Chương 85: Chú có bạn gái chưa?
Hà Chi Sơ nheo mắt nhìn tin nhắn trả lời của Cố Niệm Chi, ngón tay thon dài của anh ta gõ nhẹ vào màn hình điện thoại di động, sau đó tắt điện thoại đi ngủ.
…
“Lớp trưởng, trường học thông báo cho chúng ta nghỉ hai tuần, cậu có cần tớ tiễn cậu về không?” Tráng Sĩ xoay người đi đến trước giường Mai Hạ Văn, đẩy cậu ta.
Mặc dù trong chuyến du lịch nhân buổi tốt nghiệp này Mai Hạ Văn không bị bắt cóc, nhưng cả đêm lo lắng cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cậu ta, vừa quay lại trường đã sốt cao.
Lúc nãy cậu ta cố gắng gượng để tiễn Cố Niệm Chi về ký túc xá, đến lúc về đến phòng của mình thì ngã gục.
Tráng Sĩ vội vàng rót nước ấm rồi tìm thuốc hạ sốt cho cậu ta uống.
Mai Hạ Văn không tùy tiện uống thuốc linh tinh nên chỉ cảm ơn Tráng Sĩ, uống cốc nước ấm rồi đi ngủ.
Nhưng ngủ chưa được bao lâu thì đã bị Tráng Sĩ gọi dậy, nói trường học tạm thời cho nghỉ.
Mai Hạ Văn sốt như vậy rồi cũng không thể tự lái xe về, đành phải dậy gọi điện thoại cho người nhà đến đón.
Nói chuyện điện thoại xong, nhớ đến Cố Niệm Chi, cậu ta lại vội vàng nhắn tin cho cô: “Niệm Chi, được nghỉ rồi, em muốn đi đâu? Xuống dưới ký túc chờ anh lấy xe chở em đi.”
Cố Niệm Chi nghe thấy tiếng thông báo vang lên, cúi đầu nhìn thì thấy tin nhắn của Mai Hạ Văn.
Cô mỉm cười nhắn lại: “Cảm ơn, không cần đâu. Người nhà em đến đón em về ngoại ô, em sắp lên xe đây.”
Mai Hạ Văn cũng yên tâm, bản thân cậu ta cũng không muốn để Cố Niệm Chi nhìn thấy hình tượng ốm yếu của mình lúc đang sốt thế này, nhắn lại cho cô: “Chú ý an toàn, khi nào về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”
Cố Niệm Chi gửi sang một biểu cảm “*^_^*”
Chốc lát sau, điện thoại cô lại có tin nhắn đến.
Lần này là Âm Thế Hùng, anh ta đã lái xe đến dưới chân ký túc xá của cô.
Vì đêm khuya nên anh ta cũng không bấm còi.
Cố Niệm Chi lên xe, nghiêng đầu dò xét Âm Thế Hùng, thấy như anh ta đang thầm hoảng sợ, nhưng vẻ mặt lại rất thờ ơ, làm như không có chuyện gì xảy ra, cứ thế khởi động xe, vừa đánh tay lái vừa hỏi cô: “Sao tự nhiên trường lại cho các em nghỉ?”
Cố Niệm Chi thu hồi lại ánh mắt chăm chú của mình, nhếch mép, tựa lưng vào ghế ngồi, rầu rĩ nói: “Báo chí đông quá, trường học không đối phó nổi nên đành phải thả bọn em về nhà.”
Nhắc đến hai chữ “về nhà”, Cố Niệm Chi lại vô tình lộ vẻ buồn rầu.
Cô dựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn làn mưa bụi dầy đặc ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, có lẽ cô nên tìm Trần Liệt để cho anh ta thử thôi miên cô lần nữa được không? Xem có thể nhớ lại điều gì đó trước vụ tai nạn năm mười hai tuổi không…
Hai người vốn đều là máy hát, vậy mà bây giờ lại không ai nói lời nào, không khí trong xe yên tĩnh đến mức khiến Âm Thế Hùng cảm thấy kỳ lạ.
Anh ho khan một tiếng, lái xe vào đường cao tốc, vừa đi vừa mở phần mềm chống theo dõi, kiểm tra khắp nơi. Sau khi chắc chắn rằng không có ai theo dõi hai người, anh mới lái xe vào đường cao tốc đi thẳng về phía doanh trại.
“Niệm Chi, em định làm gì sau khi tốt nghiệp?” Âm Thế Hùng chủ động chuyển sang chế độ tán gẫu.
Cố Niệm Chi nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, giọng nói nhỏ nhẹ và nhút nhát: “Em muốn tìm một văn phòng luật nào đó để thực tập nửa năm.”
Mùa xuân sang năm cô mới đến khoa Luật đại học B để học lên Thạc sĩ, mà tháng Bảy năm nay đã tốt nghiệp rồi, nếu không đi tìm việc thì nửa năm tới sẽ không có việc gì để làm cả.
Tất nhiên, vì chỉ có nửa năm nên cô cũng chẳng thể tìm được công việc chính thức nào, chỉ có thể đi làm tạm thời, hoặc làm kiểu thực tập gì đó, không biết có thể tìm nổi việc hay không.
Mặc dù Hà Chi Sơ từng nói là sau khi tốt nghiệp cô có thể giúp anh ta làm vài case, nhưng về sau anh ta chưa bao giờ liên lạc lại nên Cố Niệm Chi coi như lúc ấy anh ta mời lơi thôi.
Âm Thế Hùng gật đầu: “Tìm được thì nói với anh một tiếng, để anh xem thử trước.”
Cố Niệm Chi mỉm cười: “Anh Đại Hùng, tháng Mười này em tròn mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi, anh không cần chuyện gì cũng phải điều tra như trước nữa.”
“Chỉ cần Hoắc thiếu còn bảo anh chăm sóc em, thì dù em có tám mươi tuổi, anh vẫn phải điều tra thôi!” Âm Thế Hùng cười sang sảng.
Cố Niệm Chi cũng bị chọc cười. Cô đưa mu bàn tay che miệng, cười khanh khách rồi hỏi: “Em tám mươi tuổi, thế anh Đại Hùng bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
Âm Thế Hùng cố ý nhăn mặt, giả vờ như đang tức giận: “Này! Đánh người tránh mặt! Anh không cần em nhắc nhở tuổi tác anh đâu.”
“Ồ? Anh Đại Hùng là đàn ông mà cũng kiêng kị chuyện bị người khác hỏi tuổi à? Em còn tưởng rằng đấy là đặc quyền của phụ nữ chứ?” Lúc cười lên, ánh mắt Cố Niệm Chi long lanh, như có vầng sáng tràn ra từ mắt cô.
Âm Thế Hùng mỉm cười, liếc nhìn cô: “Niệm Chi, em trưởng thành rồi.”
Lại còn trở nên xinh đẹp như vậy, so với năm mười hai tuổi thì bây giờ cô như một người khác.
Ai có thể ngờ được rằng cô bé có khuôn mặt mũm mĩm như cái mâm ngày ấy, sau khi lớn lên và gầy đi lại như biến thành một người hoàn toàn khác thế này.
Bây giờ cô giống như thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ truyện tranh, mỗi khi đôi mắt to tròncủa cô nhìn chằm chằm vào ai lại giống như là một con vật nhỏ vô hại, đáng yêu đến mức động lòng người.
Cố Niệm Chi kéo chiếc gương nhỏ ở ghế lái phụ ra, săm soi rồi lắc đầu: “Em còn chưa tròn mười tám tuổi đâu.” Nói rồi, cô liếc Âm Thế Hùng một cái, hỏi dò: “Anh Đại Hùng, em có chuyện riêng muốn hỏi anh, nếu anh để ý thì không cần trả lời cũng được.”
“Ừ, không có gì, em cứ hỏi đi, anh nghe thử xem.”
Cố Niệm Chi hơi nhếchmôi, cười nói: “Anh Đại Hùng, anh có bạn gái chưa?”
Trái tim Âm Thế Hùng khẽ run lên, thầm nghĩ, chết rồi, bao nhiêu cái bình không mở, sao lại mở đúng cái bình này chứ, đúng là chết người.
Anh ta cũng rất muốn có bạn gái, nhưng không có…
Âm Thế Hùng cười khan nói: “Niệm Chi, sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”
“Em thấy ngày nào anh cũng ở cạnh chú Hoắc, nếu anh có bạn gái, cô ấy không trách anh không ở bên cạnh cô ấy sao?” Cố Niệm Chi tò mò hỏi.
Âm Thế Hùng suýt gào lên, sau đó vỗ mạnh xuống tay lái mấy cái: “Niệm Chi, em đúng là tinh tế! Anh kể em nghe, chính vì công việc anh quá bận rộn, ngày nào cũng phải ở cạnh Hoắc thiếu nên anh mới không có cơ hội, cũng không có thời gian quen bạn gái đấy!”
“À, ra là vậy.” Cuối cùng Cố Niệm Chi lại chuyển chủ đề lên người Hoắc Thiệu Hằng. Cô cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, vẫn mỉm cười như cũ, hơi vểnh đôi môi đỏ mọng như củ ấu của mình lên, cười khúc khích hỏi tiếp: “Cũng đúng, ngày nào anh cũng làm việc cạnh chú Hoắc, làm gì có thời gian chứ. Thế chú Hoắc thì sao? Chú ấy có bạn gái chưa? Ngày nào anh cũng đi cùng chú ấy, chắc cái gì cũng biết nhỉ?”
Âm Thế Hùng thở dài lắc đầu, “Hoắc thiếu á? Anh ấy là một kẻ cuồng việc! Ngày nào bọn anh cũng chỉ cầu anh ấy có bạn gái thôi! Nếu thế thì anh và Tiểu Trạch cũng sẽ không phải bận rộn thế này, cứ nhắc đến anh lại muốn khóc…”
“Nói vậy tức là chú Hoắc vẫn chưa có bạn gái à? Chú ấy cũng lớn tuổi rồi mà?” Cố Niệm Chi chống khuỷu tay vào chỗ cạnh cửa sổ xe, bàn tay nhỏ bé trắng nõn kề sát bên má ngọc, nét mặt càng lúc càng vui vẻ hơn.
“Câu này em nên hỏi Hoắc thiếu, nói trước mặt anh cũng chẳng có tác dụng gì đâu.” Đột nhiên Âm Thế Hùng cười xấu xa, lén liếc mắt nhìn Cố Niệm Chi một cái.
Cố Niệm Chi cố hết sức để giữ bản thân bình tĩnh, mới không đỏ mặt trước mặt Âm Thế Hùng.
Cô ra vẻ hào phóng gật đầu, “Vâng, nếu có cơ hội gặp chú Hoắc thì em chắc chắn sẽ nói với chú ấy, bảo chú ấy tìm một cô bạn gái, đồng thời để mấy thư ký các anh có thời gian đi yêu đương.”
Hà Chi Sơ nheo mắt nhìn tin nhắn trả lời của Cố Niệm Chi, ngón tay thon dài của anh ta gõ nhẹ vào màn hình điện thoại di động, sau đó tắt điện thoại đi ngủ.
…
“Lớp trưởng, trường học thông báo cho chúng ta nghỉ hai tuần, cậu có cần tớ tiễn cậu về không?” Tráng Sĩ xoay người đi đến trước giường Mai Hạ Văn, đẩy cậu ta.
Mặc dù trong chuyến du lịch nhân buổi tốt nghiệp này Mai Hạ Văn không bị bắt cóc, nhưng cả đêm lo lắng cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cậu ta, vừa quay lại trường đã sốt cao.
Lúc nãy cậu ta cố gắng gượng để tiễn Cố Niệm Chi về ký túc xá, đến lúc về đến phòng của mình thì ngã gục.
Tráng Sĩ vội vàng rót nước ấm rồi tìm thuốc hạ sốt cho cậu ta uống.
Mai Hạ Văn không tùy tiện uống thuốc linh tinh nên chỉ cảm ơn Tráng Sĩ, uống cốc nước ấm rồi đi ngủ.
Nhưng ngủ chưa được bao lâu thì đã bị Tráng Sĩ gọi dậy, nói trường học tạm thời cho nghỉ.
Mai Hạ Văn sốt như vậy rồi cũng không thể tự lái xe về, đành phải dậy gọi điện thoại cho người nhà đến đón.
Nói chuyện điện thoại xong, nhớ đến Cố Niệm Chi, cậu ta lại vội vàng nhắn tin cho cô: “Niệm Chi, được nghỉ rồi, em muốn đi đâu? Xuống dưới ký túc chờ anh lấy xe chở em đi.”
Cố Niệm Chi nghe thấy tiếng thông báo vang lên, cúi đầu nhìn thì thấy tin nhắn của Mai Hạ Văn.
Cô mỉm cười nhắn lại: “Cảm ơn, không cần đâu. Người nhà em đến đón em về ngoại ô, em sắp lên xe đây.”
Mai Hạ Văn cũng yên tâm, bản thân cậu ta cũng không muốn để Cố Niệm Chi nhìn thấy hình tượng ốm yếu của mình lúc đang sốt thế này, nhắn lại cho cô: “Chú ý an toàn, khi nào về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”
Cố Niệm Chi gửi sang một biểu cảm “*^_^*”
Chốc lát sau, điện thoại cô lại có tin nhắn đến.
Lần này là Âm Thế Hùng, anh ta đã lái xe đến dưới chân ký túc xá của cô.
Vì đêm khuya nên anh ta cũng không bấm còi.
Cố Niệm Chi lên xe, nghiêng đầu dò xét Âm Thế Hùng, thấy như anh ta đang thầm hoảng sợ, nhưng vẻ mặt lại rất thờ ơ, làm như không có chuyện gì xảy ra, cứ thế khởi động xe, vừa đánh tay lái vừa hỏi cô: “Sao tự nhiên trường lại cho các em nghỉ?”
Cố Niệm Chi thu hồi lại ánh mắt chăm chú của mình, nhếch mép, tựa lưng vào ghế ngồi, rầu rĩ nói: “Báo chí đông quá, trường học không đối phó nổi nên đành phải thả bọn em về nhà.”
Nhắc đến hai chữ “về nhà”, Cố Niệm Chi lại vô tình lộ vẻ buồn rầu.
Cô dựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn làn mưa bụi dầy đặc ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, có lẽ cô nên tìm Trần Liệt để cho anh ta thử thôi miên cô lần nữa được không? Xem có thể nhớ lại điều gì đó trước vụ tai nạn năm mười hai tuổi không…
Hai người vốn đều là máy hát, vậy mà bây giờ lại không ai nói lời nào, không khí trong xe yên tĩnh đến mức khiến Âm Thế Hùng cảm thấy kỳ lạ.
Anh ho khan một tiếng, lái xe vào đường cao tốc, vừa đi vừa mở phần mềm chống theo dõi, kiểm tra khắp nơi. Sau khi chắc chắn rằng không có ai theo dõi hai người, anh mới lái xe vào đường cao tốc đi thẳng về phía doanh trại.
“Niệm Chi, em định làm gì sau khi tốt nghiệp?” Âm Thế Hùng chủ động chuyển sang chế độ tán gẫu.
Cố Niệm Chi nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, giọng nói nhỏ nhẹ và nhút nhát: “Em muốn tìm một văn phòng luật nào đó để thực tập nửa năm.”
Mùa xuân sang năm cô mới đến khoa Luật đại học B để học lên Thạc sĩ, mà tháng Bảy năm nay đã tốt nghiệp rồi, nếu không đi tìm việc thì nửa năm tới sẽ không có việc gì để làm cả.
Tất nhiên, vì chỉ có nửa năm nên cô cũng chẳng thể tìm được công việc chính thức nào, chỉ có thể đi làm tạm thời, hoặc làm kiểu thực tập gì đó, không biết có thể tìm nổi việc hay không.
Mặc dù Hà Chi Sơ từng nói là sau khi tốt nghiệp cô có thể giúp anh ta làm vài case, nhưng về sau anh ta chưa bao giờ liên lạc lại nên Cố Niệm Chi coi như lúc ấy anh ta mời lơi thôi.
Âm Thế Hùng gật đầu: “Tìm được thì nói với anh một tiếng, để anh xem thử trước.”
Cố Niệm Chi mỉm cười: “Anh Đại Hùng, tháng Mười này em tròn mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi, anh không cần chuyện gì cũng phải điều tra như trước nữa.”
“Chỉ cần Hoắc thiếu còn bảo anh chăm sóc em, thì dù em có tám mươi tuổi, anh vẫn phải điều tra thôi!” Âm Thế Hùng cười sang sảng.
Cố Niệm Chi cũng bị chọc cười. Cô đưa mu bàn tay che miệng, cười khanh khách rồi hỏi: “Em tám mươi tuổi, thế anh Đại Hùng bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
Âm Thế Hùng cố ý nhăn mặt, giả vờ như đang tức giận: “Này! Đánh người tránh mặt! Anh không cần em nhắc nhở tuổi tác anh đâu.”
“Ồ? Anh Đại Hùng là đàn ông mà cũng kiêng kị chuyện bị người khác hỏi tuổi à? Em còn tưởng rằng đấy là đặc quyền của phụ nữ chứ?” Lúc cười lên, ánh mắt Cố Niệm Chi long lanh, như có vầng sáng tràn ra từ mắt cô.
Âm Thế Hùng mỉm cười, liếc nhìn cô: “Niệm Chi, em trưởng thành rồi.”
Lại còn trở nên xinh đẹp như vậy, so với năm mười hai tuổi thì bây giờ cô như một người khác.
Ai có thể ngờ được rằng cô bé có khuôn mặt mũm mĩm như cái mâm ngày ấy, sau khi lớn lên và gầy đi lại như biến thành một người hoàn toàn khác thế này.
Bây giờ cô giống như thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ truyện tranh, mỗi khi đôi mắt to tròncủa cô nhìn chằm chằm vào ai lại giống như là một con vật nhỏ vô hại, đáng yêu đến mức động lòng người.
Cố Niệm Chi kéo chiếc gương nhỏ ở ghế lái phụ ra, săm soi rồi lắc đầu: “Em còn chưa tròn mười tám tuổi đâu.” Nói rồi, cô liếc Âm Thế Hùng một cái, hỏi dò: “Anh Đại Hùng, em có chuyện riêng muốn hỏi anh, nếu anh để ý thì không cần trả lời cũng được.”
“Ừ, không có gì, em cứ hỏi đi, anh nghe thử xem.”
Cố Niệm Chi hơi nhếchmôi, cười nói: “Anh Đại Hùng, anh có bạn gái chưa?”
Trái tim Âm Thế Hùng khẽ run lên, thầm nghĩ, chết rồi, bao nhiêu cái bình không mở, sao lại mở đúng cái bình này chứ, đúng là chết người.
Anh ta cũng rất muốn có bạn gái, nhưng không có…
Âm Thế Hùng cười khan nói: “Niệm Chi, sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”
“Em thấy ngày nào anh cũng ở cạnh chú Hoắc, nếu anh có bạn gái, cô ấy không trách anh không ở bên cạnh cô ấy sao?” Cố Niệm Chi tò mò hỏi.
Âm Thế Hùng suýt gào lên, sau đó vỗ mạnh xuống tay lái mấy cái: “Niệm Chi, em đúng là tinh tế! Anh kể em nghe, chính vì công việc anh quá bận rộn, ngày nào cũng phải ở cạnh Hoắc thiếu nên anh mới không có cơ hội, cũng không có thời gian quen bạn gái đấy!”
“À, ra là vậy.” Cuối cùng Cố Niệm Chi lại chuyển chủ đề lên người Hoắc Thiệu Hằng. Cô cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, vẫn mỉm cười như cũ, hơi vểnh đôi môi đỏ mọng như củ ấu của mình lên, cười khúc khích hỏi tiếp: “Cũng đúng, ngày nào anh cũng làm việc cạnh chú Hoắc, làm gì có thời gian chứ. Thế chú Hoắc thì sao? Chú ấy có bạn gái chưa? Ngày nào anh cũng đi cùng chú ấy, chắc cái gì cũng biết nhỉ?”
Âm Thế Hùng thở dài lắc đầu, “Hoắc thiếu á? Anh ấy là một kẻ cuồng việc! Ngày nào bọn anh cũng chỉ cầu anh ấy có bạn gái thôi! Nếu thế thì anh và Tiểu Trạch cũng sẽ không phải bận rộn thế này, cứ nhắc đến anh lại muốn khóc…”
“Nói vậy tức là chú Hoắc vẫn chưa có bạn gái à? Chú ấy cũng lớn tuổi rồi mà?” Cố Niệm Chi chống khuỷu tay vào chỗ cạnh cửa sổ xe, bàn tay nhỏ bé trắng nõn kề sát bên má ngọc, nét mặt càng lúc càng vui vẻ hơn.
“Câu này em nên hỏi Hoắc thiếu, nói trước mặt anh cũng chẳng có tác dụng gì đâu.” Đột nhiên Âm Thế Hùng cười xấu xa, lén liếc mắt nhìn Cố Niệm Chi một cái.
Cố Niệm Chi cố hết sức để giữ bản thân bình tĩnh, mới không đỏ mặt trước mặt Âm Thế Hùng.
Cô ra vẻ hào phóng gật đầu, “Vâng, nếu có cơ hội gặp chú Hoắc thì em chắc chắn sẽ nói với chú ấy, bảo chú ấy tìm một cô bạn gái, đồng thời để mấy thư ký các anh có thời gian đi yêu đương.”
Danh sách chương