Lúc đó bọn tớ cũng chỉ nói đến thế thôi, kết thúc câu có chút ngượng, nhưng ý nghĩa thì chưa rõ lắm nên tớ không dám suy diễn gì. có lẽ đơn giản nói vu vơ như thế, mà lại làm tớ nghĩ đến nó nhiều vậy.

Cũng một tuần trôi qua nhanh chóng, hiện tại tớ trọng kết quả bài kiểm tra hơn, nghe nói có thể hôm nay sẽ biết đáp án cho khoảng thời gian khó khăn đó, tớ có thành công hay không.

Tớ ngồi vào chỗ, đan tay lại không chút động tĩnh, vì lòng cứ thấp thỏm không yên. Thanh Mai cũng nhìn ra được sắc mặt của tớ nên cũng không muốn bày trò làm phiền.

Cô Đan Kỳ từng bước đi vào lớp, trên tay cầm xấp giấy dày, theo suy đoán của tớ chắc có lẽ là bài kiểm tra đó rồi.

Các bài lần lượt phát xuống theo từng dãy bàn, mà sao gương mặt ai nấy đều có vẻ không vui, dù sao đề lần này khá đặc biệt mà. Từ xa tớ nghe thấy nhiều giọng nói khen lấy khen để Trình Dương.

- 98 điểm! cậu đỉnh thật đấy, có phải đùa không chứ, kiểu này chắc lại top đầu của lớp nữa rồi ha? Thật đáng ngưỡng mộ, tuy đạt thành tích như thế, nhưng tại sao mặt cậu ấy lại lầm lầm lì lì thế kia? chẳng lẽ còn chưa hài lòng sao?

Bài vừa được chuyển đến bàn tớ, là tớ đã dùng tay đập xuống che đi phần ghi điểm, tớ từ từ keo tay ra chầm chậm, muốn nhìn thật kỹ…

Thanh Mai đột nhiên la lên sau khi ngó thấy điểm số được tay tớ hé lộ.

- Không thể tin được, X- Xinh Nhi…94 điểm cơ này!!

Đám đông ồ lên rồi xì xầm:



- Thành tích như vậy là đạt được top 3 của lớp luôn rồi đấy.

- Kinh ngạc ghê, cậu ấy giỏi quá, có phải thật là con dân Lãnh Hà không vậy?

Tớ cũng rất bất ngờ, số điểm này quả là cao nhất mà tớ từng đạt được trong các bài thi quan trọng. Các cậu ấy bây giờ lại nghi ngờ nơi sinh của tớ nữa chứ, tuy Lãnh Hà là vùng quê đồi núi nhỏ bé, nhưng cũng không thể đánh giá thế chứ.

Tớ có thấy Hạo Thiên quay sang, ánh mắt tỏ vẻ rất bất ngờ, sao đó lại mỉm cười, khi thấy cậu ấy cười như vậy, môi tớ cũng cong cười nhẹ. Hạo Thiên từ từ đưa bài kiểm tra lên, cũng là 94 điểm, không ngờ là tớ đuổi kịp cả cậu ấy luôn.

Thành quả như này thật xứng đáng cho những ngày luyện tập đến đau đầu, tất cả là nhờ có Hạo Thiên bên cạnh.

Giờ giải lao, nhiều học sinh từ các lớp ùa ra bản thông báo lớn được dựng trước hành lang. Trên đó là danh sách 100 học sinh đứng đầu toàn trường được xếp theo điểm thi học kỳ 1.

Tớ vừa tò mò thứ hạng của mình, cũng vừa muốn biết top 1 của trường chính là ai.

- Lâm Tiến Khanh.

Tớ cất giọng khá nhỏ, đủ để Thanh Mai nghe, cậu ấy cũng đáp lại.

- Không bất ngờ là mấy, vì lúc nào top 1 chẳng thuộc về cậu ta.

Còn Trình Dương là đứng thứ 2, chỉ sau Tiến Khanh thôi, nghe nói cái cậu đó 99 điểm, vậy chỉ một chút nữa thôi thì cả hai người đều đồng hạng 1 rồi.

Thôi giờ phải tìm xem tớ có được lọt vào không đã. Tớ lần lượt dò xuống, đến một lúc rồi dựng lại.

- Cao Xinh Nhi, xếp thứ 53.

Vui quá đi mất, cuối cùng thì cũng đã đạt được huy hiệu sao rồi, từ nay tha hồ ăn uống ở căn tin. Công sức mà tớ bỏ ra đúng thật không phí phạm.

Chúng tớ đều được cấp một Huy hiệu sao, nó thể hiện rất nhiều về học lực của mỗi người, ai trong top 100 đều được nhiều ân quệ từ thầy cô, hầu như mọi việc đều được ưu tiên. Quả đúng, chỉ cần thực sự có năng lực, thì dù là trường hàng đầu thành phố cũng không phải là trở ngại.

[…]

- Cho cháu một mì tương đen.



Tớ bước đến quầy căn tin tự tin gọi món.

- Xinh Nhi còn nhiều món ngon lắm mà sao lại chọn mì tương đen thế.

Tiểu Hy e dè hỏi.

- Lúc trước ở quê, tớ và mẹ sẽ ăn mì tương đen mỗi khi tớ đạt điểm cao. Giờ cũng coi như thành công được một bước rồi, nên tớ muốn nhớ lại cảm giác ấy…mà hình như vị ở đây không giống ở Lãnh Hà lắm thì phải.

Thanh Mai choàng tay qua vai tớ, vừa cười vừa nói:

- Vui thế, mừng cậu được lọt top nhé!

Hạo Thiên ngồi đối diện cũng góp lời:

- Cậu đã làm rất tốt rồi, chúc mừng.

Thích quá đi, tối về nhất định tớ sẽ call điện thoại để khoe với mẹ mới được.

Mọi chuyện đã êm xuôi rồi, hiện tại tớ cảm thấy rất hạnh phúc, mục đích cũng hoàn thành làm tớ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Con đường về nhà đầy lá vàng, lá phông úa tàn rũ xuống đất, cả giác quan đều hưởng nhận rõ gió mùa thiên nhiên.

Không gian yên tĩnh thế này mà đột nhiên lại có tiếng khó nghe.

- Mày lại như thế ư? việc này bộ khó lắm hay sao mà cứ vụt mất nó hoài thế, đã bao lần rồi?

Tớ lại tò mò ngó ngang ngó dọc, thấy ở một góc cây bằng lăng to, chiếc xe hơi màu đen có vẻ đắt tiền, bên cạnh là ông chú già nào đó chỉ tay quát tháo một cậu thanh niên.

Cảnh tượng này sao mà quen mắt thế.

Thì ra cậu trai ấy lại là Trình Dương, nó làm tớ nhớ đến cái hôm thi tuyển, vẫn giống như lúc đó. Harry Potter fanfic

Làm sao đây, tự dưng tớ lại muốn tiến đến để giải vây cho cậu ấy, thôi mà đừng có lo chuyện bao đồng.

Chân tớ một lần nữa không nghe lời mà bước đến, trong đầu tớ lúc này rối lắm chỉ toàn suy nghĩ " dừng lại đi cái con ngốc này", nhưng có vẻ bất thành.

- Trình Dương à.

Thôi xong, lỡ thốt nên lời rồi.

Ánh mắt của ba bố con cậu ấy hướng về phía tớ trong sự ngỡ ngàng.

Nhất thời đầu tớ nhảy số:

- Cô Đan Kỳ bảo tớ nói với cậu là đi tin liệu đề cương gì đó, cần gắp lắm nên chúng ta mau đi thôi.

Ông bác ấy quay sang ho một tiếng, nhìn như vậy có thể là một người trọng hình tượng. Người như thế thì đương nhiên không thể để người khác thấy mình xổ sàng như vậy rồi.

Trình Dương nhìn tớ mở to mắt đứng hình, một lúc sau thì nói:

- Không có chuyện gì nữa thì con đi trước.

- Ừm.

Ông ta cứ trả lời như thế rồi bỏ lên xe đi mất hút.

Quả này ăn may.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện