Chương 787:
“Đúng vậy, cô ấy còn chưa kịp sinh con thì chồng đã qua đời rồi. Sau đó cô ấy ra nước ngoài cho khuây khỏa, gặp được ba của Thanh Ảnh, hai người họ đem lòng yêu nhau, rồi tái hôn.” Chủ tịch Long nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Thiệu Hằng, Thanh Ảnh lớn lên ở nước ngoài, vừa theo ba và mẹ kế về nước chưa lâu. Cháu có rảnh không, có thể đưa con bé ra ngoài đi dạo loanh quanh không?”
Thượng tướng Quý nghe xong đã vội vã nói: “Đúng rồi, hay là cậu dẫn theo Phiêu Hồng cùng cô Tạ đi loanh quanh Đế đô đi?”
Hoắc Thiệu Hằng không muốn để ý đến hai ông lão tuổi tác cộng lại đã hơn một trăm tuổi và sở thích quái ác thích làm mai cho người khác này nữa.
Anh nhìn Chủ tịch Long nói: “Cô Tạ lớn lên ở nước ngoài, cũng mang quốc tịch nước ngoài, dựa theo quy định thì cháu không thể ở riêng một mình với người nước ngoài được.”
Đế Quốc Hoa Hạ quả thật có quy định này, nếu như những người có thân phận như họ muốn tiếp xúc với người mang quốc tịch nước ngoài thì chắc chắn phải có mặt người thứ ba, hơn nữa sau khi kết thúc còn phải báo cáo lên các bộ phận có liên quan.
Chủ tịch Long ho một tiếng rồi nói: “Cả nhà họ đã bỏ quốc tịch nước ngoài, về nước định cư rồi, nên cậu không cần khó xử vì chuyện này đâu.”
“Không phải là cháu khó xử, cháu chỉ không muốn vi phạm quy định của quốc gia.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh gật đầu, trong tay cầm hai tấm ảnh, trả lại cho Chủ tịch Long, thong thả hỏi: “Mẹ ruột của cô Tạ tên gì ạ?”
“Chuyện này thì tôi không biết.” Chủ tịch Long phất tay, “Một chốc nữa con bé mang thịt nướng vào, cậu hỏi con bé thử xem?”
“Không cần đâu, cháu còn có việc, hôm nay rất cảm ơn trà và thịt nướng của Chủ tịch Long, lần sau có cơ hội cháu sẽ mời lại.” Hoắc Thiệu Hằng nói xong thì đứng dậy, chào theo kiểu quân đội với Thượng tướng Quý.
“Được rồi, được rồi, cậu đi đi.” Thượng tướng Quý cười híp mắt vẫy tay, “Để tâm đến chuyện cá nhân của cậu một chút, biết chưa? Đừng ép mấy lão già chúng tôi ra tay.”
“Vâng, thưa thủ trưởng.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu với Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long rồi rời đi.
Lúc từ phòng làm việc đi ra, anh lại gặp Tạ Thanh Ảnh, cô lại mang thêm một đĩa thịt nướng nữa đi vào.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng đi ra, Tạ Thanh Ảnh vội vã hỏi: “Thiếu tướng Hoắc, anh không ăn thêm chút nữa sao?”
“Không cần đâu, tôi còn có việc.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu với cô, anh bỗng đưa tay phủi nhẹ trêи vai cô, nói: “Có con sâu.”
Tạ Thanh Ảnh giật cả mình, suýt chút nữa đánh rơi đĩa thịt nướng trêи tay.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, đứng yên tại chỗ, cả người cứng đơ: “Sâu gì thế? Thiếu tướng Hoắc? Anh đã lấy con sâu ra chưa?”
“Ừ, lấy đi rồi.” Hoắc Thiệu Hằng thu tay về, lòng bàn tay đã nắm chặt một sợi tóc của Tạ Thanh Ảnh.
Hai người lướt qua vai nhau trêи hành lang.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng vừa đi được vài bước, hình như nhớ ra chuyện gì đó, bỗng nhiên dừng bước, anh xoay người gọi Tạ Thanh Ảnh lại hỏi: “Cô Tạ, mẹ ruột của cô tên gì vậy?”
“Cố Điềm.” Tạ Thanh Ảnh buột miệng nói ra.
Hoắc Thiệu Hằng như đang suy nghĩ gì đó, “Hóa ra lệnh đường họ Cố.”
Tạ Thanh Ảnh nghĩ rằng Hoắc Thiệu Hằng đang nói đến chuyện cô gọi Chủ tịch Long là “cậu”, cũng định thần lại rồi thoải mái nói: “Mẹ ruột của tôi họ Cố, nhưng mẹ kế họ Long, nên tôi gọi Chủ tịch Long là ‘cậu’ cũng không sai chứ?”
Quan hệ nhân thân vốn dĩ không quá xem trọng vấn đề huyết thống.
Hoắc Thiệu Hằng bật cười, chủ động nói: “Đương nhiên là không. Tôi không biết Chủ tịch Long đã nói với cô chưa, bà ngoại của tôi xuất thân từ nhà họ Tạ, nói như vậy thì có lẽ chúng ta cũng có quan hệ thân thích.”
“Ồ?” Tạ Thanh Ảnh rất kinh ngạc, “Tôi không biết! Cậu vẫn chưa nhắc đến chuyện này. Mấy ngày trước tôi mới vừa theo ba và mẹ kế từ châu Âu trở về nước, còn chưa quen với chênh lệch thời gian nữa.”
“Vậy cô Tạ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tôi không làm phiền nữa.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, xoay người sải từng bước dài, nhanh chóng rời đi.
Tạ Thanh Ảnh vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, bê đĩa thịt nướng đến phòng làm việc của Chủ tịch Long và nói với ông: “Cậu ơi, vừa nãy cháu gặp Thiếu tướng Hoắc trêи hành lang. Anh ấy hỏi mẹ ruột cháu tên gì, có phải cậu đã nói chuyện của cháu với anh ấy không?”
“Đúng vậy, cô ấy còn chưa kịp sinh con thì chồng đã qua đời rồi. Sau đó cô ấy ra nước ngoài cho khuây khỏa, gặp được ba của Thanh Ảnh, hai người họ đem lòng yêu nhau, rồi tái hôn.” Chủ tịch Long nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Thiệu Hằng, Thanh Ảnh lớn lên ở nước ngoài, vừa theo ba và mẹ kế về nước chưa lâu. Cháu có rảnh không, có thể đưa con bé ra ngoài đi dạo loanh quanh không?”
Thượng tướng Quý nghe xong đã vội vã nói: “Đúng rồi, hay là cậu dẫn theo Phiêu Hồng cùng cô Tạ đi loanh quanh Đế đô đi?”
Hoắc Thiệu Hằng không muốn để ý đến hai ông lão tuổi tác cộng lại đã hơn một trăm tuổi và sở thích quái ác thích làm mai cho người khác này nữa.
Anh nhìn Chủ tịch Long nói: “Cô Tạ lớn lên ở nước ngoài, cũng mang quốc tịch nước ngoài, dựa theo quy định thì cháu không thể ở riêng một mình với người nước ngoài được.”
Đế Quốc Hoa Hạ quả thật có quy định này, nếu như những người có thân phận như họ muốn tiếp xúc với người mang quốc tịch nước ngoài thì chắc chắn phải có mặt người thứ ba, hơn nữa sau khi kết thúc còn phải báo cáo lên các bộ phận có liên quan.
Chủ tịch Long ho một tiếng rồi nói: “Cả nhà họ đã bỏ quốc tịch nước ngoài, về nước định cư rồi, nên cậu không cần khó xử vì chuyện này đâu.”
“Không phải là cháu khó xử, cháu chỉ không muốn vi phạm quy định của quốc gia.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh gật đầu, trong tay cầm hai tấm ảnh, trả lại cho Chủ tịch Long, thong thả hỏi: “Mẹ ruột của cô Tạ tên gì ạ?”
