Chú Sum Suê được thi triển, từ sâu trong khe vực phát ra âm thanh của vô số hạt giống nứt vỏ nảy mầm.
Ma vốn là thứ sinh ra để bám theo tà, nơi nào có nguồn tà khí, nơi đó sẽ có ma khí tụ tập. Vì vậy, Thiên Đế căn bản không cần phải khởi động bất kỳ pháp thuật triệu hồn nào để thu thập tàn phách của Hình Thiên. Cây nhiều cành cùng chung một cội, nước trăm khe đều chảy từ nguồn, qua mấy năm, chính khí đã sớm theo dòng nước lan tỏa khắp thiên hạ.
Trận chiến này kết thúc, nhất lao vĩnh dật.
Ma khí trong trận đã biến mất hơn phân nửa, Hình Thiên liều mạng kháng cự, như một con thú hoang bị nhốt trong lồng, hung ác dị thường, nhưng cũng là cùng đường bí lối.
“Thiên lão tặc! Ta sẽ trở lại! Ta nhất định sẽ trở lại!”
Hình Thiên lại dùng chiêu cũ, vọng tưởng xé tan hồn phách một lần nữa, hóa thành cát bụi để tránh khỏi kiếp nạn. Nhưng lần này có pháp trận bảo vệ, không chỉ là cát bụi, mà ngay cả quang ảnh cũng không thể thoát ra ngoài.
Bắc Minh Ma Giao đã dồn toàn bộ sức lực để va chạm, cuối cùng cũng tạo ra một vết nứt nhỏ trên bức tường pháp trận. Nó chưa kịp va chạm lần nữa, vết nứt đã tự động phục hồi. Bắc Minh Ma Giao kêu lên đầy thương tâm, vô lực ngã gục trong khe núi, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân Hình Thiên đang dần tan biến trên bầu trời, như thể đang nói lời tạm biệt cuối cùng.
Những chồi non chui ra từ khe vực, tràn đầy sức sống. Vùng đất khô cằn trước đây bỗng chốc trở nên xanh tươi, thậm chí thân thể của Bắc Minh Ma Giao cũng trở thành thổ nhưỡng, từ trong cơ thể nó mọc lên vô số chồi non. Bắc Minh Ma Giao chỉ kịp vùng vẫy vài cái, rồi ngã xuống tắt thở, ma khí trong xương cốt cũng theo sự gia tăng của chú Sum Suê mà tan thành mây khói.
“Thiên...... lão...… tặc……”
Hình Thiên đã không còn nguyên hình, phát ra tiếng gầm cuối cùng trước khi hóa thành cát bụi, rốt cuộc bụi trần cũng lắng xuống.
Giống như chưa từng tồn tại trên thế gian này.
“Gia gia...…” Đôi mắt Kim Trản Nhi đẫm lệ, Sum Suê là yêu thuật bẩm sinh của tộc của lão thụ tinh, khi thi triển thuật này sẽ không chết, nhưng hôm nay lại khác. Lão thụ tinh đối phó với ma khí, nếu không thiêu đốt hồn phách, căn bản không có khả năng có được cả ngọn núi cây cối sum suê như hiện tại.
Khi nàng đang khổ sở, một cành cây bất ngờ gõ nhẹ lên đầu nàng.
Tiểu hồ ly ngẩng đầu, nhìn thấy thụ tinh gia gia mặc một bộ bạch y đứng trước mặt, nhưng lại như ẩn như hiện. Nàng dang tay muốn ôm gia gia, nhưng lại chỉ có đôi tay trống rỗng.
“Gia gia!”
Nụ cười của thụ tinh gia gia vẫn ấm áp như trước: “Sao lại khóc chứ? Lão già này công đức viên mãn, bạch nhật phi thăng, con nên vui mừng cho ta mới phải.”
Ông còn chưa nói xong thì tiểu hồ ly đã khóc òa lên.
Thụ tinh gia gia vội vàng dùng cành cây gõ nàng: “Này! Sao càng nói càng khóc vậy?”
“Sau này chẳng phải là con không gặp được gia gia nữa sao! Hu hu......”
“Nếu một ngày nào đó, con tu thành chính quả, liền có thể gặp lại gia gia.” Thụ tinh gia gia mỉm cười an ủi.
Vậy cũng có khác gì đâu!
Tiểu hồ ly hít hít mũi, nàng không muốn tu tiên, nàng chỉ muốn một nhà đoàn viên.
“Gia gia đi đây.” Thụ tinh gia gia buông cành cây xuống, xoa xoa gáy tiểu hồ ly, xong đó quay người cúi đầu thành kính bái trời xanh, cuối cùng hóa thành một luồng linh quang bay lên chín tầng mây.
Tiểu hồ ly buồn bã, định ôm lấy Trương Diệu Vi bên cạnh để khóc một trận, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy trên người Trương Diệu Vi phát ra Phật quang.
“Hoài Từ...…” Kim Trản Nhi hoảng sợ, nếu Hoài Từ cũng rời đi, thì một mình nàng còn có ý nghĩa gì? Trên chín tầng mây, Phật quang tỏa khắp.
Bồ Tát hiện ra từ một góc mây, giọng như chuông lớn, từ tốn nói: “Ngươi rất có duyên với Phật, tâm đạo kiên định, có muốn theo ta đến Nam Hải tu hành, đạt được chính quả?”
“Đừng đi…...” Kim Trản Nhi hoảng loạn lắc đầu, muốn nắm chặt tay Trương Diệu Vi, nhưng Phật quang trên người nàng ấy khiến tay nàng đau đớn phải rụt lại. Cảm giác tuyệt vọng nhanh chóng quấn chặt trái tim, ngột ngạt đến mức hít thở không thông.
Vẻ mặt của Trương Diệu Vi vẫn bình tĩnh, hai tay chắp trước ngực, giờ đây không rõ nàng là Hoài Từ hay là Trương Diệu Vi.
“Đệ tử có con đường muốn đi, mong Bồ Tát thành toàn.”
“Hồng trần đầy rẫy mê lầm, chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, quay đầu lại là bờ.” Bồ Tát khuyên một câu.
Trương Diệu Vi kiên định cười: “Đệ tử cũng cam nguyện, tuyệt đối không quay đầu.”
Bồ Tát rũ mắt, chỉ lặng lẽ nhìn Trương Diệu Vi, cuối cùng thu Phật quang lại, biến mất vào trong mây.
Tiểu hồ ly vội vàng ôm chặt Trương Diệu Vi, toàn thân run rẩy, gấp gáp nói: “Đừng đi! Ta không cho phép nàng đi! Nàng rõ ràng đã hứa sẽ làm quân hậu của ta! Nàng không thể nuốt lời! Nàng cũng không thể không chịu trách nhiệm! Nàng...… nàng đã…... ừm...…”
Hai má Trương Diệu Vi nóng bừng, lấy tay che miệng tiểu hồ ly, vội vàng nói: “Ta sẽ đưa nàng về trước, kẻo nàng ở đây nói năng lung tung!”
“Nhanh chóng đưa đi, thật mất mặt!” Kim Cửu Nương cực kỳ chán ghét, thoáng nhìn thấy Doanh Ngọc Hoa đang tươi cười tán thưởng, nàng không nhịn được liếc mắt với Doanh Ngọc Hoa, thì thầm: “Đắc ý lắm à?”
“Cái này gọi là nhân quả tuần hoàn.” Dù nàng không làm được, nhưng có người làm được, ai dám nói xà yêu luôn lép vế. Nhận ra Kim Cửu Nương đột nhiên lại gần, Doanh Ngọc Hoa theo phản xạ lùi lại, nhưng lại bị nàng ấy ôm chặt lấy eo.
“Về nhà tính sổ!”
“Buông ra!”
“Không, buông, đâu!”
Kim Cửu Nương giở trò vô lại, cả Âm Minh Giới không ai dám xưng thứ nhất.
Mạnh Bà cùng Ảnh Bà nhìn hai đại yêu đùa giỡn rời đi, rồi nhìn nhau cười. Ảnh Bà nhún vai nói: “Xem ra, chỉ còn hai chúng ta thu dọn thôi.”
“Kết thúc này không phải đúng ý nàng sao?” Mạnh Bà nhàn nhạt hỏi lại, đã sớm đoán được Ảnh Bà đang tính toán gì. Nếu ở lại Âm Minh Giới thêm một ngày, hai người có thể thân mật thêm một ngày.
Ảnh Bà cười lớn: “Dù sao cũng phải làm việc này chu toàn, nàng nói có phải không?” Nàng nhất thời quên mất, muốn kéo tay Mạnh Bà, dù Mạnh Bà có phản ứng nhanh cũng không kịp né tránh.
Khi hai người chuẩn bị chịu đựng cơn thịnh nộ của thiên lôi, bất ngờ lại không có gì xảy ra.
Ảnh Bà nhận ra điều gì, chủ động nắm tay Mạnh Bà, nhưng thiên lôi vẫn không đánh xuống, không khỏi kích động: “Không có việc gì!”
Mạnh Bà không dám vui mừng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Đệ tử Huyền Ninh Tông lần lượt rời khỏi Âm Minh Giới, màn trời được khép lại, trời xanh trong vắt, không có ánh lôi chớp lập lòe.
Mạnh Bà vẫn không dám tin, lại đặt tay lên mu bàn tay Ảnh Bà, giương mắt nhìn xung quanh.
Ánh mặt trời sáng tỏ, mọi thứ yên bình.
“Không có trừng phạt.” Mạnh Bà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ảnh Bà nắm chặt tay nàng, nhiệt tình nói: “Không có, thật sự không có.” Từ nay về sau, các nàng có thể bên nhau ở lại U Minh Giới, vĩnh viễn không rời xa.
Đại nạn đã qua, mọi thứ thực sự phục hồi bình yên.
Để tránh đệ tử Huyền Ninh Tông bước vào Âm Minh Giới một lần nữa, gây tổn hại cho yêu dân trong Giới, Kim Cửu Nương dậy sớm, tăng cường cấm chế ở ngoài Âm Minh Giới gấp ba lần.
Khi nàng trở về vương điện, lại thấy các yêu thần cung kính cúi đầu hành lễ với nàng.
“Hiện tại ta là Thái Thượng Vương, chuyện của Âm Minh Giới, tìm Trản Nhi đi.” Kim Cửu Nương chỉ muốn quãng đời còn lại được thanh nhàn bên Doanh Ngọc Hoa, những chuyện rắc rối này bớt quấy rầy nàng đi.
“Nhưng…... không thấy Vương đâu cả.” Các yêu thần đều có vẻ ngao ngán.
Có lẽ là ngủ quên chưa dậy.
Kim Cửu Nương không dám nói câu này, chỉ cảm thấy khuê nữ nhà mình càng ngày càng không ra gì.
“Các ngươi ở đây đợi ta một chút, ta sẽ gọi nhãi con đó về ngay!” Kim Cửu Nương nổi giận đùng đùng, vừa bước ra ngoài hai bước, thì bị Doanh Ngọc Hoa chặn lại.
“Không cần đi.” Doanh Ngọc Hoa có vẻ cũng không vui.
Kim Cửu Nương ngạc nhiên: “Còn chưa dậy sao?” Thật không thể chấp nhận! Quân vương không tảo triều một hai lần có thể bỏ qua, nhưng nhiều lần thì không phải chuyện tốt.
“Đã dậy từ lâu rồi.” Doanh Ngọc Hoa lấy ra một phong thư, đưa cho Kim Cửu Nương, “Còn để lại cho nàng một bức thư.”
Kim Cửu Nương nhận lấy thư, mở ra xem ——
Trên bức thư chỉ có một câu: “Hai a nương, chúng con ra ngoài tiêu dao một chút, đừng lo lắng, yên tâm nhé.” Ở phần ký tên, có một dấu chân của tiểu hồ ly, đỏ tươi.
Kim Cửu Nương đã có thể tưởng tượng ra, khi tiểu hồ ly để lại dấu ấn này đã cười khoái trá đến mức nào. Nàng không nhịn được mà nghiến răng: “Lần sau trở về, xem ta có đánh gãy chân nó không!”
Doanh Ngọc Hoa lạnh lùng hỏi: “Nàng đành lòng?”
“Có gì không đành lòng! Ta khó khăn lắm mới sống lại, nhãi con này lại ném Âm Minh Giới cho ta, chuyện này có hợp lý không?” Kim Cửu Nương vẫn cảm thấy tức giận bất bình.
“Đây cũng coi như trò giỏi hơn thầy.”
“Ngọc Hoa, sao nàng cứ luôn bênh vực hai đứa nhỏ như vậy?”
“Ai bảo nàng tối hôm qua không biết tiết chế? Xứng đáng, Trản Nhi như thế, cũng coi như trút giận cho ta.”
“Ngọc Hoa, nàng thay đổi rồi.”
Kim Cửu Nương mở to mắt, không thể tin những gì mình vừa nghe.
Doanh Ngọc Hoa hất mặt lên, gằn từng chữ: “Chỉ là ta đã hiểu ra lời của tiểu xà yêu.”
“Nàng ấy nói gì?”
“Nàng ấy nói...... lưỡng tình tương duyệt......”
Ánh mắt Doanh Ngọc Hoa sáng lên: “Không thể cứ để một người điều khiển, khi có cơ hội nhất định phải phản công. Một là, có thể khắc cốt ghi tâm; hai là...…” Bỗng nhiên, nàng nắm lấy vạt áo của Kim Cửu Nương, kéo nàng ấy lại gần, “Cũng xem như tình thú.” Nói xong, nàng lộ ra lưỡi rắn, khẽ chạm vào cằm Kim Cửu Nương.
Các yêu thần ở xa xa vội vàng kéo tay áo lên che mặt, không dám nhìn lén.
Kim Cửu Nương phải thừa nhận, con rắn xanh trước mặt thực sự đã thay đổi, dường như...… còn đẹp hơn một chút.
“Ngọc Hoa, chuyện này là do nàng tự gây ra.” Hơi thở của Kim Cửu Nương trở nên nặng nề.
“Vậy nên, Vương không định tảo triều?” Doanh Ngọc Hoa vòng đuôi quanh eo nàng, quấn chặt.
Kim Cửu Nương cố ý lớn tiếng: “Hôm nay bản quân đột nhiên không khỏe...…”
“Chúng thần sẽ quay lại vào ngày mai!” Các yêu thần biết ý mà nhanh chóng rời đi.
“Vương không khỏe, hôm nay để bản tướng quân phục vụ người nhé.” Doanh Ngọc Hoa kéo nàng vào trong điện, cánh cửa đóng lại, mọi phản đối của Kim Cửu Nương đều trở nên yếu ớt vô dụng.
Đại hồ ly không ngờ trong điện lại có “mai phục,” cũng không nghĩ rằng Doanh Ngọc Hoa khi quyến rũ lại khiến nàng cảm thấy rung động như vậy.
Nàng để Doanh Ngọc Hoa trói tay mình, nâng cao lên, khàn giọng cầu xin: “Ngọc Hoa…... thủ hạ lưu tình."
“Trước đây Vương không nói như vậy.”
Doanh Ngọc Hoa nhớ rất rõ, Kim Cửu Nương luôn nói —— rõ ràng nàng cũng thích.
Vì vậy, đại xà yêu tiến lại gần tai đại hồ ly, nhẹ giọng lặp lại câu nói đó.
Lần này, Kim Cửu Nương cuối cùng cũng tin rằng, Xà tộc luôn ghi thù, giống như quân tử báo thù, mấy ngàn năm cũng không muộn.
Trong khi đó, tiểu hồ ly và tiểu xà yêu nắm tay nhau đi đến nhân gian.
Lúc ấy, ánh trăng sáng tỏ, sao trời lấp lánh.
Quay lại nhìn, sương mù bao phủ đào nguyên như một lớp màn mờ ảo.
Kim Trản Nhi tò mò hỏi: “Hoài Từ, chúng ta sẽ đi đâu?”
Trương Diệu Vi suy nghĩ một chút, cười nói: “Nơi nào có nhiều oan hồn, chúng ta sẽ đến đó.”
“Hả?” Kim Trản Nhi tưởng rằng hai người ra ngoài để vui chơi, có chút thất vọng, “Có thể không đi không?”
“Không được.” Trương Diệu Vi nghiêm túc trả lời.
“Vì sao á?” Tiểu hồ ly ăn vạ dựa vào người Trương Diệu Vi, làm nũng, “Đại hôn của chúng ta còn chưa tổ chức nữa mà, quay về tổ chức đại hôn rồi hãy ra ngoài, được không?”
“A Giáng.” Trương Diệu Vi nghiêm mặt, nắm lấy vai nàng, “Duyên phận của chúng ta do trời định, nhưng ta tham lam, không muốn chỉ đi cùng nàng trong năm kiếp. Nếu đã có nhân quả, chúng ta hãy gieo nhiều thiện nhân, phổ độ chúng sinh, biết đâu kiếp sau chúng ta lại có thể ở bên nhau.”
Kim Trản Nhi chớp mắt: “Nói thì nói vậy...…”
Trương Diệu Vi nghĩ rằng Kim Trản Nhi vẫn không tình nguyện, định khuyên thêm một lần nữa, không ngờ Kim Trản Nhi đã ôm lấy cánh tay nàng, khẽ lắc lư, còn nũng nịu hơn trước: “Vậy thì phải nói trước, nàng độ thế, ta đi cùng nàng, nhưng ta tham lam hơn một chút...…”
Trương Diệu Vi hơi nhướng mày: “Hửm?”
“Khi nàng ôm ta...…” Ánh mắt Kim Trản Nhi đong đầy hình ảnh của Trương Diệu Vi, giọng điệu chứa chan tình cảm dịu dàng, “Chỉ độ một mình ta, được không?”
Trương Diệu Vi không nhịn được mà bật cười: “Được.” Nàng tiến lại gần, khẽ cắn lên vành tai Kim Trản Nhi, “Cả đời này, chỉ độ một mình nàng.”
“Vậy…...” Kim Trản Nhi đột nhiên cười khúc khích, nhân cơ hội ôm chặt lấy cổ nàng, dịu dàng hôn lên môi nàng.
Môi hôn kết thúc.
Kim Trản Nhi tự mãn buông ra, không ngờ Trương Diệu Vi lại giữ chặt lấy gáy nàng.
Ánh mắt của tiểu xà yêu vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, như thể muốn thiêu đốt tiểu hồ ly tan chảy, thậm chí giọng nói cũng trở nên khàn khàn hơn ba phần: “Đánh lén ta, phải phạt.”
“Ừm!”
“Phải…... phạt thật nặng.”
Dưới ánh trăng ngời ngợi, hai kẻ có tình quấn quýt bên nhau, đời này kiếp này, không bao giờ chia lìa.
Hàng chục năm sau, vào ngày lễ Thượng Nguyên.
Nhân gian trải qua nhiều năm chiến loạn, cuối cùng cũng chờ được ngày thái bình.
Bên bờ sông Tần Hoài, tiếng cười nói không ngừng.
Trương Diệu Vi và Kim Trản Nhi nắm tay nhau, chậm rãi đi qua biển người.
“Hoài Từ, tặng nàng.” Không biết tiểu hồ ly từ đâu có được một chiếc đèn thỏ con, đưa cho Trương Diệu Vi.
Trương Diệu Vi hơi nhíu mày.
Tiểu hồ ly vội giải thích: “Ta không có lấy không, đã để tiền trên quầy hàng rồi, đó.” Nàng ra hiệu cho Trương Diệu Vi nhìn về phía quầy bán hoa đăng cách đó không xa, nơi đó quả thật có ba đồng tiền.
Trương Diệu Vi nhận lấy chiếc đèn, cười khẽ: “Cảm ơn.”
“Chỉ cảm ơn thôi sao?” Ánh mắt của tiểu hồ ly có chút tinh nghịch.
Sao Trương Diệu Vi lại không biết ý định của nàng, trêu chọc: “Nơi này người đông, nàng còn muốn làm chuyện xấu.”
“Ai bảo quân hậu của bổn tiểu yêu quân lại xinh đẹp như vậy chứ?” Kim Trản Nhi nói một cách đúng lý hợp tình.
Lời khen ngợi giữa tình nhân luôn là điều động lòng người, Trương Diệu Vi nghe thấy trong lòng mềm đi, nhẹ nhàng véo nàng một cái: “Thấy sắc nảy lòng tham, phải phạt.”
“Vậy bây giờ...…” Tiểu hồ ly điên cuồng nháy mắt ám chỉ với nàng, “Về khách điếm?”
“Chuyện này...…”
Trương Diệu Vi cảm thấy tai mình hơi nóng, chưa kịp đồng ý, thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên bờ sông Tần Hoài.
“Tiểu bằng hữu, đã lâu không gặp.”
Chiếc thuyền hoa từ từ tiến lại gần, trên thuyền có một nữ tử xinh đẹp vén rèm lên, cười cười gọi các nàng: “Uống một ly không?”
“Cố nhân mời, sao có thể từ chối?” Trương Diệu Vi cười tươi, nắm tay Kim Trản Nhi cùng lên thuyền hoa.
Ảnh Bà ngồi bên kỷ án, trong khoang Mạnh Bà đang tự tay rót đầy ly rượu cho hai người.
“Mời.”
“Cảm ơn.”
Trương Diệu Vi cùng Kim Trản Nhi nâng ly uống, vừa đặt xuống, Ảnh Bà lại rót đầy rượu cho hai người.
Hai người vừa cầm ly, Ảnh Bà đã giữ tay các nàng lại.
“Tiểu bằng hữu có câu chuyện mới nào để kể cho ta nghe không?”
Kim Trản Nhi cười nói: “Có, còn nhiều lắm.”
“Ồ?” Ảnh Bà hài lòng.
Mạnh Bà lặng lẽ hâm nóng một bình rượu mới, ngồi cạnh Ảnh Bà, cười nói: “Không bằng, kể một chút.”
Trương Diệu Vi liếc nhìn tiểu hồ ly, mỉm cười: “Để A Giáng nói đi.”
Kim Trản Nhi uống một ngụm rượu ngon làm ướt cổ họng, bắt đầu kể chuyện sống động như thật: “Chuyện này, nói ra thì dài…...”
HẾT.
_____
Đôi lời của bạn tác giả
Câu chuyện này được viết một cách đứt quãng, đến lúc kết thúc này đây, vẫn cảm thấy có chút không chân thật. Mình luôn muốn viết thử một câu chuyện quái quái, vì vậy đã thử nghiệm một chút XD, không biết mọi người có thích câu chuyện nhỏ này không?
Được rồi, không nói nhiều nữa, hẹn gặp mọi người trong câu chuyện tiếp theo nha ~
Bộ tiếp theo là cổ đại quyền mưu “Thiên Thu Mộng”, sẽ bắt đầu vào thứ Hai tuần tới, ngày 13 tháng 2, bạn nhỏ có hứng thú hãy lưu lại nhé, yêu nhiều ~
_____
Đôi lời của bạn edit
Một câu chuyện ngắn nhưng hành trình lại rất dài, đây là lần đầu tiên Tiểu Diên Ngưng thử sức với đề tài linh dị này đó, mình cũng vậy 😝. Dù chỉ là câu chuyện thử nghiệm ngắn ngủi nhưng cũng rất ý nghĩa. Thực sự cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi trong suốt thời gian qua, động lực to lớn của mình. Đến lúc phải tạm biệt rắn nhỏ và hồ ly bé con rồi 🥺
Ban đầu mình có dự định thầu “Thiên Thu Mộng” á, nhưng hiện tại đã có bạn edit trọn bộ rồi, mọi người có thể qua ủng hộ cho bạn ấy nha, đây cũng là một bộ cung đình quyền mưu khá thú vị đó. Bây giờ mình sẽ cố gắng edit xong Xuân Đình Tuyết, còn một bộ hiện đại mình ấp ủ đã lâu chắc sẽ lên sàn sớm thôi. Hẹn gặp lại các tình iu ❤️
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương