Chương 87: Đừng cúp máy
Lúc Cố Niệm Chi gọi điện đã là buổi trưa.
Hoắc Thiệu Hằng mới trở về từ thượng nghị viện, lúc này đang vừa ăn cơm trưa, vừa xem báo cáo quốc phòng vắn tắt, chuẩn bị cho cuộc hội đàm cấp cao của Bộ Quốc phòng.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh liếc sang, thấy là số điện thoại nội mạng trong phòng ngủ ở trụ sở cục tác chiến đặc biệt của Cố Niệm Chi.
Hôm qua Âm Thế Hùng nói Cố Niệm Chi được trường cho nghỉ đột xuất, muốn về doanh trại ở vài ngày.
Có lẽ cô đã về đó rồi, nếu không người khác cũng không gọi được bằng số này.
Hoắc Thiệu Hằng nhớ đến chuyện đêm qua ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, ngón tay thon dài mạnh mẽ trượt điện thoại.
Anh vẫn không nói gì, giọng ngạc nhiên của Cố Niệm Chi đã truyền tới: “Chú Hoắc?!”
“Ừm.” Hoắc Thiệu Hằng thả báo cáo vắn tắt trong tay xuống: “Niệm Chi, cháu về quân khu rồi à?”
“Vâng, nửa đêm qua anh Đại Hùng đưa cháu về.” Trong giọng nói lảnh lót thường ngày của Cố Niệm Chi còn mang theo chút đáng yêu, nhưng vì lúc này mới tỉnh dậy, giọng cô mềm mại còn hơi khàn khàn, nghe như bàn tay mềm mại không vuốt của mèo con cào nhẹ bên tai vậy, người bình thường sẽ không chịu nổi sức hấp dẫn mê người ấy.
Hoắc Thiệu Hằng không hề bị ảnh hưởng, chỉ trầm thấp thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Vẫn chưa dậy à?”
“Vâng, vừa tỉnh ạ.” Ý thức của Cố Niệm Chi dần rõ ràng, cô chớp mắt nhìn điện thoại trong tay, mở mắt thấy mình không ở trong ký túc xá đại học, cũng không ở trong căn hộ ở khu Phong Nhã của mình, mà đang ở trong phòng ngủ của mình ở khu nhà của Hoắc Thiệu Hằng thì chợt giật mình.
Hành động gọi điện này của cô cũng quá đơn thuần và xấu hổ.
Cố Niệm Chi vừa tự khinh bỉ mình, vừa không nỡ cúp máy.
Khó lắm chú Hoắc mới nghe điện thoại của cô, có ngốc mới cúp điện thoại.
Cố Niệm Chi xoay người trên giường, nụ cười trên mặt ngọt ngào, dường như còn dùng hai tay che điện thoại bên tai, không cho chút âm thanh nào lọt ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng nghe ra giọng khàn khàn ngái ngủ của cô, nhấc tay nhìn đồng hồ đeo tay một chút: “Vậy ngủ tiếp đi, chú cúp đây.”
“Ơ! Đừng cúp máy!” Cố Niệm Chi lập tức sốt ruột, cầm điện thoại xoay phắt người lại, chật vật ngã bịch xuống giường.
Hoắc Thiệu Hằng khó hiểu: “… Niệm Chi?”
“Chú Hoắc, cháu không sao! Mới ngã xuống giường…” Cố Niệm Chi căng thẳng vô cùng: “Chú đừng cúp điện thoại nhé!”
Hoắc Thiệu Hằng trầm mặc một lúc lâu rồi lại “Ừ” một tiếng, giọng càng trầm thấp hơn: “Đừng vội, chú không cúp.”
Cố Niệm Chi thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại chậm rãi ngồi trên tấm thảm lông cừu êm ái trải trên sàn nhà trước giường, dựa lưng vào giường nhỏ của cô, duỗi thẳng chân dài.
Câu nói này của Hoắc Thiệu Hằng cứ quanh quẩn bên tai cô, tuy chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại mang đến cảm giác rung động sâu sắc.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại, thấy đầu óc váng vất, mũi lại bắt đầu cay cay, muốn khóc, muốn làm nũng, nhưng Hoắc Thiệu Hằng chưa bao giờ, và cũng không phải người đàn ông sẽ thỏa hiệp trước sự làm nũng của người khác…
Cố Niệm Chi ở cạnh anh sáu năm nên hiểu rất rõ chuyện này.
Cô xoa nhẹ mũi của mình.
Hoắc Thiệu Hằng đợi một lúc lâu không nghe thấy cô nói chuyện, nghĩ không biết có phải cô lại ngủ rồi không, bèn hạ giọng gọi một tiếng: “… Niệm Chi?”
“Đây ạ!” Cố Niệm Chi bất giác hô lớn, giống như lính dưới tay Hoắc Thiệu Hằng.
Khóe môi của Hoắc Thiệu Hằng thoáng cong lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh trầm thấp, không khác biệt chút nào: “Có phải còn buồn ngủ không? Buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.”
“Không! Không buồn ngủ!” Cố Niệm Chi vội vàng phủ nhận, nhưng lại thấy đầu mê man như bột nhão. Rõ ràng cô có rất nhiều điều muốn nói với Hoắc Thiệu Hằng, bây giờ lại không nghĩ ra được chữ nào.
Cô đưa tay cấu mạnh vào đùi một cái, cuối cùng cơn đau nhói lên cũng khiến đầu óc cô tỉnh táo lại.
Cố Niệm Chi chậm rãi điều chỉnh hô hấp, ngón tay vừa cuốn lấy dây điện thoại thật dài vừa nói: “Chú Hoắc, hôm qua cháu thấy chú đến khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong.”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì.
“Hôm qua chú có thấy cháu không? Vì sao không dừng xe lại?” Cố Niệm Chi chờ một lát, thấy Hoắc Thiệu Hằng không trả lời, cho rằng anh ngầm mặc nhận, lấy can đảm hỏi tiếp.
“… Còn việc gì khác không? Không có việc gì thì chú cúp máy đây.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn không trả lời câu hỏi của cô, giọng điệu càng thờ ơ hơn.
Tim Cố Niệm Chi lập tức thót lại, đành đổi chủ đề: “Có việc, có việc. Chú Hoắc, cháu muốn nói với chú là anh Lý bị thương vì cháu, cháu muốn đi thăm anh ấy.”
“Ừm, tìm Trần Liệt sắp xếp cho cháu.” Hoắc Thiệu Hằng không ngăn cản.
Lần này Hoắc Thiệu Hằng đồng ý thoải mái, Cố Niệm Chi như được cổ vũ, lập tức nói: “Còn nữa, chú Hoắc, cháu muốn trả lại chú căn hộ ở khu Phong Nhã.”
Sau khi Hoắc Thiệu Hằng dọn đồ ở căn hộ ở khu Phong Nhã đi, Cố Niệm Chi vẫn không gọi điện được cho anh.
Mãi cho đến lúc này, cô mới có cơ hội đích thân nói lời này với anh.
Hoắc Thiệu Hằng ngần ngừ: “… Cháu thấy căn hộ kia nhỏ quá sao? Được, chú sẽ cho cháu một căn lớn hơn.”
“Không, không, không! Không phải! Đương nhiên không phải chê nhỏ!” Trán Cố Niệm Chi hiện đầy vạch đen, sắp điên mất rồi.
“Đã không chê nhỏ, thì sao lại không cần?” Hoắc Thiệu Hằng muốn hút thuốc, một tay lấy thuốc lá trên bàn, rút điếu thuốc ngậm lên miệng, châm lửa rồi rít mạnh một hơi.
“… Vì đó là nhà của chú Hoắc, không phải của cháu, cháu không nhận được.” Cố Niệm Chi nghiêm túc nói.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ là người giám hộ do quân ủy cử đến, Cố Niệm Chi hiểu rõ điều này, cô không muốn chiếm nhiều lợi lộc từ anh.
“Ồ, cũng đúng. Đến tháng Mười cháu tròn mười tám tuổi, sẽ không cần người giám hộ nữa.” Hoắc Thiệu Hằng nheo đôi mắt lại, tay cầm thuốc gẩy trên bàn: “Xem ra bây giờ cháu đã muốn phân rõ giới hạn với chú, cũng được, tùy cháu.”
Gì cơ?!
Cố Niệm Chi bỗng nhiên bị Hoắc Thiệu Hằng dọa tới mức tim sắp tắc nghẹn, tất cả hoàn toàn không giống như dự tính của cô!
Vô số những lý do từng tưởng tượng trước kia thoáng mọc ra cánh nhỏ hiện lên trong đầu.
Cố Niệm Chi lập tức không nhịn được mà bật khóc: “Không phải… Cháu không như thế… Chú Hoắc, cháu không muốn phân rõ giới hạn với chú… Cháu không như thế thật mà… Hu hu hu hu…”
Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy Cố Niệm Chi khóc trong điện thoại, cũng không nói gì.
Anh lẳng lặng đợi cô khóc xong, mới dập thuốc xuống gạt tàn, nhàn nhạt hỏi: “Cháu còn muốn căn hộ kia không?”
“Muốn! Muốn! Muốn! Cháu muốn!” Cố Niệm Chi vừa nghẹn ngào vừa gật đầu liên tục.
“Ừm, ngoan.” Hoắc Thiệu Hằng cầm báo cáo quốc phòng vắn tắt lên: “Đi rửa mặt, lau nước mắt đi.”
“Không được, cháu không cúp điện thoại đâu.” Cố Niệm Chi lắc đầu, dùng mu bàn tay quệt lung tung một cái.
Hoắc Thiệu Hằng trầm mặc.
“Cháu đi rửa đi, chú chờ cháu.” Hoắc Thiệu Hằng bật loa ngoài điện thoại, mở báo cáo quốc phòng vắn tắt ra, dựa vào ghế sofa xem từ tờ đầu tiên.
Lúc Cố Niệm Chi gọi điện đã là buổi trưa.
Hoắc Thiệu Hằng mới trở về từ thượng nghị viện, lúc này đang vừa ăn cơm trưa, vừa xem báo cáo quốc phòng vắn tắt, chuẩn bị cho cuộc hội đàm cấp cao của Bộ Quốc phòng.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh liếc sang, thấy là số điện thoại nội mạng trong phòng ngủ ở trụ sở cục tác chiến đặc biệt của Cố Niệm Chi.
Hôm qua Âm Thế Hùng nói Cố Niệm Chi được trường cho nghỉ đột xuất, muốn về doanh trại ở vài ngày.
Có lẽ cô đã về đó rồi, nếu không người khác cũng không gọi được bằng số này.
Hoắc Thiệu Hằng nhớ đến chuyện đêm qua ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong, ngón tay thon dài mạnh mẽ trượt điện thoại.
Anh vẫn không nói gì, giọng ngạc nhiên của Cố Niệm Chi đã truyền tới: “Chú Hoắc?!”
“Ừm.” Hoắc Thiệu Hằng thả báo cáo vắn tắt trong tay xuống: “Niệm Chi, cháu về quân khu rồi à?”
“Vâng, nửa đêm qua anh Đại Hùng đưa cháu về.” Trong giọng nói lảnh lót thường ngày của Cố Niệm Chi còn mang theo chút đáng yêu, nhưng vì lúc này mới tỉnh dậy, giọng cô mềm mại còn hơi khàn khàn, nghe như bàn tay mềm mại không vuốt của mèo con cào nhẹ bên tai vậy, người bình thường sẽ không chịu nổi sức hấp dẫn mê người ấy.
Hoắc Thiệu Hằng không hề bị ảnh hưởng, chỉ trầm thấp thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Vẫn chưa dậy à?”
“Vâng, vừa tỉnh ạ.” Ý thức của Cố Niệm Chi dần rõ ràng, cô chớp mắt nhìn điện thoại trong tay, mở mắt thấy mình không ở trong ký túc xá đại học, cũng không ở trong căn hộ ở khu Phong Nhã của mình, mà đang ở trong phòng ngủ của mình ở khu nhà của Hoắc Thiệu Hằng thì chợt giật mình.
Hành động gọi điện này của cô cũng quá đơn thuần và xấu hổ.
Cố Niệm Chi vừa tự khinh bỉ mình, vừa không nỡ cúp máy.
Khó lắm chú Hoắc mới nghe điện thoại của cô, có ngốc mới cúp điện thoại.
Cố Niệm Chi xoay người trên giường, nụ cười trên mặt ngọt ngào, dường như còn dùng hai tay che điện thoại bên tai, không cho chút âm thanh nào lọt ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng nghe ra giọng khàn khàn ngái ngủ của cô, nhấc tay nhìn đồng hồ đeo tay một chút: “Vậy ngủ tiếp đi, chú cúp đây.”
“Ơ! Đừng cúp máy!” Cố Niệm Chi lập tức sốt ruột, cầm điện thoại xoay phắt người lại, chật vật ngã bịch xuống giường.
Hoắc Thiệu Hằng khó hiểu: “… Niệm Chi?”
“Chú Hoắc, cháu không sao! Mới ngã xuống giường…” Cố Niệm Chi căng thẳng vô cùng: “Chú đừng cúp điện thoại nhé!”
Hoắc Thiệu Hằng trầm mặc một lúc lâu rồi lại “Ừ” một tiếng, giọng càng trầm thấp hơn: “Đừng vội, chú không cúp.”
Cố Niệm Chi thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại chậm rãi ngồi trên tấm thảm lông cừu êm ái trải trên sàn nhà trước giường, dựa lưng vào giường nhỏ của cô, duỗi thẳng chân dài.
Câu nói này của Hoắc Thiệu Hằng cứ quanh quẩn bên tai cô, tuy chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại mang đến cảm giác rung động sâu sắc.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại, thấy đầu óc váng vất, mũi lại bắt đầu cay cay, muốn khóc, muốn làm nũng, nhưng Hoắc Thiệu Hằng chưa bao giờ, và cũng không phải người đàn ông sẽ thỏa hiệp trước sự làm nũng của người khác…
Cố Niệm Chi ở cạnh anh sáu năm nên hiểu rất rõ chuyện này.
Cô xoa nhẹ mũi của mình.
Hoắc Thiệu Hằng đợi một lúc lâu không nghe thấy cô nói chuyện, nghĩ không biết có phải cô lại ngủ rồi không, bèn hạ giọng gọi một tiếng: “… Niệm Chi?”
“Đây ạ!” Cố Niệm Chi bất giác hô lớn, giống như lính dưới tay Hoắc Thiệu Hằng.
Khóe môi của Hoắc Thiệu Hằng thoáng cong lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh trầm thấp, không khác biệt chút nào: “Có phải còn buồn ngủ không? Buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.”
“Không! Không buồn ngủ!” Cố Niệm Chi vội vàng phủ nhận, nhưng lại thấy đầu mê man như bột nhão. Rõ ràng cô có rất nhiều điều muốn nói với Hoắc Thiệu Hằng, bây giờ lại không nghĩ ra được chữ nào.
Cô đưa tay cấu mạnh vào đùi một cái, cuối cùng cơn đau nhói lên cũng khiến đầu óc cô tỉnh táo lại.
Cố Niệm Chi chậm rãi điều chỉnh hô hấp, ngón tay vừa cuốn lấy dây điện thoại thật dài vừa nói: “Chú Hoắc, hôm qua cháu thấy chú đến khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong.”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì.
“Hôm qua chú có thấy cháu không? Vì sao không dừng xe lại?” Cố Niệm Chi chờ một lát, thấy Hoắc Thiệu Hằng không trả lời, cho rằng anh ngầm mặc nhận, lấy can đảm hỏi tiếp.
“… Còn việc gì khác không? Không có việc gì thì chú cúp máy đây.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn không trả lời câu hỏi của cô, giọng điệu càng thờ ơ hơn.
Tim Cố Niệm Chi lập tức thót lại, đành đổi chủ đề: “Có việc, có việc. Chú Hoắc, cháu muốn nói với chú là anh Lý bị thương vì cháu, cháu muốn đi thăm anh ấy.”
“Ừm, tìm Trần Liệt sắp xếp cho cháu.” Hoắc Thiệu Hằng không ngăn cản.
Lần này Hoắc Thiệu Hằng đồng ý thoải mái, Cố Niệm Chi như được cổ vũ, lập tức nói: “Còn nữa, chú Hoắc, cháu muốn trả lại chú căn hộ ở khu Phong Nhã.”
Sau khi Hoắc Thiệu Hằng dọn đồ ở căn hộ ở khu Phong Nhã đi, Cố Niệm Chi vẫn không gọi điện được cho anh.
Mãi cho đến lúc này, cô mới có cơ hội đích thân nói lời này với anh.
Hoắc Thiệu Hằng ngần ngừ: “… Cháu thấy căn hộ kia nhỏ quá sao? Được, chú sẽ cho cháu một căn lớn hơn.”
“Không, không, không! Không phải! Đương nhiên không phải chê nhỏ!” Trán Cố Niệm Chi hiện đầy vạch đen, sắp điên mất rồi.
“Đã không chê nhỏ, thì sao lại không cần?” Hoắc Thiệu Hằng muốn hút thuốc, một tay lấy thuốc lá trên bàn, rút điếu thuốc ngậm lên miệng, châm lửa rồi rít mạnh một hơi.
“… Vì đó là nhà của chú Hoắc, không phải của cháu, cháu không nhận được.” Cố Niệm Chi nghiêm túc nói.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ là người giám hộ do quân ủy cử đến, Cố Niệm Chi hiểu rõ điều này, cô không muốn chiếm nhiều lợi lộc từ anh.
“Ồ, cũng đúng. Đến tháng Mười cháu tròn mười tám tuổi, sẽ không cần người giám hộ nữa.” Hoắc Thiệu Hằng nheo đôi mắt lại, tay cầm thuốc gẩy trên bàn: “Xem ra bây giờ cháu đã muốn phân rõ giới hạn với chú, cũng được, tùy cháu.”
Gì cơ?!
Cố Niệm Chi bỗng nhiên bị Hoắc Thiệu Hằng dọa tới mức tim sắp tắc nghẹn, tất cả hoàn toàn không giống như dự tính của cô!
Vô số những lý do từng tưởng tượng trước kia thoáng mọc ra cánh nhỏ hiện lên trong đầu.
Cố Niệm Chi lập tức không nhịn được mà bật khóc: “Không phải… Cháu không như thế… Chú Hoắc, cháu không muốn phân rõ giới hạn với chú… Cháu không như thế thật mà… Hu hu hu hu…”
Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy Cố Niệm Chi khóc trong điện thoại, cũng không nói gì.
Anh lẳng lặng đợi cô khóc xong, mới dập thuốc xuống gạt tàn, nhàn nhạt hỏi: “Cháu còn muốn căn hộ kia không?”
“Muốn! Muốn! Muốn! Cháu muốn!” Cố Niệm Chi vừa nghẹn ngào vừa gật đầu liên tục.
“Ừm, ngoan.” Hoắc Thiệu Hằng cầm báo cáo quốc phòng vắn tắt lên: “Đi rửa mặt, lau nước mắt đi.”
“Không được, cháu không cúp điện thoại đâu.” Cố Niệm Chi lắc đầu, dùng mu bàn tay quệt lung tung một cái.
Hoắc Thiệu Hằng trầm mặc.
“Cháu đi rửa đi, chú chờ cháu.” Hoắc Thiệu Hằng bật loa ngoài điện thoại, mở báo cáo quốc phòng vắn tắt ra, dựa vào ghế sofa xem từ tờ đầu tiên.
Danh sách chương