Đôi khi, quỹ đạo vận mệnh tương tự đến đáng ngạc nhiên.
Duyên phận từ đó bắt đầu.
Trước tiên xin điểm lại bối cảnh, tư liệu.
Tiêu Tiếu Sinh, giới tính nam, nhân sĩ núi Xuyên Vân, vừa qua tuổi bốn mươi.
Quên quán: không rõ.
Thời đại ra đời cụ thể: không rõ.
Cha: Tiêu XX; mẹ: XXX.
Theo thầy: vô danh tiểu tốt. Nói chung có thể gọi là một lão đầu kỳ quái từ thâm sơn cùng cốc.
Mười bảy tuổi học được một thân võ nghệ và y thuật xuống núi, từ đó bắt đầu lang thang trong chốn võ lâm, chọc đến đâu gà bay chó sủa đến đấy. Không lâu sau liền rước lấy danh hào vang dội, người giang hồ xưng “Quái y Tiếu Tiếu Sinh”.
Năm hai mươi tuổi, hắn đột nhiên cảm thấy lăn lộn trong cái giang hồ rách nát này không có gì thú vị, liền nảy sinh ý định rút lui, tìm một sườn núi không biết tên, sống những ngày thanh tịnh “nông phu, sơn tuyền, vài mảnh ruộng”.
Ba hoa chích chòe tìm gần bốn năm, cuối cùng chọn trúng một ngọn núi nhỏ không tên gần biên thùy Tây Nam, núi đó hàng năm mây mù quẩn quanh, nhìn có vẻ thần bí, hắn tự cho rằng rất hợp với cá tính cao ngạo tuyệt luân của mình, vì vậy dự định chiếm núi làm vương.
Ngày đầu tiên vào núi, hắn hăng hái bừng bừng dựng một túp lều cỏ, danh gọi “Duyệt Vi Thảo Đường”, tự thấy rất khí vũ hiên ngang.
Vấn đề chỗ ở đã được giải quyết, tiếp đến là vấn đề rất quan trọng – ăn uống.
Tiêu Tiếu Sinh tìm thấy một dòng suối trong vắt nhìn thấy đáy cách thảo đường của hắn không xa, bệnh đặt tên phát tác lần thứ hai, liền lấy cho dòng suối nhỏ một cái tên khí nuốt sơn hà – Tấn Giang.
Vì vậy mỗi ngày dung dăng dung dẻ xách cần câu ra suối câu vài con cá nhỏ, ngay tại chỗ nhóm lửa nướng, cuối cùng giải quyết vấn đề no ấm.
Một ngày nào đó bất ngờ câu thêm được mấy con cá, hắn mừng rỡ cho rằng thế này coi như có tài sản, liền mang theo mấy con cá còn lại đạp ánh trời chiều về nhà. Đi tới nửa đường chợt thấy mây đen từ phía xa, sợ bất ngờ mưa to, hắn vội vàng chạy về.
Đẩy cửa ra, ngây người.
Thì ra tiên nữ thích thảo đường của hắn, lúc này đang ngủ say trên cái giường cỏ nguyên thủy của hắn.
Thì ra tiên nữ thật sự là thế này. Ừm, tóc bạc nhìn không tệ, sờ rất thích; làn da tuyết trắng cũng đẹp, nhìn có vẻ vô cùng mịn màng. Bình phẩm từ đầu đến chân tiên nữ môt phen, hắn nghĩ thầm tiên nữ đứng lên không biết có không thuộc khói lửa nhân gian lắm không. Nhưng nhìn nàng của say như thế, trước tiên không quấy rầy nàng thì hơn.
Chỉ một chốc sau mưa rền gió dữ đến cùng với sấm chớp đùng đùng, mưa to rơi, rơi rồi lại rơi. Tiêu Tiếu Sinh ngậm một cây cỏ ngẩng đầu nhìn trời mưa, nghĩ thầm có phải tiên nữ không bình thường không, sấm này đánh cho mặt đất còn phải rung lên ba cái, tiên nữ vẫn ngủ say như chết, ngay cả trở mình cũng không.
Gần như khi trời đổ cạn nước, tiên nữ trên giường có vẻ cũng hết giờ ngủ. Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng như tiếng trời: “Ta đói bụng.”
Quay đầu lại, rơi vào một hồ nước tím ngắt sâu thăm thẳm.
“Ta đói bụng.” Tiên nữ vẻ mặt vô cảm lập lại lần nữa, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bể cá Tiêu Tiếu Sinh mới đào ngoài cửa hứng nước mưa, nói chính xác là nhìn chằm chằm mấy con cá đầy sức sống bên trong.
Đôi khi, quỹ đạo vận mệnh tương tự đến đáng ngạc nhiên.
Duyên phận từ đó bắt đầu.
P/s: Cái ngoại truyện này ngắn quá, đáng lẽ không tính là 1 chương nhưng lỡ đếm cả nó thành 69 chương rồi nên cứ để thế vậy, con số thần thánh. Hị Hị
Duyên phận từ đó bắt đầu.
Trước tiên xin điểm lại bối cảnh, tư liệu.
Tiêu Tiếu Sinh, giới tính nam, nhân sĩ núi Xuyên Vân, vừa qua tuổi bốn mươi.
Quên quán: không rõ.
Thời đại ra đời cụ thể: không rõ.
Cha: Tiêu XX; mẹ: XXX.
Theo thầy: vô danh tiểu tốt. Nói chung có thể gọi là một lão đầu kỳ quái từ thâm sơn cùng cốc.
Mười bảy tuổi học được một thân võ nghệ và y thuật xuống núi, từ đó bắt đầu lang thang trong chốn võ lâm, chọc đến đâu gà bay chó sủa đến đấy. Không lâu sau liền rước lấy danh hào vang dội, người giang hồ xưng “Quái y Tiếu Tiếu Sinh”.
Năm hai mươi tuổi, hắn đột nhiên cảm thấy lăn lộn trong cái giang hồ rách nát này không có gì thú vị, liền nảy sinh ý định rút lui, tìm một sườn núi không biết tên, sống những ngày thanh tịnh “nông phu, sơn tuyền, vài mảnh ruộng”.
Ba hoa chích chòe tìm gần bốn năm, cuối cùng chọn trúng một ngọn núi nhỏ không tên gần biên thùy Tây Nam, núi đó hàng năm mây mù quẩn quanh, nhìn có vẻ thần bí, hắn tự cho rằng rất hợp với cá tính cao ngạo tuyệt luân của mình, vì vậy dự định chiếm núi làm vương.
Ngày đầu tiên vào núi, hắn hăng hái bừng bừng dựng một túp lều cỏ, danh gọi “Duyệt Vi Thảo Đường”, tự thấy rất khí vũ hiên ngang.
Vấn đề chỗ ở đã được giải quyết, tiếp đến là vấn đề rất quan trọng – ăn uống.
Tiêu Tiếu Sinh tìm thấy một dòng suối trong vắt nhìn thấy đáy cách thảo đường của hắn không xa, bệnh đặt tên phát tác lần thứ hai, liền lấy cho dòng suối nhỏ một cái tên khí nuốt sơn hà – Tấn Giang.
Vì vậy mỗi ngày dung dăng dung dẻ xách cần câu ra suối câu vài con cá nhỏ, ngay tại chỗ nhóm lửa nướng, cuối cùng giải quyết vấn đề no ấm.
Một ngày nào đó bất ngờ câu thêm được mấy con cá, hắn mừng rỡ cho rằng thế này coi như có tài sản, liền mang theo mấy con cá còn lại đạp ánh trời chiều về nhà. Đi tới nửa đường chợt thấy mây đen từ phía xa, sợ bất ngờ mưa to, hắn vội vàng chạy về.
Đẩy cửa ra, ngây người.
Thì ra tiên nữ thích thảo đường của hắn, lúc này đang ngủ say trên cái giường cỏ nguyên thủy của hắn.
Thì ra tiên nữ thật sự là thế này. Ừm, tóc bạc nhìn không tệ, sờ rất thích; làn da tuyết trắng cũng đẹp, nhìn có vẻ vô cùng mịn màng. Bình phẩm từ đầu đến chân tiên nữ môt phen, hắn nghĩ thầm tiên nữ đứng lên không biết có không thuộc khói lửa nhân gian lắm không. Nhưng nhìn nàng của say như thế, trước tiên không quấy rầy nàng thì hơn.
Chỉ một chốc sau mưa rền gió dữ đến cùng với sấm chớp đùng đùng, mưa to rơi, rơi rồi lại rơi. Tiêu Tiếu Sinh ngậm một cây cỏ ngẩng đầu nhìn trời mưa, nghĩ thầm có phải tiên nữ không bình thường không, sấm này đánh cho mặt đất còn phải rung lên ba cái, tiên nữ vẫn ngủ say như chết, ngay cả trở mình cũng không.
Gần như khi trời đổ cạn nước, tiên nữ trên giường có vẻ cũng hết giờ ngủ. Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng như tiếng trời: “Ta đói bụng.”
Quay đầu lại, rơi vào một hồ nước tím ngắt sâu thăm thẳm.
“Ta đói bụng.” Tiên nữ vẻ mặt vô cảm lập lại lần nữa, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bể cá Tiêu Tiếu Sinh mới đào ngoài cửa hứng nước mưa, nói chính xác là nhìn chằm chằm mấy con cá đầy sức sống bên trong.
Đôi khi, quỹ đạo vận mệnh tương tự đến đáng ngạc nhiên.
Duyên phận từ đó bắt đầu.
P/s: Cái ngoại truyện này ngắn quá, đáng lẽ không tính là 1 chương nhưng lỡ đếm cả nó thành 69 chương rồi nên cứ để thế vậy, con số thần thánh. Hị Hị
Danh sách chương