Chương 803:
Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ mỗi người ôm một túi bỏng ngô, chiếm lấy hai bên sofa, ngồi trong phòng khách xem một bộ phim cũ.
Hai người gần như có thể đọc thuộc lời thoại của bộ phim này, trong phòng khách vang vọng nhạc nền của bộ phim. Thật ra cả hai đều đang để hồn vía lên mây, không chú ý lắng nghe lắm.
Chưa được bao lâu, Cố Niệm Chi đã ăn hết bỏng ngô. Cô nhìn phần còn lại rồi đứng dậy nói với Mã Kỳ Kỳ: “Hết đồ ăn rồi, cậu có muốn ra ngoài mua thêm không?”
“Đi chứ! Đi ngay bây giờ!” Ủ rũ cả buổi tối, Mã Kỳ Kỳ lập tức lấy lại tinh thần, “Chúng ta đi đâu mua?”
“Cửa hàng trong trường thôi, còn có thể đi đâu được nữa?” Cố Niệm Chi mặc áo khoác lông vũ, cùng Mã Kỳ Kỳ ra khỏi phòng, đi đến hành lang.
Phòng ký túc xá nằm chếch phía đối diện với họ đang mở cửa, từng chuỗi tiếng cười từ trong đó vọng ra.
Giọng nói của Miêu Vân Tiêu vô cùng giòn giã êm tai: “Các cậu đừng giành mà, đây là anh rể họ tương lai của mình! Các cậu đừng làm hỏng của mình đấy!”
“Thật sự là anh rể họ của cậu sao? Nhưng sao anh ấy lại ở cùng với cô gái khác?”
“Mình đã nói là anh rể họ tương lai chứ đâu phải hiện tại? Anh ấy là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất nước ta, dượng mình cũng là Phó Tham mưu trưởng, anh ấy với chị họ của mình môn đăng hộ đối, trêи Bộ Quốc Phòng đã đồng ý ra mặt, giới thiệu hai người họ với nhau rồi.” Miêu Vân Tiêu kiêu ngạo nói, vẻ vinh hạnh trong ngữ khí của cô ta vô cùng rõ rệt.
Cố Niệm Chi bỗng thay đổi sắc mặt, dừng chân trước cửa phòng ký túc xá của đám người Miêu Vân Tiêu.
Miêu Vân Tiêu liếc mắt nhìn thấy bóng Cố Niệm Chi ở cửa phòng, trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ lạ thường.
Cô ta lắc lắc chiếc điện thoại với bạn cùng phòng của mình, “Các cậu xem, có phải là rất đẹp trai không? Mình đã nói mà, bình chọn nam thần gì chứ? Mấy người đó gộp lại cũng không bằng một ngón tay của Thiếu tướng Hoắc.”
Ban đầu Cố Niệm Chi chỉ nghi ngờ, bây giờ cô đã hoàn toàn xác nhận, người Miêu Vân Tiêu nói chính là Hoắc Thiệu Hằng.
Cô đã trải qua cả tuần nay trong sự giày vò.
Tuần trước Hoắc Thiệu Hằng cho cô leo cây, cô không gọi điện thoại hỏi mà một mình quay về trường.
Cả một tuần nay, Hoắc Thiệu Hằng chỉ gọi điện thoại cho cô một lần, vội vàng nói vài câu rồi cúp máy, khiến cô tiếc nuối vô cùng.
Bây giờ đến tối thứ sáu, Hoắc Thiệu Hằng cũng không gọi cho cô, càng không nói cuối tuần cô sẽ ở đâu. Cảm xúc của cô đã như núi lửa tích tụ lâu ngày, chỉ chờ khoảnh khắc bùng nổ này.
“Đẹp trai quá!”
“Đứng dưới ánh đèn đường nhìn một cô gái với vẻ thâm tình như vậy có ổn không?”
“Vân Tiêu, chẳng phải cậu nói anh ấy là anh rể họ tương lai của cậu sao? Vậy cô gái này là ai? Trông có vẻ hơi lớn tuổi nhỉ…”
“Cút! Lớn tuổi chỗ nào chứ? Cái này gọi là chín chắn! Chín chắn! Cậu có hiểu không? Nữ thần đều có khí chất như vậy mà!”
Trong ký túc xá của Miêu Vân Tiêu vô cùng náo nhiệt, ngoài cô ta và bạn cùng phòng của cô ta ra, còn có vài cô gái của phòng ký túc xá khác. Mọi người đứng tụm lại cười đùa, giành nhau muốn xem chiếc điện thoại của Miêu Vân Tiêu.
Nhưng Miêu Vân Tiêu lại giơ điện thoại của mình lên cao.
Màn hình điện thoại Apple trêи tay cô ta hiển thị một tấm ảnh rất rõ ràng.
Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, chàng trai và cô gái nhìn nhau, im lặng mỉm cười.
Chàng trai cao lớn chín chắn, chỉ để lộ góc nghiêng vô cùng tuấn tú cũng đủ khiến người ta phải nghẹt thở. Cô gái yêu kiều xinh đẹp, ngẩng đầu cười nhẹ, còn có một người đàn ông lớn tuổi đứng bên cạnh cô ấy, hai tay cho vào túi quần, vẻ mặt tươi cười nhìn cảnh tượng đó.
Thật là một tấm ảnh gia đình ấm áp.
Cố Niệm Chi cảm thấy khóe mắt hơi cay cay, môi khô nứt. Cô yên lặng đứng ở cửa ra vào, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của Miêu Vân Tiêu.
Miêu Vân Tiêu đảo mắt nhìn thấy cô, mỉm cười hỏi: “Ấy? Bạn học Cố, cô trừng mắt nhìn tôi làm gì?”
Cố Niệm Chi siết chặt nắm tay, trong lòng tự cảnh cáo bản thân không được gây gổ với Miêu Vân Tiêu, mau đi thôi. Nhưng chân của cô như tự có ý thức, nó từ chối rời đi.
Cố Niệm Chi và Mã Kỳ Kỳ mỗi người ôm một túi bỏng ngô, chiếm lấy hai bên sofa, ngồi trong phòng khách xem một bộ phim cũ.
Hai người gần như có thể đọc thuộc lời thoại của bộ phim này, trong phòng khách vang vọng nhạc nền của bộ phim. Thật ra cả hai đều đang để hồn vía lên mây, không chú ý lắng nghe lắm.
Chưa được bao lâu, Cố Niệm Chi đã ăn hết bỏng ngô. Cô nhìn phần còn lại rồi đứng dậy nói với Mã Kỳ Kỳ: “Hết đồ ăn rồi, cậu có muốn ra ngoài mua thêm không?”
“Đi chứ! Đi ngay bây giờ!” Ủ rũ cả buổi tối, Mã Kỳ Kỳ lập tức lấy lại tinh thần, “Chúng ta đi đâu mua?”
“Cửa hàng trong trường thôi, còn có thể đi đâu được nữa?” Cố Niệm Chi mặc áo khoác lông vũ, cùng Mã Kỳ Kỳ ra khỏi phòng, đi đến hành lang.
Phòng ký túc xá nằm chếch phía đối diện với họ đang mở cửa, từng chuỗi tiếng cười từ trong đó vọng ra.
Giọng nói của Miêu Vân Tiêu vô cùng giòn giã êm tai: “Các cậu đừng giành mà, đây là anh rể họ tương lai của mình! Các cậu đừng làm hỏng của mình đấy!”
“Thật sự là anh rể họ của cậu sao? Nhưng sao anh ấy lại ở cùng với cô gái khác?”
“Mình đã nói là anh rể họ tương lai chứ đâu phải hiện tại? Anh ấy là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất nước ta, dượng mình cũng là Phó Tham mưu trưởng, anh ấy với chị họ của mình môn đăng hộ đối, trêи Bộ Quốc Phòng đã đồng ý ra mặt, giới thiệu hai người họ với nhau rồi.” Miêu Vân Tiêu kiêu ngạo nói, vẻ vinh hạnh trong ngữ khí của cô ta vô cùng rõ rệt.
Cố Niệm Chi bỗng thay đổi sắc mặt, dừng chân trước cửa phòng ký túc xá của đám người Miêu Vân Tiêu.
Miêu Vân Tiêu liếc mắt nhìn thấy bóng Cố Niệm Chi ở cửa phòng, trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ lạ thường.
Cô ta lắc lắc chiếc điện thoại với bạn cùng phòng của mình, “Các cậu xem, có phải là rất đẹp trai không? Mình đã nói mà, bình chọn nam thần gì chứ? Mấy người đó gộp lại cũng không bằng một ngón tay của Thiếu tướng Hoắc.”
Ban đầu Cố Niệm Chi chỉ nghi ngờ, bây giờ cô đã hoàn toàn xác nhận, người Miêu Vân Tiêu nói chính là Hoắc Thiệu Hằng.
Cô đã trải qua cả tuần nay trong sự giày vò.
Tuần trước Hoắc Thiệu Hằng cho cô leo cây, cô không gọi điện thoại hỏi mà một mình quay về trường.
Cả một tuần nay, Hoắc Thiệu Hằng chỉ gọi điện thoại cho cô một lần, vội vàng nói vài câu rồi cúp máy, khiến cô tiếc nuối vô cùng.
Bây giờ đến tối thứ sáu, Hoắc Thiệu Hằng cũng không gọi cho cô, càng không nói cuối tuần cô sẽ ở đâu. Cảm xúc của cô đã như núi lửa tích tụ lâu ngày, chỉ chờ khoảnh khắc bùng nổ này.
“Đẹp trai quá!”
“Đứng dưới ánh đèn đường nhìn một cô gái với vẻ thâm tình như vậy có ổn không?”
“Vân Tiêu, chẳng phải cậu nói anh ấy là anh rể họ tương lai của cậu sao? Vậy cô gái này là ai? Trông có vẻ hơi lớn tuổi nhỉ…”
“Cút! Lớn tuổi chỗ nào chứ? Cái này gọi là chín chắn! Chín chắn! Cậu có hiểu không? Nữ thần đều có khí chất như vậy mà!”
Trong ký túc xá của Miêu Vân Tiêu vô cùng náo nhiệt, ngoài cô ta và bạn cùng phòng của cô ta ra, còn có vài cô gái của phòng ký túc xá khác. Mọi người đứng tụm lại cười đùa, giành nhau muốn xem chiếc điện thoại của Miêu Vân Tiêu.
Nhưng Miêu Vân Tiêu lại giơ điện thoại của mình lên cao.
Màn hình điện thoại Apple trêи tay cô ta hiển thị một tấm ảnh rất rõ ràng.
Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, chàng trai và cô gái nhìn nhau, im lặng mỉm cười.
Chàng trai cao lớn chín chắn, chỉ để lộ góc nghiêng vô cùng tuấn tú cũng đủ khiến người ta phải nghẹt thở. Cô gái yêu kiều xinh đẹp, ngẩng đầu cười nhẹ, còn có một người đàn ông lớn tuổi đứng bên cạnh cô ấy, hai tay cho vào túi quần, vẻ mặt tươi cười nhìn cảnh tượng đó.
Thật là một tấm ảnh gia đình ấm áp.
Cố Niệm Chi cảm thấy khóe mắt hơi cay cay, môi khô nứt. Cô yên lặng đứng ở cửa ra vào, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của Miêu Vân Tiêu.
Miêu Vân Tiêu đảo mắt nhìn thấy cô, mỉm cười hỏi: “Ấy? Bạn học Cố, cô trừng mắt nhìn tôi làm gì?”
Cố Niệm Chi siết chặt nắm tay, trong lòng tự cảnh cáo bản thân không được gây gổ với Miêu Vân Tiêu, mau đi thôi. Nhưng chân của cô như tự có ý thức, nó từ chối rời đi.
Danh sách chương