Chương 66: Hồi chuông cảnh báo vang lên
Có lẽ chú mèo con cũng đã chịu đói cả đêm, nên khi thấy có đồ ă
Chương 66: Hồi chuông cảnh báo vang lên
Có lẽ chú mèo con cũng đã chịu đói cả đêm, nên khi thấy có đồ ăn, nó lập tức vùi đầu vào ngấu nghiến.
Mai Hạ Văn còn mở chai nước khoáng ra, rót một chút cho nó uống.
Chưa được năm phút, chú mèo nhỏ đột nhiên chạy vọt lên phía trước, cả người mềm nhũn, sau đó lảo đảo ngã xuống sàn, không nhúc nhích nữa.
“Á! Quả nhiên do mấy món ăn miễn phí này thật! Nhưng sao người của khu nghỉ dưỡng lại phải làm vây!?” Tráng Sĩ kêu to: “Các bạn lớp hai ở Minh Nguyệt Các đã ngất đi như vậy đấy!”
May mà bọn họ không ănchỗ đồ miễn phí này!
Sau lưng Mai Hạ Văn ướt sũng mồ hôi.
Mưa gió bên ngoài càng lúc càng mãnh liệt, khiến toàn bộ núi Độc Phong bị bao phủ trong mưa rền gió dữ.
…
Trong phòng máy nhỏ được xây dựng kín đáo của cục tác chiến đặc biệt cách thành phố C hai mươi lăm cây số, cứ năm phút một lần dàn máy tính khổng lồ sẽ lại tiếp nhận tín hiệu điện tử từ nơi khác truyền về.
Những tín hiệu này được truyền tới từ trạm điện thoại ở khắp các nơi.
Chỉ cần điện thoại không hỏng, tín hiệu có thể liên tục truyền về phòng máy của cục tác chiến đặc biệt.
Hôm nay là thứ Bảy, nhân viên trực ở phòng máy cũng thoải mái, an nhàn hơn bình thường. Cậu ta vừa nâng chén trà, ngồi trên ghế máy tính, vừa lơ đễnh ngồi chơi game.
Máy tính trong quân khu không thể kết nối với mạng bên ngoài, chỉ có thể dùng mạng nội bộ cùng lập đội đánh quái với mọi người mà thôi.
Khoảng nửa tiếng trước, máy tính chuyên nhận tín hiệu điện tử đã không nhận được tín hiệu truyền về đúng thời hạn. chương trình máy tính tự động vận hành, thực hiện đúng theo chương trình mà con người lập trình, cứ năm phút sẽ nhận tín hiệu một lần.
Qua nửa tiếng không nhận được tín hiệu, máy tính tuân theo đúng chương trình, vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Bíp! Bíp! Bíp!
Âm thanh the thé kéo dài vang lên trong phòng máy, đồng thời, ánh đèn màu đỏ chớp nháy liên tục như đèn báo hiệu cũng bắt đầu khởi động.
Triệu Lương Trạch đang tắm trong phòng, vừa nghe thấy tiếng cảnh báo vang lên, không kịp xả bọt xà bông trên người đã vội vơ lấy khăn tắm lớn, quây nửa thân dưới rồi lao ra như tên bay.
Anh ta tức tốc bật máy tính lên, kiểm tra chương trình mình chuyên dùng cho Cố Niệm Chi, trong phút chốc ánh mắt thay đổi.
Đã nửa tiếng không nhận được tin tức.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên người Cố Niệm Chi có thiết bị chuyên phát tín hiệu, lợi dụng các trạm phát ở khắp nơi trên Đế Quốc để truyền tín hiệu về cục.
Nếu quá nửa tiếng không có tín hiệu truyền về, chương trình sẽ tự động chuyển sang giai đoạn nhận định xảy ra sự cố.
Triệu Lương Trạch lập tức gọi điện thoại cho Âm Thế Hùng: “Đại Hùng! Đại Hùng! Xảy ra chuyện gì thế?! Phía Niệm Chi xảy ra chuyện gì rồi?! Tiểu Lý đâu? Không phải cậu ta đến núi Độc Phong theo Niệm Chi à?! Sao cả tín hiệu của Niệm Chi và Tiểu Lý đều biến mất?!”
Tiểu Lý là người của quân khu bọn họ, bình thường lúc làm nhiệm vụ, trên người cũng gắn thiết bị truyền phát tín hiệu kiểu này. Nhờ vậy, cục tác chiến đặc biệt có thể dễ dàng xác định vị trí của bọn họ, cũng giúp họ liên lạc với quân khu một cách dễ dàng.
Một khi mất liên lạc, khả năng cao người đó đã xảy ra chuyện.
Âm Thế Hùng vừa mới ăn tối xong, đang ngồi lỳ trên ghế sofa để tiêu cơm.
Nhận được điện thoại của Triệu Lương Trạch, anh ta giật mình: “Xảy ra chuyện gì vậy? Niệm Chi và Tiểu Lý xảy ra chuyện gì rồi? Hôm qua Niệm Chi còn nhắn ‘ngủ ngon’ cho tôi mà!”
“Tối qua? Tôi nói vừa rồi cơ mà! Tín hiệu của bọn họ biến mất nửa tiếng rồi.” Triệu Lương Trạch lo lắng nói: “Tôi đi thăm dò tín hiệu của trạm điện thoại một chút.”
Âm Thế Hùng cũng đứng phắt dậy: “Tôi đến văn phòng, gọi điện thoại cho khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong.”
Triệu Lương Trạch mở tài khoản cấp cao của mình, đăng nhập vào mạng lưới cơ sở hạ tầng của chính quyền thành phố C.
Từ mạng lưới này, anh ta có thể kiểm tra tình trạng của các trạm điện thoại trong phạm vi năm trăm dặm gần thành phố C.
Triệu Lương Trạch xem trạm tín hiệu gần núi Độc Phong trước.
Anh ta vừa liếc mắt đã thấy tín hiệu của trạm điện thoại duy nhất gần núi Độc Phong bị đánh dấu “X” màu đỏ, có nghĩa tín hiệu của trạm này xảy ra trục trặc, không thể hoạt động được.
Triệu Lương Trạch thở phào, đeo tai nghe lên rồi gọi lại cho Âm Thế Hùng: “… Tín hiệu của trạm điện thoại gần núi Độc Phong gặp trục trặc. Tôi xem dự báo thời tiết, bên kia đang xảy ra mưa giông gió lốc, có lẽ là vì nguyên nhân này.”
Trong văn phòng, Âm Thế Hùng lên tiếng trả lời, tay không ngừng bấm số điện thoại, ánh mắt càng lúc càng căng thẳng hơn.
“… Tiểu Trạch, cậu có thể điều tra thử tình trạng của khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong không? Tôi mới phát hiện điện thoại bàn của bọn họ không liên lạc được…”
Triệu Lương Trạch sửng sốt.
Tín hiệu của trạm điện thoại hỏng còn có thể do thời tiết.
Nhưng đến điện thoại bàn cũng không kết nối được, chắc chắn có vấn đề.
Triệu Lương Trạch mở chương trình nhắn tin trực tuyến của mình, gửi hai tin nhắn cho Cố Niệm Chi và Tiểu Lý.
Khác với chương trình nhắn tin trực tuyến bình thường trên thị trường, chương trình này của Triệu Lương Trạch có thể phản ánh tình trạng mạng của đối phương, cùng với lượng “PIN” điện thoại, còn có chức năng tra xem hệ thống mạng họ sử dụng được kết nối hay không.
Kết quả khiến Triệu Lương Trạch càng kinh sợ hơn.
Mạng ở khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong đều đứt kết nối.
Không có tín hiệu điện thoại, không có đường dây điện thoại bàn, bây giờ cả tín hiệu mạng cũng không có.
Thiên tai gì lại có thể gây ra hậu quả lớn đến vậy?
Triệu Lương Trạch nhíu chặt mày, nói với Âm Thế Hùng: “Tôi thấy anh nên gọi điện cho cục cảnh sát ở nơi đó. Khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng!”
“Vấn đề nghiêm trọng tới mức nào?” Tay Âm Thế Hùng cũng đang run lên, tra số điện thoại của cục cảnh sát gần núi Độc Phong.
“Có thể bên kia xảy ra thiên tai nghiêm trọng, hoặc có kẻ cố ý giở trò. Dù rơi vào trường hợp nào cũng là chuyện chúng ta không mong muốn.” Triệu Lương Trạch đáp bằng giọng bình tĩnh, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím máy tính, gõ từng chuỗi lệnh với ý định xây dựng kết nối tới khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong, nhưng lần nào cũng thất bại. Điều này khiến anh ta nhận ra hỏng hóc bên kia là hỏng hóc vật lý, không phải do chương trình có vấn đề.
Trong đêm giông bão, phòng trực ban của đồn cảnh sát gần núi Độc Phong nhận được lời hỏi thăm của phụ huynh sinh viên khoa Luật đại học C nào đó.
“Khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong của mấy người xảy ra chuyện gì vậy? Sao không gọi điện được? Trạm điện thoại cũng hỏng rồi sao? Con chúng tôi đang đi du lịch ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, nếu xảy ra chuyện gì, mấy người có chịu trách nhiệm được không?”
Người kia nói xong bèn cúp máy, anh cảnh sát trẻ chỉ đành bó tay, đến tên tuổi cũng chưa kịp hỏi rõ ràng.
Nhìn số điện thoại của người gọi đến, đó là dãy số rất bình thường từ thành phố C.
Anh cảnh sát trẻ đưa mắt nhìn màn mưa ngoài cửa sổ một chút, nghĩ khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong cách đây không xa, bèn tận tụy mặc áo mưa, đeo đèn pin trực ban, cầm dùi cui cảnh sát và giắt theo một khẩu súng lục nhỏ.
Cảnh sát trực đêm đều có súng lục, đồng thời còn được cấp cả đạn.
Anh cảnh sát trẻ mới ngoài hai mươi này là người địa phương, rất quen thuộc địa hình trên núi Độc Phong.
Dù trời mưa to, anh ta vẫn có thể thuận lợi bước đến con đường lớn dẫn vào khu nghỉ dưỡng.
Chưa đi được bao xa, anh ta đột nhiên bị vấp chân, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Anh ta vội vàng lấy lại thăng bằng, cầm đèn pin rọi xuống.
“Á!” Viên cảnh sát trẻ hoảng sợ tới mức quẳng luôn đèn pin sang bên.
Thứ vừa ngáng chân anh ta, là một người đàn ông!
Chỉ có điều trên đầu người kiaquấn nilon màu đen, cơ thể sõng soài dưới đất vô cùng vạm vỡ cao lớn, trong tay gã còn nắm chặt một khẩu súng trường!
n, nó lập tức vùi đầu vào ngấu nghiến.
Mai Hạ Văn còn mở chai nước khoáng ra, rót một chút cho nó uống.
Chưa được năm phút, chú mèo nhỏ đột nhiên chạy vọt lên phía trước, cả người mềm nhũn, sau đó lảo đảo ngã xuống sàn, không nhúc nhích nữa.
“Á! Quả nhiên do mấy món ăn miễn phí này thật! Nhưng sao người của khu nghỉ dưỡng lại phải làm vây!?” Tráng Sĩ kêu to: “Các bạn lớp hai ở Minh Nguyệt Các đã ngất đi như vậy đấy!”
May mà bọn họ không ănchỗ đồ miễn phí này!
Sau lưng Mai Hạ Văn ướt sũng mồ hôi.
Mưa gió bên ngoài càng lúc càng mãnh liệt, khiến toàn bộ núi Độc Phong bị bao phủ trong mưa rền gió dữ.
…
Trong phòng máy nhỏ được xây dựng kín đáo của cục tác chiến đặc biệt cách thành phố C hai mươi lăm cây số, cứ năm phút một lần dàn máy tính khổng lồ sẽ lại tiếp nhận tín hiệu điện tử từ nơi khác truyền về.
Những tín hiệu này được truyền tới từ trạm điện thoại ở khắp các nơi.
Chỉ cần điện thoại không hỏng, tín hiệu có thể liên tục truyền về phòng máy của cục tác chiến đặc biệt.
Hôm nay là thứ Bảy, nhân viên trực ở phòng máy cũng thoải mái, an nhàn hơn bình thường. Cậu ta vừa nâng chén trà, ngồi trên ghế máy tính, vừa lơ đễnh ngồi chơi game.
Máy tính trong quân khu không thể kết nối với mạng bên ngoài, chỉ có thể dùng mạng nội bộ cùng lập đội đánh quái với mọi người mà thôi.
Khoảng nửa tiếng trước, máy tính chuyên nhận tín hiệu điện tử đã không nhận được tín hiệu truyền về đúng thời hạn. chương trình máy tính tự động vận hành, thực hiện đúng theo chương trình mà con người lập trình, cứ năm phút sẽ nhận tín hiệu một lần.
Qua nửa tiếng không nhận được tín hiệu, máy tính tuân theo đúng chương trình, vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Bíp! Bíp! Bíp!
Âm thanh the thé kéo dài vang lên trong phòng máy, đồng thời, ánh đèn màu đỏ chớp nháy liên tục như đèn báo hiệu cũng bắt đầu khởi động.
Triệu Lương Trạch đang tắm trong phòng, vừa nghe thấy tiếng cảnh báo vang lên, không kịp xả bọt xà bông trên người đã vội vơ lấy khăn tắm lớn, quây nửa thân dưới rồi lao ra như tên bay.
Anh ta tức tốc bật máy tính lên, kiểm tra chương trình mình chuyên dùng cho Cố Niệm Chi, trong phút chốc ánh mắt thay đổi.
Đã nửa tiếng không nhận được tin tức.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên người Cố Niệm Chi có thiết bị chuyên phát tín hiệu, lợi dụng các trạm phát ở khắp nơi trên Đế Quốc để truyền tín hiệu về cục.
Nếu quá nửa tiếng không có tín hiệu truyền về, chương trình sẽ tự động chuyển sang giai đoạn nhận định xảy ra sự cố.
Triệu Lương Trạch lập tức gọi điện thoại cho Âm Thế Hùng: “Đại Hùng! Đại Hùng! Xảy ra chuyện gì thế?! Phía Niệm Chi xảy ra chuyện gì rồi?! Tiểu Lý đâu? Không phải cậu ta đến núi Độc Phong theo Niệm Chi à?! Sao cả tín hiệu của Niệm Chi và Tiểu Lý đều biến mất?!”
Tiểu Lý là người của quân khu bọn họ, bình thường lúc làm nhiệm vụ, trên người cũng gắn thiết bị truyền phát tín hiệu kiểu này. Nhờ vậy, cục tác chiến đặc biệt có thể dễ dàng xác định vị trí của bọn họ, cũng giúp họ liên lạc với quân khu một cách dễ dàng.
Một khi mất liên lạc, khả năng cao người đó đã xảy ra chuyện.
Âm Thế Hùng vừa mới ăn tối xong, đang ngồi lỳ trên ghế sofa để tiêu cơm.
Nhận được điện thoại của Triệu Lương Trạch, anh ta giật mình: “Xảy ra chuyện gì vậy? Niệm Chi và Tiểu Lý xảy ra chuyện gì rồi? Hôm qua Niệm Chi còn nhắn ‘ngủ ngon’ cho tôi mà!”
“Tối qua? Tôi nói vừa rồi cơ mà! Tín hiệu của bọn họ biến mất nửa tiếng rồi.” Triệu Lương Trạch lo lắng nói: “Tôi đi thăm dò tín hiệu của trạm điện thoại một chút.”
Âm Thế Hùng cũng đứng phắt dậy: “Tôi đến văn phòng, gọi điện thoại cho khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong.”
Triệu Lương Trạch mở tài khoản cấp cao của mình, đăng nhập vào mạng lưới cơ sở hạ tầng của chính quyền thành phố C.
Từ mạng lưới này, anh ta có thể kiểm tra tình trạng của các trạm điện thoại trong phạm vi năm trăm dặm gần thành phố C.
Triệu Lương Trạch xem trạm tín hiệu gần núi Độc Phong trước.
Anh ta vừa liếc mắt đã thấy tín hiệu của trạm điện thoại duy nhất gần núi Độc Phong bị đánh dấu “X” màu đỏ, có nghĩa tín hiệu của trạm này xảy ra trục trặc, không thể hoạt động được.
Triệu Lương Trạch thở phào, đeo tai nghe lên rồi gọi lại cho Âm Thế Hùng: “… Tín hiệu của trạm điện thoại gần núi Độc Phong gặp trục trặc. Tôi xem dự báo thời tiết, bên kia đang xảy ra mưa giông gió lốc, có lẽ là vì nguyên nhân này.”
Trong văn phòng, Âm Thế Hùng lên tiếng trả lời, tay không ngừng bấm số điện thoại, ánh mắt càng lúc càng căng thẳng hơn.
“… Tiểu Trạch, cậu có thể điều tra thử tình trạng của khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong không? Tôi mới phát hiện điện thoại bàn của bọn họ không liên lạc được…”
Triệu Lương Trạch sửng sốt.
Tín hiệu của trạm điện thoại hỏng còn có thể do thời tiết.
Nhưng đến điện thoại bàn cũng không kết nối được, chắc chắn có vấn đề.
Triệu Lương Trạch mở chương trình nhắn tin trực tuyến của mình, gửi hai tin nhắn cho Cố Niệm Chi và Tiểu Lý.
Khác với chương trình nhắn tin trực tuyến bình thường trên thị trường, chương trình này của Triệu Lương Trạch có thể phản ánh tình trạng mạng của đối phương, cùng với lượng “PIN” điện thoại, còn có chức năng tra xem hệ thống mạng họ sử dụng được kết nối hay không.
Kết quả khiến Triệu Lương Trạch càng kinh sợ hơn.
Mạng ở khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong đều đứt kết nối.
Không có tín hiệu điện thoại, không có đường dây điện thoại bàn, bây giờ cả tín hiệu mạng cũng không có.
Thiên tai gì lại có thể gây ra hậu quả lớn đến vậy?
Triệu Lương Trạch nhíu chặt mày, nói với Âm Thế Hùng: “Tôi thấy anh nên gọi điện cho cục cảnh sát ở nơi đó. Khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng!”
“Vấn đề nghiêm trọng tới mức nào?” Tay Âm Thế Hùng cũng đang run lên, tra số điện thoại của cục cảnh sát gần núi Độc Phong.
“Có thể bên kia xảy ra thiên tai nghiêm trọng, hoặc có kẻ cố ý giở trò. Dù rơi vào trường hợp nào cũng là chuyện chúng ta không mong muốn.” Triệu Lương Trạch đáp bằng giọng bình tĩnh, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím máy tính, gõ từng chuỗi lệnh với ý định xây dựng kết nối tới khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong, nhưng lần nào cũng thất bại. Điều này khiến anh ta nhận ra hỏng hóc bên kia là hỏng hóc vật lý, không phải do chương trình có vấn đề.
Trong đêm giông bão, phòng trực ban của đồn cảnh sát gần núi Độc Phong nhận được lời hỏi thăm của phụ huynh sinh viên khoa Luật đại học C nào đó.
“Khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong của mấy người xảy ra chuyện gì vậy? Sao không gọi điện được? Trạm điện thoại cũng hỏng rồi sao? Con chúng tôi đang đi du lịch ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, nếu xảy ra chuyện gì, mấy người có chịu trách nhiệm được không?”
Người kia nói xong bèn cúp máy, anh cảnh sát trẻ chỉ đành bó tay, đến tên tuổi cũng chưa kịp hỏi rõ ràng.
Nhìn số điện thoại của người gọi đến, đó là dãy số rất bình thường từ thành phố C.
Anh cảnh sát trẻ đưa mắt nhìn màn mưa ngoài cửa sổ một chút, nghĩ khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong cách đây không xa, bèn tận tụy mặc áo mưa, đeo đèn pin trực ban, cầm dùi cui cảnh sát và giắt theo một khẩu súng lục nhỏ.
Cảnh sát trực đêm đều có súng lục, đồng thời còn được cấp cả đạn.
Anh cảnh sát trẻ mới ngoài hai mươi này là người địa phương, rất quen thuộc địa hình trên núi Độc Phong.
Dù trời mưa to, anh ta vẫn có thể thuận lợi bước đến con đường lớn dẫn vào khu nghỉ dưỡng.
Chưa đi được bao xa, anh ta đột nhiên bị vấp chân, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Anh ta vội vàng lấy lại thăng bằng, cầm đèn pin rọi xuống.
“Á!” Viên cảnh sát trẻ hoảng sợ tới mức quẳng luôn đèn pin sang bên.
Thứ vừa ngáng chân anh ta, là một người đàn ông!
Chỉ có điều trên đầu người kiaquấn nilon màu đen, cơ thể sõng soài dưới đất vô cùng vạm vỡ cao lớn, trong tay gã còn nắm chặt một khẩu súng trường!
Có lẽ chú mèo con cũng đã chịu đói cả đêm, nên khi thấy có đồ ă
Chương 66: Hồi chuông cảnh báo vang lên
Có lẽ chú mèo con cũng đã chịu đói cả đêm, nên khi thấy có đồ ăn, nó lập tức vùi đầu vào ngấu nghiến.
Mai Hạ Văn còn mở chai nước khoáng ra, rót một chút cho nó uống.
Chưa được năm phút, chú mèo nhỏ đột nhiên chạy vọt lên phía trước, cả người mềm nhũn, sau đó lảo đảo ngã xuống sàn, không nhúc nhích nữa.
“Á! Quả nhiên do mấy món ăn miễn phí này thật! Nhưng sao người của khu nghỉ dưỡng lại phải làm vây!?” Tráng Sĩ kêu to: “Các bạn lớp hai ở Minh Nguyệt Các đã ngất đi như vậy đấy!”
May mà bọn họ không ănchỗ đồ miễn phí này!
Sau lưng Mai Hạ Văn ướt sũng mồ hôi.
Mưa gió bên ngoài càng lúc càng mãnh liệt, khiến toàn bộ núi Độc Phong bị bao phủ trong mưa rền gió dữ.
…
Trong phòng máy nhỏ được xây dựng kín đáo của cục tác chiến đặc biệt cách thành phố C hai mươi lăm cây số, cứ năm phút một lần dàn máy tính khổng lồ sẽ lại tiếp nhận tín hiệu điện tử từ nơi khác truyền về.
Những tín hiệu này được truyền tới từ trạm điện thoại ở khắp các nơi.
Chỉ cần điện thoại không hỏng, tín hiệu có thể liên tục truyền về phòng máy của cục tác chiến đặc biệt.
Hôm nay là thứ Bảy, nhân viên trực ở phòng máy cũng thoải mái, an nhàn hơn bình thường. Cậu ta vừa nâng chén trà, ngồi trên ghế máy tính, vừa lơ đễnh ngồi chơi game.
Máy tính trong quân khu không thể kết nối với mạng bên ngoài, chỉ có thể dùng mạng nội bộ cùng lập đội đánh quái với mọi người mà thôi.
Khoảng nửa tiếng trước, máy tính chuyên nhận tín hiệu điện tử đã không nhận được tín hiệu truyền về đúng thời hạn. chương trình máy tính tự động vận hành, thực hiện đúng theo chương trình mà con người lập trình, cứ năm phút sẽ nhận tín hiệu một lần.
Qua nửa tiếng không nhận được tín hiệu, máy tính tuân theo đúng chương trình, vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Bíp! Bíp! Bíp!
Âm thanh the thé kéo dài vang lên trong phòng máy, đồng thời, ánh đèn màu đỏ chớp nháy liên tục như đèn báo hiệu cũng bắt đầu khởi động.
Triệu Lương Trạch đang tắm trong phòng, vừa nghe thấy tiếng cảnh báo vang lên, không kịp xả bọt xà bông trên người đã vội vơ lấy khăn tắm lớn, quây nửa thân dưới rồi lao ra như tên bay.
Anh ta tức tốc bật máy tính lên, kiểm tra chương trình mình chuyên dùng cho Cố Niệm Chi, trong phút chốc ánh mắt thay đổi.
Đã nửa tiếng không nhận được tin tức.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên người Cố Niệm Chi có thiết bị chuyên phát tín hiệu, lợi dụng các trạm phát ở khắp nơi trên Đế Quốc để truyền tín hiệu về cục.
Nếu quá nửa tiếng không có tín hiệu truyền về, chương trình sẽ tự động chuyển sang giai đoạn nhận định xảy ra sự cố.
Triệu Lương Trạch lập tức gọi điện thoại cho Âm Thế Hùng: “Đại Hùng! Đại Hùng! Xảy ra chuyện gì thế?! Phía Niệm Chi xảy ra chuyện gì rồi?! Tiểu Lý đâu? Không phải cậu ta đến núi Độc Phong theo Niệm Chi à?! Sao cả tín hiệu của Niệm Chi và Tiểu Lý đều biến mất?!”
Tiểu Lý là người của quân khu bọn họ, bình thường lúc làm nhiệm vụ, trên người cũng gắn thiết bị truyền phát tín hiệu kiểu này. Nhờ vậy, cục tác chiến đặc biệt có thể dễ dàng xác định vị trí của bọn họ, cũng giúp họ liên lạc với quân khu một cách dễ dàng.
Một khi mất liên lạc, khả năng cao người đó đã xảy ra chuyện.
Âm Thế Hùng vừa mới ăn tối xong, đang ngồi lỳ trên ghế sofa để tiêu cơm.
Nhận được điện thoại của Triệu Lương Trạch, anh ta giật mình: “Xảy ra chuyện gì vậy? Niệm Chi và Tiểu Lý xảy ra chuyện gì rồi? Hôm qua Niệm Chi còn nhắn ‘ngủ ngon’ cho tôi mà!”
“Tối qua? Tôi nói vừa rồi cơ mà! Tín hiệu của bọn họ biến mất nửa tiếng rồi.” Triệu Lương Trạch lo lắng nói: “Tôi đi thăm dò tín hiệu của trạm điện thoại một chút.”
Âm Thế Hùng cũng đứng phắt dậy: “Tôi đến văn phòng, gọi điện thoại cho khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong.”
Triệu Lương Trạch mở tài khoản cấp cao của mình, đăng nhập vào mạng lưới cơ sở hạ tầng của chính quyền thành phố C.
Từ mạng lưới này, anh ta có thể kiểm tra tình trạng của các trạm điện thoại trong phạm vi năm trăm dặm gần thành phố C.
Triệu Lương Trạch xem trạm tín hiệu gần núi Độc Phong trước.
Anh ta vừa liếc mắt đã thấy tín hiệu của trạm điện thoại duy nhất gần núi Độc Phong bị đánh dấu “X” màu đỏ, có nghĩa tín hiệu của trạm này xảy ra trục trặc, không thể hoạt động được.
Triệu Lương Trạch thở phào, đeo tai nghe lên rồi gọi lại cho Âm Thế Hùng: “… Tín hiệu của trạm điện thoại gần núi Độc Phong gặp trục trặc. Tôi xem dự báo thời tiết, bên kia đang xảy ra mưa giông gió lốc, có lẽ là vì nguyên nhân này.”
Trong văn phòng, Âm Thế Hùng lên tiếng trả lời, tay không ngừng bấm số điện thoại, ánh mắt càng lúc càng căng thẳng hơn.
“… Tiểu Trạch, cậu có thể điều tra thử tình trạng của khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong không? Tôi mới phát hiện điện thoại bàn của bọn họ không liên lạc được…”
Triệu Lương Trạch sửng sốt.
Tín hiệu của trạm điện thoại hỏng còn có thể do thời tiết.
Nhưng đến điện thoại bàn cũng không kết nối được, chắc chắn có vấn đề.
Triệu Lương Trạch mở chương trình nhắn tin trực tuyến của mình, gửi hai tin nhắn cho Cố Niệm Chi và Tiểu Lý.
Khác với chương trình nhắn tin trực tuyến bình thường trên thị trường, chương trình này của Triệu Lương Trạch có thể phản ánh tình trạng mạng của đối phương, cùng với lượng “PIN” điện thoại, còn có chức năng tra xem hệ thống mạng họ sử dụng được kết nối hay không.
Kết quả khiến Triệu Lương Trạch càng kinh sợ hơn.
Mạng ở khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong đều đứt kết nối.
Không có tín hiệu điện thoại, không có đường dây điện thoại bàn, bây giờ cả tín hiệu mạng cũng không có.
Thiên tai gì lại có thể gây ra hậu quả lớn đến vậy?
Triệu Lương Trạch nhíu chặt mày, nói với Âm Thế Hùng: “Tôi thấy anh nên gọi điện cho cục cảnh sát ở nơi đó. Khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng!”
“Vấn đề nghiêm trọng tới mức nào?” Tay Âm Thế Hùng cũng đang run lên, tra số điện thoại của cục cảnh sát gần núi Độc Phong.
“Có thể bên kia xảy ra thiên tai nghiêm trọng, hoặc có kẻ cố ý giở trò. Dù rơi vào trường hợp nào cũng là chuyện chúng ta không mong muốn.” Triệu Lương Trạch đáp bằng giọng bình tĩnh, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím máy tính, gõ từng chuỗi lệnh với ý định xây dựng kết nối tới khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong, nhưng lần nào cũng thất bại. Điều này khiến anh ta nhận ra hỏng hóc bên kia là hỏng hóc vật lý, không phải do chương trình có vấn đề.
Trong đêm giông bão, phòng trực ban của đồn cảnh sát gần núi Độc Phong nhận được lời hỏi thăm của phụ huynh sinh viên khoa Luật đại học C nào đó.
“Khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong của mấy người xảy ra chuyện gì vậy? Sao không gọi điện được? Trạm điện thoại cũng hỏng rồi sao? Con chúng tôi đang đi du lịch ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, nếu xảy ra chuyện gì, mấy người có chịu trách nhiệm được không?”
Người kia nói xong bèn cúp máy, anh cảnh sát trẻ chỉ đành bó tay, đến tên tuổi cũng chưa kịp hỏi rõ ràng.
Nhìn số điện thoại của người gọi đến, đó là dãy số rất bình thường từ thành phố C.
Anh cảnh sát trẻ đưa mắt nhìn màn mưa ngoài cửa sổ một chút, nghĩ khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong cách đây không xa, bèn tận tụy mặc áo mưa, đeo đèn pin trực ban, cầm dùi cui cảnh sát và giắt theo một khẩu súng lục nhỏ.
Cảnh sát trực đêm đều có súng lục, đồng thời còn được cấp cả đạn.
Anh cảnh sát trẻ mới ngoài hai mươi này là người địa phương, rất quen thuộc địa hình trên núi Độc Phong.
Dù trời mưa to, anh ta vẫn có thể thuận lợi bước đến con đường lớn dẫn vào khu nghỉ dưỡng.
Chưa đi được bao xa, anh ta đột nhiên bị vấp chân, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Anh ta vội vàng lấy lại thăng bằng, cầm đèn pin rọi xuống.
“Á!” Viên cảnh sát trẻ hoảng sợ tới mức quẳng luôn đèn pin sang bên.
Thứ vừa ngáng chân anh ta, là một người đàn ông!
Chỉ có điều trên đầu người kiaquấn nilon màu đen, cơ thể sõng soài dưới đất vô cùng vạm vỡ cao lớn, trong tay gã còn nắm chặt một khẩu súng trường!
n, nó lập tức vùi đầu vào ngấu nghiến.
Mai Hạ Văn còn mở chai nước khoáng ra, rót một chút cho nó uống.
Chưa được năm phút, chú mèo nhỏ đột nhiên chạy vọt lên phía trước, cả người mềm nhũn, sau đó lảo đảo ngã xuống sàn, không nhúc nhích nữa.
“Á! Quả nhiên do mấy món ăn miễn phí này thật! Nhưng sao người của khu nghỉ dưỡng lại phải làm vây!?” Tráng Sĩ kêu to: “Các bạn lớp hai ở Minh Nguyệt Các đã ngất đi như vậy đấy!”
May mà bọn họ không ănchỗ đồ miễn phí này!
Sau lưng Mai Hạ Văn ướt sũng mồ hôi.
Mưa gió bên ngoài càng lúc càng mãnh liệt, khiến toàn bộ núi Độc Phong bị bao phủ trong mưa rền gió dữ.
…
Trong phòng máy nhỏ được xây dựng kín đáo của cục tác chiến đặc biệt cách thành phố C hai mươi lăm cây số, cứ năm phút một lần dàn máy tính khổng lồ sẽ lại tiếp nhận tín hiệu điện tử từ nơi khác truyền về.
Những tín hiệu này được truyền tới từ trạm điện thoại ở khắp các nơi.
Chỉ cần điện thoại không hỏng, tín hiệu có thể liên tục truyền về phòng máy của cục tác chiến đặc biệt.
Hôm nay là thứ Bảy, nhân viên trực ở phòng máy cũng thoải mái, an nhàn hơn bình thường. Cậu ta vừa nâng chén trà, ngồi trên ghế máy tính, vừa lơ đễnh ngồi chơi game.
Máy tính trong quân khu không thể kết nối với mạng bên ngoài, chỉ có thể dùng mạng nội bộ cùng lập đội đánh quái với mọi người mà thôi.
Khoảng nửa tiếng trước, máy tính chuyên nhận tín hiệu điện tử đã không nhận được tín hiệu truyền về đúng thời hạn. chương trình máy tính tự động vận hành, thực hiện đúng theo chương trình mà con người lập trình, cứ năm phút sẽ nhận tín hiệu một lần.
Qua nửa tiếng không nhận được tín hiệu, máy tính tuân theo đúng chương trình, vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Bíp! Bíp! Bíp!
Âm thanh the thé kéo dài vang lên trong phòng máy, đồng thời, ánh đèn màu đỏ chớp nháy liên tục như đèn báo hiệu cũng bắt đầu khởi động.
Triệu Lương Trạch đang tắm trong phòng, vừa nghe thấy tiếng cảnh báo vang lên, không kịp xả bọt xà bông trên người đã vội vơ lấy khăn tắm lớn, quây nửa thân dưới rồi lao ra như tên bay.
Anh ta tức tốc bật máy tính lên, kiểm tra chương trình mình chuyên dùng cho Cố Niệm Chi, trong phút chốc ánh mắt thay đổi.
Đã nửa tiếng không nhận được tin tức.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên người Cố Niệm Chi có thiết bị chuyên phát tín hiệu, lợi dụng các trạm phát ở khắp nơi trên Đế Quốc để truyền tín hiệu về cục.
Nếu quá nửa tiếng không có tín hiệu truyền về, chương trình sẽ tự động chuyển sang giai đoạn nhận định xảy ra sự cố.
Triệu Lương Trạch lập tức gọi điện thoại cho Âm Thế Hùng: “Đại Hùng! Đại Hùng! Xảy ra chuyện gì thế?! Phía Niệm Chi xảy ra chuyện gì rồi?! Tiểu Lý đâu? Không phải cậu ta đến núi Độc Phong theo Niệm Chi à?! Sao cả tín hiệu của Niệm Chi và Tiểu Lý đều biến mất?!”
Tiểu Lý là người của quân khu bọn họ, bình thường lúc làm nhiệm vụ, trên người cũng gắn thiết bị truyền phát tín hiệu kiểu này. Nhờ vậy, cục tác chiến đặc biệt có thể dễ dàng xác định vị trí của bọn họ, cũng giúp họ liên lạc với quân khu một cách dễ dàng.
Một khi mất liên lạc, khả năng cao người đó đã xảy ra chuyện.
Âm Thế Hùng vừa mới ăn tối xong, đang ngồi lỳ trên ghế sofa để tiêu cơm.
Nhận được điện thoại của Triệu Lương Trạch, anh ta giật mình: “Xảy ra chuyện gì vậy? Niệm Chi và Tiểu Lý xảy ra chuyện gì rồi? Hôm qua Niệm Chi còn nhắn ‘ngủ ngon’ cho tôi mà!”
“Tối qua? Tôi nói vừa rồi cơ mà! Tín hiệu của bọn họ biến mất nửa tiếng rồi.” Triệu Lương Trạch lo lắng nói: “Tôi đi thăm dò tín hiệu của trạm điện thoại một chút.”
Âm Thế Hùng cũng đứng phắt dậy: “Tôi đến văn phòng, gọi điện thoại cho khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong.”
Triệu Lương Trạch mở tài khoản cấp cao của mình, đăng nhập vào mạng lưới cơ sở hạ tầng của chính quyền thành phố C.
Từ mạng lưới này, anh ta có thể kiểm tra tình trạng của các trạm điện thoại trong phạm vi năm trăm dặm gần thành phố C.
Triệu Lương Trạch xem trạm tín hiệu gần núi Độc Phong trước.
Anh ta vừa liếc mắt đã thấy tín hiệu của trạm điện thoại duy nhất gần núi Độc Phong bị đánh dấu “X” màu đỏ, có nghĩa tín hiệu của trạm này xảy ra trục trặc, không thể hoạt động được.
Triệu Lương Trạch thở phào, đeo tai nghe lên rồi gọi lại cho Âm Thế Hùng: “… Tín hiệu của trạm điện thoại gần núi Độc Phong gặp trục trặc. Tôi xem dự báo thời tiết, bên kia đang xảy ra mưa giông gió lốc, có lẽ là vì nguyên nhân này.”
Trong văn phòng, Âm Thế Hùng lên tiếng trả lời, tay không ngừng bấm số điện thoại, ánh mắt càng lúc càng căng thẳng hơn.
“… Tiểu Trạch, cậu có thể điều tra thử tình trạng của khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong không? Tôi mới phát hiện điện thoại bàn của bọn họ không liên lạc được…”
Triệu Lương Trạch sửng sốt.
Tín hiệu của trạm điện thoại hỏng còn có thể do thời tiết.
Nhưng đến điện thoại bàn cũng không kết nối được, chắc chắn có vấn đề.
Triệu Lương Trạch mở chương trình nhắn tin trực tuyến của mình, gửi hai tin nhắn cho Cố Niệm Chi và Tiểu Lý.
Khác với chương trình nhắn tin trực tuyến bình thường trên thị trường, chương trình này của Triệu Lương Trạch có thể phản ánh tình trạng mạng của đối phương, cùng với lượng “PIN” điện thoại, còn có chức năng tra xem hệ thống mạng họ sử dụng được kết nối hay không.
Kết quả khiến Triệu Lương Trạch càng kinh sợ hơn.
Mạng ở khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong đều đứt kết nối.
Không có tín hiệu điện thoại, không có đường dây điện thoại bàn, bây giờ cả tín hiệu mạng cũng không có.
Thiên tai gì lại có thể gây ra hậu quả lớn đến vậy?
Triệu Lương Trạch nhíu chặt mày, nói với Âm Thế Hùng: “Tôi thấy anh nên gọi điện cho cục cảnh sát ở nơi đó. Khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng!”
“Vấn đề nghiêm trọng tới mức nào?” Tay Âm Thế Hùng cũng đang run lên, tra số điện thoại của cục cảnh sát gần núi Độc Phong.
“Có thể bên kia xảy ra thiên tai nghiêm trọng, hoặc có kẻ cố ý giở trò. Dù rơi vào trường hợp nào cũng là chuyện chúng ta không mong muốn.” Triệu Lương Trạch đáp bằng giọng bình tĩnh, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím máy tính, gõ từng chuỗi lệnh với ý định xây dựng kết nối tới khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong, nhưng lần nào cũng thất bại. Điều này khiến anh ta nhận ra hỏng hóc bên kia là hỏng hóc vật lý, không phải do chương trình có vấn đề.
Trong đêm giông bão, phòng trực ban của đồn cảnh sát gần núi Độc Phong nhận được lời hỏi thăm của phụ huynh sinh viên khoa Luật đại học C nào đó.
“Khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong của mấy người xảy ra chuyện gì vậy? Sao không gọi điện được? Trạm điện thoại cũng hỏng rồi sao? Con chúng tôi đang đi du lịch ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, nếu xảy ra chuyện gì, mấy người có chịu trách nhiệm được không?”
Người kia nói xong bèn cúp máy, anh cảnh sát trẻ chỉ đành bó tay, đến tên tuổi cũng chưa kịp hỏi rõ ràng.
Nhìn số điện thoại của người gọi đến, đó là dãy số rất bình thường từ thành phố C.
Anh cảnh sát trẻ đưa mắt nhìn màn mưa ngoài cửa sổ một chút, nghĩ khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong cách đây không xa, bèn tận tụy mặc áo mưa, đeo đèn pin trực ban, cầm dùi cui cảnh sát và giắt theo một khẩu súng lục nhỏ.
Cảnh sát trực đêm đều có súng lục, đồng thời còn được cấp cả đạn.
Anh cảnh sát trẻ mới ngoài hai mươi này là người địa phương, rất quen thuộc địa hình trên núi Độc Phong.
Dù trời mưa to, anh ta vẫn có thể thuận lợi bước đến con đường lớn dẫn vào khu nghỉ dưỡng.
Chưa đi được bao xa, anh ta đột nhiên bị vấp chân, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Anh ta vội vàng lấy lại thăng bằng, cầm đèn pin rọi xuống.
“Á!” Viên cảnh sát trẻ hoảng sợ tới mức quẳng luôn đèn pin sang bên.
Thứ vừa ngáng chân anh ta, là một người đàn ông!
Chỉ có điều trên đầu người kiaquấn nilon màu đen, cơ thể sõng soài dưới đất vô cùng vạm vỡ cao lớn, trong tay gã còn nắm chặt một khẩu súng trường!
Danh sách chương