Xin chú ý, có một nhóc con rất biết làm nũng
Trans: Ying Ying
–
Chương 05
Cố Trác Sâm trầm mặc nửa ngày không trả lời, cuối cùng lại gõ gõ lên chén Tống Nhiễm Niên: "Ăn sáng trước đã, ăn xong tôi còn phải đi làm."
Tống Nhiễm Niên không ngốc, đại khái cũng hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Cố Trác Sâm. Cậu cúi đầu ăn điểm tâm, cảm thấy món ăn trong miệng thật vô vị.
"Anh nói chịu trách nhiệm, chỉ là lừa gạt em thôi sao?" Tống Nhiễm Niên không nhịn được liền mở miệng hỏi, trong lòng rất oan ức. Nước mắt rưng rưng nhìn Cố Trác Sâm, bộ dạng tựa như chú mèo hoang nhỏ đáng thương.
"Không phải gạt nhóc." Cố Trác Sâm lúc này mới quay đầu nhìn Tống Nhiễm Niên, "Tôi nói sẽ chịu trách nhiệm, nhưng không phải trở thành bạn trai của nhóc."
"Niên Niên, chúng ta từng bước đến." Cố Trác Sâm lời này là nghiêm túc. Hắn đã quá cái tuổi đem tình cảm làm trò đùa, nên cũng quyết định sẽ chịu trách nhiệm với Tống Nhiễm Niên, nếu không vì sợ cậu lo lắng hắn sẽ không chủ động nói ra.
Có chừng có mực, bốn chữ này Tống Nhiễm Niên vẫn hiểu được, cậu thuận ý gật đầu, không nên ép Cố Trác Sâm quá. Hôm nay Tống Nhiễm Niên có lớp, ăn xong bữa sáng Cố Trác Sâm đưa cậu đến trường.
Trường học không cho xe vào, Cố Trác Sâm đành dừng xe ở trước cổng trường.
"Dắt em vào đi!" Tống Nhiễm Niên lôi kéo tay Cố Trác Sâm, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên cổ hắn, "Dắt Niên Niên vào lớp đi mà!"
"Đi thôi!" Hiện tại vẫn còn khá sớm, Cố Trác Sâm xuống xe dắt em bé Niên Niên vào lớp.
Giờ này trường học rất đông học sinh, trên hành lang có khá nhiều người, Tống Nhiễm Niên liền thoải mái khoác tay Cố Trác Sâm. Có không ít ánh mắt nhìn họ, nhưng cậu vẫn ngẩng cao đầu, mặt đầy tự hào.
Cố Trác Sâm cũng không cảm thấy gì, chỉ đưa tay xoa xoa đầu Tống Nhiễm Niên.
"Trác Sâm ca ca!" Đến gần cửa lớp, Tống Nhiễm Niên khều khều Cố Trác Sâm, "Anh cúi đầu xuống, lại gần em một tí."
Cố Trác Sâm nghe theo, ngay sau đó cảm thấy trên môi mềm mềm, hắn vừa bị Tống Nhiễm Niên hôn nhẹ.
"Được rồi, vào lớp đi!" Cố Trác Sâm cảm thấy nụ hôn đó chưa đủ, nếu không phải hiện tại có nhiều người, hắn đã đè Tống Nhiễm Niên ra hôn đến khóc.
"Vậy em đi nhé! Anh phải nhớ đến em nha!" Tống Nhiễm Niên chạy lon ton vào lớp học, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn Cố Trác Sâm, một chút cũng không nỡ rời xa hắn.
"Được rồi, nhìn con mẹ gì nữa!" Lớp trưởng đã sớm đứng ở trước cửa lớp chọc ghẹo cậu một câu, "Tối qua có thành công không?"
"Tớ đã ra tay còn có thể không thành công sao?" Tống Nhiễm Niên đắc ý nháy mắt, "Tớ sẽ chờ đến lúc Trác Sâm ca ca cùng tớ chìm trong bể tình!"
Lớp trưởng cười cười, vỗ mông Tống Nhiễm Niên một cái: "Vậy hai người đã làm gì chưa?"
"Mẹ nó! Đau!" Tống Nhiễm Niên mắng một tiếng rồi đưa chân đá đá lớp trưởng, "Cậu đừng có vỗ bậy, chỗ này chỉ có một mình Trác Sâm ca ca được vỗ thôi nha!"
"Tới giờ vẫn còn giả nai hả?" Lớp trưởng nhớ tới dáng vẻ Tống Nhiễm Niên làm nũng liền muốn cười, "Ngày hôm qua ở quán bar, dòm bộ dạng của cậu tôi đã mắc ói lắm rồi, Trác Sâm ca ca của cậu lại yêu thích kiểu này. Nếu để ảnh biết là cậu giả nai, xem coi có muốn cậu nữa không ha!"
"Có muốn hay không cũng chẳng tới lượt cậu nói, trước mắt là để ảnh thích tớ đã!" Cứ như vậy, hai người vừa tán gẫu vừa đi vào lớp. Lúc đến cửa lớp, cậu đột nhiên tự vỗ đầu mình, mắng nhỏ, "Ôi thôi xong! Tớ quên xin số điện thoại của Trác Sâm ca ca rồi!"
Xem ra hôm nay không thể nhắn tin thả thính ảnh được!
Trên đường đến bệnh viện, Cố Trác Sâm vẫn thấy môi mình rất nóng, hắn không phải là dạng đắm chìm quá nhanh, cũng chỉ cảm thấy lá gan Tống Nhiễm Niên rất lớn. Hôn trước nhiều học sinh như thế, có thể gây ảnh hưởng không tốt cho cậu.
Đến nơi, Cố Trác Sâm thấy chủ nhiệm vẫy tay với mình.
"Làm sao vậy?" Cố Trác Sâm hỏi.
Chủ nhiệm vỗ vai Cố Trác Sâm: "Sáng hôm qua, không biết làm sao mà con trai viện trưởng lại nhắn tin cho tôi, hỏi thăm tin tức của cậu."
"Thế là anh nói cho nhóc đấy biết tan làm tôi đến quán bar?"
"Có nói đó!" Chủ nhiệm gật đầu, "Con trai viện trưởng mà, sao tôi có thể không nói!"
"Cũng không có gì, muốn nói thì cứ nói." Cố Trác Sâm im lặng, nghiêng đầu qua chỗ khác suy nghĩ, hóa ra Tống Nhiễm Niên dắt mũi hắn! Còn kêu là chơi Nói thật hay đại mạo hiểm, vụ hôn người lạ không chừng đều do Tống Nhiễm Niên lên kế hoạch sẵn, chờ hắn ngoan ngoãn sa lưới.
"Đệt! Tính toán thật nhiều!" Tuy rằng Cố Trác Sâm mắng Tống Nhiễm Niên, nhưng không hề tức giận, trái lại còn cảm thấy vui vui.
Bận bịu cả ngày, buổi tối còn có một ca phẫu thuật, chờ Cố Trác Sâm rời khỏi bệnh viện cũng đã hơn chín giờ. Hai bên đèn đường sáng choang, Cố Trác Sâm liền nhớ đến đôi mắt lấp lánh của Tống Nhiễm Niên.
Tuy rằng hai người nói là chậm rãi phát triển, nhưng ngay đến phương thức liên lạc cũng không có. Mặc quần áo xong liền bỏ đi, ngược lại thật giống tình một đêm. Thôi thì thuận theo tự nhiên vậy, nếu quả thật là cùng nhau chậm rãi phát triển, thì dù có ở nơi nào cũng sẽ tìm thấy.
Giờ này không kẹt xe, Cố Trác Sâm rất nhanh liền về đến nhà. Tiến vào thang máy ấn chọn số tầng xong hắn dựa vào phía sau một chút, lúc cửa thang máy mở ra bên trong hành lang rất tối.
Cố Trác Sâm giậm chân, đèn cảm ứng sáng lên, hắn liền nhìn thấy Tống Nhiễm Niên đang co người, ngồi xổm trước cửa nhà.
Dáng vẻ mỏng manh, ngồi xổm ở đây trông rất đáng thương. Cố Trác Sâm không biết Tống Nhiễm Niên đã đợi hắn bao lâu, nhưng hắn cảm thấy rất đau lòng. Làm bác sĩ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu Cố Trác Sâm oán hận sao mình lại về trễ như thế.
Thấy Trác Sâm ca ca trở về, Tống Nhiễm Niên cười hì hì dang hai tay về hướng Cố Trác Sâm, nhưng lại không đứng lên: "Niên Niên muốn được bế!"
Cố Trác Sâm hết cách, bước nhanh tới, cúi người bế cậu lên.
"Trác Sâm ca ca, em chờ thật lâu á!" Lời này của Tống Nhiễm Niên là thật, hơn năm giờ tan học cậu liền chạy đến đây, vẫn luôn ngồi chờ tới giờ, "Chân tê hết rồi, không đi được nữa!"
"Để Trác Sâm ca ca bế nhóc vào!" Cố Trác Sâm mở cửa, trực tiếp ôm Tống Nhiễm Niên vào nhà, "Vui không?"
Tống Nhiễm Niên gật gật đầu: "Vui lắm ạ!"
Cố Trác Sâm búng mũi Tống Nhiễm Niên một cái, xoay người đi tìm đồ, sau khi tìm thấy lại ném đến trước ngực cậu: "Chìa khóa nhà có dư, nhóc cầm đi!"
–
Ngao ~ sao tôi lại cảm thấy Sâm ca cưng nhóc con thế nhỉ?? Bị dắt mũi vẫn thích vẫn cưng ~
Trans: Ying Ying
–
Chương 05
Cố Trác Sâm trầm mặc nửa ngày không trả lời, cuối cùng lại gõ gõ lên chén Tống Nhiễm Niên: "Ăn sáng trước đã, ăn xong tôi còn phải đi làm."
Tống Nhiễm Niên không ngốc, đại khái cũng hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Cố Trác Sâm. Cậu cúi đầu ăn điểm tâm, cảm thấy món ăn trong miệng thật vô vị.
"Anh nói chịu trách nhiệm, chỉ là lừa gạt em thôi sao?" Tống Nhiễm Niên không nhịn được liền mở miệng hỏi, trong lòng rất oan ức. Nước mắt rưng rưng nhìn Cố Trác Sâm, bộ dạng tựa như chú mèo hoang nhỏ đáng thương.
"Không phải gạt nhóc." Cố Trác Sâm lúc này mới quay đầu nhìn Tống Nhiễm Niên, "Tôi nói sẽ chịu trách nhiệm, nhưng không phải trở thành bạn trai của nhóc."
"Niên Niên, chúng ta từng bước đến." Cố Trác Sâm lời này là nghiêm túc. Hắn đã quá cái tuổi đem tình cảm làm trò đùa, nên cũng quyết định sẽ chịu trách nhiệm với Tống Nhiễm Niên, nếu không vì sợ cậu lo lắng hắn sẽ không chủ động nói ra.
Có chừng có mực, bốn chữ này Tống Nhiễm Niên vẫn hiểu được, cậu thuận ý gật đầu, không nên ép Cố Trác Sâm quá. Hôm nay Tống Nhiễm Niên có lớp, ăn xong bữa sáng Cố Trác Sâm đưa cậu đến trường.
Trường học không cho xe vào, Cố Trác Sâm đành dừng xe ở trước cổng trường.
"Dắt em vào đi!" Tống Nhiễm Niên lôi kéo tay Cố Trác Sâm, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên cổ hắn, "Dắt Niên Niên vào lớp đi mà!"
"Đi thôi!" Hiện tại vẫn còn khá sớm, Cố Trác Sâm xuống xe dắt em bé Niên Niên vào lớp.
Giờ này trường học rất đông học sinh, trên hành lang có khá nhiều người, Tống Nhiễm Niên liền thoải mái khoác tay Cố Trác Sâm. Có không ít ánh mắt nhìn họ, nhưng cậu vẫn ngẩng cao đầu, mặt đầy tự hào.
Cố Trác Sâm cũng không cảm thấy gì, chỉ đưa tay xoa xoa đầu Tống Nhiễm Niên.
"Trác Sâm ca ca!" Đến gần cửa lớp, Tống Nhiễm Niên khều khều Cố Trác Sâm, "Anh cúi đầu xuống, lại gần em một tí."
Cố Trác Sâm nghe theo, ngay sau đó cảm thấy trên môi mềm mềm, hắn vừa bị Tống Nhiễm Niên hôn nhẹ.
"Được rồi, vào lớp đi!" Cố Trác Sâm cảm thấy nụ hôn đó chưa đủ, nếu không phải hiện tại có nhiều người, hắn đã đè Tống Nhiễm Niên ra hôn đến khóc.
"Vậy em đi nhé! Anh phải nhớ đến em nha!" Tống Nhiễm Niên chạy lon ton vào lớp học, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn Cố Trác Sâm, một chút cũng không nỡ rời xa hắn.
"Được rồi, nhìn con mẹ gì nữa!" Lớp trưởng đã sớm đứng ở trước cửa lớp chọc ghẹo cậu một câu, "Tối qua có thành công không?"
"Tớ đã ra tay còn có thể không thành công sao?" Tống Nhiễm Niên đắc ý nháy mắt, "Tớ sẽ chờ đến lúc Trác Sâm ca ca cùng tớ chìm trong bể tình!"
Lớp trưởng cười cười, vỗ mông Tống Nhiễm Niên một cái: "Vậy hai người đã làm gì chưa?"
"Mẹ nó! Đau!" Tống Nhiễm Niên mắng một tiếng rồi đưa chân đá đá lớp trưởng, "Cậu đừng có vỗ bậy, chỗ này chỉ có một mình Trác Sâm ca ca được vỗ thôi nha!"
"Tới giờ vẫn còn giả nai hả?" Lớp trưởng nhớ tới dáng vẻ Tống Nhiễm Niên làm nũng liền muốn cười, "Ngày hôm qua ở quán bar, dòm bộ dạng của cậu tôi đã mắc ói lắm rồi, Trác Sâm ca ca của cậu lại yêu thích kiểu này. Nếu để ảnh biết là cậu giả nai, xem coi có muốn cậu nữa không ha!"
"Có muốn hay không cũng chẳng tới lượt cậu nói, trước mắt là để ảnh thích tớ đã!" Cứ như vậy, hai người vừa tán gẫu vừa đi vào lớp. Lúc đến cửa lớp, cậu đột nhiên tự vỗ đầu mình, mắng nhỏ, "Ôi thôi xong! Tớ quên xin số điện thoại của Trác Sâm ca ca rồi!"
Xem ra hôm nay không thể nhắn tin thả thính ảnh được!
Trên đường đến bệnh viện, Cố Trác Sâm vẫn thấy môi mình rất nóng, hắn không phải là dạng đắm chìm quá nhanh, cũng chỉ cảm thấy lá gan Tống Nhiễm Niên rất lớn. Hôn trước nhiều học sinh như thế, có thể gây ảnh hưởng không tốt cho cậu.
Đến nơi, Cố Trác Sâm thấy chủ nhiệm vẫy tay với mình.
"Làm sao vậy?" Cố Trác Sâm hỏi.
Chủ nhiệm vỗ vai Cố Trác Sâm: "Sáng hôm qua, không biết làm sao mà con trai viện trưởng lại nhắn tin cho tôi, hỏi thăm tin tức của cậu."
"Thế là anh nói cho nhóc đấy biết tan làm tôi đến quán bar?"
"Có nói đó!" Chủ nhiệm gật đầu, "Con trai viện trưởng mà, sao tôi có thể không nói!"
"Cũng không có gì, muốn nói thì cứ nói." Cố Trác Sâm im lặng, nghiêng đầu qua chỗ khác suy nghĩ, hóa ra Tống Nhiễm Niên dắt mũi hắn! Còn kêu là chơi Nói thật hay đại mạo hiểm, vụ hôn người lạ không chừng đều do Tống Nhiễm Niên lên kế hoạch sẵn, chờ hắn ngoan ngoãn sa lưới.
"Đệt! Tính toán thật nhiều!" Tuy rằng Cố Trác Sâm mắng Tống Nhiễm Niên, nhưng không hề tức giận, trái lại còn cảm thấy vui vui.
Bận bịu cả ngày, buổi tối còn có một ca phẫu thuật, chờ Cố Trác Sâm rời khỏi bệnh viện cũng đã hơn chín giờ. Hai bên đèn đường sáng choang, Cố Trác Sâm liền nhớ đến đôi mắt lấp lánh của Tống Nhiễm Niên.
Tuy rằng hai người nói là chậm rãi phát triển, nhưng ngay đến phương thức liên lạc cũng không có. Mặc quần áo xong liền bỏ đi, ngược lại thật giống tình một đêm. Thôi thì thuận theo tự nhiên vậy, nếu quả thật là cùng nhau chậm rãi phát triển, thì dù có ở nơi nào cũng sẽ tìm thấy.
Giờ này không kẹt xe, Cố Trác Sâm rất nhanh liền về đến nhà. Tiến vào thang máy ấn chọn số tầng xong hắn dựa vào phía sau một chút, lúc cửa thang máy mở ra bên trong hành lang rất tối.
Cố Trác Sâm giậm chân, đèn cảm ứng sáng lên, hắn liền nhìn thấy Tống Nhiễm Niên đang co người, ngồi xổm trước cửa nhà.
Dáng vẻ mỏng manh, ngồi xổm ở đây trông rất đáng thương. Cố Trác Sâm không biết Tống Nhiễm Niên đã đợi hắn bao lâu, nhưng hắn cảm thấy rất đau lòng. Làm bác sĩ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu Cố Trác Sâm oán hận sao mình lại về trễ như thế.
Thấy Trác Sâm ca ca trở về, Tống Nhiễm Niên cười hì hì dang hai tay về hướng Cố Trác Sâm, nhưng lại không đứng lên: "Niên Niên muốn được bế!"
Cố Trác Sâm hết cách, bước nhanh tới, cúi người bế cậu lên.
"Trác Sâm ca ca, em chờ thật lâu á!" Lời này của Tống Nhiễm Niên là thật, hơn năm giờ tan học cậu liền chạy đến đây, vẫn luôn ngồi chờ tới giờ, "Chân tê hết rồi, không đi được nữa!"
"Để Trác Sâm ca ca bế nhóc vào!" Cố Trác Sâm mở cửa, trực tiếp ôm Tống Nhiễm Niên vào nhà, "Vui không?"
Tống Nhiễm Niên gật gật đầu: "Vui lắm ạ!"
Cố Trác Sâm búng mũi Tống Nhiễm Niên một cái, xoay người đi tìm đồ, sau khi tìm thấy lại ném đến trước ngực cậu: "Chìa khóa nhà có dư, nhóc cầm đi!"
–
Ngao ~ sao tôi lại cảm thấy Sâm ca cưng nhóc con thế nhỉ?? Bị dắt mũi vẫn thích vẫn cưng ~
Danh sách chương