Chương 96: Cùng chung hồi ức
Được một cô gái trẻ tuổi ôm mình thổ lộ tình yêu, đồng thời còn ngỏ ý muốn dâng hiến cả trinh tiết cho mình, muốn có một đêm xuân với mình như vậy, là đàn ông, có mấy ai không động lòng cơ chứ.
Mai Hạ Văn cũng không ngờ Ngải Duy Nam lại to gan và nhiệt tình như vậy. Bị cô ta ôm chặt lấy thắt lưng, cậu ta cũng không kìm được, vòng tay ôm lấy bờ vai của cô ta, khe khẽ vỗ vào lưng cô ta.
Đúng là cậu ta không yêu Ngải Duy Nam.
Điều này chẳng có gì để giải thích cả.
Thực ra chuyện yêu hay không yêu giữa nam và nữ, nhiều khi không hề có lý do hay nguyên nhân gì. Có đôi khi là giữa hai người không có cảm xúc, thì một phía có cố gắng đến mấy cũng chẳng ích gì.
Giữa nam và nữ, chỉ khi hai người đều có tình cảm với nhau thì mới gọi là tình yêu. Còn lại, thì chỉ gọi là yêu thầm hoặc là yêu đơn phương mà thôi, không phải là tình yêu giữa đôi lứa.
Không phải Ngải Duy Nam không tốt, chỉ có điều, cô ta không thể khiến cho Mai Hạ Văn sinh ra sự xúc động muốn yêu thương. Hay dùng cách nói của phương Tây, đó là giữa hai người không có phản ứng hóa học, cho nên không thể nào yêu nhau được.
Nhưng mà Ngải Duy Nam cũng hiểu rất rõ về đàn ông.
Đối với đàn ông mà nói, dù có không yêu đối phương, thì chuyện lên giường cũng không phải vấn đề. Phương Tây có câu tục ngữ gọi là “Mercy f*ck”, ý chỉ những trường hợp giống lời đề nghị “tình một đêm” vừa rồi của Ngải Duy Nam.
Cho nên đây chính bước cuối cùng trong kế hoạch của cô ta, cũng là hạ sách cuối cùng để cứu vãn.
Cô ta đưa ra yêu cầu này, vì cô ta tự tin rằng chỉ cần Mai Hạ Văn lên giường với cô ta lần đầu tiên, chắc chắn sẽ có lần thứ hai, rồi thứ ba…
Sau mỗi lần “làm tình xã giao”, tình cảm rồi sẽ thăng hoa thành tình yêu thôi.
Không cần biết Mai Hạ Văn có tin hay không, dù sao Ngải Duy Nam cũng vẫn tin vào điều này.
Thấy Mai Hạ Văn hồi lâu không đẩy mình ra, Ngải Duy Nam còn tưởng rằng Mai Hạ Văn đã ngầm chấp nhận rồi. Cô ta khẽ nói, “Tớ… đã thuê một gian phòng thứ ba ở đây…”
Lúc đầu cô ta nói với các bạn học cũ là đã thuê hai gian phòng, một cho nữ và một cho nam. Nhưng thực ra cô ta đã lén lút thuê thêm một gian phòng thứ ba nữa, dành riêng cho mình và Mai Hạ Văn.
Cô ta muốn lần đầu tiên của mình hoàn hảo không có sơ suất gì, không để lại bất cứ sự tiếc nuối nào, cũng để cho Mai Hạ Văn nếm thử một lần rồi nhớ mãi, từ đó sẽ không cách nào rời xa cô ta.
Chỉ tiếc rằng cô ta đã đánh giá quá cao sức quyến rũ của mình.
Trong đầu Mai Hạ Văn lúc này đang hiện lên rất nhiều hình ảnh, không chỉ có bạn gái mối tình đầu khắc cốt ghi tâm kia, còn có đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng của Cố Niệm Chi nữa.
Cuối cùng cậu ta vẫn đẩy Ngải Duy Nam ra rồi cười nói, “Duy Nam, trinh tiết của cậu, có lẽ nên để dành cho người yêu cậu thì hơn. Tớ không yêu cậu, không thể lên giường với cậu được.” Nói xong, cậu ta nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, “Không còn sớm nữa, tớ phải về rồi. Các cậu chơi đi, tớ về trước đây.”
Ngải Duy Nam suy tính lâu như vậy, cũng đã dự tính đến các tình huống khác nhau, bao gồm cả kết quả xấu nhất là Mai Hạ Văn từ chối cô ta. Thế nhưng, cô ta vẫn không ngờ được rằng, Mai Hạ Văn lại kháng cự cô ta tới mức độ này.
Ngay cả khi cô ta đã chủ động dâng tới tận cửa, chỉ hận không thể ném bản thân mình lên người Mai Hạ Văn rồi mà vẫn bị cậu ta đẩy ra…
Nhìn theo bóng Mai Hạ Văn đang bước từng bước rời khỏi đây, Ngải Duy Nam ôm mặt khóc òa lên.
…
Lúc Mai Hạ Văn về tới trường cũng đã hơn một giờ sáng.
Cửa ký túc xá đã khóa, cậu ta phải đánh thức quản lý ký túc mới vào được. Nhưng mà, cậu ta hoàn toàn không ngủ được.
Hôm nay Ngải Duy Nam đã nhắc tới người mà cậu ta giấu kín trong lòng suốt bốn năm nay.
Cậu ta cho rằng mình đã vượt qua được, kể cả có gặp lại người đó, thì cậu ta cũng có thể điềm nhiên trò chuyện vui vẻ như không có việc gì xảy ra, chỉ coi như là một chuyện tình cũ trong quá khứ mà thôi.
Nhưng qua chuyện tối hôm nay, cậu ta phát hiện ra rằng thực ra cậu ta còn chưa quên được cô ấy.
Mỗi lần Ngải Duy Nam nhắc tới cô ấy, trái tim cậu ta đều đập vô cùng kịch liệt một lúc lâu. Từ trước đến nay chưa từng có ai khiến cậu ta có cảm xúc như vậy, bao gồm cả Cố Niệm Chi.
Đương nhiên, những cảm xúc mà Cố Niệm Chi mang lại cho cậu ta nhiều hơn những cô gái khác rất nhiều, đây cũng chính là nguyên nhân mà cậu ta hạ quyết tâm theo đuổi cô.
Sau một thời gian nữa, chờ cho bọn họ trải qua một thời gian dài rồi, tình cảm sâu đậm hơn, có lẽ sẽ có thể xóa nhòa những dấu vết mà bạn gái cũ kia lưu lại. Nhưng trước mắt, nó vẫn chưa đủ để làm được đến mức này.
Mai Hạ Văn dứt khoát lấy điện thoại ra, đăng nhập vào Weibo “Bầu trời của Hồng Trà”.
Đây là Weibo mà hai người đã từng dùng chung khi yêu nhau cuồng nhiệt nhất. Hai người đều có mật mã, nhưng không có bạn bè gì cả, chỉ để hai người viết cho nhau xem trên đó mà thôi.
Hai người đều là những thanh niên mơ mộng, những câu từ và thơ văn yêu đương, những dòng trạng thái ghi lại mỗi một cảm xúc triền miên dành cho nhau ấy, đều đã từng là chất xúc tác tốt nhất cho tình cảm của bọn họ.
Trong bóng đêm, Mai Hạ Văn nhập vào tên tài khoản đã khắc vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình kia. Thế nhưng, khi cậu điền mật mã vào thì đột nhiên phát hiện mật mã kia không vào được.
Mai Hạ Văn lập tức từ trên giường ngồi bật dậy.
Mật mã này chỉ có cậu và cô ấy biết.
Mà cái Weibo này, một thời gian trước đây cậu ta còn vào xem qua. Chỉ mới mấy tháng thôi, sao mật mã lại sai được chứ?
Chẳng lẽ… cô ấy đã trở về rồi sao? Còn sửa lại mật mã nữa sao?!
Ngón tay Mai Hạ Văn không ngừng thử những tổ hợp mật mã khác nhau trên giao diện Weibo, cuối cùng còn dùng cả chức năng quên mật khẩu.
Nhưng cũng không được.
Không có tin nhắn nào được gửi tới điện thoại của cậu ta.
Điều này nói rõ, tất cả những phương thức bảo mật của tài khoản Weibo này đã bị đổi hết rồi.
Mai Hạ Văn ngồi ngây ra mất một lúc.
Sau phút ban đầu kinh ngạc, cậu ta cũng dần bình tĩnh lại. Nhìn tài khoản Weibo kia, cậu ta cảm thấy cũng không thể nào xác định được một trăm phần trăm rằng cô ấy đã trở về.
Có khi lại bị người khác lấy trộm tài khoản thì sao?
Loại chuyện này cũng thường xuyên xảy ra mà.
Mai Hạ Văn đăng nhập vào Weibo của mình, tìm kiếm tài khoản Weibo chung “Bầu trời của Hồng Trà” kia của hai người. Kết quả là, cậu phát hiện ra trên weibo đó bất chợt có một trạng thái mới.
“Có lẽ phong cảnh phương xa chưa hẳn đã đẹp đẽ, có lẽ phong cảnh đẹp nhất lại ở ngay cạnh bên người chúng ta. Rất xin lỗi vì sự nông nổi của em năm đó, đã từ bỏ đi phong cảnh đẹp nhất bên cạnh mình…”
Tay Mai Hạ Văn run lên bần bật, không dám tin vào mắt mình nữa.
Thời gian đã trôi qua bốn năm, cậu ta lại một lần nữa nhìn thấy cô ấy…
Nhìn thấy được dòng trạng thái mới nhất này của Weibo, Mai Hạ Văn mới vững tin rằng tài khoản không bị trộm mất, mà là do cô ấy tự sửa lại mật mã.
Nhắc mới nhớ, bốn năm nay cậu ta cũng liên tục viết khá nhiều nội dung trên Weibo này, đều là viết cho cô ấy đọc.
Sau khi chia tay, cậu ta không biết cô ấy có trở về nữa hay không, cũng không biết cô ấy có đọc được hay không, chỉ là mỗi lần nghĩ đến chuyện gì, thì cậu ta lại lên viết một chút. Dù là chỉ để cho bản thân đọc, cậu ta cũng không để ý.
Kể từ khi quyết định theo đuổi Cố Niệm Chi, cậu ta mới ít vào Weibo chung với bạn gái cũ này. Tối nay bị Ngải Duy Nam nhắc tới, cậu ta mới nghĩ đến, chợt muốn lên xem một chút. Thật không ngờ, vừa vào xem, cậu ta lại phát hiện ra chuyện khiến mình thức trắng cả đêm không ngủ được thế này.
Mai Hạ Văn do dự hồi lâu, ngón tay ngập ngừng mãi trên nút “tin nhắn”, cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Cô ấy mới là người rời đi mà, nếu như cô ấy còn tình cảm với mình, vậy thì để cô ấy quay lại tìm mình đi…
Sau đó cho đến tận lúc trời sắp sáng, Mai Hạ Văn mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, lúc cậu ta thức dậy cũng đã là giữa trưa.
Mai Hạ Văn tiện tay lấy điện thoại ra xem, không ngờ lại thấy có mấy tin nhắn của Cố Niệm Chi gửi đến.
Những tin nhắn này đều được gửi sáng nay, vì cậu ta ngủ say nên đã bỏ qua.
Mai Hạ Văn vội vàng gọi điện cho Cố Niệm Chi.
Đầu dây bên kia vừa đổ một hồi chuông đã có người nhấc máy.
“Hạ Văn, anh dậy rồi sao?” Giọng nói vui vẻ của Cố Niệm Chi vang lên trong điện thoại, “Em thấy Tráng Sĩ bảo đêm qua muộn lắm anh mới ngủ à?”
Được một cô gái trẻ tuổi ôm mình thổ lộ tình yêu, đồng thời còn ngỏ ý muốn dâng hiến cả trinh tiết cho mình, muốn có một đêm xuân với mình như vậy, là đàn ông, có mấy ai không động lòng cơ chứ.
Mai Hạ Văn cũng không ngờ Ngải Duy Nam lại to gan và nhiệt tình như vậy. Bị cô ta ôm chặt lấy thắt lưng, cậu ta cũng không kìm được, vòng tay ôm lấy bờ vai của cô ta, khe khẽ vỗ vào lưng cô ta.
Đúng là cậu ta không yêu Ngải Duy Nam.
Điều này chẳng có gì để giải thích cả.
Thực ra chuyện yêu hay không yêu giữa nam và nữ, nhiều khi không hề có lý do hay nguyên nhân gì. Có đôi khi là giữa hai người không có cảm xúc, thì một phía có cố gắng đến mấy cũng chẳng ích gì.
Giữa nam và nữ, chỉ khi hai người đều có tình cảm với nhau thì mới gọi là tình yêu. Còn lại, thì chỉ gọi là yêu thầm hoặc là yêu đơn phương mà thôi, không phải là tình yêu giữa đôi lứa.
Không phải Ngải Duy Nam không tốt, chỉ có điều, cô ta không thể khiến cho Mai Hạ Văn sinh ra sự xúc động muốn yêu thương. Hay dùng cách nói của phương Tây, đó là giữa hai người không có phản ứng hóa học, cho nên không thể nào yêu nhau được.
Nhưng mà Ngải Duy Nam cũng hiểu rất rõ về đàn ông.
Đối với đàn ông mà nói, dù có không yêu đối phương, thì chuyện lên giường cũng không phải vấn đề. Phương Tây có câu tục ngữ gọi là “Mercy f*ck”, ý chỉ những trường hợp giống lời đề nghị “tình một đêm” vừa rồi của Ngải Duy Nam.
Cho nên đây chính bước cuối cùng trong kế hoạch của cô ta, cũng là hạ sách cuối cùng để cứu vãn.
Cô ta đưa ra yêu cầu này, vì cô ta tự tin rằng chỉ cần Mai Hạ Văn lên giường với cô ta lần đầu tiên, chắc chắn sẽ có lần thứ hai, rồi thứ ba…
Sau mỗi lần “làm tình xã giao”, tình cảm rồi sẽ thăng hoa thành tình yêu thôi.
Không cần biết Mai Hạ Văn có tin hay không, dù sao Ngải Duy Nam cũng vẫn tin vào điều này.
Thấy Mai Hạ Văn hồi lâu không đẩy mình ra, Ngải Duy Nam còn tưởng rằng Mai Hạ Văn đã ngầm chấp nhận rồi. Cô ta khẽ nói, “Tớ… đã thuê một gian phòng thứ ba ở đây…”
Lúc đầu cô ta nói với các bạn học cũ là đã thuê hai gian phòng, một cho nữ và một cho nam. Nhưng thực ra cô ta đã lén lút thuê thêm một gian phòng thứ ba nữa, dành riêng cho mình và Mai Hạ Văn.
Cô ta muốn lần đầu tiên của mình hoàn hảo không có sơ suất gì, không để lại bất cứ sự tiếc nuối nào, cũng để cho Mai Hạ Văn nếm thử một lần rồi nhớ mãi, từ đó sẽ không cách nào rời xa cô ta.
Chỉ tiếc rằng cô ta đã đánh giá quá cao sức quyến rũ của mình.
Trong đầu Mai Hạ Văn lúc này đang hiện lên rất nhiều hình ảnh, không chỉ có bạn gái mối tình đầu khắc cốt ghi tâm kia, còn có đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng của Cố Niệm Chi nữa.
Cuối cùng cậu ta vẫn đẩy Ngải Duy Nam ra rồi cười nói, “Duy Nam, trinh tiết của cậu, có lẽ nên để dành cho người yêu cậu thì hơn. Tớ không yêu cậu, không thể lên giường với cậu được.” Nói xong, cậu ta nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, “Không còn sớm nữa, tớ phải về rồi. Các cậu chơi đi, tớ về trước đây.”
Ngải Duy Nam suy tính lâu như vậy, cũng đã dự tính đến các tình huống khác nhau, bao gồm cả kết quả xấu nhất là Mai Hạ Văn từ chối cô ta. Thế nhưng, cô ta vẫn không ngờ được rằng, Mai Hạ Văn lại kháng cự cô ta tới mức độ này.
Ngay cả khi cô ta đã chủ động dâng tới tận cửa, chỉ hận không thể ném bản thân mình lên người Mai Hạ Văn rồi mà vẫn bị cậu ta đẩy ra…
Nhìn theo bóng Mai Hạ Văn đang bước từng bước rời khỏi đây, Ngải Duy Nam ôm mặt khóc òa lên.
…
Lúc Mai Hạ Văn về tới trường cũng đã hơn một giờ sáng.
Cửa ký túc xá đã khóa, cậu ta phải đánh thức quản lý ký túc mới vào được. Nhưng mà, cậu ta hoàn toàn không ngủ được.
Hôm nay Ngải Duy Nam đã nhắc tới người mà cậu ta giấu kín trong lòng suốt bốn năm nay.
Cậu ta cho rằng mình đã vượt qua được, kể cả có gặp lại người đó, thì cậu ta cũng có thể điềm nhiên trò chuyện vui vẻ như không có việc gì xảy ra, chỉ coi như là một chuyện tình cũ trong quá khứ mà thôi.
Nhưng qua chuyện tối hôm nay, cậu ta phát hiện ra rằng thực ra cậu ta còn chưa quên được cô ấy.
Mỗi lần Ngải Duy Nam nhắc tới cô ấy, trái tim cậu ta đều đập vô cùng kịch liệt một lúc lâu. Từ trước đến nay chưa từng có ai khiến cậu ta có cảm xúc như vậy, bao gồm cả Cố Niệm Chi.
Đương nhiên, những cảm xúc mà Cố Niệm Chi mang lại cho cậu ta nhiều hơn những cô gái khác rất nhiều, đây cũng chính là nguyên nhân mà cậu ta hạ quyết tâm theo đuổi cô.
Sau một thời gian nữa, chờ cho bọn họ trải qua một thời gian dài rồi, tình cảm sâu đậm hơn, có lẽ sẽ có thể xóa nhòa những dấu vết mà bạn gái cũ kia lưu lại. Nhưng trước mắt, nó vẫn chưa đủ để làm được đến mức này.
Mai Hạ Văn dứt khoát lấy điện thoại ra, đăng nhập vào Weibo “Bầu trời của Hồng Trà”.
Đây là Weibo mà hai người đã từng dùng chung khi yêu nhau cuồng nhiệt nhất. Hai người đều có mật mã, nhưng không có bạn bè gì cả, chỉ để hai người viết cho nhau xem trên đó mà thôi.
Hai người đều là những thanh niên mơ mộng, những câu từ và thơ văn yêu đương, những dòng trạng thái ghi lại mỗi một cảm xúc triền miên dành cho nhau ấy, đều đã từng là chất xúc tác tốt nhất cho tình cảm của bọn họ.
Trong bóng đêm, Mai Hạ Văn nhập vào tên tài khoản đã khắc vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình kia. Thế nhưng, khi cậu điền mật mã vào thì đột nhiên phát hiện mật mã kia không vào được.
Mai Hạ Văn lập tức từ trên giường ngồi bật dậy.
Mật mã này chỉ có cậu và cô ấy biết.
Mà cái Weibo này, một thời gian trước đây cậu ta còn vào xem qua. Chỉ mới mấy tháng thôi, sao mật mã lại sai được chứ?
Chẳng lẽ… cô ấy đã trở về rồi sao? Còn sửa lại mật mã nữa sao?!
Ngón tay Mai Hạ Văn không ngừng thử những tổ hợp mật mã khác nhau trên giao diện Weibo, cuối cùng còn dùng cả chức năng quên mật khẩu.
Nhưng cũng không được.
Không có tin nhắn nào được gửi tới điện thoại của cậu ta.
Điều này nói rõ, tất cả những phương thức bảo mật của tài khoản Weibo này đã bị đổi hết rồi.
Mai Hạ Văn ngồi ngây ra mất một lúc.
Sau phút ban đầu kinh ngạc, cậu ta cũng dần bình tĩnh lại. Nhìn tài khoản Weibo kia, cậu ta cảm thấy cũng không thể nào xác định được một trăm phần trăm rằng cô ấy đã trở về.
Có khi lại bị người khác lấy trộm tài khoản thì sao?
Loại chuyện này cũng thường xuyên xảy ra mà.
Mai Hạ Văn đăng nhập vào Weibo của mình, tìm kiếm tài khoản Weibo chung “Bầu trời của Hồng Trà” kia của hai người. Kết quả là, cậu phát hiện ra trên weibo đó bất chợt có một trạng thái mới.
“Có lẽ phong cảnh phương xa chưa hẳn đã đẹp đẽ, có lẽ phong cảnh đẹp nhất lại ở ngay cạnh bên người chúng ta. Rất xin lỗi vì sự nông nổi của em năm đó, đã từ bỏ đi phong cảnh đẹp nhất bên cạnh mình…”
Tay Mai Hạ Văn run lên bần bật, không dám tin vào mắt mình nữa.
Thời gian đã trôi qua bốn năm, cậu ta lại một lần nữa nhìn thấy cô ấy…
Nhìn thấy được dòng trạng thái mới nhất này của Weibo, Mai Hạ Văn mới vững tin rằng tài khoản không bị trộm mất, mà là do cô ấy tự sửa lại mật mã.
Nhắc mới nhớ, bốn năm nay cậu ta cũng liên tục viết khá nhiều nội dung trên Weibo này, đều là viết cho cô ấy đọc.
Sau khi chia tay, cậu ta không biết cô ấy có trở về nữa hay không, cũng không biết cô ấy có đọc được hay không, chỉ là mỗi lần nghĩ đến chuyện gì, thì cậu ta lại lên viết một chút. Dù là chỉ để cho bản thân đọc, cậu ta cũng không để ý.
Kể từ khi quyết định theo đuổi Cố Niệm Chi, cậu ta mới ít vào Weibo chung với bạn gái cũ này. Tối nay bị Ngải Duy Nam nhắc tới, cậu ta mới nghĩ đến, chợt muốn lên xem một chút. Thật không ngờ, vừa vào xem, cậu ta lại phát hiện ra chuyện khiến mình thức trắng cả đêm không ngủ được thế này.
Mai Hạ Văn do dự hồi lâu, ngón tay ngập ngừng mãi trên nút “tin nhắn”, cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Cô ấy mới là người rời đi mà, nếu như cô ấy còn tình cảm với mình, vậy thì để cô ấy quay lại tìm mình đi…
Sau đó cho đến tận lúc trời sắp sáng, Mai Hạ Văn mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, lúc cậu ta thức dậy cũng đã là giữa trưa.
Mai Hạ Văn tiện tay lấy điện thoại ra xem, không ngờ lại thấy có mấy tin nhắn của Cố Niệm Chi gửi đến.
Những tin nhắn này đều được gửi sáng nay, vì cậu ta ngủ say nên đã bỏ qua.
Mai Hạ Văn vội vàng gọi điện cho Cố Niệm Chi.
Đầu dây bên kia vừa đổ một hồi chuông đã có người nhấc máy.
“Hạ Văn, anh dậy rồi sao?” Giọng nói vui vẻ của Cố Niệm Chi vang lên trong điện thoại, “Em thấy Tráng Sĩ bảo đêm qua muộn lắm anh mới ngủ à?”
Danh sách chương