Thế Nam nhìn Minh Châu nằm trên giường bệnh, trong lòng vô cùng hối hận.

Nếu sớm biết cô sẽ làm ra chuyện phát rồ như vậy thì anh ấy đã không hứa đưa cô đi rồi.

Anh ấy không ngờ Minh Châu lại dám nhảy xuống biển khi vừa mới sinh mổ xong, miệng vết thương gặp nước biển mặn gây ra ăn mòn. Nếu anh ấy không cứu cô kịp, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Thật ra Thế Nam muốn đưa Minh Châu đi không hoàn toàn vì muốn tốt cho cô mà là vì anh ấy cũng có tâm tư riêng.

Gia đình của anh ấy và gia đình của Thế Trường có một ít ân oán cá nhân, vì thế chỉ cần là chuyện khiến Thế Trường khó chịu anh ấy sẽ làm.

Nhưng anh ấy không ngờ được rằng hành vi của mình lại khiến Minh Châu suýt mất đi tính mạng.

Cũng may cô vẫn kiên cường sống sót, nếu không anh ấy sẽ ân hận suốt đời mất.

...

Minh Ngọc vừa nghe điện thoại của Thế Trường xong thì lập tức mừng như điên.

Cô ta cứ tưởng rằng từ sau khi tách nhau ra ở bệnh viện thì cô ta và anh đã có điều ngăn cách, không ngờ anh vẫn tốt với cô ta như như lúc trước, đã vậy còn muốn tổ chức sinh nhật cho cô ta nữa.

Hơn hết, Thế Trường còn nói sẽ cho cô ta một niềm vui bất ngờ.

Minh Ngọc đoán có khi nào anh sẽ cầu hôn cô ta trong buổi tiệc không? Nghĩ đến đây, gò má của cô ta đỏ ứng, đôi mắt lập lòe ánh sáng chờ mong.

Khóe môi của cô ta nhếch lên, trong lòng vô cùng đắc ý.

“Minh Châu, mày xem cái chết của mày thật không đáng giá, đến cuối cùng anh Thế Trường vẫn thuộc về tao. Còn con của mày hả? Tao sẽ tìm cơ hội tiễn nó xuống địa ngục chung với mày.”

Tiệc sinh nhật của Minh Ngọc được tổ chức vô cùng long trọng, Thế Trường mời hết nhân vật có tiếng tăm tại thủ đô tới, tiếp đến còn cho phát sóng trực tiếp lên trên mạng.

Minh Ngọc nhìn trận thượng này càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, trái tim không khỏi gia tốc nhịp đập.

Thế Trường đứng trên sân khấu, cảm giác quen thuộc lại ập tới.

Lúc đó tại hôn lễ của anh và Minh Châu, anh đã sỉ nhục cô ngay trước mặt mọi người, biến cô thành trò cười đáng khinh nhất giới thượng lưu thủ đô.

Và giờ đây ngay tại chỗ này, anh muốn chính mình và Minh Ngọc phải trải qua nhục nhã mà Minh Châu đã chịu.

Thế Trường thấy Minh Ngọc đã tới, trên mặt cô ta còn lộ ra một nụ cười ngọt ngào, khách khứa xung quanh vây lại nịnh nọt cô ta, họ cũng nghĩ anh sẽ cầu hôn cô ta nên ra sức lấy lòng.

Nhưng đáng tiếc, sắp tới đây chính là ác mộng lớn nhất cuộc đời cô ta.

Anh cầm micro, đứng trước mọi người lớn tiếng nói:

“Tôi muốn kể cho mọi người nghe câu chuyện của tôi và Minh Ngọc.”

Minh Ngọc nghe tới đây mặt đỏ như quả cà chua. Cô ta đoán Thế Trường sẽ kể lại khoảng thời gian cô ta chăm sóc anh, như vậy càng chứng thực cho đoạn tình yêu tốt đẹp của cô ta và anh.

Nhưng lời Thế Trường nói tiếp theo sau đã khiến sắc mặt của cô ta từ đỏ chuyển sang trắng, anh nói:

“Có lẽ mọi người không biết rằng trong buổi tiệc này có một kẻ giết người, mà hôm nay tôi muốn đứng ở đây tố cáo tội ác của cô ta.”

Thế Trường vừa dứt câu, tất cả khách khứa đều lặng ngắt như tờ, họ cảnh giác nhìn xung quanh xem ai là kẻ giết người.

Trên đời này còn điều gì đáng sợ hơn một kẻ sát nhân đang ở đâu đó bên cạnh mình chứ?

Đang lúc họ định hỏi Thế Trường xem ai là hung thủ thì anh lại chỉ thẳng vào Minh Ngọc, nói:

“Kẻ giết người này chính là vai chính trong buổi tiệc sinh nhật hôm nay, Minh Ngọc!”

Toàn thân Minh Ngọc tức khắc run lên, cô ta không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt mình.

“Anh Thế Trường, anh nói bậy gì vậy?”

Thế Trường bật cười nói:

“Tôi nói bậy à? Minh Ngọc, lúc trước cô thuê tài xế đâm vào xe của tôi và Minh Châu có phải rất bất ngờ khi chúng tôi không chết hay không? Đã vậy cô còn nhân lúc tôi mất trí nhớ mà thay mận đổi đào thay thế vị trí của Minh Châu trong lòng tôi. Cô đúng là con cáo già ghê tởm mà!”

Minh Ngọc lờ mờ nhận ra điều gì đó, nhưng cô ta cực lực phủ nhận suy nghĩ của mình, nước mắt lưng tròng nói với Thế Trường:

“Có phải ai đó đã nói gì khiến anh hiểu lầm em hay không? Em không hề làm những chuyện đó.”

Thế Trường nhếch môi cười nhạo, thù hận tràn ra khỏi đôi mắt của anh, lúc này đây anh hận không thể nhào tới bóp chết Minh Ngọc.

“Minh Ngọc à, chắc cô không ngờ tôi đã tìm tên tài xế năm xưa và lấy lời khai của gã đâu nhỉ? Nhưng mà trước khi giao cô cho cảnh sát, tôi còn muốn vạch trần một chuyện độc ác khác của cô nữa.”

Dứt câu, trên màn hình lớn của buổi tiệc xuất hiện cảnh tượng ngày đó Minh Ngọc chuẩn bị ra tay giết chết con của anh và Minh Châu.

Khuôn mặt dữ tợn và những câu nói biến thái của cô ta đều khiến khách khứa ở đây rùng mình.

Minh Ngọc mềm chân ngã xuống sàn, toàn thân lạnh buốt như rơi xuống hầm băng.

Cô ta biết mình xong đời rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện