"Tỉnh lại đi."

Giám đốc khách sạn từ từ tỉnh lại, đập vào mắt là gương mặt của Trần Dương. Vừa nhìn thấy cậu, hắn nhớ đến việc khách sạn lại xảy ra sự cố, tròng mắt lập tức trợn trắng muốn ngất lần nữa. Trương Cầu Đạo nhanh nhẹn bấm gan bàn tay phải của hắn véo tỉnh: "Muốn ngất cũng phải giải quyết cho xong rồi hãy ngất."



Giám đốc khóc không ra nước mắt, đáng thương nói: "Trong hai ngày xảy ra ba sự cố. Một người chết, hai người suýt chết, còn có cách giải quyết sao?"

Mọi người nghe vậy cũng đồng tình với hắn. Tuy khách sạn đúng là có vài vấn đề về an toàn nhưng không đến nỗi lần nào cũng xảy ra tai nạn như vậy. Nếu không phải do bọn họ - người bị Thần Sát theo dõi - vào ở khách sạn này thì nơi này sẽ không bị Thần Sát lợi dụng ra tay. Trần Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi sẽ nhờ Tiểu Lỵ vẽ vài lá bùa quý nhân chúc phúc ba ngày gửi đến đây."

Giám đốc khách sạn hỏi: "Dùng để làm gì?"

"Đổi vận."

Giám đốc gào khóc hô lên: "Tôi chết cho rồi!"

Những người có mặt bị tiếng gào khóc chấn động suýt bay mất hồn, đáng sợ là Ngỗi Tuyên và Oa Oa lại thấy thú vị, nóng lòng muốn gào thử. Trần Dương vội đè lại: "Trẻ ngoan không được lớn tiếng ồn ào." Sau đó cậu quay sang nói với giám đốc: "Bùa quý nhân chúc phúc rất linh nghiệm, ít nhất có thể đổi vận cho các anh. A, đúng rồi, tên Thần Sát có ý thức hại người lợi dụng các kiểu tai nạn ngoài ý muốn khiến xảy ra sự cố, vậy nếu các có chuyện ngoài ý muốn khác cắt ngang nó thì sao?"

Mã Sơn Phong: "Ý cháu là gì?"

Mấy người còn lại cũng không hiểu.

Trần Dương quơ tay: "Tất cả những người đã chết đều vì tai nạn ngoài ý muốn, đa số là do các vấn đề về an toàn. Điều kiện dẫn đến cái chết là các loại tai nạn bất ngờ, có lẽ một tai nạn nho nhỏ cũng có thể dẫn đến chết người. Nhưng nếu như chặt đứt các mắt xích, xuất hiện một tai nạn khác cắt ngang trình tự liên hoàn kia, vậy có thể tránh được tai nạn chết người không?"

Độ Sóc nói tiếp thay Trần Dương: "Tai nạn bất ngờ có một trình tự liên hoàn, phá hỏng một mắt xích thì không còn liên hoàn nữa. Vậy cái gọi là tai nạn ngoài ý muốn đó sẽ không xảy ra, vài người tìm được đường sống trong chỗ chết là do đã có hành động nào đó cắt ngang, phá hỏng mắt xích liên hoàn." Hắn chỉ vào Trình Hỉ vừa mới lấy lại tinh thần: "Nếu như trong tai nạn vừa rồi không có ai cứu cô ta, cô ta sẽ chết vì sự cố thang máy."

Trần Dương cao hứng nhào vào lòng Độ Sóc: "Nói không sai!"

Cậu nhìn mọi người, hai mắt lóe sáng: "Vậy nên chỉ cần tạo ra sự cố khác, phá hỏng tai nạn bất ngờ của Thần Sát là có thể sống sót."

Độ Sóc nói thêm: "Thiên Đạo sẽ không cho phép Thần Sát có ý thức, ý thức của Thần Sát sẽ không ngừng ngưng tụ trong quá trình giết người, mãi đến tận khi bị Thiên Đạo phát hiện rồi thẳng thừng xóa bỏ. Nhưng trước khi bị gạt bỏ cần một chu kỳ, trong chu kỳ này không thể để cho Thần Sát giết người thỏa thuê, Thần Sát sẽ dần dần mất đi ý thức của mình, cuối cùng trở thành một sát bình thường."

Lục Tu Chi như có điều suy nghĩ: "Cách này rất hay."

Mã Sơn Phong cũng gật đầu tán thành, xâu chuỗi các sự kiện lại, mọi người đã đoán được Trần Dương muốn dùng sự cố bất ngờ gì để phá hỏng chuỗi tai nạn liên hoàn mà Thần Sát sắp xếp.

Giám đốc khách sạn và nhóm Trịnh Tiểu Vũ ngơ ngác không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết Thần Sát là vật gì, nhưng nghe thấy hình như đã nghĩ ra cách đối phó, bọn họ vội vàng hỏi: "Vậy dùng sự cố bất ngờ gì để đối phó với Thần Sát kia?"

So với giám đốc khách sạn, nhóm Trịnh Tiểu Vũ nóng ruột hơn, dù sao xảy ra chuyện gì, cùng lắm thì giám đốc thất nghiệp nhưng họ là mất mạng đó nha.

Trần Dương cười gian xảo: "May mắn."

"Hả?"

Trần Dương lấy tất cả bùa quý nhân chúc phúc ba ngày mà Độ Sóc và Lục Tu Chi đã vẽ ra, sau đó đưa ba lá bùa cho Khấu Tuyên Linh, dặn hắn cất kỹ: "Lão Lục nhà anh vẽ, cất kỹ đừng làm mất."

Khấu Tuyên Linh nhận lá bùa, nghe vậy cười nói: "Toàn bộ bùa lão Lục nhà tôi vẽ phải là của tôi chứ, cậu lấy của cục trưởng Độ là được rồi."

"Không được." Cậu né tránh bàn tay của Khấu Tuyên Linh, cự tuyệt nói: "Lục Tu Chi là thành viên của phân cục trước, sau đó mới là người yêu của anh. Đương nhiên phải có sự đồng ý của tôi trước."

"Cục trưởng Độ còn là cục trưởng tổng cục đó."

"Ảnh là Phong Đô đại đế, trước tiên là người nhà của tôi." Trần Dương chống nạnh, nhướng mày đắc ý nói. Độ Sóc phụ học: "Là của em. Em muốn bao nhiêu lá bùa thì anh vẽ bấy nhiêu, toàn bộ là của em."

Khấu Tuyên Linh che mắt không muốn nhìn: "Hết thuốc chữa, ai đến quản cậu ta đi."

Trần Dương đáp: "Không quản được."

Cuối cùng cậu phát bùa cho ba người Trịnh Tiểu Vũ, ngoài ra cũng đưa cho giám đốc khách sạn vài lá, cũng bảo Ngỗi Tuyên giúp vẽ bùa: "Tuy bùa chúc phúc có thể đổi vận, nhưng phải chú ý nên đặt ở chỗ nào. Nếu như đặt sai chỗ, vận khí bị cản trở thì bùa không phát huy được tác dụng. Ngỗi Tuyên sẽ giúp anh xem nên dán bùa ở đâu trong khách sạn. Ngoài ra phải thuê công nhân đến kiểm tra các vấn đề an toàn định kỳ."

Giám đốc liên tục cám ơn: "Khách sạn chúng tôi luôn gọi người đến kiểm tra theo định kỳ, tránh xảy ra sự cố về an toàn."

"Anh làm được không có nghĩa người khác cũng làm, thang máy, đèn chùm, đèn treo và cửa sổ xảy ra sự cố do bị Thần Sát tác động, nhưng bản thân nó đã tồn tại nguy hiểm từ trước."

Giám đốc cảm thấy khó xử: "Bất kỳ nơi nào cũng có các vấn đề an toàn, không có khả năng loại trừ hết các tai họa ngầm 100%."

"Chí ít giảm thiểu đến mức thấp nhất, dù Thần Sát cố ý cũng sẽ không hại chết người. Tôi nghĩ anh nên đích thân giám sát cho chắc." Trần Dương đưa một lá bùa chúc phúc cho hắn, còn lại giao cho Ngỗi Tuyên.

"Cất kỹ, không phải ai cũng có bùa quý này."

Thần linh Đạo giáo hợp tác với Phong Đô đại đế vẽ ra, có một không hai, có tiền cũng không mua được.

Trần Dương vỗ vỗ tay: "Được rồi, bây giờ ai về phòng nấy đi."

Trịnh Tiểu Vũ cầm lá bùa trong tay, nghe vậy do dự hỏi: "Thật sự có tác dụng sao?"

"Có."

"Tôi..." Trịnh Tiểu Vũ vừa nhớ lại sự cố của Trình Hỉ là tê cả da đầu, dũng khí muốn phá vỡ quy tắc trước kia bay sạch sành sạch. Cô không có mặt ở hiện trường tử vong của hai người bạn trước đó nên không cảm nhận được sự đáng sợ thật sự. Bây giờ cô mới thấy sợ, dùng từ "sởn tóc gáy" cũng không đủ để miêu tả tâm trạng của cô. Khi cô phát hiện nhóm Trần Dương có cách hóa giải, cô muốn ở bên cạnh họ để được bảo vệ.

Cơ Khương ngăn cản trước mặt Trần Dương, ôn hòa tiễn ba người Trịnh Tiểu Vũ ra ngoài. Trình Hỉ cắn môi, nắm cánh tay Trịnh Tiểu Vũ, nhìn lá bùa trong lòng bàn tay: "Thật, thật sự có tác dụng sao? Một lá bùa có thể cứu mạng chúng ta sao?"

Đối với người ngoài, Cơ Khương luôn tươi cười lịch sự nhưng thái độ lại khá xa cách: "Ngoại trừ cách này thì các cô cậu cũng đâu còn cách nào khác, không bằng thử một lần."

Giám đốc gật đầu: "Nói cách khác, dù có tệ cũng không thể tệ hơn được nữa, ít ra bây giờ đã có cách giải quyết. Cám ơn mọi người, nếu thật sự có tác dụng, tôi bảo đảm mọi người đều được miễn phí khi ăn ở tại khách sạn."

Cơ Khương lịch sự cười đáp lễ, sau khi tiễn giám đốc đi khuất, cô quay đầu nhìn chằm chằm nhóm Trịnh Tiểu Vũ. Không biết tại sao họ đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vô ý thức lùi ra sau vài bước, lắp bắp nói: "Vậy, chúng, chúng tôi đi về phòng đây."

Ba người nói xong lập tức ra khỏi phòng. Trịnh Tiểu Vũ và Trình Hỉ ở chung một phòng, Đinh Thăng ở riêng một phòng khác. Lúc tạm biệt ở cửa, Đinh Thăng hỏi: "Tiểu Vũ, cậu nói xem lá bùa này có tác dụng thật không? Tôi cảm thấy giống như trò đùa vậy."

Trịnh Tiểu Vũ rũ mắt: "Lấy ngựa chết làm ngựa sống, nếu không thì còn có cách nào khác sao? Thôi về phòng ngủ đi."

Đinh Thăng quay về phòng bật đèn lên, tiện tay ném lá bùa lên bàn rồi mở di động, lên diễn đàn tìm cách tự cứu trong các tình huống tương tự. Nói thật, hắn không tin nhóm Trần Dương, càng không tin một lá bùa nho nhỏ có thể cứu mạng hắn. Tìm tòi tra cứu đến khuya, Đinh Thăng nhìn đồng hồ, thấy gần nửa đêm, hắn bèn lấy sạc pin trong túi cắm vào ổ điện trên tường, sau đó thuận tay đặt di động trên ngăn tủ.

Đinh Thăng vừa ngâm nga hát vừa đi vào phòng tắm, tiện tay mở cửa sổ nhỏ ra. Một con muỗi bay vào từ cửa sổ, nó bay loạn khắp nơi, cuối cùng đến gần bóng đèn ở đầu giường, nhiệt độ của bóng đèn trực tiếp đốt cháy con muỗi chỉ còn cái xác khô, một đám khói nhẹ bay lên. Đinh Thăng trong phòng tắm không hề hay biết, vẫn ngâm nga hát.

Bên kia, Trịnh Tiểu Vũ và Trình Hỉ nằm yên tĩnh trên giường ngủ rộng lớn, một lúc lâu sau, Trình Hỉ mới nhỏ giọng nức nở: "Tiểu Vũ, suýt nữa tôi chết rồi." Trịnh Tiểu Vũ ôm vai bạn an ủi: "Đại nạn không chết tất có hậu phúc."

Trình Hỉ lắc đầu: "Lần trước chúng ta tìm được đường sống trong chỗ chết, bây giờ lại luôn sống trong lo sợ khi bị cái chết uy hiếp, còn không bằng chết luôn trong tai nạn xe kia cho rồi."

"Không được nói bậy." Trịnh Tiểu Vũ đáp, cô cúi đầu nhìn hai lá bùa trên tủ đầu giường, vươn tay lướt qua người Trình Hỉ cầm lấy hai lá bùa, đưa cho Trình Hỉ một lá rồi quyết đoán nói: "Chắc chắn sẽ có hậu phúc. Có lẽ gặp được mấy người Trần Dương chính là hậu phúc của chúng ta."

Trình Hỉ hỏi lại: "Cậu có tin họ không?"

"Tôi chỉ có thể tin tưởng họ."

Đinh Thăng tắm xong, đi ra ngoài lấy chai nước lạnh, hắn mở nắp uống một hớp rồi châm thuốc lá. Hắn dựa vào đầu giường, vừa chơi di động vừa hút thuốc, tàn thuốc rơi đầy xuống sàn nhà. Đột nhiên hắn muốn đi toilet bèn đặt điếu thuốc xuống sát mép tủ đầu giường. Đinh Thăng vừa đi không bao lâu, điếu thuốc trên tủ đầu giường cháy hơn phân nửa, tàn thuốc rơi xuống sàn, không lâu sau, điếu thuốc mất trọng lượng cũng rơi xuống.

Đinh Thăng bước ra khỏi toilet, cầm chai nước uống một hớp rồi xoay người đi về phía trước, chân trần đạp phải tàn thuốc bị bỏng. Hắn theo bản năng cúi xuống phủi thì bị đụng mạnh đầu vào ngăn tủ, chai nước lạnh tuột khỏi tay hắn rơi xuống, nước văng tung tóe. Nước lạnh văng trúng bóng đèn trên vách tường, nóng lạnh luân phiên đột ngột khiến bóng đèn phát nổ, mảnh thủy tinh văng ra đâm vào gáy Đinh Thăng, máu chảy không ngừng.

Đinh Thăng giơ tay đè lên cổ, tay kia vội quơ lấy khăn mặt đè lên vết thương, hắn muốn gọi điện thoại cho khách sạn lại không nhận ra thủy tinh nóng và dây tóc bóng đèn bị vỡ văng tung tóe trên giường, nhiệt độ nóng khiến khiến ga giường từ từ bốc cháy. Chai nước lạnh rơi trên ngăn tủ, nước lạnh từ từ chảy ra, tràn đến cáp sạc đang sạc điện thoại khiến tia điện và tia lửa xẹt lên.

Đường dây nối với khách sạn đang bận, không gọi được. Đinh Thăng không thể làm gì hơn đành từ bỏ, đi ra mở cửa phòng. Nhưng di động đang sạc đã làm hỏng mạch điện, cửa phòng bị khóa không thể mở ra. Lửa trên giường càng lúc càng lớn, Đinh Thăng mặt mày tái nhợt, khăn mặt nhuộm máu đỏ một mảng lớn.

Nhiệt độ trong phòng tăng cao, nhưng máy báo cháy cảm ứng khói lại không hoạt động, giống như bị hỏng rồi vậy. Đinh Thăng muốn đi đến ấn chuông cầu cứu khẩn cấp nhưng vì tầm nhìn không rõ mà đụng vào cái bàn, hắn té lăn ra sàn, nước lạnh nhiễm điện chảy trên sàn, từ từ đến gần hắn.

Lá bùa chúc phúc trên tủ đầu giường bị Đinh Thăng đụng mà trượt đến sát mép tủ, lắc lư hai cái, cuối cùng rơi xuống ngực hắn. Mấy giây sau, không khí nặng nề trong phòng như bị vận mệnh không nhìn thấy kích thích, bắt đầu xoay chuyển.

Điện thoại bàn bị Đinh Thăng đánh rơi, đung đưa trong không trung, cuối cùng đụng vào nút cầu cứu khẩn cấp trên tường. Sau đó, đường dây không còn bận nữa, nhân viên phục vụ khách sạn lên tiếng: "A lô? Xin hỏi ngài cần gì?"

Dòng nước lạnh đang chảy đến gần bỗng dừng cách Đinh Thăng 2cm. Cuối cùng mạch điện bị hỏng chớp tắt hai cái rồi cúp điện. Vì cúp điện mà cửa phòng có thể đơn giản mở ra. Đường sống không chỗ nào không có, một đám cháy nhỏ trên giường vốn không thể thiêu chết người, trên máy cảm ứng cháy, một bóng đen không cam lòng rời đi. Ngay giây sau đó, tiếng báo cháy vang lên inh ỏi, nước phun ra khắp phòng.

Đinh Thăng nửa tỉnh nửa mê, quơ tay sờ lá bùa trên ngực, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Được cứu rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện