Chương 7: Tôi là thuốc của em (4)
Trong mỗi khu nhà ở cục tác chiến đặc biệt của thành phố C đều có hiệu quả cách âm tuyệt vời, hơn nữa còn chống sóng vô tuyến và gây nhiễu sóng điện từ, hoàn toàn không ai có thể nghe lén hay rình trộm được.
Sau khi đuổi Trần Liệt ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.
Xét thấy lúc này, Cố Niệm Chi đã hoàn toàn mất ý thức, không tính là một người nữa, chỉ còn một mình Hoắc Thiệu Hằng vẫn tỉnh táo bình thường.
Anh vẫn mặc quân trang, đôi chân dài mang bốt quân đội, ngồi trên sofa làm bằng gỗ màu trắng chắc chắn, nhìn về phía giường.
Trong căn phòng không có ánh đèn chìm vào đêm tối tĩnh lặng, rèm cửa bị anh kéo lên, tấm rèm nhung thêu tơ vàng cách âm dày dặn treo từ nóc nhà im lìm rũ xuống mặt đất.
Đối diện với anh là chiếc giường lớn trải ga làm từ vải bông Ai Cập màu trắng ngà đầy tinh tế, thêu một ngàn tám trăm mũi vô cùng sạch sẽ, nhẹ nhàng và thoải mái, do Cố Niệm Chi chọn cho anh.
Thật ra anh không bao giờ để tâm đến mấy thứ này. Thường ngày, anh làm nhiệm vụ bên ngoài cũng từng ngủ ở những nơi rất khắc nghiệt như núi cao, sa mạc, đầm lầy và tuyết trắng…
Nhưng khi về đến nhà, anh đều theo Cố Niệm Chi.
Tuy tuổi cô còn nhỏ nhưng mắt thẩm mỹ khá chuẩn, lần nào chọn đồ cũng hợp ý Hoắc Thiệu Hằng.
Như chiếc ga giường trắng ngà tinh tế này, không chỉ cực kì thoải mái mà còn vô cùng phù hợp với bệnh sạch sẽ của anh.
Chiếc gối màu trắng trên giường cũng được làm từ vải bông Ai Cập, nghe nói nó tốt cho xương cổ, cũng do Cố Niệm Chi chọn cho anh.
Thứ duy nhất bỗng nhiên thừa ra ở trong căn phòng này là cơ thể mềm mại đầy tinh tế của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng lại châm thêm một điếu thuốc, lẳng lặng ngắm nhìn cô thật lâu.
Anh không hút, chỉ châm theo thói quen. Mãi tới khi điếu thuốc tự tắt, anh mới cúi đầu, dí xuống gạt tàn, để lại mùi khói thoang thoảng trong phòng.
Hoắc Thiệu Hằng ấn điều khiển từ xa, mở quạt thông gió lọc không khí. Rất nhanh mùi thuốc lá đã biến mất.
Anh từ tốn lấy bao thuốc trong túi ra, ném lên bàn trà, sau đó tựa lưng vào ghế sofa, thở dài một tiếng.
Chiếc bật lửa Zippo không biết cầm trong tay từ lúc nào, đều là do Cố Niệm Chi mua cho anh.
Hoắc Thiệu Hằng giơ bật lửa lên, mặt lạnh tanh, hết bật rồi tắt, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Trong phòng càng lúc càng tối, chỉ có chiếc bật lửa trong tay anh thỉnh thoảng bùng lên ánh lửa, chiếu sáng sườn mặt đẹp như tượng tạc kia. Dù trông anh tuấn tú đến mức khiến người ta tuyệt vọng, nhưng sự lạnh lùng toát ra từ gương mặt ấy cũng đủ khiến người khác run sợ.
Cả trong lẫn ngoài phòng đều yên lặng, chỉ có tiếng rên rỉ của Cố Niệm Chi thỉnh thoảng vang lên.
Chẳng biết đã qua bao lâu, đột nhiên màn hình di động của anh sáng lên trong bóng đêm.
Hoắc Thiệu Hằng liếc qua xem.
Là tin nhắn của Trần Liệt: “Nhớ lúc quan trọng phải kiểm tra nhịp tim của cô ấy, nếu đập nhanh quá thì nhanh chóng báo cho tôi biết, tôi tìm người tới giúp anh…”
Lông mày Hoắc Thiệu Hằng cau lại, đột nhiên ném vỡ điện thoại, quẳng chiếc bật lửa trong tay sang bên. Sau đó anh đứng lên nhìn cô thật lâu, cuối cùng mới đi đến ngồi ở đầu giường.
Anh vỗ vỗ mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Khó chịu lắm hả? Có muốn được giải thoát không?”
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng thăm thẳm u tối, không ai có thể hiểu được suy nghĩ trong đầu anh lúc này.
Bấy giờ, Cố Niệm Chi mệt mỏi nằm im trên giường, ý thức vẫn mơ hồ như cũ.
Vừa ngửi được mùi hormone nam tính mãnh liệt phảng phất quanh chóp mũi, Cố Niệm Chi lập tức nhào lên.
Thị lực trong bóng tối của Hoắc Thiệu Hằng vốn rất tốt.
Trong phòng tuy tối, nhưng đôi mắt anh đã thích ứng được.
Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong không khí. Khuôn mặt Cố Niệm Chi ửng hồng một cách lạ thường, đôi mắt cô mơ màng không có tiêu cự, càng tăng thêm quyến rũ.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn sang chỗ khác, lấy chiếc khăn lụa dài hiệu Hermes trên tủ đầu giường xuống và bịt kín đôi mắt cô lại.
Chiếc khăn lụa Hermes xanh biển che đi đôi mắt long lanh của cô.
Thật ra Cố Niệm Chi cũng chẳng nhìn thấy gì cả. Cô đã hoàn toàn mất ý thức, chẳng khác nào bị nhốt trong căn phòng tối, không thấy đường ra, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Dường như sâu trong ý thức cô, tình trạng này cũng không xa lạ gì…
Sau khi bịt kín đôi mắt cô, Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Cố Niệm Chi, cảm nhận sự mềm mại ẩm ướt qua đôi bàn tay.
Xem ra không thể do dự thêm nữa rồi.
Hoắc Thiệu Hằng hít một hơi thật sâu, đứng dậy và cởi thắt lưng ra, tiện tay ném nó xuống đất. Tiếp đến anh cởi bộ quân phục trên người, ngón tay thon dài mạnh mẽ mở từng cúc áo theo chiều hướng dần lên trên, cuối cùng anh từ từ cởi móc cài cổ áo quân trang ra.
Hoắc Thiệu Hằng ném quân trang lên sofa cạnh giường, tiếp đó hất đôi bốt quân đội ngang gối ra, mặc độc chiếc quần lót tứ giác màu xám đậm và bước vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào như mưa, thân hình đàn ông cường tráng với đường cong rắn rỏi in lên cánh cửa thủy tinh nhám.
…
Tắm rửa xong, Hoắc Thiệu Hằng quấn một chiếc khăn vải màu nâu quanh hông, để ngực trần bước ra ngoài.
Bật đèn phòng ngủ lên, dáng người cao lớn như tượng thần Hy Lạp của anh lập tức hắt bóng trên giấy dán tường màu trắng gạo.
Nước da màu lúa mạch, lưng dài vai rộng, đường v-cut rõ nét bao quanh tám múi cơ bụng rắn chắc dẫn thẳng xuống, khuất sau khăn tắm quấn bên hông.
Thắt lưng cường tráng thon gọn, bờ mông cong tròn rắn rỏi, xuống chút nữa là đôi chân thẳng tắp vững chãi, ẩn chứa sức bật kinh người.
Anh đứng ở mép giường, khẽ cúi đầu, một giọt nước trên tóc chầm chậm nhỏ xuống, lăn theo hầu kết và trượt xuống khuôn ngực vạm vỡ.
Cố Niệm Chi nằm trên giường đang ra sức giãy giụa, quần áo nhăn nhúm, vùng da thịt bị lộ ra ửng hồng.
Hoắc Thiệu Hằng mặt mày lạnh tanh nhìn cô, dùng một tay kéo khăn tắm ném lên sofa.
Dưới khăn tắm chỉ có một chiếc quần lót tứ giác màu xám đậm, anh cứ thế ngồi xuống giường.
Cố Niệm Chi cảm thấy có người lại gần, đúng là hơi thở mà cô vẫn khát vọng, nên vội vàng liều lĩnh nhào tới.
Hai tay Hoắc Thiệu Hằng nắm lấy vai cô rồi ôm ghì vào lòng. Trông thấy đôi môi căng đầy chúm chím của cô càng ngày càng tới gần, anh cúi đầu hôn xuống.
Có lẽ do hơi thở đầy hormone nam tính đã thỏa mãn khát khao trong Cố Niệm Chi, nên cô vội vàng hôn trả. Đầu lưỡi quấn quýt, ngọn lửa rạo rực như được cảm giác mát lạnh xoa dịu, cơn ngứa cuồn cuộn trong tim đã giảm bớt phần nào.
Cô càng dựa vào gần hơn.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu chặt mày, chợt nhận ra bản thân có phản ứng.
Chẳng lẽ huấn luyện chống lại sự quyến rũ của anh mấy năm nay hoàn toàn không có chút tác dụng nào sao?
Trước kia lúc huấn luyện, dù có phải uống thuốc kích dục, anh vẫn có thể hoàn toàn thờ ơ, giữ vẻ mặt lạnh tanh không đổi trước những con “chim én” quyến rũ nhất.
Nhiều năm rồi anh chưa một lần dùng “súng thật đạn thật” để “thực chiến”, một phần nguyên nhân là vì ý chí và định lực của anh quá mạnh mẽ, chưa một ai có thể khơi dậy dục vọng thực sự và khao khát cháy bỏng trong anh.
Anh luôn coi bản thân là một cỗ máy chiến tranh hoàn hảo.
Vì lẽ đó, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy khó hiểu với phản ứng của cơ thể, cực kỳ khó chịu.
Anh hít sâu một hơi, nhíu mày nằm im lên giường, tấm đệm với độ đàn hồi tuyệt vời chợt lún xuống.
Anh tắt đèn tường, căn phòng lập tức trở nên tối đen, giơ tay không thấy năm ngón.
Lúc này, Cố Niệm Chi đã hoàn toàn bị bản năng chi phối.
Cô khẽ rên lên, nôn nóng cọ về phía Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu Cố Niệm Chi, xoay người đè lên, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, chỉ để giải tỏa thuốc kích dục cho cháu thôi…”
Cố Niệm Chi đang quay cuồng trong cơn khát cầu như uống được rượu ngon, say càng thêm say.
Hơi thở nam tính động lòng người quẩn quanh chóp mũi, lấp đầy đầu óc cô. Cố Niệm Chi chẳng thể suy nghĩ gì hơn, cô chỉ muốn chạm vào thân thể gần trong gang tấc kia, thỏa mãn khát vọng của chính mình.
Nhưng tay chân cô đang bị trói chặt, hoàn toàn không thoát được.
…
Các đường nét trên gương mặt Hoắc Thiệu Hằng cân đối hấp dẫn, đẹp trai theo kiểu sắc bén, lúc im lặng rất có sức sát thương đối với phái nữ.
Trong phòng ngủ tối đen này, đối mặt với Cố Niệm Chi đang mất ý thức, nét sắc bén của anh lại dịu dần đi, ngón tay thon dài vuốt ve lên sườn mặt cô.
Cố Niệm Chi nghiêng đầu, vùi gò má vào lòng bàn tay gân guốc ấy, tham lam thưởng thức mùi hương của anh.
Ngực cô như có một ngọn lửa đang sôi trào, thiêu đốt mãnh liệt. Cô muốn tới gần, tới gần, gần thêm chút nữa…
Chương 8: Tôi là thuốc của em (5)
Hoắc Thiệu Hằng đè vai cô xuống, giữ một khoảng cách nhất định với cô. Cánh tay anh hơi gồng, ép cô không động đậy nổi.
Thật ra Hoắc Thiệu Hằng cũng không muốn đụng chạm quá nhiều, chỉ sợ nơi đó là bẫy rập khiến anh vĩnh viễn không thể quay đầu, chỉ cần thử một lần sẽ đắm chìm mãi mãi.
Nhưng vào lúc này, nếu chỉ dùng tay thay vì tiếp xúc trực tiếp có khi mọi chuyện sẽ êm xuôi…
Cố Niệm Chi chỉ thấy bản thân mình quay cuồng, lúc thì ngâm trong nước lạnh, khi lại hừng hực lửa đốt.
Hình như có ai đó đang dịu dàng hoôn coô, rải từng chiếc hôn nhẹ nhàng khắp cơ thể noóng boỏng. Thậm chí người ấy còn trêu chọc nơi mẫn cảm nhất của cô, càng lúc càng mạnh bạo và quyết liệt.
Duục voọng dồn nén trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng được giải phóng theo từng chiếc hoôn mãnh liệt của anh. Cô reên lên một tiếng, mồ hôi túa ra như mưa, run rẩy không ngừng.
Hoắc Thiệu Hằng cũng gầm nhẹ theo cô.
Tiếng reên của cô vừa yêu kiều đáng yêu, vừa mang theo cảm giác giải thoát sau một thời gian dài chịu đựng. Còn tiếng gầm của anh lại được thốt lên một cách bất ngờ không kịp đề phòng.
Hoắc Thiệu Hằng rùng mình.
Anh chưa bao giờ mất khống chế như vậy. Anh hoàn toàn không làm gì cả, chỉ giúp cô mà thôi…
Không được, anh không cho phép bản thân có giây phút mất khống chế như thế.
Anh không được phép có bất kỳ nhược điểm nào.
Ngẩng đầu lên hít một hơi trong đêm dài, anh cố ổn định nhịp tim loạn xạ trong lồng ngực.
Ánh mắt anh dần quen với bóng tối, tuy chỉ thấy lờ mờ, nhưng vẫn nhìn được gương mặt tinh tế của cô.
Đôi mắt cô bị khăn lụa che đi, vừa khéo để lộ sống mũi cao ngất xinh đẹp, và đôi môi nhỏ đầy đặn với những đường vân rõ ràng, như đóa hồng đang từ từ hé nở trước mắt anh.
Cô thở dốc mỗi lúc một nhanh, đôi môi căng tràn khép hờ chẳng khác gì miếng mồi nhử.
Đã là mồi nhử ắt sẽ thơm ngon vô cùng.
Anh vươn tay ôm lấy gò má tinh tế ấy, ngón cái vô tình lướt qua môi cô.
Ướt át, run rẩy, mềm mại vô cùng.
Tựa như bị bỏng, anh vội dời tay đi, sau đó vuốt theo gò má cô xuống và dừng lại ở xương quai xanh xinh đẹp .
Tuy là xương, nhưng lại mảnh khảnh đến mức chỉ dùng tay chạm nhẹ vào cũng có thể bẻ gãy được nhỉ?
Hoắc Thiệu Hằng chần chừ một chút, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của cô tựa làn gió nhẹ, moơn troớn đôi vai gầy và cánh tay mịn màng trơn láng.
Sau đó anh lại vòng qua eo cô, trong lòng cảm thấy nao nao.
Đây đúng là vòng eo thon một tay ôm hết được.
Môi anh mấp máy, yết hầu nhấp nhô một cách khó khăn.
Hoắc Thiệu Hằng thở dốc mấy tiếng nặng nề.
Anh lập tức tránh xa cô ra, không dám tới gần nữa.
…
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng chưa làm chuyện đó bao giờ, nhưng kiến thức lý thuyết của anh lại rất đầy đủ. Hơn nữa lúc huấn luyện chống lại sự quyeến ruũ, anh từng nhìn thấy vô số cơ thể phụ nữ phô bày trước mắt mình, tuy nhiên chưa bao giờ rung động dù chỉ một lần.
Trước những cô gái kia, anh thậm chí còn kiềm chế được duục voọng sinh lý, để bản thân không có phản ứng.
Vậy mà với Cố Niệm Chi…
Chỉ nhìn cô thôi mà anh đã thảm bại rồi!
Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lý trí quyết định không nghĩ thêm về vấn đề này nữa.
Trước thân hình vạm vỡ của anh, cô nhỏ bé như thế, cuối cùng phải làm thế nào mới…
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy mình không nên nghĩ về vấn đề đó nữa.
Vừa nghĩ thôi anh đã toát hết mồ hôi, chỉ muốn giải thoát dục vọng của mình, cũng như thoỏa maãn khát khao của cô.
Cũng may, cô đã được giải tỏa rồi. Hoắc Thiệu Hằng cho rằng không còn chuyện gì nữa, đưa tay tháo mấy chiếc khăn lụa đang buộc trên người Cố Niệm Chi ra.
Anh xuống giường, đi về phía nhà tắm lau người, tiện thể xả thêm chậu nước, định lau người giúp Cố Niệm Chi.
Nhưng khi chạm vào tay Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng lại phát hiện thân nhiệt của cô đang cao đến đáng sợ.
Tại sao lại như vậy?
Hoắc Thiệu Hằng vừa buông tay ra, Cố Niệm Chi đã bám lấy anh.
Đôi chân thon dài của cô quấn chặt anh không buông, như người đi đường khát nước từ lâu, chỉ mong được tưới tắm mưa móc thoải mái.
Hoắc Thiệu Hằng cười khổ, xem ra một lần vẫn chưa đủ, vậy thì thêm lần nữa vậy.
Dù sao cũng không làm thật.
Hoắc Thiệu Hằng ném khăn mặt đi, trói chặt Cố Niệm Chi lại lần nữa, dùng tay giúp cô…
Vốn dĩ Cố Niệm Chi đã bị thuốc kíich duục kia kiích thiích đến nỗi cả người mềm nhũn, giờ lại được Hoắc Thiệu Hằng chạm vào như vậy chẳng khác nào bão lốc mùa hè, vừa mạnh mẽ vừa mãnh liệt.
Cô muốn tới gần suối nguồn khiến bản thân khao khát kia. Nhưng tiếc thay, cổ tay cổ chân cô đều bị khăn lụa thít chặt đến nỗi hằn đỏ, không thể giãy giụa nổi.
Nhiệt độ ấm nóng từ bàn tay Hoắc Thiệu Hằng càng lúc càng cao, người cô cũng dần mềm mại, bỏng cháy theo.
Cuối cùng, khi Hoắc Thiệu Hằng đã nhịn đến mức sắp nổ tung, Cố Niệm Chi mới rùng mình kịch liệt, toàn thân run rẩy. Ánh mắt cô mờ mịt, đầu óc cũng trống rỗng theo.
Cố Niệm Chi muốn ôm lấy suối nguồn hạnh phúc kia, nhưng tay chân đều bị trói chặt, làm cô khó chịu suýt nữa bật khóc.
Từng tiếng reên riỉ xen lẫn nức nở vang lên, dẫu Hoắc Thiệu Hằng có ý chí và khả năng kiềm chế bản thân mạnh mẽ đến đâu cũng cảm thấy mình sắp phát điên rồi.“A…” Một tiếng kêu ngắn ngủi nhưng cao vút bật lên từ sâu trong cổ họng Cố Niệm Chi.
May là phòng này cách âm…
Suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu Hoắc Thiệu Hằng.
Nếu để người khác nghe thấy Cố Niệm Chi reên như này… Anh đột nhiên nảy sinh ham muốn giết người.
Tất cả ập tới vừa nhanh vừa cuồng nhiệt, dù bị bịt mắt nhưng Cố Niệm Chi vẫn thấy trước mắt mình như hiện lên những chùm pháo hoa lấp lánh sắc vàng. Đầu cô trống rỗng, toàn thân kiệt sức.
Có lẽ lần này xong thật rồi nhỉ?
Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, vắt chiếc khăn lông chưa dùng ban nãy, lau cơ thể cho Cố Niệm Chi giúp cô khooan khoái chìm vào giấc ngủ.
Sau khi thu dọn hết xong, anh mới nằm xuống cạnh cô.
Lúc này, Cố Niệm Chi vẫn nằm im, ngoan ngoãn nghe lời như lúc cô không bị hạ thuốc vậy.
Hoắc Thiệu Hằng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ loại thuốc này thật mạnh, phải làm tận hai lần mới có thể giải hết tác dụng của thuốc.
Anh nghiêng người, lại tháo mấy chiếc khăn lụa Hermes đang buộc tay chân Cố Niệm Chi, xoa vết ứ đỏ trên cổ tay cô.
Ngay lúc anh đang xoa nắn, hơi thở Cố Niệm Chi vừa ổn định lại đột nhiên trở nên gấp gáp.
Cô quay người, hướng đôi mắt đang bị bịt kín sang Hoắc Thiệu Hằng, làn môi đỏ mọng tiến dần tiến về phía anh.
Hoắc Thiệu Hằng đang cúi đầu xoa tay cho cô, đột nhiên cảm thấy Cố Niệm Chi lại nhích người kề sát bên anh.
Anh bình tĩnh cụp mi, im lặng chờ xem cô định làm gì tiếp theo.
Kết quả…
Hoắc Thiệu Hằng giật mình, thế này thì nhanh quá rồi…
Chẳng lẽ vô số các bài huấn luyện chống sự quuyến rũ và chuốc thuốc kiích duục của anh đều không có tác dụng gì sao?
Đèn phòng tắm quên tắt, ánh sáng hiu hắt chiếu qua lớp thủy tinh mờ, rơi trên cơ thể của Cố Niệm Chi, khắc họa sự trẻ trung, đầy đặn, lại ẩn chứa chút mâu thuẫn quuyến rũ.
“… Lại muốn nữa rồi sao? Hửm?”
Hoắc Thiệu Hằng thì thầm bên tai Cố Niệm Chi, sau đó duỗi tay ôm cô vào lòng rồi cúi đầu trao một nụ hoon nồng nàn.
Lúc này, anh không dùng tay, mà nương theo nụ hoôn đưa cô lên đỉnh.
Dưới cách thức mới mẻ của anh, lần thứ ba của Cố Niệm Chi đến vội vàng như thế.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu… tiếp tục ùa đến.
Sau lần thứ sáu, hơi thở của Cố Niệm Chi đã dần dần ổn định lại. Hoắc Thiệu Hằng theo dõi một lúc lâu thấy nhịp thở vẫn đều đặn, không có gì thay đổi, anh mới yên lòng nhắm mắt ngủ.
Dù trong lúc nghỉ ngơi, đầu óc anh vẫn rất tỉnh táo.
Không biết qua bao lâu, Cố Niệm Chi khẽ “a… a…” mấy tiếng. Lúc cô quay sang quấn lên người mình, mắt anh vẫn nhắm nghiền, tự động ôm cô vào lòng, bàn tay quen đường luồn vào trong…
Hoắc Thiệu Hằng không ngờ cô bé bình thường trông ngoan ngoãn nghe lời này, giờ lại như yêu nữ hút máu của chàng thư sinh trong truyện Liêu Trai …
Chưa đến một khắc mà cô đã ra thêm hai lần, chỉ thở ra chứ không hít vào.
Hoắc Thiệu Hằng thở dài, cầm đồng hồ trên tủ đầu giường lên xem, đã bốn giờ sáng rồi!
Lúc này, chắc cô ấy sẽ ngủ lâu hơn được một lúc nhỉ?
Hoắc Thiệu Hằng lại không ngủ được nữa. Ngày nào anh cũng dậy từ bốn, năm giờ sáng để luyện tập. Tuy tối qua làm chuyện hoang đường đó cả đêm, nhưng nhờ ngày thường quen huấn luyện cường độ cao, nên anh vẫn chịu đựng được, lập tức lặng lẽ đứng dậy rồi đi vào nhà tắm.
Trong mỗi khu nhà ở cục tác chiến đặc biệt của thành phố C đều có hiệu quả cách âm tuyệt vời, hơn nữa còn chống sóng vô tuyến và gây nhiễu sóng điện từ, hoàn toàn không ai có thể nghe lén hay rình trộm được.
Sau khi đuổi Trần Liệt ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.
Xét thấy lúc này, Cố Niệm Chi đã hoàn toàn mất ý thức, không tính là một người nữa, chỉ còn một mình Hoắc Thiệu Hằng vẫn tỉnh táo bình thường.
Anh vẫn mặc quân trang, đôi chân dài mang bốt quân đội, ngồi trên sofa làm bằng gỗ màu trắng chắc chắn, nhìn về phía giường.
Trong căn phòng không có ánh đèn chìm vào đêm tối tĩnh lặng, rèm cửa bị anh kéo lên, tấm rèm nhung thêu tơ vàng cách âm dày dặn treo từ nóc nhà im lìm rũ xuống mặt đất.
Đối diện với anh là chiếc giường lớn trải ga làm từ vải bông Ai Cập màu trắng ngà đầy tinh tế, thêu một ngàn tám trăm mũi vô cùng sạch sẽ, nhẹ nhàng và thoải mái, do Cố Niệm Chi chọn cho anh.
Thật ra anh không bao giờ để tâm đến mấy thứ này. Thường ngày, anh làm nhiệm vụ bên ngoài cũng từng ngủ ở những nơi rất khắc nghiệt như núi cao, sa mạc, đầm lầy và tuyết trắng…
Nhưng khi về đến nhà, anh đều theo Cố Niệm Chi.
Tuy tuổi cô còn nhỏ nhưng mắt thẩm mỹ khá chuẩn, lần nào chọn đồ cũng hợp ý Hoắc Thiệu Hằng.
Như chiếc ga giường trắng ngà tinh tế này, không chỉ cực kì thoải mái mà còn vô cùng phù hợp với bệnh sạch sẽ của anh.
Chiếc gối màu trắng trên giường cũng được làm từ vải bông Ai Cập, nghe nói nó tốt cho xương cổ, cũng do Cố Niệm Chi chọn cho anh.
Thứ duy nhất bỗng nhiên thừa ra ở trong căn phòng này là cơ thể mềm mại đầy tinh tế của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng lại châm thêm một điếu thuốc, lẳng lặng ngắm nhìn cô thật lâu.
Anh không hút, chỉ châm theo thói quen. Mãi tới khi điếu thuốc tự tắt, anh mới cúi đầu, dí xuống gạt tàn, để lại mùi khói thoang thoảng trong phòng.
Hoắc Thiệu Hằng ấn điều khiển từ xa, mở quạt thông gió lọc không khí. Rất nhanh mùi thuốc lá đã biến mất.
Anh từ tốn lấy bao thuốc trong túi ra, ném lên bàn trà, sau đó tựa lưng vào ghế sofa, thở dài một tiếng.
Chiếc bật lửa Zippo không biết cầm trong tay từ lúc nào, đều là do Cố Niệm Chi mua cho anh.
Hoắc Thiệu Hằng giơ bật lửa lên, mặt lạnh tanh, hết bật rồi tắt, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Trong phòng càng lúc càng tối, chỉ có chiếc bật lửa trong tay anh thỉnh thoảng bùng lên ánh lửa, chiếu sáng sườn mặt đẹp như tượng tạc kia. Dù trông anh tuấn tú đến mức khiến người ta tuyệt vọng, nhưng sự lạnh lùng toát ra từ gương mặt ấy cũng đủ khiến người khác run sợ.
Cả trong lẫn ngoài phòng đều yên lặng, chỉ có tiếng rên rỉ của Cố Niệm Chi thỉnh thoảng vang lên.
Chẳng biết đã qua bao lâu, đột nhiên màn hình di động của anh sáng lên trong bóng đêm.
Hoắc Thiệu Hằng liếc qua xem.
Là tin nhắn của Trần Liệt: “Nhớ lúc quan trọng phải kiểm tra nhịp tim của cô ấy, nếu đập nhanh quá thì nhanh chóng báo cho tôi biết, tôi tìm người tới giúp anh…”
Lông mày Hoắc Thiệu Hằng cau lại, đột nhiên ném vỡ điện thoại, quẳng chiếc bật lửa trong tay sang bên. Sau đó anh đứng lên nhìn cô thật lâu, cuối cùng mới đi đến ngồi ở đầu giường.
Anh vỗ vỗ mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Khó chịu lắm hả? Có muốn được giải thoát không?”
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng thăm thẳm u tối, không ai có thể hiểu được suy nghĩ trong đầu anh lúc này.
Bấy giờ, Cố Niệm Chi mệt mỏi nằm im trên giường, ý thức vẫn mơ hồ như cũ.
Vừa ngửi được mùi hormone nam tính mãnh liệt phảng phất quanh chóp mũi, Cố Niệm Chi lập tức nhào lên.
Thị lực trong bóng tối của Hoắc Thiệu Hằng vốn rất tốt.
Trong phòng tuy tối, nhưng đôi mắt anh đã thích ứng được.
Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong không khí. Khuôn mặt Cố Niệm Chi ửng hồng một cách lạ thường, đôi mắt cô mơ màng không có tiêu cự, càng tăng thêm quyến rũ.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn sang chỗ khác, lấy chiếc khăn lụa dài hiệu Hermes trên tủ đầu giường xuống và bịt kín đôi mắt cô lại.
Chiếc khăn lụa Hermes xanh biển che đi đôi mắt long lanh của cô.
Thật ra Cố Niệm Chi cũng chẳng nhìn thấy gì cả. Cô đã hoàn toàn mất ý thức, chẳng khác nào bị nhốt trong căn phòng tối, không thấy đường ra, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Dường như sâu trong ý thức cô, tình trạng này cũng không xa lạ gì…
Sau khi bịt kín đôi mắt cô, Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Cố Niệm Chi, cảm nhận sự mềm mại ẩm ướt qua đôi bàn tay.
Xem ra không thể do dự thêm nữa rồi.
Hoắc Thiệu Hằng hít một hơi thật sâu, đứng dậy và cởi thắt lưng ra, tiện tay ném nó xuống đất. Tiếp đến anh cởi bộ quân phục trên người, ngón tay thon dài mạnh mẽ mở từng cúc áo theo chiều hướng dần lên trên, cuối cùng anh từ từ cởi móc cài cổ áo quân trang ra.
Hoắc Thiệu Hằng ném quân trang lên sofa cạnh giường, tiếp đó hất đôi bốt quân đội ngang gối ra, mặc độc chiếc quần lót tứ giác màu xám đậm và bước vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào như mưa, thân hình đàn ông cường tráng với đường cong rắn rỏi in lên cánh cửa thủy tinh nhám.
…
Tắm rửa xong, Hoắc Thiệu Hằng quấn một chiếc khăn vải màu nâu quanh hông, để ngực trần bước ra ngoài.
Bật đèn phòng ngủ lên, dáng người cao lớn như tượng thần Hy Lạp của anh lập tức hắt bóng trên giấy dán tường màu trắng gạo.
Nước da màu lúa mạch, lưng dài vai rộng, đường v-cut rõ nét bao quanh tám múi cơ bụng rắn chắc dẫn thẳng xuống, khuất sau khăn tắm quấn bên hông.
Thắt lưng cường tráng thon gọn, bờ mông cong tròn rắn rỏi, xuống chút nữa là đôi chân thẳng tắp vững chãi, ẩn chứa sức bật kinh người.
Anh đứng ở mép giường, khẽ cúi đầu, một giọt nước trên tóc chầm chậm nhỏ xuống, lăn theo hầu kết và trượt xuống khuôn ngực vạm vỡ.
Cố Niệm Chi nằm trên giường đang ra sức giãy giụa, quần áo nhăn nhúm, vùng da thịt bị lộ ra ửng hồng.
Hoắc Thiệu Hằng mặt mày lạnh tanh nhìn cô, dùng một tay kéo khăn tắm ném lên sofa.
Dưới khăn tắm chỉ có một chiếc quần lót tứ giác màu xám đậm, anh cứ thế ngồi xuống giường.
Cố Niệm Chi cảm thấy có người lại gần, đúng là hơi thở mà cô vẫn khát vọng, nên vội vàng liều lĩnh nhào tới.
Hai tay Hoắc Thiệu Hằng nắm lấy vai cô rồi ôm ghì vào lòng. Trông thấy đôi môi căng đầy chúm chím của cô càng ngày càng tới gần, anh cúi đầu hôn xuống.
Có lẽ do hơi thở đầy hormone nam tính đã thỏa mãn khát khao trong Cố Niệm Chi, nên cô vội vàng hôn trả. Đầu lưỡi quấn quýt, ngọn lửa rạo rực như được cảm giác mát lạnh xoa dịu, cơn ngứa cuồn cuộn trong tim đã giảm bớt phần nào.
Cô càng dựa vào gần hơn.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu chặt mày, chợt nhận ra bản thân có phản ứng.
Chẳng lẽ huấn luyện chống lại sự quyến rũ của anh mấy năm nay hoàn toàn không có chút tác dụng nào sao?
Trước kia lúc huấn luyện, dù có phải uống thuốc kích dục, anh vẫn có thể hoàn toàn thờ ơ, giữ vẻ mặt lạnh tanh không đổi trước những con “chim én” quyến rũ nhất.
Nhiều năm rồi anh chưa một lần dùng “súng thật đạn thật” để “thực chiến”, một phần nguyên nhân là vì ý chí và định lực của anh quá mạnh mẽ, chưa một ai có thể khơi dậy dục vọng thực sự và khao khát cháy bỏng trong anh.
Anh luôn coi bản thân là một cỗ máy chiến tranh hoàn hảo.
Vì lẽ đó, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy khó hiểu với phản ứng của cơ thể, cực kỳ khó chịu.
Anh hít sâu một hơi, nhíu mày nằm im lên giường, tấm đệm với độ đàn hồi tuyệt vời chợt lún xuống.
Anh tắt đèn tường, căn phòng lập tức trở nên tối đen, giơ tay không thấy năm ngón.
Lúc này, Cố Niệm Chi đã hoàn toàn bị bản năng chi phối.
Cô khẽ rên lên, nôn nóng cọ về phía Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu Cố Niệm Chi, xoay người đè lên, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, chỉ để giải tỏa thuốc kích dục cho cháu thôi…”
Cố Niệm Chi đang quay cuồng trong cơn khát cầu như uống được rượu ngon, say càng thêm say.
Hơi thở nam tính động lòng người quẩn quanh chóp mũi, lấp đầy đầu óc cô. Cố Niệm Chi chẳng thể suy nghĩ gì hơn, cô chỉ muốn chạm vào thân thể gần trong gang tấc kia, thỏa mãn khát vọng của chính mình.
Nhưng tay chân cô đang bị trói chặt, hoàn toàn không thoát được.
…
Các đường nét trên gương mặt Hoắc Thiệu Hằng cân đối hấp dẫn, đẹp trai theo kiểu sắc bén, lúc im lặng rất có sức sát thương đối với phái nữ.
Trong phòng ngủ tối đen này, đối mặt với Cố Niệm Chi đang mất ý thức, nét sắc bén của anh lại dịu dần đi, ngón tay thon dài vuốt ve lên sườn mặt cô.
Cố Niệm Chi nghiêng đầu, vùi gò má vào lòng bàn tay gân guốc ấy, tham lam thưởng thức mùi hương của anh.
Ngực cô như có một ngọn lửa đang sôi trào, thiêu đốt mãnh liệt. Cô muốn tới gần, tới gần, gần thêm chút nữa…
Chương 8: Tôi là thuốc của em (5)
Hoắc Thiệu Hằng đè vai cô xuống, giữ một khoảng cách nhất định với cô. Cánh tay anh hơi gồng, ép cô không động đậy nổi.
Thật ra Hoắc Thiệu Hằng cũng không muốn đụng chạm quá nhiều, chỉ sợ nơi đó là bẫy rập khiến anh vĩnh viễn không thể quay đầu, chỉ cần thử một lần sẽ đắm chìm mãi mãi.
Nhưng vào lúc này, nếu chỉ dùng tay thay vì tiếp xúc trực tiếp có khi mọi chuyện sẽ êm xuôi…
Cố Niệm Chi chỉ thấy bản thân mình quay cuồng, lúc thì ngâm trong nước lạnh, khi lại hừng hực lửa đốt.
Hình như có ai đó đang dịu dàng hoôn coô, rải từng chiếc hôn nhẹ nhàng khắp cơ thể noóng boỏng. Thậm chí người ấy còn trêu chọc nơi mẫn cảm nhất của cô, càng lúc càng mạnh bạo và quyết liệt.
Duục voọng dồn nén trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng được giải phóng theo từng chiếc hoôn mãnh liệt của anh. Cô reên lên một tiếng, mồ hôi túa ra như mưa, run rẩy không ngừng.
Hoắc Thiệu Hằng cũng gầm nhẹ theo cô.
Tiếng reên của cô vừa yêu kiều đáng yêu, vừa mang theo cảm giác giải thoát sau một thời gian dài chịu đựng. Còn tiếng gầm của anh lại được thốt lên một cách bất ngờ không kịp đề phòng.
Hoắc Thiệu Hằng rùng mình.
Anh chưa bao giờ mất khống chế như vậy. Anh hoàn toàn không làm gì cả, chỉ giúp cô mà thôi…
Không được, anh không cho phép bản thân có giây phút mất khống chế như thế.
Anh không được phép có bất kỳ nhược điểm nào.
Ngẩng đầu lên hít một hơi trong đêm dài, anh cố ổn định nhịp tim loạn xạ trong lồng ngực.
Ánh mắt anh dần quen với bóng tối, tuy chỉ thấy lờ mờ, nhưng vẫn nhìn được gương mặt tinh tế của cô.
Đôi mắt cô bị khăn lụa che đi, vừa khéo để lộ sống mũi cao ngất xinh đẹp, và đôi môi nhỏ đầy đặn với những đường vân rõ ràng, như đóa hồng đang từ từ hé nở trước mắt anh.
Cô thở dốc mỗi lúc một nhanh, đôi môi căng tràn khép hờ chẳng khác gì miếng mồi nhử.
Đã là mồi nhử ắt sẽ thơm ngon vô cùng.
Anh vươn tay ôm lấy gò má tinh tế ấy, ngón cái vô tình lướt qua môi cô.
Ướt át, run rẩy, mềm mại vô cùng.
Tựa như bị bỏng, anh vội dời tay đi, sau đó vuốt theo gò má cô xuống và dừng lại ở xương quai xanh xinh đẹp .
Tuy là xương, nhưng lại mảnh khảnh đến mức chỉ dùng tay chạm nhẹ vào cũng có thể bẻ gãy được nhỉ?
Hoắc Thiệu Hằng chần chừ một chút, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của cô tựa làn gió nhẹ, moơn troớn đôi vai gầy và cánh tay mịn màng trơn láng.
Sau đó anh lại vòng qua eo cô, trong lòng cảm thấy nao nao.
Đây đúng là vòng eo thon một tay ôm hết được.
Môi anh mấp máy, yết hầu nhấp nhô một cách khó khăn.
Hoắc Thiệu Hằng thở dốc mấy tiếng nặng nề.
Anh lập tức tránh xa cô ra, không dám tới gần nữa.
…
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng chưa làm chuyện đó bao giờ, nhưng kiến thức lý thuyết của anh lại rất đầy đủ. Hơn nữa lúc huấn luyện chống lại sự quyeến ruũ, anh từng nhìn thấy vô số cơ thể phụ nữ phô bày trước mắt mình, tuy nhiên chưa bao giờ rung động dù chỉ một lần.
Trước những cô gái kia, anh thậm chí còn kiềm chế được duục voọng sinh lý, để bản thân không có phản ứng.
Vậy mà với Cố Niệm Chi…
Chỉ nhìn cô thôi mà anh đã thảm bại rồi!
Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lý trí quyết định không nghĩ thêm về vấn đề này nữa.
Trước thân hình vạm vỡ của anh, cô nhỏ bé như thế, cuối cùng phải làm thế nào mới…
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy mình không nên nghĩ về vấn đề đó nữa.
Vừa nghĩ thôi anh đã toát hết mồ hôi, chỉ muốn giải thoát dục vọng của mình, cũng như thoỏa maãn khát khao của cô.
Cũng may, cô đã được giải tỏa rồi. Hoắc Thiệu Hằng cho rằng không còn chuyện gì nữa, đưa tay tháo mấy chiếc khăn lụa đang buộc trên người Cố Niệm Chi ra.
Anh xuống giường, đi về phía nhà tắm lau người, tiện thể xả thêm chậu nước, định lau người giúp Cố Niệm Chi.
Nhưng khi chạm vào tay Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng lại phát hiện thân nhiệt của cô đang cao đến đáng sợ.
Tại sao lại như vậy?
Hoắc Thiệu Hằng vừa buông tay ra, Cố Niệm Chi đã bám lấy anh.
Đôi chân thon dài của cô quấn chặt anh không buông, như người đi đường khát nước từ lâu, chỉ mong được tưới tắm mưa móc thoải mái.
Hoắc Thiệu Hằng cười khổ, xem ra một lần vẫn chưa đủ, vậy thì thêm lần nữa vậy.
Dù sao cũng không làm thật.
Hoắc Thiệu Hằng ném khăn mặt đi, trói chặt Cố Niệm Chi lại lần nữa, dùng tay giúp cô…
Vốn dĩ Cố Niệm Chi đã bị thuốc kíich duục kia kiích thiích đến nỗi cả người mềm nhũn, giờ lại được Hoắc Thiệu Hằng chạm vào như vậy chẳng khác nào bão lốc mùa hè, vừa mạnh mẽ vừa mãnh liệt.
Cô muốn tới gần suối nguồn khiến bản thân khao khát kia. Nhưng tiếc thay, cổ tay cổ chân cô đều bị khăn lụa thít chặt đến nỗi hằn đỏ, không thể giãy giụa nổi.
Nhiệt độ ấm nóng từ bàn tay Hoắc Thiệu Hằng càng lúc càng cao, người cô cũng dần mềm mại, bỏng cháy theo.
Cuối cùng, khi Hoắc Thiệu Hằng đã nhịn đến mức sắp nổ tung, Cố Niệm Chi mới rùng mình kịch liệt, toàn thân run rẩy. Ánh mắt cô mờ mịt, đầu óc cũng trống rỗng theo.
Cố Niệm Chi muốn ôm lấy suối nguồn hạnh phúc kia, nhưng tay chân đều bị trói chặt, làm cô khó chịu suýt nữa bật khóc.
Từng tiếng reên riỉ xen lẫn nức nở vang lên, dẫu Hoắc Thiệu Hằng có ý chí và khả năng kiềm chế bản thân mạnh mẽ đến đâu cũng cảm thấy mình sắp phát điên rồi.“A…” Một tiếng kêu ngắn ngủi nhưng cao vút bật lên từ sâu trong cổ họng Cố Niệm Chi.
May là phòng này cách âm…
Suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu Hoắc Thiệu Hằng.
Nếu để người khác nghe thấy Cố Niệm Chi reên như này… Anh đột nhiên nảy sinh ham muốn giết người.
Tất cả ập tới vừa nhanh vừa cuồng nhiệt, dù bị bịt mắt nhưng Cố Niệm Chi vẫn thấy trước mắt mình như hiện lên những chùm pháo hoa lấp lánh sắc vàng. Đầu cô trống rỗng, toàn thân kiệt sức.
Có lẽ lần này xong thật rồi nhỉ?
Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, vắt chiếc khăn lông chưa dùng ban nãy, lau cơ thể cho Cố Niệm Chi giúp cô khooan khoái chìm vào giấc ngủ.
Sau khi thu dọn hết xong, anh mới nằm xuống cạnh cô.
Lúc này, Cố Niệm Chi vẫn nằm im, ngoan ngoãn nghe lời như lúc cô không bị hạ thuốc vậy.
Hoắc Thiệu Hằng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ loại thuốc này thật mạnh, phải làm tận hai lần mới có thể giải hết tác dụng của thuốc.
Anh nghiêng người, lại tháo mấy chiếc khăn lụa Hermes đang buộc tay chân Cố Niệm Chi, xoa vết ứ đỏ trên cổ tay cô.
Ngay lúc anh đang xoa nắn, hơi thở Cố Niệm Chi vừa ổn định lại đột nhiên trở nên gấp gáp.
Cô quay người, hướng đôi mắt đang bị bịt kín sang Hoắc Thiệu Hằng, làn môi đỏ mọng tiến dần tiến về phía anh.
Hoắc Thiệu Hằng đang cúi đầu xoa tay cho cô, đột nhiên cảm thấy Cố Niệm Chi lại nhích người kề sát bên anh.
Anh bình tĩnh cụp mi, im lặng chờ xem cô định làm gì tiếp theo.
Kết quả…
Hoắc Thiệu Hằng giật mình, thế này thì nhanh quá rồi…
Chẳng lẽ vô số các bài huấn luyện chống sự quuyến rũ và chuốc thuốc kiích duục của anh đều không có tác dụng gì sao?
Đèn phòng tắm quên tắt, ánh sáng hiu hắt chiếu qua lớp thủy tinh mờ, rơi trên cơ thể của Cố Niệm Chi, khắc họa sự trẻ trung, đầy đặn, lại ẩn chứa chút mâu thuẫn quuyến rũ.
“… Lại muốn nữa rồi sao? Hửm?”
Hoắc Thiệu Hằng thì thầm bên tai Cố Niệm Chi, sau đó duỗi tay ôm cô vào lòng rồi cúi đầu trao một nụ hoon nồng nàn.
Lúc này, anh không dùng tay, mà nương theo nụ hoôn đưa cô lên đỉnh.
Dưới cách thức mới mẻ của anh, lần thứ ba của Cố Niệm Chi đến vội vàng như thế.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu… tiếp tục ùa đến.
Sau lần thứ sáu, hơi thở của Cố Niệm Chi đã dần dần ổn định lại. Hoắc Thiệu Hằng theo dõi một lúc lâu thấy nhịp thở vẫn đều đặn, không có gì thay đổi, anh mới yên lòng nhắm mắt ngủ.
Dù trong lúc nghỉ ngơi, đầu óc anh vẫn rất tỉnh táo.
Không biết qua bao lâu, Cố Niệm Chi khẽ “a… a…” mấy tiếng. Lúc cô quay sang quấn lên người mình, mắt anh vẫn nhắm nghiền, tự động ôm cô vào lòng, bàn tay quen đường luồn vào trong…
Hoắc Thiệu Hằng không ngờ cô bé bình thường trông ngoan ngoãn nghe lời này, giờ lại như yêu nữ hút máu của chàng thư sinh trong truyện Liêu Trai …
Chưa đến một khắc mà cô đã ra thêm hai lần, chỉ thở ra chứ không hít vào.
Hoắc Thiệu Hằng thở dài, cầm đồng hồ trên tủ đầu giường lên xem, đã bốn giờ sáng rồi!
Lúc này, chắc cô ấy sẽ ngủ lâu hơn được một lúc nhỉ?
Hoắc Thiệu Hằng lại không ngủ được nữa. Ngày nào anh cũng dậy từ bốn, năm giờ sáng để luyện tập. Tuy tối qua làm chuyện hoang đường đó cả đêm, nhưng nhờ ngày thường quen huấn luyện cường độ cao, nên anh vẫn chịu đựng được, lập tức lặng lẽ đứng dậy rồi đi vào nhà tắm.
Danh sách chương