Chương 92: Đó là việc chúng tôi phải làm

 

Lúc này, sắc mặt của Phó Giám đốc Sở Mật vụ Từ cũng thay đổi, ông ta không ngờ rằng Phó Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Ngô lại nói ra những lời này, thực sự rất đáng chết.

 

Ông ta nặng nề thở hắt ra một hơi, trừng mắt nhìn Phó Bộ trưởng Ngô một cái, rồi đành chấp nhận, lấy một bộ tài liệu từ trong túi ra, đẩy tới trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, “Đây là tài liệu về những tên lính đánh thuê kia. Nếu như anh có thể tiêu diệt bọn chúng ngoài biên giới nước ta, đương nhiên là quá tốt rồi. Nhưng mà, độ khó cũng sẽ lớn hơn rất nhiều…”

 

“Chuyện này không nhọc ông phải quan tâm. Đó là việc chúng tôi phải làm.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nhận lấy bộ tài liệu kia, nhưng cũng hoàn toàn không quá coi trọng nó, “Cho tôi file mềm nữa.”

 

Anh sẽ không tin tưởng hoàn toàn thứ mà người khác lấy ra. Tất cả những tài liệu liên quan đến đám lính đánh thuê lần này, anh đều sẽ để cho người của mình xác minh lại một lần nữa, từ đó xác lập kế hoạch tác chiến.

 

Thấy anh như đã có tính toán riêng, Phó Giám đốc Từ thầm nghĩ, anh còn quá trẻ mà đã thăng lên tới Thiếu tướng, hẳn là cũng làm không ít những chuyện như thế này rồi, “Sau khi trở về tôi sẽ gửi cho anh một phần tài liệu mã hóa.” Ông ta thoáng ngừng lại, rồi tiếp tục nhắc nhở Hoắc Thiệu Hằng, “Các anh chỉ có thời gian không đến một tháng, nếu như không kịp…”

 

“Chuyện này không cần các ông quan tâm. Từ giờ trở đi, chuyện này do Quân khu sáu chúng tôi tiếp quản, các ông không có quyền hỏi đến.” Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, đưa mắt nhìn Phó Bộ trưởng Ngô một cái, “Xét thấy trong lòng của Phó Bộ trưởng Ngô vô cùng không phục tôi, để tránh cho Phó Bộ trưởng Ngô làm ảnh hưởng đến hành động của chúng tôi, tôi yêu cầu đưa Phó Bộ trưởng Ngô đi an dưỡng. Chờ đến khi chúng tôi kết thúc hành động, lúc ấy lại để cho Phó Bộ trưởng Ngô quay về làm việc. Ngài Chủ tịch, Thượng tướng Quý, các ngài thấy sao?”

 

Điều này chứng tỏ anh đã hoàn toàn mất đi tín nhiệm đối với Phó Bộ trưởng Ngô.

 

Thượng tướng Quý cân nhắc tới khía cạnh đây là nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi Quân khu sáu được thành lập, đúng là cần phải cho Hoắc Thiệu Hằng nhiều sự giúp đỡ và sự tín nhiệm hơn.

 

Hơn nữa, những hành động và lời nói của Phó Bộ trưởng Ngô cũng khiến cho Thượng tướng Quý vô cùng chán ghét, ông ta khẽ gật đầu, “Người đâu, đưa Phó Bộ trưởng Ngô tới viện an dưỡng của quân khu. Chờ đến khi kết thúc hành động, cầm chỉ thị viết tay của Thiếu tướng Hoắc đón ông ta trở về.”

 

Sắc mặt Phó Bộ trưởng Ngô càng tái hơn, cả người run như cầy sấy. Ông ta nhìn sang Thượng tướng Quý bằng vẻ mặt rất đáng thương, thấy ông ta căn bản không thèm ngẩng đầu lên, lại đành phải hướng ánh mắt cầu xin về phía Chủ tịch Long.

 

Chủ tịch Long cũng không để ý tới ông ta, chỉ nhìn về Hoắc Thiệu Hằng, gật đầu khen ngợi, “Thiếu tướng Hoắc suy nghĩ rất chu đáo, cứ làm như vậy đi. Thủ tục cụ thể, Tổ ngoại giao của Quốc hội sẽ giúp anh bổ sung đầy đủ.”

 

Những lời này cũng đồng nghĩa với kết luận cuối cùng rồi.

 

Đến Bộ trưởng Bộ Ngoại giao còn phải báo cáo công tác với Quốc hội, chứ nói gì đến một Phó Bộ trưởng như ông ta. Do đó, Tổ Ngoại giao của Quốc hội hoàn toàn có quyền lực đưa ông ta đi “an dưỡng”.

 



 

Họp xong ở Bộ Quốc phòng ra cũng đã hơn tám giờ tối, tinh thần của Hoắc Thiệu Hằng vẫn vô cùng sáng láng, không hề có chút mệt mỏi nào.

 

Có điều, những người đã có tuổi kia họp cùng anh thì hoàn toàn không ổn. Lúc ra khỏi phòng họp, suýt chút nữa họ còn phải cần người dìu ra.

 

Mấy ngày này quả thực là có quá nhiều chuyện, chỉ riêng việc bàn bạc sắp xếp nhân thủ thôi mà mọi người cũng đã cãi nhau liên miên rồi.

 

Hoắc Thiệu Hằng chào hỏi với mấy người quen xong thì ngồi lên xe chuyên dụng của mình, gọi điện thoại cho Triệu Lương Trạch.

 

“Tiểu Trạch, đưa người của cậu về Đế Đô, có nhiệm vụ.”

 

“Hoắc thiếu! Đại Hùng thì sao ạ? Đại Hùng có cần đi cùng không?” Nhận điện thoại của anh, Triệu Lương Trạch biết chắc có liên quan đến số vũ khí buôn lậu kia, anh ta hoa tay múa chân chỉ chờ đánh một trận lớn.

 

Hoắc Thiệu Hằng thoáng do dự, “… Để cậu ta ở lại đi, không thể lơi lỏng phía Niệm Chi được.”

 

“Vâng.” Triệu Lương Trạch không hỏi nữa, lần lượt thông báo cho các thành viên nhóm mình, đi suốt đêm về thủ đô.

 

Sáng ngày hôm sau, người của nhóm anh ta liền bắt đầu dựa theo tài liệu của Sở Mật vụ đưa cho để tra tìm thông tin chi tiết của những tên lính đánh thuê có tên trên bảng danh sách này.

 

May mà bây giờ là thời đại Internet, bọn họ không cần phải bước chân ra khỏi nhà cũng có thể tìm kiếm được rất nhiều những thông tin bí ẩn, chi tiết nhất.

 

Đương nhiên, tình trạng giống như tên Oda của Nhật Bản kia thì chỉ là thiểu số thôi.

 

Hầu hết mọi người bây giờ đều chỉ muốn đưa hết tất cả thông tin của bản thân lên trên mạng. Mỗi ngày từ sáng sớm tinh mơ khi vừa tỉnh dậy cho đến buổi tối trước khi đi ngủ, từng giây từng phút đều đăng các kiểu trạng thái.

 

Những trạng thái này, đã trở thành những số liệu nguyên thủy nhất của công tác tình báo.

 

Từ trong những dòng trạng thái đó, bọn họ có thể phân tích ra rất nhiều thông tin hữu ích. Đồng thời, họ cũng có thể từ những mối quan hệ bạn bè trên mạng này để đào sâu về bối cảnh và kinh nghiệm sống của một người nào đó.

 

Kể cả không có kỹ năng của hacker thì một cư dân mạng bình thường cũng rất am hiểu việc đào bới thông tin của người khác, chứ đừng nói đến loại người đã đạt tới cảnh giới hacker như Triệu Lương Trạch…

 

Bọn họ tra xét hai ngày hai đêm, xác thực được toàn bộ những thông tin liên quan đến đám lính đánh thuê này.

 

“Hoắc thiếu, Sở Mật vụ đưa cho chúng ta tư liệu về tám tên lính đánh thuê. Theo thông tin của họ thì có ba tên trước đây là đặc vụ thuộc bộ đội đặc chủng của Anh Quốc, ba tên khác đã từng là lính đặc chủng Alpha của Russia, hai tên còn lại là thành viên bộ đội đặc chủng Seal của Mỹ.”

 

“Ừm, sự thật thì sao?” Hoắc Thiệu Hằng nghe Triệu Lương Trạch nói xong thì đã biết tư liệu của Sở Mật vụ có sai lầm.

 

“Sự thực là, ba tên từng thuộc đặc chủng Alpha của Russia thực ra trước đó đã phục vụ trong lực lượng Delta Force của Mỹ, không biết vì sao lại bị phân loại thành đặc chủng Alpha của Russia.”

 

Hoắc Thiệu Hằng lấy tư liệu ra xem một chút, tay còn lại thì nghịch cái bật lửa dài nhỏ của mình. Anh chỉ vào bản tư liệu, nói: “Có lẽ là người thu thập dữ liệu không biết rõ được sự khác nhau. Ba người này trước đây là thành viên lực lượng Delta Force của Mỹ, nhưng bọn chúng đã từng được huấn luyện theo phương pháp của đặc chủng Alpha, để sử dụng làm quân địch giả tưởng dùng trong tập huấn của bộ đội đặc chủng Mỹ. Xét từ trang phục, chiến thuật và kỹ năng chiến đấu thì bọn chúng đều không có gì khác biệt với thành viên đặc chủng Alpha chân chính cả.”

 

“Là thế sao?” Triệu Lương Trạch như chợt hiểu ra, “Giống như quân xanh và quân đỏ của chúng ta lúc diễn tập đúng không ạ?”

 

“Đúng, quân đỏ là quân ta, quân xanh là địch giả tưởng khi diễn tập. Địch giả tưởng này có thể quân Mỹ, cũng có thể là quân Nga, hoặc là quân Anh, quân Pháp. Việc huấn luyện và trang bị của quân xanh đều dùng hoàn toàn phương pháp và vũ khí của nước ngoài, đối chiến với quân đỏ. Đây cũng chính là ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ mà tổ tiên ta thường nói đấy.”

 

“Vâng.” Triệu Lương Trạch sùng bái Hoắc Thiệu Hằng đến nỗi đầu sắp cúi rạp cả xuống đất.

 

Hoắc Thiệu Hằng từng dẫn đội đạt giải quán quân trong cuộc thi đấu bộ đội đặc chủng Thế giới thường niên, cho nên anh hiểu rõ bộ đội đặc chủng như lòng bàn tay.

 

Do đó, khi những tên lính đặc chủng ngoại quốc này xuất ngũ làm lính đánh thuê, Hoắc Thiệu Hằng cũng là người hiểu rõ bọn chúng nhất.

 

“Tìm cho ra địa chỉ của bọn chúng, chuẩn bị hành động.” Hoắc Thiệu Hằng chỉ nói một câu, nhiệm vụ còn lại, sẽ được người cấp dưới thi hành.

 

Là một trong những thủ lĩnh tối cao của Quân khu sáu, anh không cần phải đích thân ra trận, việc của anh là phát hiện nhân tài, sau đó sắp xếp những người này tới những nơi thích hợp để phát huy hết năng lực.

 

Sau khi tất cả chuẩn bị đã sẵn sàng, Hoắc Thiệu Hằng dẫn những thành viên của tổ làm nhiệm vụ đặc biệt lặng lẽ rời khỏi Đế Quốc, lên máy bay ra nước ngoài.

 

Ngày hôm đó, chính là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ hai tuần của Cố Niệm Chi.

 

Cô gọi điện thoại tới trụ sở cho Hoắc Thiệu Hằng, nhưng gọi ròng rã cả buổi chiều cũng không có ai nghe máy.

 

Không còn cách nào khác, cô đành đi tìm Âm Thế Hùng, buồn bã ỉu xìu nói, “Anh Đại Hùng, em phải về trường rồi, anh đưa em về nhé.”

 

Âm Thế Hùng biết đám Triệu Lương Trạch đi làm nhiệm vụ, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Có điều, anh ta cũng quan tâm đến Cố Niệm Chi nhiều hơn trước kia, nên cũng không oán hận gì đối với việc phải ở lại.

 

Thấy cô rầu rĩ không vui, anh ta còn cố ý khuyên bảo cô, “Niệm Chi, bọn anh là quân nhân, công việc thì em cũng biết đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể có lệnh gọi, cho nên, cũng sẽ phải xuất phát bất cứ lúc nào.”

 

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, ôm ba lô của mình, “Em biết mà, anh cứ để em buồn một lúc thôi. Một lát nữa là ổn ấy mà.”

 

Âm Thế Hùng, “…”

 

Cô nhóc lớn rồi, nhiều tâm tư tình cảm quá, khó chăm sóc thật!  

Đưa cô tới gần trường học, Cố Niệm Chi không cho anh ta vào trường. Cô xuống xe ở cửa đại học C, một mình đi vào trường.

 

Cô kéo vali hành lý đi chưa được mấy bước thì nghe thấy phía sau có người gọi mình, “Cố Niệm Chi? Em là Cố Niệm Chi đúng không?”

 

Cố Niệm Chi quay lại, trông thấy Ngải Duy Nam mặc một cái váy màu đỏ rực đang đeo một cái túi xách nhỏ, mỉm cười đứng trước mặt cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện