Chương 806:
Mã Kỳ Kỳ không ngờ là Cố Niệm Chi thật sự có vướng mắc tình cảm với “Thiếu tướng Hoắc” trong bức ảnh đó.
Cô khoanh tay đứng trước tòa nhà ký túc xá, lo lắng không yên.
…
Cố Niệm Chi đeo ba lô, vội vã bước đi trong vườn trường.
Buổi tối đầu xuân ở Đế Đô vẫn rất lạnh, gió rét buốt như dao cắt làm gương mặt tê tái.
Cố Niệm Chi dùng khăn choàng cổ che gương mặt lại, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Mặc dù trời lạnh nhưng cả người cô nóng ran, hai mắt lại sáng tựa vì sao trêи bầu trời.
Cố Niệm Chi đi đến trước cổng vườn trường, bèn gọi điện thoại cho công ty xe taxi, muốn gọi một chiếc đi đến trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt.
Nhưng những công ty đó vừa nghe đến nơi cô muốn đi thì đều không muốn điều xe.
Suýt chút nữa Cố Niệm Chi đã uy hϊế͙p͙ họ, nếu như không chịu chở cô, cô sẽ kiện họ.
Tranh cãi một lúc, Cố Niệm Chi phát hiện điện thoại có cuộc gọi đến, nhìn kĩ lại thì là Hoắc Thiệu Hằng.
“Niệm Chi? Em ngủ chưa?” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng từ điện thoại truyền đến, làm rung động lòng người trong đêm tối thanh tĩnh.
Nước mắt Cố Niệm Chi dồn nén cả một buổi tối cuối cùng cũng tuôn trào, cô đứng trong gió lạnh giữ chặt chiếc áo lông vũ, nghẹn ngào nói vào điện thoại: “Chưa…”
“Bạn học kia, cháu đừng đứng trước cổng trường gọi điện thoại.” Một người gác cổng nhìn cô từ nãy giờ, lúc này đi đến yêu cầu cô rời khỏi cổng trường, “Hoặc là cháu đi vào, hoặc là đi ra, đứng chắn ở cổng trường là thế nào?”
Ở đầu dây bên kia, Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy giọng nói ồn ào của người gác cổng, anh hơi ngẩn người, “Niệm Chi? Em đang ở đâu?”
Cố Niệm Chi bị ép rời khỏi cổng trường, cô đi đến đứng bên tường, cắn răng không trả lời, chỉ nói: “Hoắc thiếu, em… em có chuyện muốn hỏi anh.”
Giọng nói nghẹn ngào của Cố Niệm Chi vang vọng trong đêm tối tĩnh lặng, giòn tan tựa như món đồ sứ cao cấp, nghe thật thê lương.
Cảm giác lạnh lẽo như xuyên qua điện thoại truyền đến tai Hoắc Thiệu Hằng.
Trong lòng anh dậy sóng, nhấn chuột, mở hệ thống truy tìm vệ tinh, tìm xem Cố Niệm Chi đang ở đâu.
Trong màn hình lớn trước mặt, một mình Cố Niệm Chi lẻ loi đứng bên bờ tường cạnh cổng Nam của trường Đại học B. Cô mặc một chiếc áo khoác lông dài tới gối, đeo ba lô trêи lưng, một nửa gương mặt giấu trong khăn choàng cổ, một tay ôm điện thoại bên tai, có thể nhìn thấy được bàn tay đỏ ửng vì lạnh cóng của cô.
Hoắc Thiệu Hằng im lặng một lúc lâu.
Cho dù là nghe điện thoại bên ngoài đi chăng nữa, cô không thể dùng tai nghe sao?
Như thế thì tay sẽ không bị lạnh.
Thật đúng là một đứa trẻ, hễ tức giận là không màng gì cả.
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn Cố Niệm Chi hiện lên trêи màn hình, bên tai nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ của cô. Một lúc sau, anh mới nói: “Em đang ở đâu?”
“Anh đừng quan tâm em ở đâu, em có chuyện muốn hỏi anh.” Cố Niệm Chi khụt khịt mũi, giọng hơi nghẹn ngào, dáng vẻ nghiêm túc hùng hổ như đang hỏi tội anh vậy.
Hoắc Thiệu Hằng ngả người tựa vào ghế ngồi, bình thản nói: “Được, nhưng bây giờ em phải quay về ký túc xá bình tĩnh lại. Em như thế này, anh sẽ không nói gì với em hết.”
Cố Niệm Chi cạn lời.
Cô lo lắng nhìn xung quanh, không hề nhìn thấy xung quanh có người của Hoắc Thiệu Hằng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi kéo mũ của áo khoác lông lên, che đi toàn bộ gương mặt mình.
Hình như cảm thấy chỉ cần che đầu mình lại, Hoắc Thiệu Hằng sẽ không thấy được cô từ ảnh vệ tinh nữa vậy.
Nhìn những hành động trong vô thức của cô, khóe môi Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được khẽ cong lên. Anh nói tiếp: “Em về phòng ký túc xá trước đi.”
Cố Niệm Chi bĩu môi với vẻ không vui: “… Tại sao không thể nói ngay bây giờ?”
Mã Kỳ Kỳ không ngờ là Cố Niệm Chi thật sự có vướng mắc tình cảm với “Thiếu tướng Hoắc” trong bức ảnh đó.
Cô khoanh tay đứng trước tòa nhà ký túc xá, lo lắng không yên.
…
Cố Niệm Chi đeo ba lô, vội vã bước đi trong vườn trường.
Buổi tối đầu xuân ở Đế Đô vẫn rất lạnh, gió rét buốt như dao cắt làm gương mặt tê tái.
Cố Niệm Chi dùng khăn choàng cổ che gương mặt lại, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Mặc dù trời lạnh nhưng cả người cô nóng ran, hai mắt lại sáng tựa vì sao trêи bầu trời.
Cố Niệm Chi đi đến trước cổng vườn trường, bèn gọi điện thoại cho công ty xe taxi, muốn gọi một chiếc đi đến trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt.
Nhưng những công ty đó vừa nghe đến nơi cô muốn đi thì đều không muốn điều xe.
Suýt chút nữa Cố Niệm Chi đã uy hϊế͙p͙ họ, nếu như không chịu chở cô, cô sẽ kiện họ.
Tranh cãi một lúc, Cố Niệm Chi phát hiện điện thoại có cuộc gọi đến, nhìn kĩ lại thì là Hoắc Thiệu Hằng.
“Niệm Chi? Em ngủ chưa?” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng từ điện thoại truyền đến, làm rung động lòng người trong đêm tối thanh tĩnh.
Nước mắt Cố Niệm Chi dồn nén cả một buổi tối cuối cùng cũng tuôn trào, cô đứng trong gió lạnh giữ chặt chiếc áo lông vũ, nghẹn ngào nói vào điện thoại: “Chưa…”
“Bạn học kia, cháu đừng đứng trước cổng trường gọi điện thoại.” Một người gác cổng nhìn cô từ nãy giờ, lúc này đi đến yêu cầu cô rời khỏi cổng trường, “Hoặc là cháu đi vào, hoặc là đi ra, đứng chắn ở cổng trường là thế nào?”
Ở đầu dây bên kia, Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy giọng nói ồn ào của người gác cổng, anh hơi ngẩn người, “Niệm Chi? Em đang ở đâu?”
Cố Niệm Chi bị ép rời khỏi cổng trường, cô đi đến đứng bên tường, cắn răng không trả lời, chỉ nói: “Hoắc thiếu, em… em có chuyện muốn hỏi anh.”
Giọng nói nghẹn ngào của Cố Niệm Chi vang vọng trong đêm tối tĩnh lặng, giòn tan tựa như món đồ sứ cao cấp, nghe thật thê lương.
Cảm giác lạnh lẽo như xuyên qua điện thoại truyền đến tai Hoắc Thiệu Hằng.
Trong lòng anh dậy sóng, nhấn chuột, mở hệ thống truy tìm vệ tinh, tìm xem Cố Niệm Chi đang ở đâu.
Trong màn hình lớn trước mặt, một mình Cố Niệm Chi lẻ loi đứng bên bờ tường cạnh cổng Nam của trường Đại học B. Cô mặc một chiếc áo khoác lông dài tới gối, đeo ba lô trêи lưng, một nửa gương mặt giấu trong khăn choàng cổ, một tay ôm điện thoại bên tai, có thể nhìn thấy được bàn tay đỏ ửng vì lạnh cóng của cô.
Hoắc Thiệu Hằng im lặng một lúc lâu.
Cho dù là nghe điện thoại bên ngoài đi chăng nữa, cô không thể dùng tai nghe sao?
Như thế thì tay sẽ không bị lạnh.
Thật đúng là một đứa trẻ, hễ tức giận là không màng gì cả.
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn Cố Niệm Chi hiện lên trêи màn hình, bên tai nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ của cô. Một lúc sau, anh mới nói: “Em đang ở đâu?”
“Anh đừng quan tâm em ở đâu, em có chuyện muốn hỏi anh.” Cố Niệm Chi khụt khịt mũi, giọng hơi nghẹn ngào, dáng vẻ nghiêm túc hùng hổ như đang hỏi tội anh vậy.
Hoắc Thiệu Hằng ngả người tựa vào ghế ngồi, bình thản nói: “Được, nhưng bây giờ em phải quay về ký túc xá bình tĩnh lại. Em như thế này, anh sẽ không nói gì với em hết.”
Cố Niệm Chi cạn lời.
Cô lo lắng nhìn xung quanh, không hề nhìn thấy xung quanh có người của Hoắc Thiệu Hằng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi kéo mũ của áo khoác lông lên, che đi toàn bộ gương mặt mình.
Hình như cảm thấy chỉ cần che đầu mình lại, Hoắc Thiệu Hằng sẽ không thấy được cô từ ảnh vệ tinh nữa vậy.
Nhìn những hành động trong vô thức của cô, khóe môi Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được khẽ cong lên. Anh nói tiếp: “Em về phòng ký túc xá trước đi.”
Cố Niệm Chi bĩu môi với vẻ không vui: “… Tại sao không thể nói ngay bây giờ?”
Danh sách chương