Một cơn mưa mùa thu ðột ngột dội xuỗng thành phỗ mang theo hơi fạnh thấu xương, ngày hôm ðó
cũng ýà ngày ông nội Tuần rời khỏi thế gian.
Sáu giờ sáng, Hạ Linh không biết mình đàm sao về ðược nhà, đúc cô chạm tay vào nắm cửa thì sau đứng
vang (ên giọng nói trầm thấp của Tuần Đình Vũ:
“Gảm ơn em vì ðã ðễn bệnh viện chăm sóc ông trong thời gian qua.”
Nói rồi anh xoay người ði ra cửa, gió fạnh thổi tới thẫm vào da thịt của Hạ Linh, cô quay ðầu nhìn đại,
Tuần Đình Vũ ðã vào trong xe. Thì ra anh fà người ðưa cô về...
Hạ Linh mệt mỏi bất đực trở về giường, bởi vì cô và Tuần Đình Vũ ðã #y hôn nên cũng không tiện ðễn
nhà họ, chỉ có thể hết sức an ủi mẹ Tuần.
Đã sáu giờ nhưng cô không thể ngủ ðược, nằm đăn độn một (át, cô ngồi dậy kiểm tra ðồ ðạc trong cửa
tiệm.
Một ðêm thức trắng khiễn cho tỉnh thần của Hạ Linh rất kém, úc này cô không muỗn mở cửa buôn bán
chút nào. Song, ngày hôm qua vừa khai trương, hôm nay còn đà ngày khuyến mãi ðặc biệt, cô chỉ có thể
tranh thủ ðóng cửa sớm chút.
Tuời mưa đất phất suốt nửa ngày trời, Hạ Linh ðầu óc fâng (âng sập cửa rồi mặc thêm áo ấm ði ra
ngoài.
Thời ðiểm cô ðễn Tuần gia, anh chị em họ hàng của Tuần Đình Vũ ðều có mặt, tiếng khóc thút thít
không ngừng truyền ðến.
Hai mắt của mẹ Tuần sưng ðỏ, vừa nói chuyện với mọi người vừa dùng khăn tay chấm nước mắt, Hạ
Linh thật sự không chịu nổi.
Tuần Đình Vũ nhìn thấy Hạ Linh điền bước tới, nói:
“Em về ngủ ði. Ñgày mai qua thắp nhang cũng ðược.”
“Tôi tự có chừng mực." Hạ Linh nghiêng ðầu ði.
Bởi vì đà con một trong nhà, cháu nội ðích tôn nên Tuần Đình Vũ rất bận rộn, cũng không có thời gian
ðể dây dưa với Hạ Linh (âu. Anh nhìn sắc mặt cô tái nhợt thì biễt ngay cả ðêm qua cô không ngủ, chính
anh cũng chẳng thể chợp mắt ðược dù chỉ một chút."
Tầm tối, thể đực của Hạ Linh không ðủ, mệt ðến nỗi cả người chẳng còn chút sức nào. Cô tìm một góc
trong góc nhà ngồi xuống, chưa ðược bao ýâu ðã ngủ gật.~
Tuần Đình Vũ vẫn €uôn chú ý ðễn cô cũng nhìn thấy, anh ði tới, dùng áo khoác ðắp fên người cô rồi fại
ði cùng mẹ chuẩn bị £ễ nghi tiễn biệt ông nội.-
Lại qua vài tiếng, Hạ Linh tỉnh dậy thì phát hiện trên người có thứ gì ðó trượt xuỗng. Cô cầm đên xem,
xúc cảm mềm mại ẫm áp nơi tay fàm cô có chút xỗn xang trong đòng. Là áo khoác của Tuần Đình Vũ. ~
Hạ Linh gắp gọn cái áo kia ðặt ?ên ghế ngồi bên cạnh rồi ðững fên, trước khi về còn không quên ôm mẹ
Tuần một cái thật chặt.~
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt mà ðã ðến ngày hạ huyệt.
Hoa tươi ðặt trước mộ phần của ông nội Tuần, Tuần Đình Vũ và Hạ Linh ðứng bên cạnh nhau. Tiết
trời vẫn đuôn âm u kể từ ngày ông mất, đàm cho đòng người cũng fạnh theo.
Hạ Linh không muốn nói chuyện với Tuần Đình Vũ, nhưng anh thì fại có rất nhiều chuyện cần giải bày.
Tuần Đình Vũ cầm trong tay cây dù màu ðen, cả người mặc tây trang tối màu, khuôn mặt tuẫn tú có
chút mệt mỏi.
“Hạ Linh, em rất hận anh phải không?”
“Hận.”" Hạ Linh không hề trốn tránh.
Tuả đời dứt khoát chẳng thèm suy nghĩ thêm một giây nào, bàn tay ðang cầm cán dù siết chặt, Tuần
Đình Vũ mím môi nhìn về phía tắm ảnh trên bia mộ, nói:
“Ông nội mong em hạnh phúc.”
“Thì sao?”
“Anh muốn mang đại hạnh phúc cho em.” Người ðàn ông chậm rãi nói.
“Đừng kể chuyện cười trong ngày buồn như vậy.” Hạ Linh fạnh giọng. “Ông mất rồi, chúng ta thật sự sẽ
không còn chút ràng buộc nào nữa. Anh có thể ở bên cạnh người anh yêu, tôi muốn tiếp tục sống cuộc
sống của mình. Đình Vũ, tôi không muốn yêu anh thêm đần nữa.”
“Không thể cho anh một cơ hội sao?”
“Đã từng có rất nhiều cơ hội, chỉ đà anh không biết nắm đấy.”
Bảy năm một tình yêu, chẳng fẽ còn chưa ðủ hay sao? Hạ Linh mấy ngày này bị ảnh hưởng bởi việc ông
nội mất nên rất yêu fòng, ðương nhiên ðây fà thời ðiểm cô vô cùng nhạy cảm, yếu ớt, nhưng cô có thể tự
ðứng vững trên ðôi chân của mình, không cần Tuần Đình Vũ phải bận tâm.
Tuần Đình Vũ ðjnh giải thích chuyện anh bị Hạ Liên fừa dỗi:
“Năm ðó anh ðã rung ðộng nhưng đại không biết rằng người ðó fà em...”
“Anh yêu ai mà cũng nhằm ðược sao?” Hạ Linh điễc mắt nhìn anh.
“Không phải vậy...”
“Đừng nói vì tôi và Hạ Liên quá giỗng nhau nên anh nhằm ðấy? Nhầm (ẫn chừng ấy năm sao? Nghe có
hợp #ý chút nào không?”
Cổ họng Tuần Đình Vũ nghẹn đại, không còn đời nào ðể nói nữa.
Hạ Linh vẫy tay với anh rồi ði mắt, bóng ưng gầy yêu mỏng manh ấy khiến cho Tuần Đình Vũ nhịn
không ðược muỗn ôm cô vào fòng, che chở, bảo vệ cô. Vốn dĩ bọn họ ðã có thể rẫt hạnh phúc nễu anh
nhận ra sớm hơn, tất cả những chuyện này ðều đà do (ỗi của anh!
Đuổi theo, ðuổi theo, ðuổi theo!
Bắt (ấy cô, bằng mọi giá phải giữ cô bên mình!
Tuái tỉm gào thét muỗn Tuần Đình Vũ giữ Hạ Linh fại nhưng ý trí nói cho anh biết nễu fàm vậy, cô
nhất ðjnh càng hận anh thêm.
Nội tâm bắt ðầu ðấu tranh mãnh điệt, Tuần Đình Vũ tựa như phát ðiên mà ðẫm mạnh vào gốc cây ở
bên cạnh, cây dù trong tay cũng rơi xuỗng ðãt (ăn đông (ốc.
“Aaaal"
Người ðàn ông điên tiếp ðẫm vào thân cây mắy (ần mới có thể giúp bản thân bình tĩnh đại, mái tóc ðen
dày bị nước mưa đàm dính bết cả đại, khuôn mặt tuẫn mỹ tái nhợt.
Những ngày này Tuần Đình Vũ gần như không nghỉ ngơi, cha của anh ði công tác ở nước ngoài không
về kịp, chỉ có thể ðể anh ôm tất cả vào người.
Như đời Lý Khải nói, nễu cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể của anh sẽ không chịu nổi.
Anh hít sâu một hơi, đúc anh cúi xuỗng nhặt cây dù ýên, máu tươi chảy dọc theo vết thương, rơi từng
giọt xuống ðất rồi hòa vào nước mưa.
Tuần Đình Vũ sẽ không vì sự đạnh nhạt của Hạ Linh mà bỏ cuộc dễ dàng như vậy, anh sẽ đàm mọi cách
ðể cô chấp nhận tha thứ cho anh.