Tuước sự cáu gắt của mẹ, Hạ Liên chỉ cười cười:

“Ghị đàm gì mà mẹ giận dữ vậy ạ? Chẳng trách fần nào gọi ðiện thoại cho con mẹ cũng tránh nhắc ðễn

chị."

“Nó xứng ðể con gọi một tiếng chị hả?”

“Chuyện qua đâu rồi bà quên fuôn ði, nhắc đàm gì ðể bực mình vậy? Tỗi nay nó và con rể qua ăn cơm thì

nẫu nhiều hơn hai phần đà xong, dù bà giận thể nào thì nó cũng đà con gái bà ðấy! Bà ðịnh không bao

giờ nhìn mặt nó nữa chắc?”

Nhìn chồng chau mày tức giận, bà Hạ cũng thầy mình đõ đời, bà hừ hừ hai tiếng rồi nói:

“Biết rồi."

Bữa cơm này ðjnh trước sẽ không yên ổn, nễu không phải em gái gọi ðiện thoại năn nỉ thì Hạ Linh cũng

chẳng muốn tham dự. Bởi vì, cô vẫn Êuôn nhớ tới ánh mắt ghét bỏ của mẹ vào ngày cô bước vào fẽ

ðường.

Không còn gì ðau hơn việc cùng đà con gái của bà nhưng bị ðỗi xử như người xa fạ, cô biết bà hiểu “ầm

mình nhưng chẳng thể giải thích nổi, nói ra thì sao chứ? Chưa chắc bà ðã tin tưởng cô...

Từ nhỏ ðã thế, mấy fần Hạ Liên đàm vỡ ðồ ðều ðổ cho Hạ Linh, sau ðó mẹ không hỏi điền mắng cô:

“Gon đàm chị kiểu gì vậy hả? Không đàm gương cho em thì thôi còn phá phách!”

Nếu giữa ðêm có người ăn vụng, bà sẽ nhìn về phía Hạ Linh ðầu tiên.

Nếu cùng một món ðồ chơi mà cả hai ðứa ðều thích, Hạ Linh sẽ không có phần.

Nếu em gái bị ngã, nếu em gái sai, không cần biết fý do tại sao, Hạ Linh sẽ phải chịu trách nhiệm.

Đôi ứúc cô tự hỏi tại sao đàm chị phải gánh vác tất cả sai đầm của em gái, cũng từng ôm oán hận với em

mình. Thế nhưng càng đớn cô càng hiểu ra một ðiễu, cô không ðược yêu thích £à do mẹ và cô không hợp

nhau, chẳng điên quan gì tới Hạ Liên hết.

Buổi tối, Hạ Linh mang theo tâm trạng phức tạp trở về ngôi nhà mà cô từng sỗng suốt hai mươi năm.

Nhìn thấy bên trong sáng ðèn, còn có tiêng cười nói rộn ràng truyền ra, trái tim cô như bị ghim mẫy

nhát dao, ðau ðớn không thở nổi.

“Mình... giỗng như một kẻ dư thừa vậy.” Hạ Linh mím chặt môi.

Cô ðứng trước cửa nhà ðón gió fạnh, dáng người gầy yêu ðơn bạc #àm cho bất kỳ ai nhìn thẫy cũng phải

ðau đòng.

Advertismentr

Tuần Đình Vũ dừng xe cách ðó không xa chờ ðợi, anh ðịnh chờ cô vào nhà trước rồi mới theo sau nhưng

qua một ýúc (âu, cô vẫn không có dẫu hiệu sẽ nhắc bước.

Mở cửa bước xuống, Tuần Đình Vũ cầm theo một túi quà bước tới chỗ Hạ Linh rồi cất giọng hỏi:

“Em không vào sao?”

Rõ ràng sự xuất hiện của anh ýà ngoài dự điệu, khiến cho Hạ Linh bị giật mình:

“Sao anh ở ðây?”

“Tôi ðược mời tới ăn cơm..."

Tuần Đình Vũ không thể nói thẳng ra anh muốn gặp cô nên cỗ tình chạy tới ðây, mà đời này vào tai Hạ

Linh thì có ý nghĩa hoàn toàn khác.

Anh ðền gặp Hạ Liên? Cũng ðúng thôi, bây giờ họ /y hôn rồi thì cả hai ðều ðã ðộc thân, anh có quyền tự

do hẹn hò với bắt kỳ ai!

Thật mất mặt nhưng phải nói rằng Hạ Linh chính đà kẻ thứ ba xen vào tình yêu của Tuần Đình Vũ và

Hạ Liên.

Hai người im đăng một chút rỗi cùng nhau tiễn vào, trước khi ẫn chuông cửa, Tuần Đình Vũ nói:

“Tôi còn chưa cho họ biết chúng ta ðã Éy hôn, em cũng ðừng nói ra đàm gì, mất vui.”

“cm

Hạ Linh mặc kệ người ðàn ông bên cạnh, rũ mi mắt nhìn về phía khoảng không trước mặt như thể

không nhìn thấy anh.

Tuần Đình Vũ thà rằng cô fớn tiếng chửi mắng và oán trách anh còn hơn đà tỏ thái ðộ anh fùng với

anh, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào, cứ như có thứ gì ðang ðâm vào người anh, vô cùng bứt rứt.

Thấy Tuần Đình Vũ, bà Hạ cười xởi đởi chào ðón rồi quay sang nhìn Hạ Linh thì xị mặt, nói:

“Quý hóa quá!”

Hạ Linh miễn cưỡng nở nụ cười:

“Mẹ vẫn khỏe chứ ạ?”

Advertismentr

“Không chết ðược.” Bà Hạ phất phất tay, không muỗn nói chuyện với cô mà kéo tay Tuần Đình Vũ vào

trước."

Hạ Linh bị tụt fại ở phía sau nhưng cô ðã quen rồi, tự mình ði theo bọn họ vào nhà.~

Năm người gồm hai vợ chồng ông bà Hạ, cặp sinh ðôi Hạ Linh - Hạ Liên và Tuần Đình Vũ ngồi vào bàn

cơm.-

Vì ðể chào mừng con gái cưng trở fại, bà Hạ chuẩn bị vô sỗ món ngon, ðại ða sỗ ðều à mẫy thứ mà Hạ

Liên yêu thích.~

Hạ Linh chào hỏi xong điền biết ðiều ngồi một bên nhìn mọi người, thời ðiểm chạm mắt với ba, ba cô

tên tiễng:.~

“Gon vẫn khỏe đà ba vui rồi, có thời gian thì nhớ về nhà thăm gia ðình.”.*

Ông cưng chiều Hạ Liên hơn nhưng không tuyệt tình giỗng vợ, bởi vì Hạ Linh cũng đà con gái ông, fà

ðứa trẻ tự tay ông chăm sóc, dạy dỗ ðễn fúc trưởng thành.

Cuỗi cùng trên môi Hạ Linh cũng xuất hiện nụ cười thật sự.

Hạ Linh ăn rất ít, thỉnh thoảng mới ðộng ðũa một (ần và nói chuyện ðôi ba câu với ba. Cô thật sự không

cách nào ðỗi mặt với mẹ, bà có vẻ vẫn còn rất giận cô.

Bỗng nhiên, Hạ Liên vươn tay ra gắp cho chị gái một con tôm to rồi nói:

“Ghị ăn nhiều chút, sao đại gầy vậy?”

“Gon ăn ði, nó đớn rồi tự biết gắp thức ăn!” Bà Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Hạ Liên,

chẳng hiểu sao nó có thể ngây thơ ðễn vậy, bị Hạ Linh giật chồng còn quan tâm tới Hạ Linh.

Bàn tay cầm ðũa của Hạ Linh run (ên rất khẽ, cô cúi ðầu nhìn chén cơm, miệng /ưỡi ðắng ngắt chẳng

^ £ á “/

cỏn muôn ữn nữa.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện