“Vậy tôi ra ngoài trước.”

Quản gia chạy trối chết ra khỏi phòng, ông ấy sợ mình còn ở lại sẽ bị Thế Trường đánh.

Thế Trường cầm thuốc mỡ, sau đó xốc chăn trên người Minh Châu lên lần nữa. Anh nhìn xuống “cô bé” của cô, nơi đó đã sưng tấy thậm chí rớm máu như đang tố cáo hành vi bạo ngược của anh vậy.

Anh thở ra một hơi sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô, anh hy vọng thuốc mỡ sẽ khiến cô bớt chịu khổ hơn.

Thế Trường ôm Minh Châu ngủ một đêm, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, thấy thân thể của hai người dán chặt vào nhau, khóe môi của anh lại cong lên.

Anh chưa bao giờ khao khát một người như bây giờ.

Anh tuyệt đối sẽ không để cô rời đi.

Lúc Minh Châu tỉnh lại thấy mình đang nằm trong lòng ngực của Thế Trường thì vô cùng hoảng hốt, cô vội vàng đẩy anh ra vô tình đụng trúng vết thương khiến cô đau điếng cả người.

Thế Trường vội lên tiếng:

“Lộn xộn làm gì?”

Dứt câu anh ôm cô lại vào ngực, trong lòng không khỏi bực bội. Ai cho cô lá gan dám đẩy anh ra chứ?

Minh Châu cắn chặt môi, toàn thân cô ê ẩm đau nhức, căn bản không đủ sức chống cự Thế Trường, vì thế cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi:

“Sao anh không tới chỗ của Minh Ngọc đi?”

Thế Trường hơi nhíu mày, anh không nói cho cô nghe chuyện Minh Ngọc đã về nước thì sao cô lại biết?

Chẳng lẽ hôm qua cô giận dỗi bỏ đi là vì ghen tuông?

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Thế Trường đột nhiên trở nên vui vẻ, khóe môi hơi cong lên, anh nói:

“Sao hả? Muốn tôi đi lắm à?”

Minh Châu không đáp, bây giờ đối với cô mà nói anh có đi đến chỗ người phụ nữ khác hay không đều không quan trọng.

Thế Trường về với Minh Ngọc thậm chí cưới cô ta cũng không còn liên quan tới cô nữa.

Trái tim cô đã sớm bị sự tàn nhẫn của anh bóp nát rồi.

...

Bên trong một căn biệt thự khác.

Minh Ngọc gấp gáp đi tới đi lui trong phòng ngủ, lòng cô ta vô cùng khủng hoảng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Cô ta vất vả lắm mới thay đổi được cuộc sống và giành lấy mọi thứ về mình, sao có thể dễ dàng đánh mất vào tay Minh Châu?

“Không, mình phải làm điều gì đó mới được.”

Minh Ngọc chợt xoay người bước nhanh ra khỏi biệt thự sau đó bắt một chiếc taxi chạy đi.

Nếu cô ta đoán không sai thì Thế Trường đã sắp xếp cho Minh Châu ở trong căn biệt thự tại quận X, hơn nữa hiện tại có lẽ anh đang ở công ty, cô ta có thể nhân cơ hội này gặp riêng chị gái của mình.

Minh Ngọc lấy điện thoại ra gọi cho Thế Trường, bên kia nhanh chóng bắt máy.

“Sao vậy Minh Ngọc?”

“Anh Thế Trường, em muốn đến thăm chị Minh Châu, chị ấy đang ở biệt thự quận X đúng không?”

Thế Trường sửng sốt hỏi lại:

“Sao em lại muốn đi thăm Minh Châu?”

“Là thế này, sau khi em về nước vẫn chưa gặp chị Minh Châu lần nào, em rất nhớ chị ấy. Bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai chị em, em muốn hai bên nói rõ giải quyết hiểu lầm rồi làm lành với nhau. Chỉ cần chị ấy chịu làm lành với em, cho dù bắt em xuống nước lấy lòng chị ấy em cũng nguyện ý.”

Thế Trường nghe vậy trong lòng không khỏi cảm khái Minh Ngọc quá lương thiện, cô ta không chỉ không trách anh cưới Minh Châu mà còn muốn giảng hòa với cô. Ấy thế mà anh lại vì Minh Châu bỏ mặc cô ta, ngẫm lại thì cũng quá thiệt thòi cho cô ta rồi.

Thâm tâm Thế Trường sinh ra sự tự trách, anh cảm thấy minh thật có lỗi với Minh Ngọc.

Bên kia Minh Ngọc cong môi tiếp tục nói:

“Anh Thế Trường, lát nữa anh cũng tới được không? Chị Minh Châu thích anh như vậy, nếu anh nói đỡ giúp em vài câu có lẽ chị ấy sẽ chấp nhận đứa em gái này. Nói đến cùng thì chị ấy cũng là chị của em, em không muốn mỗi lần hai chị em gặp nhau đều giống như kẻ thù.”

Thế Trường gật đầu, anh cũng không muốn bị kẹp ở giữa hai người.

Taxi nhanh chóng chạy đến biệt thự nơi Minh Châu đang ở, Minh Ngọc đi thẳng vào bên trong cứ như đây là nhà mình.

Khi Minh Châu nhìn thấy Minh Ngọc xuất hiện tại chỗ này, cô chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Cô không ngờ cô ta lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Nếu có thể, cả đời này cô cũng không muốn gặp lại người phụ nữ này.

Nhớ năm đó khi cha cô dẫn Minh Ngọc về nhà, cô ta luôn tỏ ra yếu ớt đáng thương. Lúc ấy bởi vì thân phận con riêng nên cô ta bị người trong họ hàng xa lánh bắt nạt. Mặc dù Minh Châu căm ghét mẹ của cô ta nhưng không hề hận lan sang cô ta, vì thế mỗi lần đi chơi cô luôn kéo theo cô ta để cô ta không cảm thấy tủi thân.

Sau này không biết bắt đầu từ lúc nào Minh Châu lại trở thành đối tượng bị mọi người công kích, họ nói cô thích làm chuyện xấu, nói cô rất nghịch ngợm không hiểu chuyện. Mỗi lần như thế Minh Ngọc đều nhảy ra rồi nói:

“Chị Minh Châu không cố ý làm vậy đâu.”

Thế là tội danh cô không làm cứ thế ụp thẳng lên đầu cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện