Kỳ hạm Ishtar sau khi liên tục nhảy rất nhiều lần, rốt cuộc cũng tới điểm mục đích.

Bởi vì trải nghiệm đáng sợ vào lần đầu tiên nhảy vọt, sau khi biết được mấy ngày nay đều sẽ phải nhảy vọt liên tục, Munt chủ động chạy đi tìm quân y, muốn kiếm thuốc trấn định cùng loại với thuốc say tàu, dựa theo quân y phân phó, trước mỗi lần nhảy đều phải dùng liều thuốc và từ từ giảm dần. Vài ngày tiếp theo, thời điểm tiến hành lần nhảy thứ năm, thân thể cậu rốt cuộc cũng đã tạm thích ứng được, đến lần nhảy kế tiếp, đã không còn xuất hiện tác dụng phụ nghiêm trọng như lần đầu tiên nữa, chỉ là hơi có chút choáng váng mà thôi.

Bởi vì không muốn lại mất mặt ở trước công chúng giống như lần đầu tiên nữa, cho nên vài lần nhảy sau đó cậu đều trốn trong phòng trà nhẫn nhịn cho qua, Troell thiếu tướng khả năng cũng đoán được tâm tư của cậu, không có miễn cưỡng cậu ở lại bên ngoài.

Sau đó, sau khi đã quen với cảm giác choáng váng do nhảy vọt mang đến, Munt liền rất tự giác mà lưu tại bên người thiếu tướng lúc tiến hành nhảy, chỉ là vẫn phải trộm bắt lấy chỗ tựa lưng trên tòa chỉ huy của thiếu tướng mỗi lúc choáng váng để đứng vững mà thôi.

Nhưng cho dù là như thế, Munt cũng không hề có ý rời khỏi.

Sau vài lần như thế, ánh mắt Via nhìn chằm chằm bên này mỗi lần nhảy trước đó, ánh mắt Robin nhìn bên này tựa như đang xem kịch vui, còn có ánh mắt những người bên cạnh thỉnh thoảng sẽ lén lút nhòm lại đây, bởi vì mắt thấy vẫn luôn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, biết Munt đã thích ứng được, liền không còn chú ý đến nữa.

Toàn bộ trong khoang thuyền hạm lại một lần trở nên ảm đạm xuống, cảm giác áp bách quen thuộc lại một lần nữa đánh úp lại.

Bởi vì vài lần nhảy trước đó vẫn không hề xảy ra vấn đề, cho nên lúc này đây Munt liền thả lỏng cảnh giác, chỉ cho rằng cũng giống như trước đây chỉ trong nháy mắt là sẽ xong thôi. Ai ngờ lần nhảy này là nhảy vọt khoảng cách siêu dài, so với những lần nhảy trước thì dài hơn hẳn hai hô hấp.

Tuy rằng chỉ là dài hơn hai cái hô hấp, nhưng cái loại cảm giác áp bách này lại như là kéo dài tận mấy giờ, cho nên thời điểm trong khoang sáng ngời lên, cảm giác choáng váng thật lớn liền khiến cậu lảo đảo một cái, không tự chủ được mà ngã quỵ về phía trước.

Thời điểm bổ nhào về phía trước, theo bản năng, tay phải cậu vươn về phía trước, muốn bắt được thứ gì đó trong không khí.

Cho dù biết rằng căn bản không thể bắt được gì cả.

Không xong.

Thiếu niên hoảng loạn mà nghĩ như vậy, nhưng bỗng nhiên bàn tay vươn về hướng không khí cậu thình lình bắt được một vật.

Một thứ mang theo lạnh lẽo tiếp được tay cậu, cũng cầm ngược lại tay cậu sau đó vững vàng đỡ lấy trong không trung.

Bởi vì cậu đổ người về phía trước, nên trên tay vừa có lực chống đỡ, liền theo bản năng mà đè hết trọng lượng toàn thân lên tay của mình, cũng chính là đồ vật đã chống đỡ tay cậu kia.

Nương theo sự chống đỡ của vật không biết là gì này, thân thể cậu rốt cuộc cũng đứng vững vàng, không có bị mất mặt mà té lăn trên đất.

Thiếu niên nhẹ nhàng thở ra rồi ngẩng đầu lên, sau đó sửng sốt một chút.

Thứ tay cậu đang bắt lấy, hoặc đúng hơn là đang nắm chặt tay cậu, là tay của Troell thiếu tướng.

Thiếu tướng lẳng lặng ngồi trên tòa chỉ huy kim loại, Chỉ là tay trái vươn sang hướng bên trái, gãi đúng chỗ ngứa mà tiếp được bàn tay cậu vừa rồi bởi vì sắp té ngã mà vươn về phía trước muốn bắt lấy cái gì đó.

Rõ ràng chống lấy trọng lượng toàn thân cậu, thế mà cái tay kia lại vẫn cứ vững vàng không có một chút dấu hiệu đong đưa nào.

Cánh tay trái của thiếu tướng duỗi trong không trung, không chút sứt mẻ, lòng bàn tay hướng về phía trước nắm lấy tay cậu, dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ kia tựa như là trên tay chẳng hề có một chút trọng lượng nào vậy.

Cho dù ở bên cạnh có người lơ đãng nhìn qua, nhìn thấy bộ dạng này, cũng sẽ chỉ cảm thấy Munt chỉ là đang nhẹ nhàng đặt tay ở trong tay của thiếu tướng mà thôi.

Munt có chút ngây người, liền nhìn thấy thiếu tướng ngồi ở phía trước trên tòa chỉ huy nghiêng đầu tới, khóe mắt thon dài hơi hơi nâng lên liếc mắt nhìn cậu.

Troell thiếu tướng không hề nói cái gì, cái liếc mắt nhìn cậu kia cũng chỉ là nhàn nhạt, nhưng chính là thiếu niên lại có một loại cảm giác quẫn bách.

Cậu cảm thấy bản thân ở trước mặt thiếu tướng đều sắp mất mặt thành thói quen luôn rồi, không trách được thiếu tướng từng nói cậu ngu xuẩn rất nhiều lần.

Thiếu tướng lại thả tay ra đặt lại trên tay vịn của chỗ ngồi, hắn ngồi thẳng tắp, bóng đêm đen mờ phát tán dừng ở trước mắt hắn.

Trong khoang thuyền sáng lên, công năng khoang vách tường ẩn hình lần thứ hai được khởi động.

Từ đỉnh khoang vách tường trong nháy mắt trở nên phai màu đi giống như bị hòa tan, biển sao vô biên vô hạn lan tràn tựa như là sóng biển.

Một tinh cầu màu lam chậm rãi chuyển động xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Thiếu niên bỗng nhiên trợn to mắt.

Hô hấp cậu tạm dừng trong một phút chốc, đầu óc trống rỗng, cậu phảng phất như có thể nghe thấy được thanh âm trái tim của chính mình đang nhảy lên.

Cậu nhìn khỏa tinh cầu kia, trong mắt rốt cuộc không còn nhìn thấy được thứ khác nữa.

"Không phải."

Thanh âm trầm thấp đột ngột vang lên, túm cậu ra từ trong thất thần.

Munt dồn dập hít vào mấy hơi thở, ổn định trái tim nhảy lên dồn dập của mình, lại đi xem, liền cảm thấy có chút không đúng.

Tuy rằng khỏa tinh cầu kia đích xác là có một vài chỗ rất giống...... Nhưng cứ luôn cảm thấy thiếu thiếu điểm gì đó...... Không, là thiếu rất nhiều.

Khỏa tinh cầu màu lam này thật giống như là chỉ khoác lên tầng vỏ kia, khi nhìn nó, sẽ không có cái loại cảm giác rung động nhìn một cái liền khiến cho người ta mạc danh thấy lo lắng tới cực điểm của viên tinh cầu màu lam chân chính trong trí nhớ kia.

Thiếu niên hơi chút bình tĩnh lại.

Cậu nhìn nhìn bốn phía quanh khỏa tinh cầu màu lam đó, có thể thấy được bốn cái vệ tinh màu trắng đang chậm rãi chuyển động vòng quanh nó.

......

Munt nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhổ ra.

Không có.

Cậu nhắm mắt lại, lông mi buông xuống che dấu đi mất mát dưới đáy mắt cậu.

Không có khỏa tinh cầu tinh cầu màu lam nho nhỏ làm bạn bên người kia, khỏa tinh cầu bé nhỏ truyền lưu vô số câu chuyện truyền thuyết mỹ lệ kia.

Không có...... Khỏa hành tinh có một vầng ánh sáng thật lớn kia...... Không có viên tinh cầu màu lửa đỏ kia...... Không có hành tinh xanh biển kia......

Nơi này không phải là cố hương mà cậu thương nhớ đêm ngày.

"Đây là chỗ nào?"

Cậu mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi.

Nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt cậu một hồi lâu thiếu tướng rốt cuộc cũng dời ánh mắt đi, quay về hành tinh màu lam ở phía trước.

"Đế Tinh."

Thiếu tướng nói.

Những con người đã vĩnh viễn mất đi con đường trở lại địa cầu, lựa chọn hành tinh tương tự với địa cầu nhất này để trở thành Thủ Đô Tinh của đế quốc.

Tên của nó là, Đế Tinh.

Tinh cầu nơi hoàng thất của đế quốc cư trú đời đời kiếp kiếp, hành tinh phồn hoa nhất trong nhân loại.

Trên bề mặt của tinh cầu này có đến 56% đều là hải dương có được bề ngoài tương tự nhất với mẫu tinh của nhân loại.

Sở dĩ Troell thiếu tướng tiến đến nơi này, là bởi vì Hoàng đế bệ hạ ra chiếu lệnh.

Hoàng đế bệ hạ sẽ định kỳ phát ra chiếu lệnh, để quý tộc các tinh hệ hoặc là các tướng quân tiến đến Đế Tinh tiến hành báo cáo công tác.

Ngay tại mấy ngày trước, thiếu tướng đã nhận được mệnh lệnh.

Thuyền hạm Ishtar dựa theo thông lệ dừng lại ở bên ngoài tinh hệ, đoàn người Troell thiếu tướng cưỡi hạm đổ bộ chạy về hướng viên tinh cầu màu lam kia. Vẫn như cũ là Via trung giáo tâm tư thận mật lưu lại canh gác ở phía trên Ishtar, Robin cùng với mấy người mà Munt không quen thuộc cùng đi theo thiếu tướng các hạ đi đến Đế Tinh.

............

..............................

Thời điểm khi Troell thiếu tướng bước vào trong đại sảnh tiếp kiến, người trong đại sảnh không hề ít, cả một cái đại sảnh rộng lớn có thể cất chứa được mấy trăm người giờ phút này đã tràn ngập, nơi chốn đều là bóng người.

Quân phiệt khác nhau, thế lực quý tộc bất đồng, đều có vòng hiểu biết khác biệt của từng người, chỉ là giờ phút này bọn họ đều đang ở trên Đế Tinh, ở dưới chân Hoàng đế bệ hạ, mặc kệ là loại thế lực nào thì cũng không dám tụ tập với thế lực kết minh một cách không kiêng nể gì. Cho dù là gặp mặt, cũng chỉ gật đầu cười cười, lập tức rời khỏi.

Trong đại sảnh này còn có không ít người trẻ tuổi, tuổi của Troell thiếu tướng ở trong đó cũng không tính là đặc biệt.

Bởi vì loại báo cáo công tác giống thế này, rất nhiều thế lực phần lớn đều chỉ phái con cháu hậu bối của mình đến có lệ với hoàng đế một phen. Không phải vấn đề trọng đại gì, bọn họ căn bản là sẽ không tự mình đến.

Troell thiếu tướng không thể làm như vậy.

Bởi vì dưới trướng hắn không có được người thứ hai có đủ quyền uy thế lực chỉ đứng phía sau hắn có thể đại biểu thay hắn đến đây, cũng không có bất cứ trực hệ nào có thể đến thay hắn.

Đây cũng là một trong những minh chứng việc hắn không có nội tình.

Phần lớn người đang ngồi ở đây đều có nội tình phong phú, gia thế bất phàm, ở trong mắt bọn họ, cho dù vài chục năm gần đây thanh danh của Troell thiếu tướng có nóng sốt có lại vang dội đến mấy bị đám bình dân vô tri tôn thờ là chiến thần gì đó đi nữa...... Nhưng chung quy vẫn chỉ là một thế lực mới phát vừa mới quật khởi không lâu chẳng có nội tình gì mà thôi.

Nói thật, loại thế lực mới phát kiểu nhà giàu mới nổi đột nhiên hứng khởi này bọn họ đã thấy nhiều lắm rồi, một đám đều giống như là sao băng bay qua phía chân trời vậy, chẳng tồn tại được quá trăm năm liền sẽ biến mất sạch sẽ ở trong vũ trụ.

Bọn họ căn bản là sẽ không đặt loại thế lực này ở trong mắt.

Mấy người trẻ tuổi đang tụ tập nói chuyện với nhau.

"Mir, nghe nói anh đặc biệt mang theo lễ vật tới cho vương nữ điện hạ?"

Một nam tử trẻ tuổi tóc ngắn màu vàng cười gật gật đầu.

"Khó có khi tới Đế Tinh một chuyến, tự nhiên là phải mang theo lễ vật mà tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị vì điện hạ rồi."

"Văn vật đến từ địa cầu cổ? Cậu thật biết chọn, vương nữ điện hạ thích nhất là mấy thứ này."

"Ha ha, may mắn may mắn thôi, là bảo vật trân quý mà tổ tiên truyền xuống, chỉ tiếc đã quá lâu rồi, cơ hồ đều đều đã hư hỏng hết, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khiến đồ vật kia hoàn toàn phục hồi lại như cũ, mô phỏng ra một cái khác."

Nam tử tóc vàng đắc ý mà nói, "Lại mất thật lâu mới cân nhắc rõ ràng cách dùng của nó, lúc này mới dám mang tới đây, ha, nếu có thể khiến vương nữ điện hạ vui vẻ thì tốt rồi."

Hắn nói như vậy, trên mặt cũng lộ ra thần sắc mong đợi.

Mỹ mạo của Salome vương nữ điện hạ thật sự là khiến lòng người nảy sinh mong ước, đặc biệt là một thân khí thế lăng nhân kia lại càng thêm khiến mỹ mạo của nàng loá mắt chước người tới cực điểm, nhìn nàng, những cô gái mỹ mạo bình thường liền không bao giờ có thể lọt vào mắt được nữa.

"Là cái gì thế?"

"Ha, gia tộc của anh cũng không phải là không có đồ vật cùng loại."

"Có thì có, nhưng không giống nhau a."

Nam tử tóc vàng cân nhắc một chút, gật gật đầu.

"Dù sao thời gian vẫn còn sớm, vậy cho các anh nhìn xem trước đi?"

Hắn một bên nói, một bên trào phúng mà liếc nhìn vị thiếu tướng tóc đen cách hắn không xa một cái.

"Loại thế gia giống như chúng ta đây, vật phẩm truyền thừa xuống có rất nhiều, không giống như là kẻ nào đó, một chút nội tình cũng không có, còn làm bộ làm tịch mà đứng đây, a, lần này phải khiến cho hắn mở rộng tầm mắt thôi ——"

Hắn vừa nói như vậy, lập tức liền có người phụ họa.

"Đúng vậy, có vài người nha, chính là cậy sủng mà kiêu, Hoàng đế bệ hạ triệu hoán, cư nhiên lại là kẻ cuối cùng chạy tới, thật đúng là coi mình to lớn lắm không bằng."

"Ha, kỳ thật cũng chỉ là một con chó mà hoàng gia mới dưỡng mà thôi."

Người nói những lời này rõ ràng là có điều ám chỉ, cơ hồ là tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều nghe hiểu được đang nói đến chính là ai, bọn họ nhìn thoáng qua lẫn nhau, không ai ngăn lại, đều lộ ra biểu tình xem kịch vui.

Phía trước đã nói qua, các thế lực lớn bình thường đều sẽ không đem thế lực mới phát để vào mắt.

Nhưng là, vị Troell thiếu tướng mới quật khởi kia quả thật là một người có bản lĩnh đánh giặc, những trận chiến mà hắn tiến hành chưa từng có một lần bại tích, hơn nữa phong cách chiến đấu từ trước đến nay vẫn luôn sạch sẽ lưu loát, tổn thất bản thân cũng cực nhỏ. Gia chủ của rất nhiều gia tộc đều cực kỳ tán thưởng hắn, nếu không phải bởi vì hoàng thất sủng ái có thừa kẻ này, những gia tộc kia thậm chí còn định sẽ nghĩ cách thu nạp hắn vào dưới trướng nữa.

Tự nhiên, thời điểm những trưởng bối đó giáo dục con cháu hậu bối của mình sẽ thường xuyên nhắc tới vị thiếu tướng trẻ tuổi có bản lĩnh này.

Người trẻ tuổi mà, một đám đều khí phách phong hoa, tự cao tự đại, ghét nhất chính là con nhà người ta trong miệng trưởng bối.

Nghe được càng nhiều liền càng thêm phản cảm, tự nhiên chẳng có hảo cảm gì đối với vị thiếu tướng khiến các trưởng bối khen không dứt miệng này rồi.

Hơn nữa còn có một lý do, càng khiến Troell thiếu tướng trở thành công địch của những người trẻ tuổi này.

Mỹ mạo của Salome vương nữ vang danh khắp vũ trụ, đặc biệt là thân phận vương nữ của cô lại càng khiến cho mỹ mạo của cô gia tăng thêm một vầng hào quang lóa mắt.

Vương nữ trong tương lai nhất định sẽ đăng cơ thành nữ đế, mà trở thành vương phu của nữ đế liền sẽ có được chỗ tốt đếm không hết, mặc kệ là mỹ mạo hay là thân phận thì đều là lực dụ hoặc cực lớn đối với những người trẻ tuổi này, người nối nghiệp quý tộc trẻ tuổi bày tỏ tình yêu đối với Salome cứ nối liền không dứt.

Nhưng mà, Salome vương nữ cố tình lại mê luyến một nam tử trẻ tuổi không chút bối cảnh thậm chí còn không biết có phải là xuất thân quý tộc hay không, thậm chí còn khiến Hoàng đế bệ hạ sủng ái có thêm đối với kẻ này, chỉ trong ngắn ngủn mấy chục năm liền đã nhảy tới vị trí thiếu tướng.

Dựa vào cái gì? Còn không phải chỉ là vì gương mặt kia đẹp một chút thôi sao!

Còn không phải là vì dựa vào gương mặt kia mà lừa vương nữ điện hạ sao!

Đó chỉ là một tên nhà giàu mới nổi không chút nội tình, một tên mãng phu ngoại trừ đánh giặc thì cái gì cũng không biết! Đồ tể!

Mir khó chịu mà nghĩ như thế, lại cố tình khiêu khích mà liếc mắt nhìn Troell thiếu tướng một cái.

Thiếu tướng lẳng lặng ngồi ở trên ghế, căn bản là không nhìn hắn. Ngược lại Robin đứng ở phía sau thấy được chuyện này liền liếc mắt một cái, bĩu môi, cũng lười để ý đến người nọ, chuyển hướng ánh mắt về phía thiếu niên bên cạnh.

Đứa nhỏ này từ lúc bắt đầu vừa rồi thì đã an tĩnh vô cùng, an tĩnh đến độ là gã có chút lo lắng.

"Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?"

Gã nhỏ giọng hỏi.

Gã nghĩ có lẽ là bởi vì nhảy vọt khoảng cách siêu dài lúc nãy đã làm đứa nhỏ này khó chịu.

Thiếu niên giương mắt liếc nhìn Robin một cái, lắc lắc đầu.

"Tôi không có việc gì."

Cậu nhẹ giọng nói, chỉ là thanh âm có chút uể oải ỉu xìu.

Cậu vừa nói xong liền lại cúi đầu xuống, lông mi đen nhánh che dấu đi vài phần cô đơn trong mắt cậu.

Nếu Munt đã nói bản thân không có việc gì, Robin tự nhiên cũng không thể truy hỏi nữa.

Gã chuyển ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một cái đài cao trên đại sảnh chậm rãi nâng lên, một thứ đồ vật mà gã chưa bao giờ gặp qua đang được đặt ở trên đài cao kia.

Đồ vật kia tựa như là một cái bàn có tạo hình kỳ quái, cái nắp trên cùng mở ra, bị cái giá dựng đứng lên, mà một bên "cái bàn" kia, có rất nhiều ấn phím hình chữ nhật kích cỡ giống nhau, là màu trắng, mà bên trên những ấn phím màu trắng đó còn có một ít ấn phím màu đen nhỏ hơn.

Mir đưa một ánh mắt, một người nam tử trung niên thân mặc lễ phục đi theo phía sau hắn liền đi lên đài cao dọc theo bậc thang, ngồi xuống bên cạnh "cái bàn" kỳ quái đó.

Trong ánh mắt tò mò của mọi người, nam tử bắt tay đặt lên trên những ấn phím hình chữ nhật song song đó.

Leng keng một tiếng, âm điệu thanh thúy vang lên.

Theo ngón tay nam tử nhanh chóng nhảy lên trên những ấn phím đen trắng khác nhau, một khúc âm nhạc vui sướng vang lên bên trong đại sảnh.

Âm sắc kia sạch sẽ thấu triệt, khiến người mê muội, không ít người híp mắt lắng nghe âm sắc chưa bao giờ từng được cảm thụ này, bắt đầu khe khẽ nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh, trong lời nói không có chỗ nào mà không phải là tán thưởng đối với loại âm nhạc này.

Một khúc kết thúc, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Đây là nhạc cụ được lưu truyền từ địa cầu sao?"

"Thanh âm này thật là dễ nghe."

"Có thể phục hồi nhạc cụ này lại như cũ được thật đúng là không đơn giản."

"Không, phục hồi nhạc cụ lại như cũ không hề khó, cái khó chính là phục hồi cách diễn tấu nhạc cụ như cũ, dù sao thì trí não cũng đọc không hiểu những ký hiệu về âm nhạc được lưu truyền xuống mà."

"Chuyện này chỉ có thể dùng thời gian dài để chậm rãi phục hồi như cũ thôi a ——"

Làm tiêu điểm trong đại sảnh, giờ phút này bên cạnh Mir đã vây quanh không ít người.

"Vương nữ điện hạ từ trước đến nay vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú đối với âm nhạc và hài kịch, lễ vật anh đưa nhất định sẽ rất hợp tâm ý nàng."

"Đúng vậy, đây mới là nội hàm, tốt hơn nhiều một ít người nào đó chỉ dựa vào một khuôn mặt mà đi mê hoặc vương nữ điện hạ."

"Hắn thì có thể mang đến cho vương nữ điện hạ lễ vật gì chứ?"

"Làm gì có cái gì được, một tên nhà giàu mới nổi, chẳng có một chút nội tình nào, biết đi chỗ nào mà tìm cổ di vật chọc điện hạ vui vẻ được a."

"Sách, không có cách nào, dù sao...... Cũng chỉ có một khuôn mặt kia là có thể nhìn được thôi."

"Chậc chậc, tiểu bạch kiểm dựa vào mặt ăn cơm mềm."

"Không, người ta còn rất biết đánh giặc nga."

"Ha ha ha ha, một tên nhà giàu mới nổi, đúng là thô tục, cho dù biết đánh giặc thì thế nào chứ?"

"Vương nữ điện hạ đại khái cũng chỉ là đang chơi đùa với hắn mà thôi."

Những quý tộc trẻ tuổi kia cơ hồ là khiêu khích trắng trợn cùng cười đùa không kiêng nể gì khiến trên mặt Robin lộ ra vài phần tức giận, nhưng lại chỉ có thể cố nén xuống.

Gã cố nén, nhưng thiếu niên bên cạnh gã lại đột nhiên động.

Ở trước mắt bao người, thiếu niên mắt đen đi hướng về phía đài cao đặt nhạc cụ kỳ quái kia.

Cậu bước chân thực nhanh, bởi vì không một ai nghĩ đến sẽ có người tới gần nhạc cụ kia, cho nên không có người ngăn cậu lại, cứ như vậy mà để cậu một đường đi lên, đứng ở bên cạnh nhạc cụ.

Munt lẳng lặng mà đứng bên cạnh cỗ nhạc cụ quen thuộc kia, ngón tay cậu nhẹ nhàng phất qua trên giá kim loại lạnh băng.

"Lăn xuống."

Bởi vì nổi bật mà đang đắc ý, nhất thời vô ý để cho người khác đến gần cỗ nhạc cụ kia khiến khuôn mặt Mir âm trầm xuống,

"Bảo vật trân quý như vậy không phải là thứ mà kẻ đê tiện như ngươi có thể chạm vào." Hắn âm trầm mà nói, "Lăn xuống, ngươi không tư cách chạm vào nó."

Như là căn bản không hề nghe được lời của đe dọa Mir, Munt ngồi xuống trên ghế.

Chân cậu dẫm lên bàn đạp ở phía dưới bàn nơi người đàn tấu căn bản là chưa hề sử dụng đến, ngón tay cậu đặt trên những ấn phím màu trắng đen, sau đó, ngón tay dùng sức đè xuống, chân cũng nặng nề mà dẫm xuống.

Phương thức người kia ấn xuống những phím đàn tựa như là đang thao túng một cỗ máy móc quả thực là sự vũ nhục đối với nhạc cụ này.

Cậu nghĩ.

Cơ hồ là chỉ trong chốc lát, thứ âm nhạc nhẹ nhàng mà phong phú vang lên bên tai mọi người.

So với cách đàn tấu giống như máy móc của người diễn tấu trước đó, thứ âm nhạc lúc này vang lên lại càng thêm điềm tĩnh động lòng người, càng thêm phong phú đầy đủ, giống như là một dòng suối róc rách chảy xuôi qua mặt cỏ đá vụn.

Thiếu niên ngồi ở chỗ kia, quân phục đen nhánh bao vây lấy thân thể mảnh khảnh của cậu, thế nhưng cả người cậu lại như đang phát ra ánh sáng.

Đồng tử màu đen nhánh của cậu tại một khắc này sáng đến kinh người.

Đầu ngón tay cậu như là đang khiêu vũ trên những phím đàn đen trắng, ngón tay cậu phảng phất như gõ lên mặt hồ bình tĩnh, vẩy ra bọt nước chính là những âm sắc du dương uyển chuyển, xoay tròn quay chung quanh cậu.

Rõ ràng là ngay bên trong đại sảnh, nhưng khi đắm chìm vào trong âm nhạc, lại có thể khiến người ta thấy ánh trăng như nước trút xuống, dừng phía trên dòng suối róc rách kia, dòng nước thanh triệt chậm rãi chảy xuôi.

Dòng nước kia cũng không biết là chảy về nơi phương nào, mạc danh lại lộ ra vài phần mê mang cùng thương cảm.

Đem tất cả nhớ mong truyền vào đầu ngón tay, thiếu niên nhắm mắt lại, âm nhạc quen thuộc vây quanh bên người cậu, khiến cậu tại một khắc này như là đã trở về quá khứ.

Trong gian phòng nho nhỏ màu trắng kia, bên cạnh chiếc dương cầm cổ xưa, mẹ cậu ôn nhu ở ngay bên cạnh cậu, nắm trong tay bản nhạc, nghiêng đầu mỉm cười mà nhìn cậu.

Âm nhạc chảy xuôi qua đầu ngón tay cậu, trong phòng khách cha cậu tưởng như là đang xem báo lại lẳng lặng mà nghe, khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười vừa lòng.

......

Mà đến nay, hết thảy đã cảnh còn người mất.

Âm sắc vẫn cứ vờn quanh quanh thân, căn nhà nho nhỏ màu trắng kia cách cậu dần dần đi xa.

Thân ảnh mẹ và cha cùng mỉm cười cũng dần dần đi xa.

Trong âm anh quen thuộc, căn phòng đi xa, mặt cỏ đi xa, quê nhà đi xa, rồi sau đó biển rộng mênh mông vô bờ kia cũng đi xa, chỉ còn dư lại tinh cầu màu lam an tĩnh mà chuyển động trong vũ trụ.

Nó vẫn luôn ở nơi đó.

Nó vẫn luôn chờ ở nơi đó.

Mẫu tinh của tôi.

Cố thổ của tôi.

Nơi linh hồn tôi thuộc về.

Rồi sẽ có một ngày, tôi trở lại trong ôm ấp của ngài.

............

Toàn bộ đại sảnh một mảnh yên tĩnh, chỉ có khúc nhạc mang theo một tia đau thương kia là còn chậm rãi chảy xuôi trong đại sảnh.

Không có người nào thốt ra một tiếng, không có người nào nói chuyện với nhau.

Giờ này khắc này, bất luận một chút âm thanh khác thường nào cũng đều sẽ khiến người ta không thể chịu đựng được.

Giờ này khắc này, bọn họ chỉ muốn nghe thấy âm điệu mỹ diệu động lòng người kia, chẳng sợ một tia đau thương trong âm nhạc kia khiến cho bọn họ đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị, khiến cho bọn họ cũng cảm thấy một loại khổ sở nói không nên lời, phảng phất như cộng minh.

Giai điệu kia chứa đựng tất cả lòng tưởng niệm của người diễn tấu, kích thích một tia mạc danh rung động dưới đáy lòng tất cả mọi người đang ở trong đại sảnh vào giờ phút này.

Một khúc kết thúc.

Thiếu niên mở mắt ra, cậu hơi hơi ngửa đầu, đồng tử màu đen nhánh của cậu ướm thủy quang nhợt nhạt, phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt.

Cậu lẳng lặng nhìn về phía trước, chính là ánh mắt cậu lại phảng phất như xuyên thấu qua hết thảy mà nhìn về phía xa xôi bờ đối diện.

Khuôn mặt thanh tú của cậu còn mang theo một chút tính trẻ con, chỉ là vào giờ khắc cậu đang ngóng trông nhìn về một nơi không biết tên này, sườn má kia lại mạc danh xúc động lòng người, khiến người ta không có cách nào dời ánh mắt khỏi trên người cậu được.

Kể cả khi âm nhạc đã dừng lại, toàn bộ đại sảnh vẫn cứ an tĩnh.

Giai điệu mỹ diệu kia phảng phất như còn ở mỗi người bên tai quanh quẩn.

"Cậu là ai?"

Rốt cuộc cũng có người đánh vỡ không gian yên tĩnh, Mir kinh ngạc mà nhìn thiếu niên trên đài cao.

Hắn không thể tin được, rõ ràng chiếc nhạc cụ này là không lâu trước đây mới được bí mật sửa lại thành công, trước đó khẳng định không có bất cứ một kẻ nào biết được chuyện này.

Nhưng tại sao thiếu niên này lại sẽ biết cách sử dụng như thế nào? Lại còn bộ dạng thuần thục như thế?

Lại một lần nữa nhắm mắt lại, Munt hít sâu một hơi.

Chờ đến khi cậu đứng lên, mở mắt ra, trong mắt cậu đã không còn một tia thủy quang kia nữa.

Thiếu niên đứng ở trên đài cao, từ trên cao nhìn xuống, như là đang nhìn xuống mọi người, cong mắt cười.

Sau đó, cậu đi xuống, đi ngang qua trước mặt mọi người.

Cậu nghĩ nghĩ, nói: "Cái đó, tôi là người thừa kế của gia tộc tôi, gia tộc bọn tôi rất cổ xưa, từ thời điểm đi ra khỏi địa cầu thì đã tồn tại rồi."

Cậu nói như vậy, liền có người gật gật đầu.

Mọi người đều tỏ vẻ tán thành chuyện này.

Xem đi, quả nhiên là hậu duệ của một gia tộc quý tộc đã có lịch sử lâu đời.

Có người mở miệng dò hỏi: "Xin hỏi dòng họ của ngài là?"

Một gia tộc có cổ xưa hay không cao quý hay không, phần lớn đều lấy dòng họ ra để phán đoán, nói như vậy, dòng họ gia tộc đã từ lâu thì đều có lịch sử rất dài.

Hiện tại những người này dò hỏi dòng họ của Munt, chính là để phán đoán gia thế của Munt rốt cuộc là như thế nào.

Thiếu niên bị hỏi đến dòng họ gia tộc chớp mắt một chút, nhìn những người đang nhìn chằm chằm cậu ở phía dưới, đột nhiên lộ ra một nụ cười sáng ngời.

Cậu cười nói: "Gia tộc của ta ở trên địa cầu đã từng là người chứng kiến vương triều Bourbon, người theo đuổi đế quốc Alexander cổ xưa, người thủ hộ vương triều Plantagenet, thanh kiếm dưới trướng nữ hoàng Elizabeth, được Caesar đại đế ban cho huy chương vinh quang —— dòng họ của gia tộc chúng ta là —— Nicolas. Alexander. Miyargu. Abel. Augustus. Constantine. Darwin. Washington. Arthur. William. Jureus. Louis. Richard.................. ( tỉnh lược)............ Caesar. Michelangelo. Intel. Ulliel."

Một hơi nói liền mấy chục cái tên chồng lên nhau hiện tại rốt cuộc cũng không bẻ được nữa Munt rốt cuộc cũng dừng lại thở hổn hển, cậu cảm thấy mỹ mãn mà nhìn mọi người vẻ mặt hoàn toàn mộng bức, gật gật đầu.

Sau đó, lại lần nữa cười sáng lạn.

"Ân, chính là dòng họ này."

Cậu cười hì hì nói.

"Chẳng qua gia đạo sa sút, cho nên hiện tại chỉ có thể làm lính cần vụ dưới tay của một vị nhà giàu mới nổi nào đó thôi."

Munt cười hì hì nói như vậy, sau đó trong vẻ mặt mộng bức của mọi người mà xoay người một cái rồi trở lại phía sau Troell thiếu tướng, một lần nữa bày ra biểu tình nghiêm túc, đôi tay vòng sau lưng nghiêm người đứng.

............

Ân, trước kia lúc xem TV đọc tiểu thuyết đã từng đặc biệt muốn biết mấy người một hơi nói ra một đống lớn danh hiệu và dòng họ quý tộc ra để trang bức là cảm giác như thế nào rồi.

Hiện tại rốt cuộc cũng đã biết.

...... Thật sự mẹ nó quá oách mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện