Từ khi Bùi Như Niệm ra mắt đến nay đã thường xuyên bị ekip của nữ chính chèn ép thành thói quen.
Cô hoàn toàn không ngờ tới việc ekip của nam chính cũng giở trò sau lưng mình.
…Chẳng lẽ cô đóng vai nữ ba mà cũng có thể tạo ra uy hiếp cho nam chính sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Như Niệm không kịp nghĩ nhiều, cô tạm thời cất điện thoại vào túi vờ như chưa biết gì rồi rời khỏi phòng thay quần áo, tự nhiên trao đổi WeChat với Dương Trạch Châu.
“Lát nữa tôi còn bận một chút việc nên tôi xin phép đi trước, buổi tối sẽ mời mọi người cùng ăn cơm.” Dương Trạch Châu trao đổi thông tin liên lạc với Bùi Như Niệm xong thì xoay người rời khỏi phim trường.
Ngô Toàn khoát tay bảo anh mau đi đi rồi giục Bùi Như Niệm đi trang điểm chuẩn bị quay cảnh quyến rũ nam thứ để được chuộc thân, đồng thời đây cũng là cảnh quay quan trọng nhất hôm nay.
Bùi Như Niệm ngồi trước gương trang điểm bỗng cảm thấy điện thoại của cô rung lên hai tiếng.
Cô cúi đầu nhìn thì thấy Khanh Khả Ngôn gửi cho cô hai bức hình.
Bức hình đầu tiên là ảnh chụp màn hình tài khoản WeChat giống hệt tài khoản WeChat của Dương Trạch Châu mà cô vừa thêm.
Bức hình khác là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trên WeChat giữa Dương Trạch Châu và người chụp ảnh màn hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương Trạch Châu: [Tôi không cần biết đạo diễn và biên kịch nghĩ gì, tôi mới là nhà đầu tư chính cho bộ phim này nên diễn viên đóng vai Minh Yên phải do tôi chỉ định.]
Người chụp ảnh màn hình: [Nhưng người đến thử vai hôm nay rất phù hợp với hình tượng của Minh Yên, đoàn phim cũng rất vừa lòng với cô ấy…]
Dương Trạch Châu: [Tôi đã nói rất rõ ràng, không được là không được. Nữ ba không thích hợp ảnh hưởng như thế nào đến hiệu ứng của một bộ phim truyền hình anh có biết không?]
Người chụp ảnh màn hình: [Thôi được rồi, tôi sẽ bàn bạc lại với biên kịch.]
Dương Trạch Châu: [Còn nữa, không được để chuyện này lộ ra ngoài. Nếu người khác có hỏi thì nói là do ekip của cô Từ không thích cô ta, hiểu chưa?]
Cô Từ là nữ chính trong [Lộng Kiều], đã đạt đến trình độ diễn viên hạng hai. Từ khi ra mắt đã dính phải rất nhiều scandal bao gồm phẫu thuật thẩm mỹ, lén kết hôn, chơi đùa với đại gia… Nếu có người muốn hắt nước bẩn lên người cô thì đúng là không chê vào đâu được.
Kết thúc cuộc nói chuyện phiếm, Bùi Như Niệm kinh hãi phát hiện ra cô không thể liên hệ một người đàn ông cố chấp cưỡng ép không chừa đường lui cho người khác với người đàn ông vừa dịu dàng, vừa ấm áp, vừa thân thiện lúc nãy.
Chẳng trách các bậc tiền bối thường nói muốn thành công trong giới giải trí này, kỹ năng diễn xuất ngoài sân khấu quan trọng hơn trên sân khấu. Nếu chỉ nhìn qua thì hoàn toàn không thể nhìn thấu tâm của đối phương là như thế nào, là một người lạnh lùng hay ấm áp, hay thậm chí có phải là người hai mặt hay không.
Bùi Như Niệm hít sâu vào hai hơi, kìm nén sự sợ hãi, ngón tay bấm chữ trả lời tin nhắn: [Cám ơn anh đã cho tôi biết, tôi sẽ chú ý.]
Khanh Khả Ngôn nhận được tin nhắn của cô, trong đầu anh lập tức hiện lên bốn chữ: Chỉ vậy thôi hả?
Anh đã phải bỏ ra một số tiền khá lớn và liên lạc với các mối liên hệ trong ngành mới lấy được những tin tức hữu ích đó cho cô.
Ngay cả khi Bùi Như Niệm không đồng ý lấy thân báo đáp anh thì ít nhất cũng phải…
Trong đầu Khanh Khả Ngôn hiện lên rất nhiều suy nghĩ nhưng anh không thể nói ra. Anh sợ nếu bản thân mình quá hấp tấp sẽ dọa Bùi Như Niệm chạy trốn mất.
Lá gan của cô vốn rất nhỏ nên anh càng phải tính toán thật kỹ. Khanh Khả Ngôn nghĩ như vậy rồi trả lời tin nhắn của cô [Không có gì].
[Cảm ơn anh.]
[Không có gì.]
Nếu chỉ nhìn vào hai tin nhắn này thì người khác sẽ cảm thấy mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn xa lạ, tựa như hai người xa lạ tình cờ gặp nhau.
Gặp lại sau một thời gian thật dài đúng là không kém với người dưng là bao.
Bùi Như Niệm nhìn chằm chằm vào màn hình, lặng lẽ xóa đi dòng tin nhắn thật dài, sửa lại nội dung rồi cẩn thận gửi đi: [Tôi phải đi quay phim rồi, gặp lại anh sau.]
Kết thúc cuộc nói chuyện phiếm, Bùi Như Niệm bỏ di động vào túi, trong lòng cô cảm thấy rất bất an.
Vừa rồi anh ấy trả lời mày trực tiếp như vậy mà mày lại còn đi viết cả một đoạn văn dài như thế để làm gì chứ? Ngay cả khi mày định phóng đại chữ “Cảm ơn” lên thành mười ngàn chữ thì cũng có ý nghĩa gì chứ!
Giờ thì hay rồi, bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để nói lời cảm ơn anh. Khanh Khả Ngôn có ý tốt nhắc nhở cô, vậy mà cô lại chỉ trả lời anh bằng một câu cụt ngủn như một đứa vô giáo dục như vậy.
A a a a! Bùi Như Niệm càng nghĩ lại càng buồn bực, quyết định lát nữa phải tìm đọc quyển “Những điều cần tránh khi nói chuyện phiếm”, phải rèn luyện lại kỹ năng trò chuyện qua mạng với người khác của mình.
“Niệm Niệm.” Chị gái trang điểm xém tí nữa thì vẽ hỏng eyeliner bất đắc dĩ gọi cô: “Em đừng làm mấy biểu cảm kỳ quái nữa, nếu không chị phải trang điểm lại cho em đó.”
“Xin lỗi chị, em vô ý quá.” Bùi Như Niệm xin lỗi cô.
“…” Chuyên gia trang điểm ngẩn người, cuống quít an ủi cô: “Không sao không sao mà, chị không có ý muốn trách em. Nào, nhắm mắt lại…”
Chị gái trang điểm lấy ra hết tất cả sự dịu dàng ân cần của mình như đang đối xử với đám trẻ con học mẫu giáo để dỗ dành Bùi Như Niệm, lo lắng sẽ dọa sợ cô lần nữa.
Bùi Như Niệm biết mình lại phạm phải một sai lầm ngu ngốc, cô khóc không ra nước mắt, hận không thể chui đầu xuống đất (*) từ biệt cuộc sống đáng xấu hổ này.
(*) Nguyên văn: 用脚趾抠出三室二厅然后钻进去 (dùng đầu ngón chân đào ba căn phòng), nghĩa là biểu hiện phóng đại của sự bối rối, xấu hổ và những cảm xúc khác. Khi người ta mô tả rằng ai đó cảm thấy xấu hổ về điều gì đó, đến nỗi các ngón tay và ngón chân co quắp lại, giống như đang nhặt đất, vì vậy dần dần sử dụng các ngón chân để mô tả sự xấu hổ. Khi xấu hổ, nhiều người có một số hành động nhỏ và hoạt động trí óc rất nhiều, khi không thể che giấu những cảm xúc này, nhiều người bắt đầu sử dụng những hành động nhỏ để giảm bớt sự ngượng ngùng. Câu này khá giống với câu “chui đầu xuống đất” của Việt Nam.
Trang điểm xong, cô bắt đầu quay cảnh thứ hai, cảnh này được quay từ tầng trên xuống dưới.
Tổ đạo cụ thay đổi cảnh, tạo hiệu ứng thành một khung cảnh xa hoa, náo nhiệt. Diễn viên quần chúng ngồi vào vị trí, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, tạo ra cảnh tượng một đám người đang say xỉn.
Các diễn viên đóng vai kỹ nữ trong thanh lâu mặc y phục bằng lụa mỏng, trang điểm lộng lẫy đang cầm di động chụp ảnh tự sướng.
“Xin lỗi chị Bùi, em muốn hỏi một chút.” Một cô gái vẫn chưa tốt nghiệp trường điện ảnh gọi Bùi Như Niệm: “Em có thể chụp với chị một tấm ảnh được không ạ?”
“Đương nhiên là được.” Bùi Như Niệm lập tức đồng ý và tạo dáng theo yêu cầu của cô gái kia.
Những diễn viên khác thấy cô thân thiện như vậy cũng chạy lại ồn ào muốn chụp ảnh chung với Bùi Như Niệm.
Sau khi chụp ảnh xong, một cô gái dùng máy ảnh chụp hình lấy liền (1) in ảnh ra rồi xin Bùi Như Niệm ký tên lên đó.
Bùi Như Niệm nghiêm túc ký tên, cô gái kia phấn khích nói: “Cảm ơn chị Bùi nhiều lắm! Đây là lần đầu tiên em được chụp ảnh cùng với một minh tinh nổi tiếng đó!”
“Chị không phải đại minh tinh đâu.” Bùi Như Niệm hiểu rất rõ bản thân nên vội sửa lại câu nói của cô gái kia.
Cô gái nói: “Chị có thể diễn vai nữ ba như vậy là giỏi hơn tụi em nhiều lắm rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy, chị Bùi vừa xinh đẹp, kỹ năng diễn xuất lại tốt như vậy, tương lai chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.”
“Sau này chị nổi tiếng rồi thì bức ảnh chụp chung này với chị chắc chắn sẽ rất có giá.”
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến chị.” Bùi Như Niệm ngại ngùng mỉm cười: “Chị sẽ chăm chỉ chụp ảnh cùng mọi người để nhanh chóng nổi tiếng.”
"Cố lên…!"
Bùi Như Niệm cũng trạc tuổi với những cô gái kia nên họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Trong lúc trò chuyện với mọi người, trong lòng Bùi Như Niệm sinh ra rất nhiều cảm xúc khác nhau.
Cho dù trước mắt cô chỉ đang ở dưới đáy của kim tự tháp mang tên giới giải trí, cô không dám tự nhận mình là một “diễn viên”, cùng lắm cũng chỉ là một nghệ sĩ làm công ăn lương (*) bình thường trong cái vòng giải trí này. Nhưng đó cũng chính là lý do khiến nhiều cô gái hâm mộ và ghen tị với cô vì họ không thể chen chân vô được cái vòng luẩn quẩn này.
(*) Nguyên văn: 演艺工作的社畜 một từ thông dụng trên internet , là một thuật ngữ xúc phạm được sử dụng ở Nhật Bản để mô tả nhân viên văn phòng . Nó dùng để chỉ những nhân viên làm việc ngoan ngoãn trong công ty và bị công ty chèn ép như súc vật. Họ chủ yếu được dùng để cười nhạo chính họ
Mặc dù hiện tại cô vẫn chỉ là một nghệ sĩ vô danh, nhưng cô vẫn đang trên con đường theo đuổi giấc mơ của mình, cô cảm thấy đối với cô như vậy đã quá đủ và may mắn.
Vậy thì còn lý do gì để mình không cố gắng hết sức chứ?
Ý chí chiến đấu của Bùi Như Niệm lại bùng cháy lên, cô tự cổ vũ bản thân, quyết tâm trở thành một diễn viên hết mình vì sự nghiệp!
“Tất cả mọi người vào vị trí, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.” Ngô Toàn hô một tiếng, dàn diễn viên vội vàng cất di động vào bắt đầu vào trạng thái làm việc.
Diễn viên quần chúng không có cơ hội NG như diễn viên chính, chỉ cần hơi sái sót một tí sẽ lập tức bị quản lý của nhóm mắng té tát, thậm chí có thể trực tiếp đổi người khác.
Bùi Như Niệm đã từng làm diễn viên quần chúng nên có thể hiểu được sự cực khổ của họ. Cô nhanh chóng nhập vai, cố gắng khiến bản thân tiến vào trạng thái diễn tốt nhất để dàn diễn viên quần chúng trong phòng không phải NG hết lần này đến lần khác vì cô.
Đèn sáng lên, cô chậm rãi điềm tĩnh bước xuống căn gác xép.
Mắt ngọc mày ngài, nhất cố khuynh thành. (*)
(*)Hai thành ngữ miêu tả vẻ đẹp của người phụ nữ.
Trong đám người, nam thứ đang say rượu nhìn thấy hoa khôi của thanh lâu thì hai mắt sáng lên, cơ thể không tự chủ chậm rãi đứng lên muốn Minh Yên bồi mình uống rượu, đúng là một gã đàn ông háo sắc.
Minh Yên nghe thấy hắn gọi mình nhưng nàng không thèm để ý hắn dù chỉ là một cái liếc mắt. Mặc dù bị rất nhiều khách nhân vây quanh nhưng nàng vẫn ung dung bình thản bước đến ngồi xuống bên cây đàn, chậm rãi gảy những khúc nhạc nhẹ nhàng, êm ái.
Ánh mắt nàng chỉ chăm chú tập trung nhìn vào dây đàn, không quan tâm đến bất kỳ ai trong phòng. Nguyện làm một đóa pháo hoa rực rỡ, dù phải sống ở nơi bùn lầy nhưng vẫn giữ được khí chất thanh cao, trong sạch khiến hàng ngàn người phải cúi mình.
Nam thứ không thể chờ được nữa, hắn vẫy tay gọi tú bà muốn Minh Yên xuống bồi rượu cho mình.
Tú bà cười nói: “Xin công tử đừng nóng vội, Minh Yên là hoa khôi nơi này, người muốn nàng ấy không phải chỉ có một mình công tử. Nàng ấy dạo xong khúc nhạc sẽ xuống bồi rượu cho các vị công từ.”
Nam thứ thật sự không thể nhịn được nữa, hắn lấy ra một tấm ngân phiếu vẫy vẫy trước mặt tú bà: “Nhiêu đây đủ không?”
“Đủ! Đủ!” Tú bà khó có dịp gặp được khách nhân nào ra tay hào phóng như vậy nên vội vàng cất tờ ngân phiếu vào, ra lệnh cho nha hoàn gọi Minh Yên đến.
Minh Yên nhướn mày nhìn chằm chằm vào gương mặt say xỉn của nam thứ, đến khi ánh mắt nàng khẽ lướt qua tấm ngọc bài treo bên hông hắn thì mới chậm rãi nở nụ cười.
"Công tử. . ."
Bùi Như Niệm vừa thốt lên hai tiếng “Công tử”, âm cuối ngân nga câu hồn đoạt phách, đừng nói nam thứ, ngay cả nhân viên trong đoàn đang đứng vây xem cũng cảm thấy mềm lòng.
Lúc này họ mời hiểu ra vì sao người ta hay nói “Từ đó về sau đế vương không còn vào triều sớm.”
Làm gì có ai còn tâm trạng đi làm trong khi có một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành ở bên cạnh?
“Tốt lắm! Hoàn hảo!” Ngô Toàn vỗ đùi, quay qua hỏi nhân viên quay phim: “Lần này quay tốt không?”
Nhân viên quay phim không dám phạm sai lầm như buổi sáng, vội vàng gật đầu ý nói lần này quay rất tốt.
Bùi Như Niệm vẫn giữ nguyên tư thế mời rượu: “Chú Ngô, cảnh này có được thông qua không?”
“Được, thông qua.” Ngôn Toàn ra dấu OK: “Chờ chú kiểm tra lại tư liệu, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể kết thúc công việc.”
“Vâng, chú Ngô vất vả rồi.” Bùi Như Niệm đứng lên cảm ơn tất cả diễn viên quần chúng, dáng vẻ ngọt ngào quá mức này khiến mọi người không thể liên tưởng cô với vị hoa khôi kinh tài tuyệt diễm vừa rồi.
Nhóm diễn viên quần chúng đứng bên cạnh cũng nhịn không được phải khen ngợi: “Quả không hổ danh tốt nghiệp chính quy (*), quá tuyệt vời!”
(*) Ý nói tốt nghiệp từ trường điện ảnh chính quy, vì không phải diễn viên nào cũng học qua trường lớp diễn xuất.
“A? Bùi Như Niệm là tốt nghiệp chính quy sao?”
“Đúng vậy, cô không xem live stream của cô ấy và Khanh Khả Ngôn à? Bùi Như Niệm học ở học viện điện ảnh, thành tích tốt nghiệp còn cao hơn cả Ảnh Đế nữa.”
“WTF? Thật đấy hả! Vậy tại sao cô ấy vẫn chưa nổi tiếng nhỉ?”
“Tôi cũng đang muốn biết tại sao đây.”
Sau khi quay xong các cảnh trong bộ phim, Bùi Như Niệm lại quay thêm vài cảnh dự phòng rồi thuận lợi kết thúc buổi quay phim ngày hôm nay.
Đoàn phim kết thúc công việc trước thời gian dự kiến, tất cả mọi người cùng hoan hô chúc mừng, vây quanh Bùi Như Niệm ồn ào muốn tổ chức tiệc chào mừng cô.
Dương Trạch Châu rất giữ lời hứa, sau khi kết thúc công việc anh mời mọi người cùng ăn cơm.
Trong bữa cơm, anh ngồi bên cạnh Bùi Như Niệm, thân thiết cùng cô uống rượu và nói chuyện phiếm. Anh nói về rất nhiều chủ đề khác nhau, từ những chuyện về công việc trong ngành đến cuộc sống đời thường như thể hai người biết rất rõ về nhau.
Bùi Như Niệm rất cảnh giác, cô trả lời cẩn thận từng câu từng chữ, gặp vấn đề không muốn nhắc đến thì cô giả vờ uống rượu để lảng tránh.
Sau khi uống ba ly rượu, Bùi Như Niệm nhìn qua có vẻ chưa say nhưng thật ra cô đang cố chống đỡ. Cô lấy lý do đi vệ sinh để rời khỏi bàn ăn.
Cô rửa tay sạch sẽ nhưng không muốn quay lại bàn ăn nên đứng tựa vào bồn rửa tay nghịch di động.
Gần đây cô không biết Khanh Khả Ngôn bị làm sao mà cứ đúng giờ lại thông báo với cô lịch trình ngày mai của anh. Hôm qua anh lại đến một địa điểm khác để quay bổ sung, sau khi xong việc lập tức bay trở về, ngày mai anh phải đi chụp hình cho quảng cáo và tạp chí. Giữa lúc bận rộn như vậy mà anh lại còn phải nhận một cuộc phỏng vấn, thật sự rất bận.
Bùi Như Niệm xem lại lịch trình của mình rồi trả lời tin nhắn của anh: [Lịch trình hôm nay của em kết thúc rồi, em đang ăn cơm tối cùng mọi người ở đoàn phim, ngày mai lại tiếp tục quay phim.]
Khanh Khả Ngôn: [Ăn cơm ở đâu?]
Bùi Như Niệm nói tên nhà hàng, nhân cơ hội phàn nàn với anh cô chỉ mới uống ba ly rượu, đồ ăn thì chỉ ăn được vài miếng.
Khanh Khả Ngôn: [Đừng uống rượu.]
Bùi Như Niệm: [Tiền bối mời rượu, nếu tôi không uống sẽ không phải phép, tôi không say đâu.]
Mẹ của Bùi Như Niệm rất thích nếm thử rượu, thậm chí còn xây cả một hầm rượu riêng trong nhà chứa đủ loại rượu ngon.
Lúc còn nhỏ Bùi Như Niệm rất muốn nếm thử mùi vị rượu nho ra sao, nhưng mẹ cô nói cô còn quá nhỏ nên không cho cô chạm đến một giọt rượu. Sau này cô lớn lên mẹ cô mới đưa cho cô chai rượu nho trắng mà cô vẫn luôn thèm thuồng.
Vào ngày lễ trưởng thành đó Bùi Như Niệm dùng tư thế uống Coca uống ực một hơi hết ly rượu nho lâu năm trước sự lo lắng và tức giận của người nhà.
“Rượu là phải uống nếm từ từ, có ai uống một hơi cạn đáy như con không?” Nồng độ của rượu nho không hề thấp khiến mẹ Bùi Như Niệm sợ cô xảy ra chuyện nên vội vàng mời bác sĩ gia đình đến khám cho cô.
Sau khi bác sĩ gia đình quan sát một ngày một đêm, cuối cùng ông kết luận: Thể trạng của Bùi Như Niệm thuộc loại không nhạy cảm với rượu.
Nói dễ hiểu chính là: Ngàn chén không say.
Khanh Khả Ngôn lập tức bắt được trọng điểm: [Tiền bối nào?]
Bùi Như Niệm gõ tên Dương Trạch Chân, nhưng cô vừa gửi tin nhắn đi đã lập tức thu hồi.
Buổi sáng Khanh Khả Ngôn vừa nhắc nhở câu phải tránh xa Dương Trạch Châu, nếu cô giải thích tình huống hiện tại cho anh biết nói không chừng sẽ bị Khanh Khả Ngôn nghĩ rằng cô đang cố ý cãi lời anh.
Bùi Như Niệm: [Các tiền bối trong đoàn phim, bữa tối hôm nay là mọi người mời.]
Bên kia Khanh Khả Ngôn nhìn dòng chữ “Tin nhắn đã được thu hồi” trên màn hình, nheo mắt lại.
Bùi Như Niệm gửi tin nhắn cho anh xong thì nhận ra cô rời bàn ăn khá lâu, có lẽ mọi người đã ăn xong hết rồi.
Cô quay trở lại bàn ăn, vừa đẩy cửa ra thì đụng phải Dương Trạch Châu.
“Thật xin lỗi.” Bùi Như Niệm lùi về sau vài bước, lập tức nói xin lỗi.
“Sao bây giờ em mới quay lại? Anh đang định đi tìm em đây.” Dương Trạch Châu nhíu mày, trầm mặc nhìn Bùi Như Niệm: “Say rồi sao? Để anh đưa em về nhà.”
“Không cần đâu.” Bùi Như Niệm cảm thấy không được thoải mái lắm, cô bình tĩnh kéo dài khoảng cách với anh: “Cảm ơn tiền bối đã quan tâm, lát nữa bạn em sẽ đến đón em sau.”
Dương Trạch Châu: “Vậy thì uống thêm một chút nữa đi, hai người chúng ta trò chuyện hợp nhau như vậy, anh có rất nhiều chuyện muốn kể cho em nghe đây.”
Bùi Như Niệm thầm nghĩ muốn cách xa anh một chút nhưng xem ra không thể trốn thoát nên chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý: “…Vâng.”
Cô miễn cưỡng mỉm cười, mở danh bạ trên WeChat rồi nhanh chóng gửi một tin nhắn.
Bùi Như Niệm: [Hân Hân, mau tới đón em!]
Bùi Như Niệm: [ khóc thút thít. jpg]