Chương 785:
Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong môi, “Không sao, gần đây công việc bận rộn.” Nói xong, anh nhìn về phía Chủ tịch Long đang cười ha hả, “Chủ tịch Long, chúng ta có cần đến phòng làm việc nói chuyện không?”
Đây là tỏ ý anh không đến để tham gia tiệc tùng, anh đến vì nghĩ Chủ tịch Long có việc công.
Chủ tịch Long bật cười, đưa tay sờ đầu mình, nói: “Ừ, đến phòng làm việc nói chuyện.” Sau đó ông khẽ nháy mắt với Tạ Thanh Ảnh bên cạnh, “Thanh Ảnh, làm phiền cháu nướng giúp chúng ta một ít thịt mang vào nhé. Cậu và Thiệu Hằng vừa ăn vừa trò chuyện.”
“Vâng ạ, thưa cậu.” Tạ Thanh Ảnh cong môi mỉm cười, cũng để lộ ra hai cái lúm đồng tiền, có đến sáu phần tương tự với dáng vẻ của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện, chỉ im lặng đi theo Chủ tịch Long vào phòng làm việc của ông.
Dọc đường đi liên tục có người đến chào hỏi anh hoặc chào hỏi Chủ tịch Long.
Nhưng trêи cả quãng đường, anh chỉ khẽ mỉm cười, không hề nói chuyện, cứ như vậy đi đến phòng làm việc ở tầng ba của Chủ tịch Long.
Chỗ này là nơi Chủ tịch Long làm việc, chiếm nguyên cả tầng lầu. Ở cửa ra vào có người của Sở Mật vụ đứng canh giữ, yêu cầu về an ninh rất nghiêm ngặt.
Đương nhiên Hoắc Thiệu Hằng không cần kiểm tra nào khác nữa, bởi vì bản thân anh đã là người có cấp bậc an ninh cao nhất hệ thống bảo an của Đế quốc Hoa Hạ rồi. Ở Đế Quốc Hoa Hạ, có chưa đến năm người có cấp bậc an ninh như anh.
Đến phòng làm việc của Chủ tịch Long, sau khi đã ngồi yên vị, Chủ tịch Long đích thân pha cho anh một ly trà: “Nào nào, cậu nếm thử xem, Đại Hồng Bào chính tông đấy. Lá trà sản xuất từ cây Đại Hồng Bào mẹ ở miền Nam. Năm năm rồi tôi mới được chia có hai lạng lá trà, ngay cả vợ tôi muốn uống tôi cũng không cho đâu.”
Hoắc Thiệu Hằng đang đưa ly lên định uống, vừa nghe Chủ tịch Long nói như vậy, anh lại cười như không cười đặt ly xuống, “Chủ tịch Long, chú đừng hại cháu chứ. Những thứ mà vợ của chú muốn uống còn không uống được, chú lại cho cháu uống. Sau này vợ chú nhìn thấy cháu còn vui vẻ được sao?”
“Sao thế được? Là tôi không cho bà ấy uống, chỉ cho cậu uống, sao bà ấy có thể giận cậu chứ?” Chủ tịch Long cười lớn ngồi xuống chỗ đối diện với anh, tự nhấp trước một ngụm. Sau đó ông nhắm mắt lại, hưởng thụ vị ngọt thơm thanh mát của Đại Hồng Bào chính tông.
Hoắc Thiệu Hằng nói: “Thôi chú đừng nói thế, nếu như chú thật sự làm như vậy, chắc chắn vợ chú sẽ không hận chú, chỉ hận cháu thôi, hận cháu uống món mà cô ấy muốn uống nhưng không được uống.”
“Ha ha ha ha, tôi thật nói không lại cậu…” Chủ tịch Long cười rất vui vẻ, “Được rồi, nói đùa với cậu thôi, khoa trương lên một chút vậy, chắc cậu không coi là thật đâu đúng không?”
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới nâng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm rồi mỉm cười nói: “Nói đùa thì được, cháu có thể uống được Đại Hồng Bào của nhà Chủ tịch Long, thật là có phúc ba đời.”
“Cậu xem cậu kìa, cũng biết nói đùa rồi!” Chủ tịch Long bật cười lớn, trong phòng vang vọng tiếng cười sảng kɧօáϊ của ông, rất có sức cảm hóa.
Hoắc Thiệu Hằng nâng ly trà lên với ông, “Chủ tịch Long, vậy cháu lấy trà thay rượu, kính chú một ly.”
“Kính tôi một ngụm là được rồi, một ly thì ra thể thống gì nữa…” Chủ tịch Long giả vờ không chịu, nói đùa lại với anh.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Chủ tịch Long mới đi vào chủ đề chính.
“Thiệu Hằng, hôm nay gọi cậu đến đột xuất như vậy, vốn nghĩ là cuối tuần rồi, để cậu thư giãn thoải mái, đến ăn uống vui chơi cùng mọi người, đừng cứ chuyên tâm vùi đầu vào công việc như thế.” Lời Chủ tịch Long chân thành sâu sắc, “Cậu biết đấy, hôm nay Quốc hội đang xét duyệt dự toán và việc bổ nhiệm thăng giáng chức của viên chức cho năm sau. Bộ Quốc phòng có nhiều tướng cao cấp như vậy, chỉ có cậu còn độc thân, như thế thật sự không tốt lắm, không có lợi cho việc thăng chức sau này.”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi thoải mái trêи sofa, thong thả đặt ly trà lên bàn, bình tĩnh nói: “Cháu đang cân nhắc vấn đề cá nhân, xin Chủ tịch Long hãy yên tâm.”
Chủ tịch Long còn chưa kịp tiếp lời đã có người nói vào bộ đàm ngoài cửa: “Chủ tịch Long có ở trong không ạ? Thượng tướng Quý đến rồi.”
“Mau mời vào! Mau mời vào!” Chủ tịch Long đứng lên.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Thượng tướng Quý sải từng bước lớn vào phòng, “Lão Long, một mình ông lén lút gọi Thiệu Hằng đến đây rồi sao? Sao không đợi tôi với!”
Giọng nói của Thượng tướng Quý cực kì lớn, ông vừa lên tiếng là khắp phòng như muốn nổ tung.
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên theo, anh đứng nghiêm chào điều lệnh với Thượng tướng Quý, “Xin chào Thủ trưởng!”
“Được rồi, được rồi, mau ngồi đi, mau ngồi đi, đừng câu nệ.” Nói rồi ông cùng với Chủ tịch Long ngồi đối diện Hoắc Thiệu Hằng, hình thành cục diện một chọi hai.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong môi, “Không sao, gần đây công việc bận rộn.” Nói xong, anh nhìn về phía Chủ tịch Long đang cười ha hả, “Chủ tịch Long, chúng ta có cần đến phòng làm việc nói chuyện không?”
Đây là tỏ ý anh không đến để tham gia tiệc tùng, anh đến vì nghĩ Chủ tịch Long có việc công.
Chủ tịch Long bật cười, đưa tay sờ đầu mình, nói: “Ừ, đến phòng làm việc nói chuyện.” Sau đó ông khẽ nháy mắt với Tạ Thanh Ảnh bên cạnh, “Thanh Ảnh, làm phiền cháu nướng giúp chúng ta một ít thịt mang vào nhé. Cậu và Thiệu Hằng vừa ăn vừa trò chuyện.”
“Vâng ạ, thưa cậu.” Tạ Thanh Ảnh cong môi mỉm cười, cũng để lộ ra hai cái lúm đồng tiền, có đến sáu phần tương tự với dáng vẻ của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện, chỉ im lặng đi theo Chủ tịch Long vào phòng làm việc của ông.
Dọc đường đi liên tục có người đến chào hỏi anh hoặc chào hỏi Chủ tịch Long.
Nhưng trêи cả quãng đường, anh chỉ khẽ mỉm cười, không hề nói chuyện, cứ như vậy đi đến phòng làm việc ở tầng ba của Chủ tịch Long.
Chỗ này là nơi Chủ tịch Long làm việc, chiếm nguyên cả tầng lầu. Ở cửa ra vào có người của Sở Mật vụ đứng canh giữ, yêu cầu về an ninh rất nghiêm ngặt.
Đương nhiên Hoắc Thiệu Hằng không cần kiểm tra nào khác nữa, bởi vì bản thân anh đã là người có cấp bậc an ninh cao nhất hệ thống bảo an của Đế quốc Hoa Hạ rồi. Ở Đế Quốc Hoa Hạ, có chưa đến năm người có cấp bậc an ninh như anh.
Đến phòng làm việc của Chủ tịch Long, sau khi đã ngồi yên vị, Chủ tịch Long đích thân pha cho anh một ly trà: “Nào nào, cậu nếm thử xem, Đại Hồng Bào chính tông đấy. Lá trà sản xuất từ cây Đại Hồng Bào mẹ ở miền Nam. Năm năm rồi tôi mới được chia có hai lạng lá trà, ngay cả vợ tôi muốn uống tôi cũng không cho đâu.”
Hoắc Thiệu Hằng đang đưa ly lên định uống, vừa nghe Chủ tịch Long nói như vậy, anh lại cười như không cười đặt ly xuống, “Chủ tịch Long, chú đừng hại cháu chứ. Những thứ mà vợ của chú muốn uống còn không uống được, chú lại cho cháu uống. Sau này vợ chú nhìn thấy cháu còn vui vẻ được sao?”
“Sao thế được? Là tôi không cho bà ấy uống, chỉ cho cậu uống, sao bà ấy có thể giận cậu chứ?” Chủ tịch Long cười lớn ngồi xuống chỗ đối diện với anh, tự nhấp trước một ngụm. Sau đó ông nhắm mắt lại, hưởng thụ vị ngọt thơm thanh mát của Đại Hồng Bào chính tông.
Hoắc Thiệu Hằng nói: “Thôi chú đừng nói thế, nếu như chú thật sự làm như vậy, chắc chắn vợ chú sẽ không hận chú, chỉ hận cháu thôi, hận cháu uống món mà cô ấy muốn uống nhưng không được uống.”
“Ha ha ha ha, tôi thật nói không lại cậu…” Chủ tịch Long cười rất vui vẻ, “Được rồi, nói đùa với cậu thôi, khoa trương lên một chút vậy, chắc cậu không coi là thật đâu đúng không?”
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới nâng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm rồi mỉm cười nói: “Nói đùa thì được, cháu có thể uống được Đại Hồng Bào của nhà Chủ tịch Long, thật là có phúc ba đời.”
“Cậu xem cậu kìa, cũng biết nói đùa rồi!” Chủ tịch Long bật cười lớn, trong phòng vang vọng tiếng cười sảng kɧօáϊ của ông, rất có sức cảm hóa.
Hoắc Thiệu Hằng nâng ly trà lên với ông, “Chủ tịch Long, vậy cháu lấy trà thay rượu, kính chú một ly.”
“Kính tôi một ngụm là được rồi, một ly thì ra thể thống gì nữa…” Chủ tịch Long giả vờ không chịu, nói đùa lại với anh.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Chủ tịch Long mới đi vào chủ đề chính.
“Thiệu Hằng, hôm nay gọi cậu đến đột xuất như vậy, vốn nghĩ là cuối tuần rồi, để cậu thư giãn thoải mái, đến ăn uống vui chơi cùng mọi người, đừng cứ chuyên tâm vùi đầu vào công việc như thế.” Lời Chủ tịch Long chân thành sâu sắc, “Cậu biết đấy, hôm nay Quốc hội đang xét duyệt dự toán và việc bổ nhiệm thăng giáng chức của viên chức cho năm sau. Bộ Quốc phòng có nhiều tướng cao cấp như vậy, chỉ có cậu còn độc thân, như thế thật sự không tốt lắm, không có lợi cho việc thăng chức sau này.”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi thoải mái trêи sofa, thong thả đặt ly trà lên bàn, bình tĩnh nói: “Cháu đang cân nhắc vấn đề cá nhân, xin Chủ tịch Long hãy yên tâm.”
Chủ tịch Long còn chưa kịp tiếp lời đã có người nói vào bộ đàm ngoài cửa: “Chủ tịch Long có ở trong không ạ? Thượng tướng Quý đến rồi.”
“Mau mời vào! Mau mời vào!” Chủ tịch Long đứng lên.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Thượng tướng Quý sải từng bước lớn vào phòng, “Lão Long, một mình ông lén lút gọi Thiệu Hằng đến đây rồi sao? Sao không đợi tôi với!”
Giọng nói của Thượng tướng Quý cực kì lớn, ông vừa lên tiếng là khắp phòng như muốn nổ tung.
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên theo, anh đứng nghiêm chào điều lệnh với Thượng tướng Quý, “Xin chào Thủ trưởng!”
“Được rồi, được rồi, mau ngồi đi, mau ngồi đi, đừng câu nệ.” Nói rồi ông cùng với Chủ tịch Long ngồi đối diện Hoắc Thiệu Hằng, hình thành cục diện một chọi hai.
Danh sách chương