Thế Trường cảm thấy đầu mình như bị nứt ra, trái tim của theo Minh Châu rơi xuống biển mà tan nát thành từng mảnh nhỏ.

Anh không chịu được đả kích này vì thế trước mắt tối sầm, lâm vào hôn mê.

...

Thế Trường cảm thấy bản thân đang nằm mơ một giấc mơ thật dài, vô số hình ảnh ập vào đại não của anh khiến anh gần như bị ngộp không thể thở nổi.

Những ký ức đã bị phủ bụi rất lâu nay lại từng chút từng chút lộ ra trước mắt anh.

Năm tám tuổi, lần đầu tiên Thế Trường gặp Minh Châu, cô xinh xắn đáng yêu, đôi mắt to long lanh khiến người vừa gặp đã thương. Anh nhớ lúc đó trái tim của mình đã loạn nhịp vì cô, anh còn quá nhỏ để biết cảm xúc này là gì, nhưng anh biết anh thích cô.

Vì thế khi nhìn thấy cô bị đám trẻ con bắt nạt, dù biết bản thân không đấu lại chúng, anh vẫn xông đến bảo vệ cô.

Kết quả anh gãy một cái răng, đám trẻ kia cũng bị anh đánh đến kêu cha gọi mẹ. Khi ấy Minh Châu chạy tới níu lấy góc áo của anh, cô mở to đôi mắt hạnh sùng bái nhìn anh, sau đó ngọt ngào nói:

“Cảm ơn anh trai nhỏ đã giúp em.”

Chỉ một câu này thôi, mặt của Thế Trường đã đỏ ửng như quả cà chua.

Năm mười tuổi, Thế Trường nắm tay Minh Châu đi dạo trên bãi cỏ, ánh nắng chiều tà chiếu lên người hai đứa trẻ. Tại đây, anh trịnh trọng nói với cô:

“Minh Châu, sau này lớn lên anh sẽ cưới em.”

Minh Châu ngây thơ không biết cưới là gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Một cái gật đầu, ước định trăm năm.

Năm mười tám tuổi, Minh Châu tới tuổi phản nghịch rời nhà trốn đi, Thế Trường giúp cô tìm nơi ẩn náu. Trời đổ mưa to, hai đứa trẻ cùng chui vào một ổ chăn.

Đây là lần đầu tiên anh và cô thân cận như vậy, hơi thở ấm áp của đối phương truyền tới, cảm xúc nhất thời bùng lên, anh cúi đầu hôn môi cô.

Năm hai mươi mốt tuổi, Minh Châu trưởng thành, vào hôm sinh nhật cô đỏ mặt nói với Thế Trường rằng cô muốn giao chính mình cho anh. Anh kích động bế cô lên giường ấu yếm cả đêm.

Năm hai mươi sáu tuổi, một vụ tai nạn phá hủy hết thảy quá khứ tốt đẹp. Thế Trường đã quên Minh Châu, anh coi cô như kẻ thù đối xử tệ bạc với cô, từng bước ép cô vào chỗ chết.

Thế Trường chậm rãi mở mắt ra, nước mắt nhòe cả tầm nhìn của anh.

Anh đã nhớ ra tất cả rồi.

Anh cũng hối hận rồi...

Nhưng mà hối hận thì có ích gì, Minh Châu nói đúng, anh là kẻ dối trá không giữ chữ tín.

Đã nói cả đời bảo vệ cô, kết quả chính tay anh lại đẩy cô xuống địa ngục.

“Cậu chủ, cậu tỉnh rồi à?”

Quản gia tiến tới bên giường, nhìn đôi mắt phủ đầy tơ máu của ông ấy cũng đủ để thấy ông ấy đã mệt mỏi đến mức nào.

Bây giờ thấy Thế Trường đã tỉnh, quản gia coi như có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Thế Trường ngồi bật dậy, túm lấy cánh tay của quản gia, gấp gáp hỏi:

“Minh Châu đâu? Cô ấy có sao không? Tôi... tôi nhớ ra hết rồi, tôi muốn đi tìm cô ấy nói cho cô ấy biết chuyện này.”

Dứt câu, Thế Trường vội vàng xỏ dép vào muốn lao ra ngoài, tuy nhiên ngay sau đó anh đã bị quản gia kéo lại.

Quản gia bật khóc, ông ấy nghẹn ngào nói:

“Cô Minh Châu đã... đã không còn nữa rồi.”

Thế Trường sửng sốt, đầu óc trở nên trống rỗng, anh thì thào hỏi:

“Không còn? Không còn cái gì?”

Quản gia thấy Thế Trường như vậy trong lòng cũng rất đau xót, ông ấy nhắm mắt lại rưng rưng nói:

“Cậu chủ, không phải cậu đã tận mắt nhìn thấy cô Minh Châu nhảy xuống biển rồi sao? Cô ấy đã chết! Chết ngay trước mặt chúng ta rồi!”

“Không thể nào!”

Thế Trường điên cuồng lắc đầu, bước chân lảo đảo về phía sau. Hình ảnh Minh Châu nhảy xuống biển hiện ra trong đầu anh, nhất thời chịu kích thích khiến anh đứng không vững mà ngã khụy xuống sàn nhà.

“Không! Cô ấy không chết! Đây nhất định là giấc mơ, tôi phải mau chóng tỉnh lại mới được. Giấc mơ này quá đáng sợ, sao tôi có thể mơ thấy Minh Châu đã chết chứ ha ha...”

Ngay cả cơ hội để anh chuộc tội cũng không có!

Anh không thể chấp nhận sự thật này.

Thế Trường lồm cồm bò dậy chạy ra ngoài, nhưng thứ đập vào mắt anh đầu tiên khi chạy đến phòng khách chính là di ảnh của Minh Châu.

Trong di ảnh, cô mỉm cười thật ngọt ngào, ánh mắt của cô cũng không tràn ngập tuyệt vọng bi thương như lúc trước khi nhảy xuống biển.

Thế Trường phát rồ xông tới đập nát di ảnh.

Minh Châu chưa chết, ai cho phép họ bày di ảnh của cô ở đây chứ?

Đúng lúc này, một cú đấm như trời giáng rơi vào mặt Thế Trường khiến anh ngã xuống sàn.

Túc Mạch phẫn nộ nhìn anh, rống to:

“Thế Trường, anh còn mặt mũi tỉnh lại sao? Tại sao anh không chết luôn đi?”

Anh ta xốc cổ áo của Thế Trường lên tiếp tục đấm một cái vào mặt anh, vừa đấm anh ta vừa hét lên:

“Thế Trường, chính anh đã ép chết Minh Châu! Anh là hung thủ giết người. Nếu không phải anh độc ác khốn nạn, cô ấy đã không chết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện