Thế Trường rong ruổi trên người Minh Châu, coi cô thành công cụ mà ra sức phát tiết.

Minh Châu không phản kháng, cô như cái xác không hồn yên lặng chịu đựng mặc anh muốn làm gì thì làm.

Thấy cô như vậy, trong lòng Thế Trường vừa bực bội vừa bất an, anh nhếch môi châm chọc:

“Đây là tình yêu mà cô nói sao Minh Châu? Cô làm tôi có cảm giác mình đang làm tình với xác chết đấy.”

Minh Châu mở to mắt tức giận cắn răng nói:

“Thế Trường, anh quá đáng lắm!”

“Hừ, tôi còn có thể quá đáng hơn nữa kìa!”

Thế Trường thúc mạnh vào tận cùng bên trong cơ thể của Minh Châu, hoàn toàn không hề quan tâm cô đau đớn đến mức nào, anh chỉ muốn bản thân được thỏa mãn mà thôi.

Đêm, còn rất dài...

Sau khi xong việc, Minh Châu thẫn thờ khập khiễng đi đến ổ chó, Thế Trường từng nói cô chỉ xứng ngủ ở chỗ này thôi.

Thế Trường đứng trong phòng nhìn ra, đầu lông mày cau lại thật chặt, sau đó anh ra lệnh cho quản gia đưa cô đến phòng cho khách ngủ.

Nằm trong chăn nệm ấm áp, trái tim cô lại vô cùng lạnh giá.

Đây là ngày thứ hai sau khi cô kết hôn, phòng tân hôn vốn dành cho cô cũng không được phép qua đêm, nhưng không sao, ít ra chỗ này tốt hơn ổ chó rất nhiều.

Làm người không thể quá tham lam.

...

Sáng hôm sau, một vị khách không mời mà tới xuất hiện trong nhà Thế Trường.

Minh Châu cực kỳ không muốn nhìn thấy người này.

Cô ta là Khả Phương, trong hôn lễ của cô, cô ta không hề nể nang ai dính chặt lấy Thế Trường, mà lúc đó anh chẳng những không đẩy cô ta ra còn ôm cô ta vào lòng, trực tiếp biến cô thành trò cười trong mắt quan khách.

Sắc mặt của Minh Châu tái nhợt nhìn Khả Phương ôm lấy cánh tay của Thế Trường rót rươu cho anh.

“Thế Trường, uống chút rượu đi.”

Thế Trường mỉm cười há bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Minh Châu.

Giờ phút này trên mặt Minh Châu lộ vẻ khó chịu, dạ dày của Thế Trường không tốt, trước đây cô đã phí rất nhiều công sức mới khiến anh khá hơn, vậy mà bây giờ anh lại dung túng Khả Phương rót rượu cho mình.

Cô hùng hổ bước tới đoạt ly rượu trong tay Thế Trường, sắc mặt trông vô cùng tức giận.

Khả Phương khẽ cong môi châm chọc:

“Thế Trường, có phải em ở đây không được tốt lắm hay không, chọc ai đó không vui rồi.”

Thế Trường lập tức xụ mặt quát:

“Để ly rượu xuống.”

Cạch!

Minh Châu đặt mạnh ly rượu xuống bàn, lạnh lùng nói:

“Dạ dày của anh không tốt, không nên uống rượu vào sáng sớm. Nhưng nếu anh muốn chết nhanh thì cứ uống đi.”

Dứt câu cô xoay người trở vào phòng của mình.

Thế Trường híp mắt nhìn theo bóng lưng của cô, răng nghiến chặt vào nhau.

Anh đưa Khả Phương về nhà là muốn chọc tức Minh Châu, ai kêu hôm qua cô thờ ơ với anh.

Anh muốn cho cô thấy người khác hầu hạ anh như thế nào, không ngờ phản ứng của cô lại thú vị đến vậy.

Khả Phương ngồi kế bên nũng nịu nói:

“Anh xem bộ dáng cá chết của cô ta kìa!”

Khả Phương cực kỳ đắc ý, hừ, vợ chính thức thì đã sao, còn không phải cũng bị cô ta chọc tức chết?

Thế Trường lạnh lùng liếc xéo Khả Phương một cái, hạ giọng nói:

“Đừng quên giao dịch giữa chúng ta, làm cho tốt công việc của mình đi.”

Dứt lời Thế Trường ghét bỏ đẩy Khả Phương ra, sau đó lấy tay phủi phủi áo, thật giống như anh vừa ôm phải rác rưởu dơ bẩn vậy.

Sắc mặt của Khả Phương xanh mét, cô ta cố gắng rặn ra một nụ cười nói:

“Đương nhiên, em nhớ kỹ mà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện