Chương 61: Vòng tròn đồng tâm (4)
Chiếc xe SUV màu đen đang đỗ dưới tòa nhà quản lý chính là của băng nhóm này lái tới.
Sau khi nhận được tin tức chính xác về việc một nhóm sinh viên năm tư, khoa Luật trường đại học C sẽ đến đây du lịch, băng nhóm ấy đã tới nơi này nghiên cứu địa hình khoảng mười lần rồi mới quyết định hướng hành động tốt nhất.
Chiều tối hôm nay, bọn chúng lái xe đến và phi thẳng từ cửa vào khu vực quản lý.
Đại ca Dương Đại Vĩ đã cầm theo một chiếc chìa khóa được chuẩn bị từ trước, dẫn đàn em của mình đến văn phòng của Tổng Giám đốc trên tầng cao nhất.
Bọn chúng nhanh chóng khống chế mấy tên vệ sĩ xung quanh, xông vào văn phòng và bắt trói ông ta lại.
Vị Tổng Giám đốc này là thu hoạch ngoài dự tính của bọn chúng. Vốn dĩ chúng định trực tiếp giết ông ta, nhưng khi chuẩn bị ra tay, ông ta đã đưa ra yêu cầu được đổi tiền lấy mạng, thậm chí còn đáp ứng chi ra con số năm triệu không đắn đo!
Băng nhóm này vốn dĩ đến đây vì tiền!
Bắt thêm được một vị Tổng Giám đốc, lại còn bòn được năm triệu, bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Do vậy, bọn chúng không lập tức giết Tổng Giám đốc, mà đánh ngất xỉu rồi nhét ông ta xuống dưới gầm bàn.
Có Tổng Giám đốc chủ động phối hợp, kế hoạch chúng đã đề ra càng dễ thực hiện hơn.
…
Cố Niệm Chi chìm nổi dưới nước, bơi lội vô cùng sảng khoái, thoải mái, nhanh chóng bơi đến vùng nước ở phía Minh Nguyệt Các.
Cô bơi dạo qua vùng nước xung quanh nơi hành lang ban nãy có người nhảy xuống, tuy nhiên không phát hiện ra có điều gì khác thường ở dưới nước.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ do cô cả nghĩ quá?
Xem ra do ở cùng những người trong cục tác chiến đặc biệt quá lâu, nên cô nhìn ai cũng cảm thấy có âm mưu…
Cố Niệm Chi vừa cười thầm tự khinh bỉ bản thân, vừa nhẹ nhàng trở mình đầy linh hoạt, bắt đầu bơi ngửa.
Khi Cố Niệm Chi vừa mới trở người, ở chỗ bức tường phía sau Minh Nguyệt Các đối diện với hồ Tiểu Kính như có một ánh huỳnh quang xanh thẫm lóe lên trong mắt cô.
Cố Niệm Chi cố gắng mở to hai mắt nhìn theo hướng của ánh huỳnh quang kia, quả nhiên ở bên đó xuất hiện ký hiệu hình tròn đồng tâm.
Phát hiện này khiến trong lòng Cố Niệm Chi chùng xuống.
Cô vừa định bơi lại gần để nhìn cho rõ, ngờ đâu bên tai nghe thấy có người nhảy tùm xuống dưới mặt nước từ phía Minh Nguyệt Các.
Là những thành viên của lớp một và lớp hai đã bắt đầu xuống hồ bơi.
Cô không muốn để những người này nhìn thấy, bèn vội vàng lặn sâu xuống mặt nước, bơi ngược về hướng Thanh Phong Uyển.
Lúc cô lặng lẽ đi lên bậc thang sân thượng, chợt xuất hiện một đám mây đen trôi tới, che khuất ánh trăng sáng, khiến khu nghỉ dưỡng chìm trong bóng đêm yên tĩnh.
Cố Niệm Chi nhân lúc tối trời, sải chân chạy một mạch về đến phòng.
“Quay về rồi à? Dưới hồ có thú vị không?” Bấy giờ Tào Nương Nương đã tắm rửa xong, đang ngồi trên đầu giường, ôm laptop tiếp tục sửa luận văn tốt nghiệp. Khi nghe thấy tiếng Cố Niệm Chi đẩy cửa đi vào, cô ấy khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua, sau đó tấm tắc khen ngợi: “Thật không ngờ, Niệm Chi nhà ta tuy còn nhỏ, nhưng ngực lại không nhỏ chút nào nha!”
Nếu trước đây nghe thấy bạn cùng phòng nói những câu như vậy, cô sẽ rất ngại ngùng và xấu hổ, thế nhưng bây giờ nghe mòn cả tai rồi! Cô hoàn toàn không quan tâm, cởi chiếc mũ bơi trên đầu xuống, mỉm cười đáp: “Con gái sau khi trưởng thành, ngực to hay nhỏ có liên quan đến gen, không liên quan đến tuổi tác.”
“Em vẫn chưa đến mười tám, chưa được tính là thành niên đâu.” Tào Nương Nương cười hì hì, tranh cãi với Cố Niệm Chi, sau đó chỉ về phía phòng tắm rồi nói với cô: “Nhân lúc hai người kia vẫn chưa quay về, em mau tắm rửa đi. Chị cảm thấy nước hôm nay không được nóng lắm.”
“Không sao, hôm nay cũng không lạnh.” Cố Niệm Chi cầm quần áo, bước vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa qua loa rồi đi ra.
Lúc quay trở về ngồi trên giường, cô nhìn thấy điện thoại nhận được hai tin nhắn mới.
Một tin nhắn của Âm Thế Hùng gửi tới, hỏi cô đã đến khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong hay chưa.
Một tin nhắn từ Mai Hạ Văn, hỏi cô có muốn đến Minh Nguyệt Các chơi cùng mọi người không, còn nói bọn họ đang chơi nói thật hay mạo hiểm.
Cố Niệm Chi ghét nhất trò này, nên dĩ nhiên không để ý đến tin nhắn của Mai Hạ Văn, chỉ trả lời Âm Thế Hùng: “Anh Đại Hùng, em đã tới nơi rồi, vừa mới tắm xong, bây giờ chuẩn bị đi ngủ.”
Âm Thế Hùng nhận được tin nhắn của Cố Niệm Chi bèn lập tức trả lời lại: “Ngủ ngon.”
Thật ra tin nhắn này chỉ làm theo thông lệ.
Ngoài việc cử người đi theo Cố Niệm Chi đi đến khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, bọn họ còn làm những công tác khác để bảo vệ an toàn cho cô.
Chỉ cần cô ở trong phạm vi mà bọn họ có thể liên lạc được thì không phải lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì.
Cố Niệm Chi đọc tin nhắn của Âm Thế Hùng, mỉm cười vô cùng ngọt ngào. Ngón tay cô hơi ngứa ngáy, lướt qua lướt lại trên điện thoại, chỉ ước có thể gọi cho Hoắc Thiệu Hằng.
Song nghĩ đến thân phận của Hoắc Thiệu Hằng, cô đành phải nén xuống.
Từ trước đến giờ, chỉ có anh gọi điện cho cô, còn cô rất ít khi có cơ hội gọi thẳng cho Hoắc Thiệu Hằng.
Phần lớn đều do Triệu Lương Trạch nhận điện thoại, sau đó chuyển cho Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi vừa đặt điện thoại xuống, mí mắt cũng trở nên nặng trĩu. Cô nằm xuống, khẽ nhắn nhủ với Tào Nương Nương: “Bao giờ bọn họ về nhớ đánh thức em nhé…” rồi ngủ thiếp đi.
Một đêm ngủ ngon không mộng mị. Khi tỉnh lại, cô nhận ra đã là buổi trưa!
Tào Nương Nương vẫn ngồi trên đầu giường ôm laptop như cũ, chỉ có điều bên tai đeo earphone, hình như đang xem phim.
Cố Niệm Chi dụi dụi hai mắt, ngồi dậy liếc mắt về giường ngủ của Phương Trà Xanh và Yêu Cơ. Tuy trên giường họ rất lộn xộn nhưng chẳng thấy người đâu, cô bèn che miệng ngáp một cái, lười biếng hỏi: “… Hôm qua bọn họ về lúc nào vậy chị?”
“Sáng hôm nay.” Tào Nương Nương không ngẩng đầu lên, “Hầu hết mọi người đêm qua đều không về, dù sao bên kia thoải mái rộng rãi, bọn họ ở đó quậy tưng bừng một đêm, sáng sớm nay mới về ngủ bù.”
“Hai người họ đâu ạ?” Cố Niệm Chi chỉ vào giường của Phương Trà Xanh và Yêu Cơ, “Buổi sáng ngủ bù, bây giờ mới trưa thôi mà!”
“Ai ngủ tít mít như heo giống em chứ!” Tào Nương Nương cười liếc nhìn cô, “Hai bà ấy dậy trước em một tiếng, bây giờ đang đi leo núi với lớp hai rồi.”
“Đúng là chơi đến điên rồi!” Cố Niệm Chi lắc đầu, trên người mặc một chiếc áo phông rộng màu đen làm đồ ngủ, để lộ đôi chân dài trắng nõn. Cô xỏ đôi dép lê xuống giường, cầm đồ dùng cá nhân đi vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi sửa soạn xong, cô cũng học tập điệu bộ siêng năng, hiếu học của Tào Nương Nương, mở laptop ra tiếp tục sửa luận văn tốt nghiệp.
Cố Niệm Chi quay cuồng trong công việc đến chập tối, cảm thấy cổ mỏi nhừ, mới nói với Tào Nương Nương mình muốn ra ngoài đi dạo.
Tào Nương Nương cuộn tròn trong ổ cả một ngày cũng cảm thấy tẻ nhạt, bèn tắt laptop và đề nghị, “Chúng mình cùng đi đi.”
Cố Niệm Chi và Tào Nương Nương thay váy, rời khỏi Thanh Phong Uyển đi tản bộ.
Trong Thanh Phong Uyển chỉ còn vài bạn nam vẫn đang ngủ ở lại canh cửa.
Hai người bọn họ ra khỏi cửa chính theo con đường lớn, men theo lối nhỏ quanh co về hướng Minh Nguyệt Các.
Trong Minh Nguyệt Các rất yên tĩnh, chỉ có hai bạn nam ở lại trông nhà, những người khác đều tham gia leo núi Độc Phong.
Cố Niệm Chi và Tào Nương Nương đứng bên bờ hồ, ngắm chiều hoàng hôn dần phai, không hẹn mà cùng thở hắt một tiếng.
Hai người khẽ nhìn nhau cười, từ xa đã trông thấy những bạn học khác đang trèo từ trên núi Độc Phong xuống.
“Nhìn trời thế này, chắc tối sẽ có mưa.” Cố Niệm Chi ngẩng lên nhìn bầu trời càng lúc càng nhiều mây, nhíu mày: “Kiểu mây này sẽ ảnh hưởng đến tín hiệu điện thoại.”
Chiếc xe SUV màu đen đang đỗ dưới tòa nhà quản lý chính là của băng nhóm này lái tới.
Sau khi nhận được tin tức chính xác về việc một nhóm sinh viên năm tư, khoa Luật trường đại học C sẽ đến đây du lịch, băng nhóm ấy đã tới nơi này nghiên cứu địa hình khoảng mười lần rồi mới quyết định hướng hành động tốt nhất.
Chiều tối hôm nay, bọn chúng lái xe đến và phi thẳng từ cửa vào khu vực quản lý.
Đại ca Dương Đại Vĩ đã cầm theo một chiếc chìa khóa được chuẩn bị từ trước, dẫn đàn em của mình đến văn phòng của Tổng Giám đốc trên tầng cao nhất.
Bọn chúng nhanh chóng khống chế mấy tên vệ sĩ xung quanh, xông vào văn phòng và bắt trói ông ta lại.
Vị Tổng Giám đốc này là thu hoạch ngoài dự tính của bọn chúng. Vốn dĩ chúng định trực tiếp giết ông ta, nhưng khi chuẩn bị ra tay, ông ta đã đưa ra yêu cầu được đổi tiền lấy mạng, thậm chí còn đáp ứng chi ra con số năm triệu không đắn đo!
Băng nhóm này vốn dĩ đến đây vì tiền!
Bắt thêm được một vị Tổng Giám đốc, lại còn bòn được năm triệu, bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Do vậy, bọn chúng không lập tức giết Tổng Giám đốc, mà đánh ngất xỉu rồi nhét ông ta xuống dưới gầm bàn.
Có Tổng Giám đốc chủ động phối hợp, kế hoạch chúng đã đề ra càng dễ thực hiện hơn.
…
Cố Niệm Chi chìm nổi dưới nước, bơi lội vô cùng sảng khoái, thoải mái, nhanh chóng bơi đến vùng nước ở phía Minh Nguyệt Các.
Cô bơi dạo qua vùng nước xung quanh nơi hành lang ban nãy có người nhảy xuống, tuy nhiên không phát hiện ra có điều gì khác thường ở dưới nước.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ do cô cả nghĩ quá?
Xem ra do ở cùng những người trong cục tác chiến đặc biệt quá lâu, nên cô nhìn ai cũng cảm thấy có âm mưu…
Cố Niệm Chi vừa cười thầm tự khinh bỉ bản thân, vừa nhẹ nhàng trở mình đầy linh hoạt, bắt đầu bơi ngửa.
Khi Cố Niệm Chi vừa mới trở người, ở chỗ bức tường phía sau Minh Nguyệt Các đối diện với hồ Tiểu Kính như có một ánh huỳnh quang xanh thẫm lóe lên trong mắt cô.
Cố Niệm Chi cố gắng mở to hai mắt nhìn theo hướng của ánh huỳnh quang kia, quả nhiên ở bên đó xuất hiện ký hiệu hình tròn đồng tâm.
Phát hiện này khiến trong lòng Cố Niệm Chi chùng xuống.
Cô vừa định bơi lại gần để nhìn cho rõ, ngờ đâu bên tai nghe thấy có người nhảy tùm xuống dưới mặt nước từ phía Minh Nguyệt Các.
Là những thành viên của lớp một và lớp hai đã bắt đầu xuống hồ bơi.
Cô không muốn để những người này nhìn thấy, bèn vội vàng lặn sâu xuống mặt nước, bơi ngược về hướng Thanh Phong Uyển.
Lúc cô lặng lẽ đi lên bậc thang sân thượng, chợt xuất hiện một đám mây đen trôi tới, che khuất ánh trăng sáng, khiến khu nghỉ dưỡng chìm trong bóng đêm yên tĩnh.
Cố Niệm Chi nhân lúc tối trời, sải chân chạy một mạch về đến phòng.
“Quay về rồi à? Dưới hồ có thú vị không?” Bấy giờ Tào Nương Nương đã tắm rửa xong, đang ngồi trên đầu giường, ôm laptop tiếp tục sửa luận văn tốt nghiệp. Khi nghe thấy tiếng Cố Niệm Chi đẩy cửa đi vào, cô ấy khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua, sau đó tấm tắc khen ngợi: “Thật không ngờ, Niệm Chi nhà ta tuy còn nhỏ, nhưng ngực lại không nhỏ chút nào nha!”
Nếu trước đây nghe thấy bạn cùng phòng nói những câu như vậy, cô sẽ rất ngại ngùng và xấu hổ, thế nhưng bây giờ nghe mòn cả tai rồi! Cô hoàn toàn không quan tâm, cởi chiếc mũ bơi trên đầu xuống, mỉm cười đáp: “Con gái sau khi trưởng thành, ngực to hay nhỏ có liên quan đến gen, không liên quan đến tuổi tác.”
“Em vẫn chưa đến mười tám, chưa được tính là thành niên đâu.” Tào Nương Nương cười hì hì, tranh cãi với Cố Niệm Chi, sau đó chỉ về phía phòng tắm rồi nói với cô: “Nhân lúc hai người kia vẫn chưa quay về, em mau tắm rửa đi. Chị cảm thấy nước hôm nay không được nóng lắm.”
“Không sao, hôm nay cũng không lạnh.” Cố Niệm Chi cầm quần áo, bước vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa qua loa rồi đi ra.
Lúc quay trở về ngồi trên giường, cô nhìn thấy điện thoại nhận được hai tin nhắn mới.
Một tin nhắn của Âm Thế Hùng gửi tới, hỏi cô đã đến khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong hay chưa.
Một tin nhắn từ Mai Hạ Văn, hỏi cô có muốn đến Minh Nguyệt Các chơi cùng mọi người không, còn nói bọn họ đang chơi nói thật hay mạo hiểm.
Cố Niệm Chi ghét nhất trò này, nên dĩ nhiên không để ý đến tin nhắn của Mai Hạ Văn, chỉ trả lời Âm Thế Hùng: “Anh Đại Hùng, em đã tới nơi rồi, vừa mới tắm xong, bây giờ chuẩn bị đi ngủ.”
Âm Thế Hùng nhận được tin nhắn của Cố Niệm Chi bèn lập tức trả lời lại: “Ngủ ngon.”
Thật ra tin nhắn này chỉ làm theo thông lệ.
Ngoài việc cử người đi theo Cố Niệm Chi đi đến khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, bọn họ còn làm những công tác khác để bảo vệ an toàn cho cô.
Chỉ cần cô ở trong phạm vi mà bọn họ có thể liên lạc được thì không phải lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì.
Cố Niệm Chi đọc tin nhắn của Âm Thế Hùng, mỉm cười vô cùng ngọt ngào. Ngón tay cô hơi ngứa ngáy, lướt qua lướt lại trên điện thoại, chỉ ước có thể gọi cho Hoắc Thiệu Hằng.
Song nghĩ đến thân phận của Hoắc Thiệu Hằng, cô đành phải nén xuống.
Từ trước đến giờ, chỉ có anh gọi điện cho cô, còn cô rất ít khi có cơ hội gọi thẳng cho Hoắc Thiệu Hằng.
Phần lớn đều do Triệu Lương Trạch nhận điện thoại, sau đó chuyển cho Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi vừa đặt điện thoại xuống, mí mắt cũng trở nên nặng trĩu. Cô nằm xuống, khẽ nhắn nhủ với Tào Nương Nương: “Bao giờ bọn họ về nhớ đánh thức em nhé…” rồi ngủ thiếp đi.
Một đêm ngủ ngon không mộng mị. Khi tỉnh lại, cô nhận ra đã là buổi trưa!
Tào Nương Nương vẫn ngồi trên đầu giường ôm laptop như cũ, chỉ có điều bên tai đeo earphone, hình như đang xem phim.
Cố Niệm Chi dụi dụi hai mắt, ngồi dậy liếc mắt về giường ngủ của Phương Trà Xanh và Yêu Cơ. Tuy trên giường họ rất lộn xộn nhưng chẳng thấy người đâu, cô bèn che miệng ngáp một cái, lười biếng hỏi: “… Hôm qua bọn họ về lúc nào vậy chị?”
“Sáng hôm nay.” Tào Nương Nương không ngẩng đầu lên, “Hầu hết mọi người đêm qua đều không về, dù sao bên kia thoải mái rộng rãi, bọn họ ở đó quậy tưng bừng một đêm, sáng sớm nay mới về ngủ bù.”
“Hai người họ đâu ạ?” Cố Niệm Chi chỉ vào giường của Phương Trà Xanh và Yêu Cơ, “Buổi sáng ngủ bù, bây giờ mới trưa thôi mà!”
“Ai ngủ tít mít như heo giống em chứ!” Tào Nương Nương cười liếc nhìn cô, “Hai bà ấy dậy trước em một tiếng, bây giờ đang đi leo núi với lớp hai rồi.”
“Đúng là chơi đến điên rồi!” Cố Niệm Chi lắc đầu, trên người mặc một chiếc áo phông rộng màu đen làm đồ ngủ, để lộ đôi chân dài trắng nõn. Cô xỏ đôi dép lê xuống giường, cầm đồ dùng cá nhân đi vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi sửa soạn xong, cô cũng học tập điệu bộ siêng năng, hiếu học của Tào Nương Nương, mở laptop ra tiếp tục sửa luận văn tốt nghiệp.
Cố Niệm Chi quay cuồng trong công việc đến chập tối, cảm thấy cổ mỏi nhừ, mới nói với Tào Nương Nương mình muốn ra ngoài đi dạo.
Tào Nương Nương cuộn tròn trong ổ cả một ngày cũng cảm thấy tẻ nhạt, bèn tắt laptop và đề nghị, “Chúng mình cùng đi đi.”
Cố Niệm Chi và Tào Nương Nương thay váy, rời khỏi Thanh Phong Uyển đi tản bộ.
Trong Thanh Phong Uyển chỉ còn vài bạn nam vẫn đang ngủ ở lại canh cửa.
Hai người bọn họ ra khỏi cửa chính theo con đường lớn, men theo lối nhỏ quanh co về hướng Minh Nguyệt Các.
Trong Minh Nguyệt Các rất yên tĩnh, chỉ có hai bạn nam ở lại trông nhà, những người khác đều tham gia leo núi Độc Phong.
Cố Niệm Chi và Tào Nương Nương đứng bên bờ hồ, ngắm chiều hoàng hôn dần phai, không hẹn mà cùng thở hắt một tiếng.
Hai người khẽ nhìn nhau cười, từ xa đã trông thấy những bạn học khác đang trèo từ trên núi Độc Phong xuống.
“Nhìn trời thế này, chắc tối sẽ có mưa.” Cố Niệm Chi ngẩng lên nhìn bầu trời càng lúc càng nhiều mây, nhíu mày: “Kiểu mây này sẽ ảnh hưởng đến tín hiệu điện thoại.”
Danh sách chương