“Chuyện này thì tôi không biết.” Chủ tịch Long phất tay, “Một chốc nữa con bé mang thịt nướng vào, cậu hỏi con bé thử xem?”
“Không cần đâu, cháu còn có việc, hôm nay rất cảm ơn trà và thịt nướng của Chủ tịch Long, lần sau có cơ hội cháu sẽ mời lại.” Hoắc Thiệu Hằng nói xong thì đứng dậy, chào theo kiểu quân đội với Thượng tướng Quý.
“Được rồi, được rồi, cậu đi đi.” Thượng tướng Quý cười híp mắt vẫy tay, “Để tâm đến chuyện cá nhân của cậu một chút, biết chưa? Đừng ép mấy lão già chúng tôi ra tay.”
“Vâng, thưa thủ trưởng.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu với Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long rồi rời đi.
Lúc từ phòng làm việc đi ra, anh lại gặp Tạ Thanh Ảnh, cô lại mang thêm một đĩa thịt nướng nữa đi vào.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng đi ra, Tạ Thanh Ảnh vội vã hỏi: “Thiếu tướng Hoắc, anh không ăn thêm chút nữa sao?”
“Không cần đâu, tôi còn có việc.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu với cô, anh bỗng đưa tay phủi nhẹ trêи vai cô, nói: “Có con sâu.”
Tạ Thanh Ảnh giật cả mình, suýt chút nữa đánh rơi đĩa thịt nướng trêи tay.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, đứng yên tại chỗ, cả người cứng đơ: “Sâu gì thế? Thiếu tướng Hoắc? Anh đã lấy con sâu ra chưa?”
“Ừ, lấy đi rồi.” Hoắc Thiệu Hằng thu tay về, lòng bàn tay đã nắm chặt một sợi tóc của Tạ Thanh Ảnh.
Hai người lướt qua vai nhau trêи hành lang.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng vừa đi được vài bước, hình như nhớ ra chuyện gì đó, bỗng nhiên dừng bước, anh xoay người gọi Tạ Thanh Ảnh lại hỏi: “Cô Tạ, mẹ ruột của cô tên gì vậy?”
“Cố Điềm.” Tạ Thanh Ảnh buột miệng nói ra.
Hoắc Thiệu Hằng như đang suy nghĩ gì đó, “Hóa ra lệnh đường họ Cố.”
Tạ Thanh Ảnh nghĩ rằng Hoắc Thiệu Hằng đang nói đến chuyện cô gọi Chủ tịch Long là “cậu”, cũng định thần lại rồi thoải mái nói: “Mẹ ruột của tôi họ Cố, nhưng mẹ kế họ Long, nên tôi gọi Chủ tịch Long là ‘cậu’ cũng không sai chứ?”
Quan hệ nhân thân vốn dĩ không quá xem trọng vấn đề huyết thống.
Hoắc Thiệu Hằng bật cười, chủ động nói: “Đương nhiên là không. Tôi không biết Chủ tịch Long đã nói với cô chưa, bà ngoại của tôi xuất thân từ nhà họ Tạ, nói như vậy thì có lẽ chúng ta cũng có quan hệ thân thích.”
“Ồ?” Tạ Thanh Ảnh rất kinh ngạc, “Tôi không biết! Cậu vẫn chưa nhắc đến chuyện này. Mấy ngày trước tôi mới vừa theo ba và mẹ kế từ châu Âu trở về nước, còn chưa quen với chênh lệch thời gian nữa.”
“Vậy cô Tạ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tôi không làm phiền nữa.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, xoay người sải từng bước dài, nhanh chóng rời đi.
Tạ Thanh Ảnh vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, bê đĩa thịt nướng đến phòng làm việc của Chủ tịch Long và nói với ông: “Cậu ơi, vừa nãy cháu gặp Thiếu tướng Hoắc trêи hành lang. Anh ấy hỏi mẹ ruột cháu tên gì, có phải cậu đã nói chuyện của cháu với anh ấy không?”
Danh sách chương