của Cố Niệm Chi. Cậu ta hơi quay đầu, dời mắt và bước nhanh tới quầy mua cơm.
Cậu ta không thấy lúc điện thoại truyền đến giọng của Triệu Lương Trạch – thư ký của Hoắc Thiệu Hằng, nét mặt của Cố Niệm Chi đã ủ rũ biết bao.
Triệu Lương Trạch cầm điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, khẽ cười gượng, kiên trì nói: “Niệm Chi, anh là Tiểu Trạch. Gần đây Hoắc thiếu rất bận, phải đi công tác, tạm thời không thể gọi điện cho em được.”
“Vâng, em hiểu.” Cố Niệm Chi nhỏ giọng, cố nén sự thất vọng trong lòng.
Lúc này, Triệu Lương Trạch đang đứng trên ban công của căn hộ ở tầng cao nhất ở khu Phong Nhã, mấy lính cần vụ đang ở đây thu dọn đồ đạc của Hoắc Thiệu Hằng.
“Niệm Chi, Hoắc thiếu có nói em đã lớn rồi, muốn làm gì thì làm cái đó, không phải xin ý kiến của anh ấy.” Triệu Lương Trạch vừa giám sát nhóm lính cần vụ kiểm tra, vừa xoay người ra ban công, đi đến phòng gym ở tầng hai.
Bấy giờ, Hoắc Thiệu Hằng đang kiểm tra máy tập thể hình.
Lời của Triệu Lương Trạch nghe như sắp chia tay vậy.
Cố Niệm Chi cảm thấy trái tim mình bị treo ngược lên trời, chỉ cần một cơn gió cũng có thể khiến nó chao đảo, vô định giữa không trung.
Trong canteen ban trưa huyên náo tiếng người, cô bỗng thấy mình như đứng giữa đồi hoang quạnh quẽ.
Cố Niệm Chi phải cắn chặt môi mới kiềm chế được tâm trạng khủng hoảng của mình, giống như lại quay trở về cuộc hỏa hoạn trong ô tô, dù cô ra sức gào thét thế nào cũng không có ai đáp lại.
Trận hỏa hoạn đã chặn đứng lối đi của cô. Trời đất bao la, năm tháng vội vã, mỗi người trong cuộc sống của cô đều là khách qua đường, sau cùng chỉ còn lại một mình cô.
Ngay cả Hoắc Thiệu Hằng cũng muốn buông tay rời đi…
“Niệm Chi? Niệm Chi? Em còn nghe không?” Triệu Lương Trạch nói một lúc lâu mà không thấy Cố Niệm Chi đáp lại, anh ta cảm nhận được sự khác thường, bèn che điện thoại, nhỏ giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng đang vặn ốc vít: “Hoắc thiếu, hình như Niệm Chi không vui lắm.”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới anh ta, động tác tay vẫn đâu ra đấy.
Triệu Lương Trạch nhếch miệng, cầm di động ra khỏi phòng gym.
Cuối cùng Cố Niệm Chi ở đầu bên kia điện thoại cũng lấy lại tinh thần, trên mặt như đeo mặt nạ tươi cười: “… Em đây, có nghe thấy, em biết rồi.”
Triệu Lương Trạch thở dài một hơi, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Vậy thì tốt. Thôi được rồi, có việc gì em cứ tìm Đại Hùng. Hoắc thiếu và anh phải đi công tác, sẽ không gặp em một thời gian, em nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Cố Niệm Chi cuống lên, vội nói: “Anh Tiểu Trạch, đừng cúp máy! Bao giờ… mọi người mới về? Trước khi đi, em có thể gặp chú Hoắc một lần không?”
Giọng của cô vang đến mức ở ngoài vẫn có thể nghe thấy.
Suýt chút nữa Triệu Lương Trạch đã đồng ý. Nhưng ngẩng đầu, anh ta lại thấy Hoắc Thiệu Hằng đã ra khỏi phòng gym. Anh nhìn Triệu Lương Trạch bằng đôi mắt đen thẳm không thấy đáy, khẽ lắc đầu với anh ta.
Triệu Lương Trạch đành phải trả lời theo: “Em cũng biết đấy, không có thời gian… Được rồi, không nói nữa, bọn anh đi đây, hẹn gặp lại!”
Triệu Lương Trạch vã mồ hôi cúp điện thoại, hơi bất mãn với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, thế này cũng tuyệt tình quá đấy? Chúng ta nhìn Niệm Chi lớn lên, anh nhẫn tâm thế sao?”
Danh sách chương