Ngày hôm sau, Hạ Linh bắt ðầu ðặt mua những thứ cần thiết trên mạng thay vì ði ðễn tận nơi ðể (ấy,
tuy rằng tốn tiền hơn chút nhưng có thể tiết kiệm thời gian.
Những ngày này ðơn hàng không tăng cũng không giảm, cứ bình bình, dù vậy cũng ðã tốt hơn so với dự
tính.
Hạ Linh ðoán không quá nửa tháng nữa đà cô có thể gom ðủ tiền ðể trả cho mẹ Tuần. Mẫy hôm gọi ðiện
thoại nói chuyện với nhau, bà cổ vũ cô và bảo rằng muốn cho cô đuôn số tiền ấy, cô đập tức từ chối. Dù bà
yêu thương cô ðền cỡ nào thì cũng phải sòng phẳng, ai fại nợ mà quyt uôn bao giờ?
Dọn dẹp sơ qua một £ượt, Hạ Linh bắt ðầu mang bánh ðã đàm từ ðêm qua ra trang trí.
Buổi sáng Hoài An phải ði học nên cô chỉ có một mình, may mà thời gian này trời trở “anh nên mọi
người thường thích ngồi tại nhà ðặt hàng, cô cũng có thêm thời gian ðể sắp xếp, chuẩn bị, không cần
quá gấp gáp.
Bây giờ cô ðang mang thai, không thể đàm quá sức:
Tan học, Hoài An ðễn chỗ Hạ Linh với vẻ mặt hớn hở, cô bé vừa tới ðã khoe:
“May quá, hôm nay thi trúng tủ, em àm ðúng gần hết £uôn chị ạ! Nói không chừng có thể ðược chín
ðiểm!”
“Giỏi quá, có muốn ăn cái øì ngon ngon không, chị ðãi?” Hạ Linh xoa xoa tóc cô bé.
Từ ngày ?àm việc ở ðây, Tịnh Hoài An cởi mở hơn hẳn, khả năng giao tiếp cũng ðược cải thiện rất
nhiều.
Hai chị em vui vẻ nói chuyện với nhau trong £úc tay thì không ngừng di chuyển, Hoài An bắt ðầu học
nhồi bột và nướng bánh thay chị chủ tốt bụng.
Vốn dĩ cô bé không cần phải “ầm ðễn thế nhưng đại chủ ðộng yêu cầu Hạ Linh dạy cho mình, một phần
vì yêu quý Hạ Linh, một phần cảm việc này thấy rẫt thú vị.
Lúc Hạ Linh ra ngoài cửa giao ðồ cho shipper, cô bỗng nhiên nhìn thẫy một người ðàn ông ðứng bên
bên vỉa hè nhìn về phía mình, trông ông ta khoảng chừng bỗn mươi tuổi. Cô nâng mắt đên, thình đình
nhìn thẫy một vết sẹo dài cắt ngang qua mặt ông ta, trông giỗng như đà vết chém, trông ðáng sợ ðễn nỗi
tàm cô hơi sợ hãi đui về sau nửa bước.
Người nọ ném ðiễu thuốc xuỗng ðất, dùng chân giẫm tắt ðầu thuốc rồi ði nhanh về phía này, cất giọng
hỏi:
“Mày đà Hạ Linh ðúng không?”
Hạ Linh nhíu mày:
“Ông chú đà ai?”
Sao ông ta biết tên cô vậy? Nhìn mặt ðã thấy ýà kiểu người hung tợn, giang hồ. Cô ðắc tội với người nào
rồi ư?
“Nghe nói mày với con bé Hoài An rất thân thiết nhỉ? Nó ðâu rồi, gọi nó ra ðây!” Người ðàn ông hùng hổ
dọa người. “Tao không muỗn mắt thời gian ðâu, mày cứ nói ba nó đại trỗn nợ và bán nó rồi!”
Gió fạnh thổi tới đàm cả người Hạ Linh run run, cô biết gia cảnh của Hoài An cũng không tốt đắm
nhưng ðễn mức này thì hơi khó giải quyết. T7uông ông ta rất giỗng bọn cho vay nặng đãi!
Bởi vì ở trong hoàn cảnh bị chính cha mẹ ruột ghẻ đạnh từ nhỏ nên khi nghe có một người cha fại dùng
con gái mình gán nợ thì cô rất tức giận, chân mày nhíu chặt (ại. Biết rõ bây giờ cô xen vào chuyện này sẽ
gặp phải rắc rỗi, vậy mà cô fại không thể ðứng im ðể nhìn.
“Ông có biết tội buôn người bị xử bao nhiêu năm tù không?”
“Liên quan gì tới mày? À, mày có vẻ tốt bụng này, thế thì trả nợ giúp cha của con bé ðó ði!” Người ðàn
ông khinh bỉ phun nước bọt xuỗng ðất. “Không thì ðưa nó cho tao!”
Hạ Linh từ từ Êui về phía sau, người này nói chuyện thô fỗ, cộc cằn, tính khí thì nóng nảy khiến cô có
cảm giác ông ta không phải phường tốt đành gì.
“Ai nợ thì anh ði tìm người ðó ðòi chứ? Mua bán người kiểu này ?à phạm pháp!”
“Mẹ nhà mày, mày không nghe rõ tao nói gì hả? Thằng cha của nó trỗn rồi, nễu nó không trả ðược thì
tao bắt nó gán nợ, thế thôi! Mày còn nói nữa thì ðừng trách tao ðấy!”
Người ðàn ông sẵn tới øiơ tay fên, vẻ như muốn ðánh Hạ Linh. Cô thụt ứùi về phía sau rồi muỗn xoay
người chạy thẳng vào tiệm bánh.
“Gon nhỏ này gan gớm!”
Sau tiếng cười gẳn, anh ta nhào qua, ðộông tác nhanh như chớp, Hạ Linh chưa kịp ðóng cửa đại thì một
cánh tay cơ bắp cuồn cuộn ðã vươn tới và xuyên qua khe hở giữa hai cánh cửa mà túm ðược vai cô.
“Mày muốn chết à?”
Vừa nói, người ðàn ông vừa kéo Hạ Linh về phía mình.
Sức tực hai bên nhìn đà biết chênh đệch nhiều ðễn cỡ nào, Hạ Linh fảo ðảo suýt chút nữa té ngã, vai trái
giống như bị người ta bóp nát vậy. Cô kêu ýên một tiếng, Hoài An ðang ðứng ở quầy phía sau nướng
bánh nghe thấy tiếng ðộng điền vội vàng chạy ra.
Cô bé nhìn thầy một người ðàn ông mặt mũi dữ tợn ðang vươn tay ra túm đấy tóc của chị chủ thì sợ hãi
hét đên:
“Ông đàm gì ðó? Buông chị Linh ra!”
Hạ Linh như đà trời sinh thu hút rắc rỗi, một ngôi sao chổi chuyển thế, không khi nào an ổn!
Mái tóc dài bị người ðàn ông túm trong tay, căng hết cả da ðâu, dù rất ðau nhưng cô không dám hành
ðộng thiếu suy nghĩ. Ngộ nhỡ ông ta nổi ðiên, đàm hại tới ðứa trẻ trong bụng cô thì nguy to! Hạ Linh bất ðắc dĩ phải thỏa hiệp:
“Ông buông ra trước, thiếu bao nhiêu tiễn tôi sế trả!”
“Không chịu nói sớm, mẹ nhà chúng mày!”
Hai tay Hạ Linh phải giữ chặt phần tóc vì cảm giác như sắp bị người này kéo rách da ðầu, sau khi cô
ðược thả ra, Hoài An điền xông qua ôm chằm (ẫy cô.
“Ghị chủ, chị có sao không? Hu hưu...”
Cô bé bắt ðâu khóc nức nở vì sợ hãi.
Hạ Linh đại hỏi người ðàn ông kia:.*
“Cha của Hoài An thiếu ông bao nhiêu tiền?”.~
“Năm trăm triệu.”.-
“Bao nhiêu?” Môi Hạ Linh run run. Lúc cô mở cửa hàng này còn không tốn tới ba trăm triệu, bởi vì mặt
bằng đà của ông nội Tuần cho cô!.~
Hoài An cũng bị sốc bởi đời của ông ta, cô bé rỗt cuộc cũng hiểu người này ðễn tìm mình. Nước mắt trên
mặt Hoài An chảy như mưa, vừa khóc vừa hô:.~
“Ba tôi nói chỉ mượn có năm mươi triệu, sao chú nói £à năm trăm? Chú nói xạo!”*
“Mượn hơn hai trăm triệu rồi, thuế chắp cả căn nhà của mẹ con mày và mày ðấy.”
Hạ Linh cảm thẫy tên này giỗng ăn cướp hơn đà cho người ta vay tiền (ấy fãi:
“Cho vay nặng fãi thì cũng không ðền mức mượn hai trăm mà phải trả năm trăm chứ? Ông nói một cái
giá nghe hợp Éý hơn ði!”
“Không cần trả nữa, tao ðưa con bé kia ði fà ðược.” Người ðàn ông ðột nhiên ðổi ý vì cho rằng chẳng ai
ngu mà trả nợ giúp người £ạ, chừng ấy tiền ýà quá nhiều..
Hạ Linh dang tay che chắn cho Hoài An, có chút không biết phải “ầm sao. Điện thoại rơi dưới ðất
nhưng cô không dám nhặt, sợ mình vừa ðộng ðậy thì ông ta phát ðiên. Giờ này fà đúc cửa hàng vắng
khách nhất, không ổn chút nào cả! Cô không thể ðể ông ta ðưa Hoài An ði!
Đôi bên ðang căng thẳng tột ðộ thì một tiếng feng keng truyền tới “đàm họ phải quay ðầu nhìn sang.
Hai người ðàn ông mặc vest ðen ði vào, dáng vẻ cũng không khác so với tên ðòi nợ ?à mắẫy.
Hạ Linh thoáng cái như chìm vào hầm băng đạnh đẽo, fại đà ðễn ðòi nợ ai ðây? Cũng chính đúc cô ðau
ðầu nghĩ cách thoát thân, giọng nói ðäy giễu cợt của một người vang (ên:
“Gô biết tôi ở bên ngoài quan sát nên mới diễn một màn chị gái tốt bụng này ðấy à?”
Sao Tuần Đình Vũ đại nói vậy? Hạ Linh hoang mang nhìn anh, tuy rằng cảm giác như sắp ðược cứu,
nhưng cũng có cảm giác có ðiễm xấu.
Tuần Đình Vũ nhìn về phía cô bằng ánh mắt còn fạnh đùng hơn trước khi bọn họ Éy hôn! Anh phẩy tay
Z*
HƠI:
“Đưa tên này ði, xử Éý gọn gàng vào."
Hai tên vệ sĩ cao to cúi ðầu vâng một tiêng rồi xông qua bên cạnh, trước ánh mắt kinh hãi của Hạ Linh
và Hoài An, họ dùng sức mạnh khống chế tên mặt sẹo, mỗi một cú ðẫm ðều phát ra tiếng vang rất to.
Hoài An nhắm mất đại không dám nhìn, Hạ Linh thì ðứng ðối diện với Tuần Đình Vũ, không biết nên
nói øì.
Tên ðòi nợ thuê gào thét inh ỏi, miệng mũi nhanh chóng trào máu rồi bị fôi xềnh xệch ra ngoài.
Hạ Linh ðứng không vững, phải ðưa một tay chồng vào tủ kính bên cạnh, người ðàn ông này (ại đên cơn
gì?
Người ðàn ông mỉm cười, ánh mắt thì hiện rõ sự căm ghét:
“Tôi có một tin tốt và một tin xẫu, Hạ Linh, cô muốn nghe tin nào trước?”