Chương 799:

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn về phía sau: “Ba cô đến rồi.”

 

Tạ Đức Chiêu đi phía sau Hoắc Thiệu Hằng, nhìn thấy Tạ Thanh Ảnh chủ động bước ra, ông ta hơi gượng gạo nói: “Thiếu tướng Hoắc, Thanh Ảnh cũng vì lo lắng cho tôi…”

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Không sao, lần này là cuộc hẹn riêng, không làm ghi chép nên không nghiêm ngặt như thế. Nếu vẫn cần thì lần sau có thể sẽ phải mời ông Tạ đến chỗ chúng tôi một chuyến.”

 

Tạ Thanh Ảnh bước đến bên cạnh Tạ Đức Chiêu, khoác tay ông, căng thẳng hỏi: “Thiếu tướng Hoắc, từ trước đến giờ ba tôi đều tuân thủ pháp luật, chưa từng làm chuyện gì xấu…”

 

Tạ Đức Chiêu á khẩu.

 

Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng càng cong hơn nữa, nụ cười trêи gương mặt tuấn tú càng thêm xán lạn, “Cô Tạ, ba cô không sao, tôi chỉ tìm hiểu một chút tin tức từ ông ấy thôi.”

 

“Hả? Thật vậy à… Tôi lo lắng suốt cả một buổi tối đấy!” Tạ Thanh Ảnh thật sự muốn cảm tạ trời đất, “Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi!”

 

Hai ba con đều nở một nụ cười chân thành với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Vừa đúng lúc Miêu Vân Tiêu và Từ Phiêu Hồng đẩy cửa đi vào quán cafe này, Hoắc Thiệu Hằng, Tạ Đức Chiêu và Tạ Thanh Ảnh đứng ở lối đi, thật sự quá nổi bật, họ vừa nhìn là thấy ngay.

 

Miêu Vân Tiêu kinh ngạc đưa mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nhận ra đó chính là người đàn ông đã từng đến trường tìm Cố Niệm Chi.

 

Vậy cô gái xinh đẹp đứng đối diện anh ấy là ai?  

Hơn nữa, có vẻ như quan hệ của họ rất tốt, ba người đứng mặt đối mặt còn mỉm cười với nhau.

 

Từ Phiêu Hồng cũng nhìn thấy rồi, vẻ mặt không tốt lắm.

 

Cô ta suy nghĩ một lúc rồi đi đến chào hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, không ngờ lại gặp anh ở đây.”

 

Hoắc Thiệu Hằng quay lại nhìn cô ta, khẽ gật đầu, “Cô Từ.” Sau đó anh quay đầu nói với Tạ Đức Chiêu và Tạ Thanh Ảnh, “Hôm nay làm phiền hai người quá, sau này có cơ hội tôi mời hai người ăn cơm.”

 

Mặc dù trong lòng anh rất vội, phải về trụ sở điều tra kiểm chứng những tin tức mà Tạ Đức Chiêu đã nói, nhưng ở trước mặt người khác thái độ vẫn rất thong thả, dáng vẻ ung dung rời khỏi quán cafe. Miêu Vân Tiêu trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này, trong lòng vô cùng kϊƈɦ động.

 

Cô ta kéo góc áo Từ Phiêu Hồng, chu môi về phía Tạ Thanh Ảnh, “Người đó là ai thế ạ?”

 

Từ Phiêu Hồng biết được Tạ Thanh Ảnh từ chỗ Thượng tướng Quý, cũng từng xem ảnh của cô ấy. Bây giờ nhìn thấy người thật, phát hiện cô ấy còn đẹp hơn trong ảnh, hơn nữa, trông hơi giống Cố Niệm Chi…

 

Từ Phiêu Hồng nhỏ giọng nói: “Đó là họ hàng của Chủ tịch Long, chúng ta đến chào hỏi đi.”

 

“Hả? Là Chủ tịch Long của Quốc hội ư?!” Miêu Vân Tiêu thốt lên âm thanh kinh ngạc khe khẽ, “Chị họ, chị quen biết với họ sao?!”

 

Chuyện này đã vượt quá xa khỏi tầng lớp gia đình của Từ Phiêu Hồng rồi.

 

Miêu Vân Tiêu càng thêm căng thẳng, không biết phải đặt tay ở đâu nữa.

 

“Chuyện này đã là gì? Vợ của Thượng tướng Quý xem chị như con gái ruột, thường xuyên đưa chị ra ngoài chơi, chị cũng từng đến nhà Chủ tịch Long đấy.” Từ Phiêu Hồng thản nhiên nói, rồi đi đến bên cạnh Tạ Thanh Ảnh mỉm cười chào hỏi: “Cô Tạ, tình cờ quá.”

 

Tạ Thanh Ảnh đưa mắt nhìn Từ Phiêu Hồng, trông rất quen nhưng không nhớ ra tên của cô ta, đành phải lịch sự đáp: “Đúng là rất tình cờ, hai người cũng đến uống cafe sao? Vậy chúng tôi không làm phiền nữa.”

 

“Lúc nãy hai người uống cafe với Hoắc thiếu à?” Từ Phiêu Hồng đã cố nhịn nhưng vẫn không kìm được hỏi.

 

Tạ Thanh Ảnh mỉm cười với cô ta, không trả lời câu hỏi này mà khoác tay ba mình: “Ba, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”

 

“Ừm, đi thôi.” Tạ Đức Chiêu khẽ gật đầu với Từ Phiêu Hồng và Miêu Vân Tiêu rồi dẫn con gái rời đi.

 

Miêu Vân Tiêu và Từ Phiêu Hồng ngồi xuống trong quán cafe, gọi cafe và bánh xếp, vừa ăn vừa trò chuyện.

 

Mắt Miêu Vân Tiêu sáng rực, cô ta hỏi: “Người đàn ông mà cô Tạ và ba cô ấy gặp là ai thế? Cũng ở trong quân đội à chị?”

 

Từ Phiêu Hồng không khách sáo nói: “Đó là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất nước ta, mắt của em nhìn đi đâu vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện