Bóng đêm dần buông, vương thành cũng lặng xuống theo.

Sau khi Mạnh Bà và Ảnh Bà phục sinh những đạo sĩ Huyền Ninh Tông, nhiệm vụ đã hoàn thành, lẽ ra nên lập tức quay về U Minh Giới. Nhưng Ảnh Bà đã lấy lý do muốn trực tiếp nói lời từ biệt với tiểu hồ ly, thuyết phục Mạnh Bà ở lại thêm một đêm.

Ánh trăng dịu dàng như nước, sao trời rực rỡ vạn dặm. Nơi này so với U Minh Giới mà nói, có quá nhiều hương vị cuộc sống.

Mạnh Bà đã lâu không tựa vào lan can ngắm nhìn ngọn đèn nhà nhà sáng rực như vậy, đã quen với cái lạnh của phủ U Minh, cảnh vật trước mắt đối với nàng thì thật hiếm có và quý giá.

“Uống một chén nhé?” Ngón tay Ảnh Bà câu lấy một bình rượu ngon, rót đầy chén rượu đưa cho Mạnh Bà.

Mạnh Bà mỉm cười nhìn nàng ấy: “Thì ra, đây mới là lý do thật sự.”

“Ở lại thêm một đêm, đề phòng bất trắc, đó cũng là lý do.” Ảnh Bà cũng cười.

Mạnh Bà nhận lấy chén rượu, uống một ngụm liền nhíu mày: “Rượu mạnh quá.”

“Mạnh lắm sao?” Ánh mắt Ảnh Bà sáng rực, đột nhiên tiến lại gần Mạnh Bà, suýt chút nữa chạm vào mũi nàng.

Mạnh Bà theo phản xạ định đẩy nàng ấy ra, nhưng lại sợ kéo thiên lôi đến, chỉ có thể dùng linh quang ngăn trước ngực Ảnh Bà, cảnh cáo: “Không sợ thiên lôi à?”

“Sợ.” Ảnh Bà cắn lấy mép chén rượu, uống thêm một ngụm, “Nhưng rượu làm người ta can đảm, dù sao ta sống mãi không chết, bị đánh một chút, đổi lấy một lần, cũng coi như lời.”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Ảnh Bà hôn lên môi Mạnh Bà.

Chén rượu cùng bình rượu rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh.

Nước rượu chảy ra, hương rượu nồng nặc, cả hai không hẹn mà cùng có một chút say.

Rầm rầm!

Quả nhiên thiên lôi đánh xuống đúng như dự đoán, nhưng nhờ có Cửu Chuyển Kim Liên bảo vệ, nó đập xuống lớp linh quang, ánh sáng lấp lánh bắn ra như ai đó thả pháo hoa lên bầu trời, lộng lẫy vô cùng.

Không bị sét đánh trúng, cả hai chỉ chậm lại một hơi, rồi lại như chết đi sống lại mà tiếp tục hôn nhau.

Lấy việc công làm việc tư cũng được, cứ như vậy mà chết đi cũng được, vốn là những người yêu nhau, tại sao cứ phải giữ gìn những quy tắc của Thiên Giới? Nay được Cửu Chuyển Kim Liên bảo vệ, thiên lôi không thể phá hủy, các nàng làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm!

Thiên lôi đánh liên tiếp không ngừng nghỉ, đánh cho toàn bộ lớp linh quang vang lên ầm ầm. Tia lửa bắn ra khắp nơi, như pháo hoa nở rộ, bên này vừa tắt thì bên kia lại nở, thật sự náo nhiệt.

Âm thanh sấm chớp khiến yêu dân trong thành chú ý, họ nhao nhao thò đầu ra ngoài, tụ tập quan sát những sắc màu rực rỡ trên bầu trời.

Tiểu hồ ly đang ở cùng Trương Diệu Vi cũng nghe thấy, kinh hồn táng đảm. Lúc này, hàng vạn thiên lôi ầm ầm như vậy, chẳng lẽ có vật tế khác khởi động Thần Đỉnh? Nàng hoảng hốt đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía bầu trời.

“Có phải là Cửu Tiêu Kim Lôi không?” Trương Diệu Vi bò lên vai nàng, cũng nhìn về phía nơi phát ra sấm chớp.

Tiểu hồ ly lắc đầu, lần trước nàng độ kiếp cũng đã gặp thiên lôi, lẽ ra Cửu Tiêu Kim Lôi phải có bộ dạng khác, làm sao lại bình thường như vậy.

“Ta cũng không biết.”

Trương Diệu Vi áp sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ có phải hay không, ít nhất vương thành có Kim Liên ở đó, không cần lo lắng về sấm chớp.”

Kim Trản Nhi nhẹ nhàng thở dài, như có điều suy nghĩ.

Trương Diệu Vi đoán được tiểu hồ ly đang nghĩ gì, đuôi rắn quấn quanh eo nàng, dịu dàng nói: “Có ta ở đây.”

Xoang mũi của Kim Trản Nhi có chút chua xót, nàng gục đầu xuống: “Chỉ là ta tham lam, không phải sợ chết.”

“Ta cũng tham lam, cho nên hy vọng kiếp sau, vẫn có thể gặp lại nàng.” Trương Diệu Vi tiếp tục an ủi nàng, “Có lẽ, chúng ta có thể ở đầu cầu Nại Hà cầu xin Mạnh Bà, để nàng ấy cho chúng ta uống canh pha thêm chút nước.”

Kim Trản Nhi không nhịn được cười thành tiếng: “Nếu vậy, chúng ta vẫn có thể nhớ rõ lẫn nhau.”

“Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu nàng ấy không đồng ý, ta sẽ quấn lấy chân nàng ấy, cầu xin đến khi nàng ấy đồng ý mới thôi.” Trương Diệu Vi cũng cười theo.

Kim Trản Nhi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mãng xà đen, bật cười: “Từ khi nào nàng cũng trở nên không màng lý lẽ như vậy rồi?”

“Đó là gần hồ ly thì phải ranh mãnh theo.” Trương Diệu Vi có phần kiêu ngạo, bỗng cảm thấy eo mình bị ngứa, không khỏi có chút xấu hổ: “Đừng cào! Ngứa!”

Kim Trản Nhi mất mát nói: “Chỉ tiếc…... Đời này không có cơ hội kết hôn với nàng.” Ngày mai khi Trương Diệu Vi hồi phục hình người, nàng sẽ bàn bạc với gia gia về việc hiến tế Thần Đỉnh, trước mắt có kẻ địch mạnh, chắc chắn không thể tổ chức đại hôn.

“Nàng muốn không?” Trương Diệu Vi hỏi nàng.

Kim Trản Nhi gật đầu: “Muốn, nằm mơ cũng muốn.”

Trương Diệu Vi lùi lại một chút, linh quang nơi mi tâm lóe lên: “Nàng giúp ta xuất hồn.” Hiện tại linh tức của nàng hao tổn quá nhiều, không thể tự xuất hồn như đại hồ ly.

Kim Trản Nhi lắc đầu: “Không được! Nguy hiểm!”

“Chỉ hai canh giờ, không sao đâu.” Trương Diệu Vi ngượng ngùng nói, “Ta cũng không muốn để lại tiếc nuối đến kiếp sau.” Dừng lại một chút, nàng nhìn nàng ấy với ánh mắt chân thành: “Lần này, không phải trong mơ, cũng không phải ở U Minh Giới, mà là ở đây, kết tóc thành đôi, được không?”

Lời nói của nàng đầy nhiệt huyết và chân thành, nóng bỏng nhưng cũng tha thiết.

Kim Trản Nhi không còn do dự nữa, chủ động chạm vào trán nàng, vận linh tức, giúp nàng xuất hồn.

Khi thân thể mãng xà đen vô lực gục xuống trên vai Kim Trản Nhi, nguyên thần hình người từ thân thể con rắn chậm rãi bước ra, đưa mắt nhìn nhau đầy tình ý, cả hai đều mỉm cười.

Chát!

Kim Trản Nhi búng tay, lập tức biến toàn bộ tẩm điện của yêu quân thành hỉ phòng rực rỡ nến đỏ.

Dưới ánh đỏ rực của chữ hỷ, tuy hai người không mặc hỷ phục, nhưng ánh mắt tràn ngập niềm vui, hôm nay chính là ngày lành tháng tốt của các nàng.

Kim Trản Nhi nhẹ nhàng đặt thân thể mãng xà đen lên giường, quay lại đưa tay phải cho Trương Diệu Vi: “Nắm chặt.”

Trương Diệu Vi vừa mới đặt tay lên tay nàng, đã bị Kim Trản Nhi kéo vào lòng, ôm nàng cùng nhau ngồi bên chiếc gương đồng.

Trong gương đồng, phản chiếu gương mặt tươi cười của hai cô nương độ tuổi thanh xuân.

Tiểu hồ ly nắm lấy một lọn tóc đen, dùng kéo cắt xuống, rồi đưa kéo cho Trương Diệu Vi: “Này.”

Trương Diệu Vi tiếp nhận kéo, cũng cắt xuống một lọn. Sau đó, nàng dùng hai lọn tóc quấn lại thành một sợi dây bình an, dùng tơ hồng buộc lại, thành kính đặt trước gương đồng, nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi, ta là thê tử của A Giáng.”

“Ta cũng là thê tử của Hoài Từ.” Kim Trản Nhi không thể kiềm chế xúc động, cúi đầu nắm chặt tay Trương Diệu Vi, nắm thật chặt: “Đời đời kiếp kiếp, bất kể nàng ở đâu, ta cũng sẽ tìm được nàng.”

Trương Diệu Vi chạm trán lên trán nàng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã hứa, nàng tìm ta, ta sẽ đợi nàng, ta tìm nàng, nàng sẽ đợi ta, như vậy chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhau.”

“Được.” Giọng Kim Trản Nhi nghẹn ngào, tình niệm đã động.

“Vậy...…” Trong giọng nói của Trương Diệu Vi có chút ngượng ngùng, nàng hơi cúi đầu, nhìn Kim Trản Nhi buông tay nàng, ngón tay nàng ấy khẽ vuốt ve dây thắt lưng của nàng, nhẹ nhàng kéo.

Thanh âm của Kim Trản Nhi trở nên nóng bỏng: “Chỉ có hai canh giờ…... đừng phụ đêm đẹp.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng chạm môi lên môi Trương Diệu Vi. Chưa kịp rút lui, Trương Diệu Vi đã nhanh chóng đuổi theo, quấn lấy thân thể tiểu hồ ly, đè nàng lên bàn trang điểm, nghiền nát hơi thở lẫn nhau giữa hai đôi môi.

Khi lưng Kim Trản Nhi dựa vào gương đồng, cái lạnh của gương đồng khiến nàng run lên, nàng ý loạn tình mê ôm lấy cổ Trương Diệu Vi, thở dốc: “Không đúng...…”

“Không đúng chỗ nào?” Trương Diệu Vi không chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập dục vọng.

Tiểu hồ ly hơi ngẩng đầu, vừa khiêu khích, vừa quyến rũ: “Rõ ràng ta mới là yêu quân...…”

“Vậy thì...…” Trương Diệu Vi nghiêng người đến gần, khẽ hôn lên môi nàng.

“Đáng ra phải là ta trước…... ừm!” Tiểu hồ ly còn chưa kịp nói hết, đã bị Trương Diệu Vi đè lên gương đồng, nụ hôn sâu đến mức gần như nghẹt thở.

“Được.”

Trương Diệu Vi khó khăn mới thốt ra được một tiếng, chỉ ngắn gọn đáp lại, rồi đưa môi hôn từng chút từng chút đi xuống.

“Hoài Từ! Nàng...… vô lại!”

“Mới vừa rồi ta đã nhắc nhở nàng, gần hồ ly phải ranh mãnh.”

“Ta rõ ràng đã nói, ta trước!”

“Được, nàng trước...…”

“Này!”

Tiểu hồ ly muốn kháng nghị, nhưng không thể kháng cự được chiếc lưỡi của xà yêu, cuối cùng chỉ có thể hung hăng cào cào nàng ấy vài cái, mới có thể giảm bớt ngọn lửa đang bừng bừng trong lòng.

Ngoài điện, Doanh Ngọc Hoa bế đại hồ ly quay lưng đi, ánh mắt có chút đắc ý.

“Chúng ta vẫn nên chờ ngày mai rồi đến.”

“Thật là không biết cố gắng!” Kim Cửu Nương không cam lòng cắn răng, “Đợi ta biến lại thành người, xem ta dạy dỗ nó như thế nào!”

“Còn dạy dỗ? Tay của con bé chẳng phải do nàng cắn bị thương sao?” Doanh Ngọc Hoa lạnh lùng hỏi, giọng điệu đầy châm biếm.

Kim Cửu Nương ngẩn người: “Ta nào biết các nàng lại không biết xấu hổ như vậy!”

“Cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, nàng cũng chẳng biết xấu hổ, còn trông mong những đứa nhỏ này biết xấu hổ sao?” Doanh Ngọc Hoa tiếp tục trêu chọc.

Kim Cửu Nương lần đầu tiên không nói nên lời trước mặt Doanh Ngọc Hoa.

Rầm rầm!

Một tia chớp lại đánh xuống, làm cho bầu trời đêm sáng rực như ban ngày.

Doanh Ngọc Hoa nhíu mày nhìn bầu trời, u ám nói: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy, thiên lôi đã đánh một hồi lâu rồi.” Nói xong, nàng nhìn xuống đại hồ ly trên tay, “Có phải nàng đang độ kiếp không?” Tính toán tuổi của Kim Cửu Nương, dường như cũng đến lúc phải độ kiếp.

Kim Cửu Nương cũng không hiểu tại sao lại có thiên lôi đột ngột như vậy, nhưng khi Doanh Ngọc Hoa nhắc nhở, nàng không nhịn được mà cười lớn: “Vậy thì vừa lúc, có Cửu Chuyển Kim Liên bảo vệ, ta chẳng phải đã nhặt được món hời rồi sao.”

“Còn cười được.” Doanh Ngọc Hoa chợt nghĩ đến một chuyện, nét cười trên mặt bỗng chốc tắt ngúm, “Nàng là a nương, trong đầu chỉ nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn, có nghĩ đến tương lai của các nàng sẽ thế nào không?”

Kim Cửu Nương chợt ngẩn người, cũng không cười nổi nữa. Dù cho nàng tan xương nát thịt, nhưng vẫn còn lại linh thức, nàng đã ở trong Hàn Băng Cốc ba trăm năm, nàng nhớ rõ những gì mọi người đã nói trong Hàn Băng Cốc, những gì xảy ra ở Âm Minh Giới, nàng đều biết rõ, chỉ là không thể đáp lại mà thôi.

Sau một hồi trầm mặc, Kim Cửu Nương và Doanh Ngọc Hoa cùng nghĩ đến một người.

“Chúng ta nên đi gặp ông ấy.”

“Ta cũng không tin, ông ấy có thể thờ ơ nhìn Trản Nhi hy sinh.”

Khi hai người tìm đến lão cây tinh, lúc này ông đã uống không ít rượu, đang dựa vào lan can, thưởng thức ánh sáng chớp lóe trên nền trời. Nghe thấy tiếng bước chân của Doanh Ngọc Hoa, thụ tinh gia gia vừa rót rượu vừa quay lại nhìn hai người, dường như đã biết hai người sẽ đến.

“Đợi các ngươi nửa ngày rồi, nếu như đã nói chuyện riêng xong, thì cùng lão phu nói chuyện công đi.” Nói xong, thụ tinh gia gia ngồi ngay ngắn lại, ra hiệu cho Doanh Ngọc Hoa và Kim Cửu Nương ngồi xuống bàn để bàn bạc.

Doanh Ngọc Hoa ngồi xuống, Kim Cửu Nương cũng không còn nằm trong lòng nàng nữa, mà nhảy lên bàn rượu, ngồi thẳng, khí thế của một vị Vương chợt hiện ra.

“Yên tâm, hai đứa nhỏ sẽ không chết đâu.” Thụ tinh gia gia trực tiếp nói thẳng vào điểm mà hai người lo lắng nhất, “Bởi vì Thần Đỉnh chính là một cái bẫy, căn bản không có chuyện vật tế nào cả.”

_____

Chú giải

Thượng bất chính hạ tắc loạn: cấp trên không nghiêm chỉnh, cấp dưới sẽ loạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện