Chương 801:

 

“Ông ta rất nổi tiếng ư?” Hoắc Thiệu Hằng cởi áo khoác, treo lên giá treo quần áo trêи tường trong phòng làm việc. Anh quay đầu nhìn vẻ phấn khích đến đỏ cả mặt của Triệu Lương Trạch, khẽ lắc đầu, “Cho dù có là ông ta thì cậu cũng không cần phải kϊƈɦ động như vậy chứ?”

 

“Hoắc thiếu, sao có thể không kϊƈɦ động được!” Triệu Lương Trạch bước gần lại vài bước, nhỏ giọng, dồn dập nói: “Hoắc thiếu, anh đã quên mất kế hoạch B đã thất bại trước đây rồi à?”

 

Hoắc Thiệu Hằng ngẩn người, trong mắt thấp thoáng những cảm xúc phức tạp, nhưng anh đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, cầm những tin tức mà Triệu Lương Trạch tìm kiếm được lên xem.

 

Anh không xem nội dung chi tiết, chỉ xem những nội dung chủ yếu then chốt nhất mà Triệu Lương Trạch liệt kê ra, vừa xem vừa gật đầu nói: “Hóa ra là ông ta, người này quả thật rất có tiếng tăm, nhưng chữ ký trong luận văn đã công bố của ông ta không phải Kevin Ku, mà là K.X.W.”

 

“Đúng vậy, cái này không giống một cái tên, mà giống một biệt hiệu hơn.” Triệu Lương Trạch giải thích tin tức mà anh ta tìm được, “K.X.W này được xem là nhân vật thần bí nổi tiếng nhất trong lịch sử quân sự nước ngoài, bản quyền sáng chế của ông ta không chỉ bao gồm kỹ thuật quan trọng nhất trong động cơ của máy bay quân dụng tân tiến nhất, mà còn có rất nhiều bằng sáng chế kỹ thuật siêu dẫn và chất bán dẫn. Trêи phương diện tài liệu học thuật, ông ta cũng sở hữu đến mấy bằng sáng chế được vận dụng rất phổ biến hiện nay.”

 

Lúc xem danh sách bản quyền sáng chế được liệt kê dưới tên của “K.X.W”, ngay cả người học rộng biết nhiều như Hoắc Thiệu Hằng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

 

Không nói đến những kỹ thuật quân dụng kia, trong đó còn có một số kỹ thuật dân dụng hiện nay đang được sử dụng rộng rãi, ví dụ như kỹ thuật quan trọng nhất trong con chip của điện thoại Apple cũng thuộc bản quyền sáng chế của K.X.W.

 

Cũng có nghĩa là trêи thế giới này mỗi một chiếc điện thoại Apple được bán ra đều phải trả tiền bản quyền sáng chế cho K.X.W.

 

Cho dù chỉ trả một tệ cho mỗi chiếc điện thoại, dựa vào lượng xuất hàng vô số mỗi năm của điện thoại Apple thì nói Cố Tường Văn là tỷ phú ẩn mình đã là khiêm tốn lắm rồi.

 

“Trước đây bộ phận của chúng ta cho rằng cái tên này là biệt hiệu của một nhóm thành viên. Thành quả nghiên cứu của họ chắc hẳn phải là thành quả của một tập thể. Nhưng nếu như lời nói của Tạ Đức Chiêu là thật, vậy thì công tác tình báo của chúng ta cũng phải sửa đổi rồi.” Chính vì thế mà Triệu Lương Trạch mới kϊƈɦ động như vậy.

 

Hoắc Thiệu Hằng như đang suy nghĩ gì đó, anh gật đầu, nói: “Tôi biết biệt hiệu K.X.W này, mã kế hoạch B của chúng ta cũng chính là ông ta.”

 

Hóa ra ông ta ở gần chúng ta như vậy, mà lại xa đến thế…

 

“Nhưng, Hoắc thiếu này…” Triệu Lương Trạch khó hiểu khẽ gõ đầu mình, “Tôi đã lên mạng tìm kiếm tất cả các tin tức có thể tìm thấy được liên quan đến Cố Tường Văn, bao gồm công khai hoặc không công khai. Nhưng ngoài những bằng sáng chế và luận văn học thuật ra, gần như hoàn toàn không tìm được tin tức khác.”

 

“… Sao lại nói là hoàn toàn không tìm được?” Hoắc Thiệu Hằng đặt xấp tư liệu tìm kiếm xuống, “Cậu đang nói đến phương diện nào?”

 

“Ví dụ như nếu tôi muốn tìm lý lịch của ông ta, những tư liệu như ảnh của ông ta, thậm chí ngày sinh của ông ta đều vô cùng ít ỏi.” Triệu Lương Trạch nói xong thì nhoẻn miệng cười, để lộ ra tám cái răng trắng tinh, “Sau đó tôi đã nghĩ đến một chuyện.”

 

“Nói.”

 

“Sau khi Cố Tường Văn nổi tiếng thì gần như biến mất hoàn toàn, tin tức gì cũng bị xóa bỏ, nhưng trước khi ông ta nổi tiếng thì sao? Lúc còn đi học thì sao?” Triệu Lương Trạch chỉ vào mấy tờ giấy dưới cùng trong xấp tư liệu, “Để điều tra ra học bạ của ông ta, tôi bất đắc dĩ phải dùng chút thủ đoạn, xâm nhập vào hệ thống mạng nội bộ của MIT.”

 

Hoắc Thiệu Hằng bình thản nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì, chỉ cần cậu lấy được tư liệu về cho tôi là được.”

 

“Vâng, thưa thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch mừng thầm trong lòng, anh ta biết Hoắc Thiệu Hằng không có ý định truy cứu chuyện này.

 

Cục tác chiến đặc biệt có một quy định bất thành văn, đó là “Don’t ask, Don’t tell”, có nghĩa là anh không hỏi, tôi không nói, mọi người đều ngầm hiểu ý nhau.

 

“Từ đây anh có thể nhìn thấy rõ các mốc thời gian trong thời kỳ đi học của Cố Tường Văn.” Triệu Lương Trạch đặt một tờ giấy trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, chỉ cho anh xem, “Anh xem biểu đồ thời gian này, liên tục cho đến năm Cố Điềm qua đời, bỗng nhiên, tất cả mọi manh mối đều đứt đoạn. Tiếp sau đó có điều tra thế nào cũng không điều tra ra rốt cuộc ông ta đang ở đâu, ngoại trừ việc cứ cách vài năm ông ta lại công bố một luận văn rất có giá trị.”

 

Hoắc Thiệu Hằng xem biểu đồ thời gian mà Triệu Lương Trạch vẽ ra, khẽ gật đầu, “Rất thú vị, Tiểu Trạch, cậu làm tốt lắm!”

 

“Cảm ơn lời khen của thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch vui đến tím mặt, “Anh còn cần điều tra thông tin gì nữa không? Cứ việc nói với tôi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.

 

“Hi hi, Hoắc thiếu này, nói gì thì nói chứ, nhìn bản lý lịch của Cố Tường Văn, rồi nghĩ đến Niệm Chi của chúng ta mới thấy đúng là cũng chỉ có ông ta xứng làm ba của Niệm Chi, những người khác đều không xứng!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện