Cạch!
Không còn kịp rồi, Xà Thiên Âm nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong đêm đông rét lạnh, Ôn Uyển khẩn trương nắm làn váy, không nhịn được khẽ run, chẳng qua là cô biết rõ, nguyên nhân cô run lên không phải vì lạnh mà là do sự tồn tại của Quyền Thiên Trạm.
Anh ở phía sau cô, ôm lấy cô thật chặt, hơi thở nóng bỏng của anh lan tỏa toàn thân cô.
“Chúng ta nói chuyện một chút.” Giọng nói trầm thấp gần như là dán vào tai cô.
Anh không đợi cô kịp phản ứng đã nhấc hành lý lên, một tay bá đạo ôm lấy cô rời khỏi nơi lánh nạn một tuần nay.
***
Cuối cùng, cô bị mang về nhà anh.
Đó là một biệt thự cao cấp theo lối kiến trúc Nhật, vườn hoa rộng lớn, nhà để xe to lớn.
Khi cô đi tới cửa thì đúng lúc gặp xe bảo vệ chạy ngang qua, xem ra ở đây rất an toàn.
“Từ hôm nay trở đi, em sẽ ở đây.”
Quyền Thiên Trạm vừa đóng cửa lại liền dắt tay nhỏ bé của cô đi về phía cầu thang.
“Cái gì?” Ôn Uyển cho là mình nghe lầm, không khỏi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía anh.
Anh làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục nói: “Anh giúp em mang một số thứ tới đây.”
“Cái gì?” Cô trợn tròn mắt dừng chân, không chịu đi về phía trước.
Anh mang thứ gì tới đây? Từ nơi nào? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là từ nhà cô đang thuê?
Quyền Thiên Trạm cũng dừng bước lại, anh nắm chặc tay cô, trong mắt tràn ngập sự kiên quyết.
“Trước khi bắt được Quách Tuyển, em sẽ ở đây.”
Ông trời ơi, cô không nghe lầm chứ, anh thật sự muốn cô ở đây sao.
“Chờ một chút, em không hiểu...” Cô day day đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại: “Anh không phải nói có chuyện cần nói sao?”
“Chúng ta đã nói xong rồi.” Quyền Thiên Trạm đứng đắn nói.
“Cái gì?” Cô kinh ngạc, từ lúc bước vào căn nhà này, có biết bao câu hỏi dồn dập chạy tới cô: “Lúc nào chứ?”
“Mới vừa.” Anh nói.
“Mới vừa?” Cô mờ mịt nhìn anh: “Nhưng mà vừa rồi anh không có nói gì hết, chỉ nói muốn em ở đây, còn có… đồ…”
“Cho nên chúng ta nói xong rồi.”
“Cái gì?”
Nói? Anh nói chuyện anh đã làm ư?
Đây rõ ràng là cưỡng chế!
“Anh dẫn em đi xem phòng.” Quyền Thiên Trạm bình thản nhấc hành lý lên đi về phía trước.
Hành lý màu xanh da trời trong tay anh giống như món đồ chơi. Khi hắn bước lên cầu thang cũng không hề có tiếng động, mà Ôn Uyển vẫn ngây người nhìn căn phòng trước mặt.
Trong phòng, mỗi bộ vật dụng đều giống y chang căn nhà cũ của cô, từ giấy dán tường đến căn mềm…
Giống nhau như đúc?
Cô vọt tới rèm cửa sổ, đây chính là tấm rèm cô đã tự làm bằng tay mà.
Cô nhanh chóng xoay người, không dám tin nhìn về phía Quyền Thiên Trạm.
“Đây là của em!” Cô nắm rèm cửa sổ, không nghĩ tới ngay tới thứ này anh cũng mang đến.
“Có đồ vật quen thuộc thì em sẽ nhanh chóng quen với nơi này.” Anh nói như chuyện đương nhiên đồng thời cất hành lý của cô sang một bên.
Nhìn anh không có nửa điểm áy náy, cô không khỏi tức giận.
Cái gì gọi là quen thuộc chứ? Cô chưa đồng ý ở đây. Còn nữa, tại sao anh lại có thể tự tiện đụng vào đồ của cô chứ…
Giống như nghĩ đến thứ gì, cô chạy về phía anh.
“Làm sao anh có thể vào nhà em?” Cô tức giận chất vấn, cho tới bây giờ, cô mới phát hiện ra vấn đề này. Cô nhớ mình có khóa cửa nhà khi ra ngoài.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng tức giận của cô, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.
“Lần trước em chạy trốn có để lại một cái chìa khóa.” Anh thấp giọng nói, nhìn chăm chú ánh mắt của cô: “Anh vẫn luôn mang cái chìa khóa kia theo bên người.”
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra.
Không sai, ngày đó, cô có để lại một cái chìa khóa nhưng đó là để cho an toàn, không hề có dụng ý khác, làm sao anh có thể…
Mặt cô đỏ lên, cô xấu hổ vươn tay nhỏ bé: “Trả chìa khóa kia cho em!”
Quyền Thiên Trạm mắt điếc tai ngơ, không thèm nhìn cánh tay đang vươn ra.
“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh ở phòng kế bên, có vấn đề gì thì gọi anh.” Sau đó anh dặn phòng bếp làm thức ăn rồi xoay người ra khỏi phòng.
“Em không muốn ở nơi này!” Cô lập tức đuổi theo.
Cô chuẩn bị chạy trốn lại bị mang đến đây, sau đó đột nhiên bị “Giam cầm” ở chỗ này, cô bị chọc tức chứ làm gì có tâm trạng nghỉ ngơi.
“Không được.” Quyền Thiên Trạm không dừng bước.
Cô tức giận đến giậm chân: “Anh không thể bắt ép em!”
“Anh không có.”
“Anh, anh còn nói láo!” Cô biết anh trầm mặc ít nói, cũng biết anh đối với đối thủ rất mạnh mẽ nhưng cô chưa bao giờ biết, anh lại không nói đạo lý như vậy.
Rõ ràng là anh đã quyết định từ lâu, rõ ràng anh chưa hề hỏi qua ý kiến của cô, anh… thậm chí còn không trả lại chìa khóa nhà cho cô.
Chân Ôn Uyển tức giận, giận đến mức chạy đến trước mặt anh, bắt ép anh trả lại chìa khóa nhưng cô lại không chú ý đến việc anh đã sớm dừng chân. Thế là cô đụng vào tấm lưng cứng rắn của anh. May nhờ Quyền Thiên Trạm phản ứng nhanh kịp thời xoay người ôm cô lại.
Lập tức, cô nằm gọn trong lòng anh, hơi thở tràn đầy nam tính bao quanh cô, nhanh chóng làm mặt cô đỏ lên.
“Thật xin lỗi, em không cố ý!”
Cô nhanh chóng đứng ngay ngắn lui về phía sau nhưng anh lại không chịu buông tay. Cô ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn thấy trong mắt anh tràn ngập sự yêu thương.
Mặc dù anh ôm cô rất chặc nhưng không hề làm đau cô. Bất luận là ánh mắt hay động tác của anh đều rất dịu dàng.
“Anh không ép em, anh chỉ lo em bị hắn quấy rối.” Anh nhìn thẳng mắt của cô, nhàn nhạt giải thích: “Anh chỉ muốn bảo vệ cô.” Câu nói sau cùng, anh nói rất thận trọng, giống như điều quan trọng nhất.
Lòng Ôn Uyển rung động nhưng lại không có cách dời tầm mắt đi.
“Nhưng là... nhưng là...” Cô cắn cắn môi: “Nhưng mà việc em ở đây, căn bản là hai chuyện khác nhau…” Cô còn muốn phản bác, khí thế cũng đã tăng hơn phân nửa.
“Em ở đây sẽ an toàn hơn.”
“Ở chỗ khác cũng không nguy hiểm.” Cô đỏ mặt, không được tự nhiên muốn tránh thoát ngực của anh, hoàn toàn không có chú ý tới eo nhỏ uốn éo đã châm ngòi lửa.
Thân hình cao lớn phút chốc cứng ngắc, con mắt của Quyền Thiên Trạm đen lại, khàn khàn nói: “Mỗi ngày anh sẽ đưa đón em đi làm.”
“Em có thể tự đi.” Ôn Uyển hồn nhiên không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Không an toàn.” Anh thu hẹp cánh tay.
“Em sẽ tự bảo vệ mình...”
“Em mệt không?” Anh đột nhiên hỏi.
Cô nháy mắt mấy cái: “... Không mệt.” Cô nghĩ là anh muốn kéo sang cái khác nên nhăn mặt vội vàng kéo đề tài lại: “Tóm lại, em không muốn ở nơi này, em không muốn gây phiền toái cho anh, cũng không muốn thiếu tình nghĩa của anh, chúng ta chẳng qua chỉ là bạn bè, không thể...”
“Bạn bè?”
Quyền Thiên Trạm nhăn mày, bất luận là giọng nói hay vẻ mặt, tất cả đều thay đổi trong nháy mắt.
“Á!” Ôn uyển lập tức giật mình, cô biết mình nói sai, cô hối hận muốn che miệng lại nhưng Quyền Thiên Trạm lại trừng phạt cô nhanh hơn.
Anh hung hăng hôn lên nàng!
Đôi môi nóng bỏng càn rỡ liếm mút môi côi, anh cắn môi cô bừa bãi càn quét vào bên trong làm cô không nhịn được rên rỉ.
Không còn kịp rồi, Xà Thiên Âm nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong đêm đông rét lạnh, Ôn Uyển khẩn trương nắm làn váy, không nhịn được khẽ run, chẳng qua là cô biết rõ, nguyên nhân cô run lên không phải vì lạnh mà là do sự tồn tại của Quyền Thiên Trạm.
Anh ở phía sau cô, ôm lấy cô thật chặt, hơi thở nóng bỏng của anh lan tỏa toàn thân cô.
“Chúng ta nói chuyện một chút.” Giọng nói trầm thấp gần như là dán vào tai cô.
Anh không đợi cô kịp phản ứng đã nhấc hành lý lên, một tay bá đạo ôm lấy cô rời khỏi nơi lánh nạn một tuần nay.
***
Cuối cùng, cô bị mang về nhà anh.
Đó là một biệt thự cao cấp theo lối kiến trúc Nhật, vườn hoa rộng lớn, nhà để xe to lớn.
Khi cô đi tới cửa thì đúng lúc gặp xe bảo vệ chạy ngang qua, xem ra ở đây rất an toàn.
“Từ hôm nay trở đi, em sẽ ở đây.”
Quyền Thiên Trạm vừa đóng cửa lại liền dắt tay nhỏ bé của cô đi về phía cầu thang.
“Cái gì?” Ôn Uyển cho là mình nghe lầm, không khỏi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía anh.
Anh làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục nói: “Anh giúp em mang một số thứ tới đây.”
“Cái gì?” Cô trợn tròn mắt dừng chân, không chịu đi về phía trước.
Anh mang thứ gì tới đây? Từ nơi nào? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là từ nhà cô đang thuê?
Quyền Thiên Trạm cũng dừng bước lại, anh nắm chặc tay cô, trong mắt tràn ngập sự kiên quyết.
“Trước khi bắt được Quách Tuyển, em sẽ ở đây.”
Ông trời ơi, cô không nghe lầm chứ, anh thật sự muốn cô ở đây sao.
“Chờ một chút, em không hiểu...” Cô day day đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại: “Anh không phải nói có chuyện cần nói sao?”
“Chúng ta đã nói xong rồi.” Quyền Thiên Trạm đứng đắn nói.
“Cái gì?” Cô kinh ngạc, từ lúc bước vào căn nhà này, có biết bao câu hỏi dồn dập chạy tới cô: “Lúc nào chứ?”
“Mới vừa.” Anh nói.
“Mới vừa?” Cô mờ mịt nhìn anh: “Nhưng mà vừa rồi anh không có nói gì hết, chỉ nói muốn em ở đây, còn có… đồ…”
“Cho nên chúng ta nói xong rồi.”
“Cái gì?”
Nói? Anh nói chuyện anh đã làm ư?
Đây rõ ràng là cưỡng chế!
“Anh dẫn em đi xem phòng.” Quyền Thiên Trạm bình thản nhấc hành lý lên đi về phía trước.
Hành lý màu xanh da trời trong tay anh giống như món đồ chơi. Khi hắn bước lên cầu thang cũng không hề có tiếng động, mà Ôn Uyển vẫn ngây người nhìn căn phòng trước mặt.
Trong phòng, mỗi bộ vật dụng đều giống y chang căn nhà cũ của cô, từ giấy dán tường đến căn mềm…
Giống nhau như đúc?
Cô vọt tới rèm cửa sổ, đây chính là tấm rèm cô đã tự làm bằng tay mà.
Cô nhanh chóng xoay người, không dám tin nhìn về phía Quyền Thiên Trạm.
“Đây là của em!” Cô nắm rèm cửa sổ, không nghĩ tới ngay tới thứ này anh cũng mang đến.
“Có đồ vật quen thuộc thì em sẽ nhanh chóng quen với nơi này.” Anh nói như chuyện đương nhiên đồng thời cất hành lý của cô sang một bên.
Nhìn anh không có nửa điểm áy náy, cô không khỏi tức giận.
Cái gì gọi là quen thuộc chứ? Cô chưa đồng ý ở đây. Còn nữa, tại sao anh lại có thể tự tiện đụng vào đồ của cô chứ…
Giống như nghĩ đến thứ gì, cô chạy về phía anh.
“Làm sao anh có thể vào nhà em?” Cô tức giận chất vấn, cho tới bây giờ, cô mới phát hiện ra vấn đề này. Cô nhớ mình có khóa cửa nhà khi ra ngoài.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng tức giận của cô, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.
“Lần trước em chạy trốn có để lại một cái chìa khóa.” Anh thấp giọng nói, nhìn chăm chú ánh mắt của cô: “Anh vẫn luôn mang cái chìa khóa kia theo bên người.”
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra.
Không sai, ngày đó, cô có để lại một cái chìa khóa nhưng đó là để cho an toàn, không hề có dụng ý khác, làm sao anh có thể…
Mặt cô đỏ lên, cô xấu hổ vươn tay nhỏ bé: “Trả chìa khóa kia cho em!”
Quyền Thiên Trạm mắt điếc tai ngơ, không thèm nhìn cánh tay đang vươn ra.
“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh ở phòng kế bên, có vấn đề gì thì gọi anh.” Sau đó anh dặn phòng bếp làm thức ăn rồi xoay người ra khỏi phòng.
“Em không muốn ở nơi này!” Cô lập tức đuổi theo.
Cô chuẩn bị chạy trốn lại bị mang đến đây, sau đó đột nhiên bị “Giam cầm” ở chỗ này, cô bị chọc tức chứ làm gì có tâm trạng nghỉ ngơi.
“Không được.” Quyền Thiên Trạm không dừng bước.
Cô tức giận đến giậm chân: “Anh không thể bắt ép em!”
“Anh không có.”
“Anh, anh còn nói láo!” Cô biết anh trầm mặc ít nói, cũng biết anh đối với đối thủ rất mạnh mẽ nhưng cô chưa bao giờ biết, anh lại không nói đạo lý như vậy.
Rõ ràng là anh đã quyết định từ lâu, rõ ràng anh chưa hề hỏi qua ý kiến của cô, anh… thậm chí còn không trả lại chìa khóa nhà cho cô.
Chân Ôn Uyển tức giận, giận đến mức chạy đến trước mặt anh, bắt ép anh trả lại chìa khóa nhưng cô lại không chú ý đến việc anh đã sớm dừng chân. Thế là cô đụng vào tấm lưng cứng rắn của anh. May nhờ Quyền Thiên Trạm phản ứng nhanh kịp thời xoay người ôm cô lại.
Lập tức, cô nằm gọn trong lòng anh, hơi thở tràn đầy nam tính bao quanh cô, nhanh chóng làm mặt cô đỏ lên.
“Thật xin lỗi, em không cố ý!”
Cô nhanh chóng đứng ngay ngắn lui về phía sau nhưng anh lại không chịu buông tay. Cô ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn thấy trong mắt anh tràn ngập sự yêu thương.
Mặc dù anh ôm cô rất chặc nhưng không hề làm đau cô. Bất luận là ánh mắt hay động tác của anh đều rất dịu dàng.
“Anh không ép em, anh chỉ lo em bị hắn quấy rối.” Anh nhìn thẳng mắt của cô, nhàn nhạt giải thích: “Anh chỉ muốn bảo vệ cô.” Câu nói sau cùng, anh nói rất thận trọng, giống như điều quan trọng nhất.
Lòng Ôn Uyển rung động nhưng lại không có cách dời tầm mắt đi.
“Nhưng là... nhưng là...” Cô cắn cắn môi: “Nhưng mà việc em ở đây, căn bản là hai chuyện khác nhau…” Cô còn muốn phản bác, khí thế cũng đã tăng hơn phân nửa.
“Em ở đây sẽ an toàn hơn.”
“Ở chỗ khác cũng không nguy hiểm.” Cô đỏ mặt, không được tự nhiên muốn tránh thoát ngực của anh, hoàn toàn không có chú ý tới eo nhỏ uốn éo đã châm ngòi lửa.
Thân hình cao lớn phút chốc cứng ngắc, con mắt của Quyền Thiên Trạm đen lại, khàn khàn nói: “Mỗi ngày anh sẽ đưa đón em đi làm.”
“Em có thể tự đi.” Ôn Uyển hồn nhiên không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Không an toàn.” Anh thu hẹp cánh tay.
“Em sẽ tự bảo vệ mình...”
“Em mệt không?” Anh đột nhiên hỏi.
Cô nháy mắt mấy cái: “... Không mệt.” Cô nghĩ là anh muốn kéo sang cái khác nên nhăn mặt vội vàng kéo đề tài lại: “Tóm lại, em không muốn ở nơi này, em không muốn gây phiền toái cho anh, cũng không muốn thiếu tình nghĩa của anh, chúng ta chẳng qua chỉ là bạn bè, không thể...”
“Bạn bè?”
Quyền Thiên Trạm nhăn mày, bất luận là giọng nói hay vẻ mặt, tất cả đều thay đổi trong nháy mắt.
“Á!” Ôn uyển lập tức giật mình, cô biết mình nói sai, cô hối hận muốn che miệng lại nhưng Quyền Thiên Trạm lại trừng phạt cô nhanh hơn.
Anh hung hăng hôn lên nàng!
Đôi môi nóng bỏng càn rỡ liếm mút môi côi, anh cắn môi cô bừa bãi càn quét vào bên trong làm cô không nhịn được rên rỉ.
Danh sách chương