Trần Dương vội vàng chạy đến trường học, mới vừa bước vào phòng giáo viên liền nghe tiếng cãi nhau ồn ào. Cậu đẩy đám đông chen vào, trông thấy Ngỗi Tuyên đang yên tĩnh ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai chân ngắn ngủn không chạm đất đung đưa qua lại. Cô bé như có linh cảm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Dương đến liền nở nụ cười: "Trần Tiểu Dương."
Mọi người lập tức yên lặng, đồng loạt nhìn về phía Trần Dương. Thanh niên trẻ tuổi tuấn tú ôn hòa, không biết có phải vì làm cục trưởng hai năm qua không mà trông cậu có thêm vài phần khí thế. Cậu đi đến trước mặt Ngỗi Tuyên, đầu tiên là kiểm tra một lượt từ đầu đến chân xem cô bé có bị thương hay không rồi mới đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc bén lướt một vòng: "Cô Lâm, xảy ra chuyện gì?"
Cô Lâm là chủ nhiệm lớp của Ngỗi Tuyên, lúc này cô đang bị hai tên lưu manh quấn lấy, nhức đầu không thôi. Nhìn thấy Trần Dương đến, cô thở phào nhẹ nhõm, đang muốn lên tiếng giải thích thì bị người phía sau đẩy một cái, cô lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống. May mà Trần Dương nhanh tay đỡ lấy cô. Cô Lâm đứng vững, cám ơn Trần Dương rồi quay ra sau lưng, giận tái mặt quát hai tên kia: "Nếu hai người còn không biết điều thì tôi sẽ báo cảnh sát!"
Trần Dương hỏi: "Còn chưa báo cảnh sát à?"
Cô Lâm nói: "Vốn định báo cảnh sát nhưng chúng tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng không tốt đến trò Trần Ngỗi Tuyên. Chúng tôi định hỏi ý anh thế nào trước."
Trần Dương gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn hai tên du côn. Đúng là mặt mũi bọn chúng bị đánh bầm dập, cánh tay hơi vặn vẹo, phỏng chừng là bị gãy xương. Cậu lên tiếng: "Hai người cố ý dụ dỗ Ngỗi Tuyên nhà tôi?"
Động tác lắc lư cẳng chân của Ngỗi Tuyên dừng lại, cô bé giơ tay ôm má, mặt mày hớn hở nhìn Trần Dương. Sau đó cô bé càng lắc chân nhanh hơn, lắc qua lắc lại như lắc cái đuôi nhỏ vậy. Trần Tiểu Dương nói "Ngỗi Tuyên nhà tôi", thật vui nha.
Hai tên lưu manh gào to: "Chúng tôi có ý tốt đưa nó về nhà, nó lừa chúng tôi vào hẻm nhỏ rồi đánh một trận! Có lòng tốt không được báo đáp, tôi mặc kệ, đền tiền thuốc men đi! Đừng có chối, tôi biết các người sẽ nói hai người lớn bị một con bé đánh là không có khả năng, nhưng đây là sự thật, nó là cao thủ võ lâm! Tôi nói cho mà biết, nó biết bay, nó chính là cao thủ võ lâm! Chúng tôi không có lực đánh trả, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị đánh, đền tiền đi!"
Chuyện này rất huyên náo ồn ào, mấy giáo viên khác cũng vây xem. Nghe được câu này, nháy mắt họ có nhận thức mới về sự vô sỉ của bọn lưu manh. Cô Lâm khinh bỉ nói: "Cao thủ võ lâm? Nếu vậy tôi đây chắc chắn là kiếm tiên."
Trần Dương nghiêm túc hỏi Ngỗi Tuyên: "Em có đánh họ không?"
Cô bé ngừng lắc chân, quay đầu nhìn hai tên vô lại, vẻ mặt vô tội lại ngoan ngoãn nói: "Em đánh họ một cái nhẹ thôi mà đỏ hết cả tay nè." Cô bé giơ tay ra, đúng là đỏ một mảng. Mấy cô giáo thấy thế trong lòng mềm nhũn, ánh mắt liếc hai tên lưu manh sắc như dao.
"Đúng là tận cùng của sự vô sỉ! Rác rưởi của xã hội! Bắt nạt một bé gái chín tuổi, khốn nạn!"
Hai tên kia trông thấy nụ cười ngoan ngoãn hiền lành của Ngỗi Tuyên mà hoảng sợ, theo phản xạ ôm lấy nhau, xương cốt lại ẩn ẩn phát đau. Mấy giáo viên thấy thế càng chán ghét, còn ở đó mà diễn trò, đồ mặt dày! Trần Dương hỏi tiếp: "Họ nói muốn dẫn em về nhà à?"
"Vâng." Ngỗi Tuyên gật đầu: "Họ nói sẽ dẫn em đi tìm Trần Tiểu Dương, em hỏi Trần Tiểu Dương ở đâu, họ nói đang ở nhà. Thế là em đi theo họ về nhà."
Các giáo viên vô cùng đau đớn, càng thêm chán ghét nhìn hai tên lưu manh. Mấy thầy giáo lặng lẽ nhích qua chắn đường, ngăn ngừa bọn chúng chạy trốn, quả nhiên là bọn buôn người. Cô Lâm đề nghị: "Trần tiên sinh, báo cảnh sát đi."
Trần Dương gật đầu: "Ừ."
Bỗng nhiên báo cảnh sát, hai tên du côn thấy thế định chạy trốn, thế nhưng bị mấy thầy giáo hằm hè xắn tay áo đè lại, còn đè lên chân và cái tay bị gãy của chúng khiến chúng hét lên thảm thiết.
Không lâu sau, cảnh sát đến, theo trình tự bắt hai tên côn đồ đi, cũng dặn dò phải giáo dục Ngỗi Tuyên nhiều hơn, đừng để bị người lạ lừa đi. Trần Dương nghiêm túc gật đầu, Ngỗi Tuyên cái hiểu cái không cũng gật đầu, nhìn cực kỳ đáng yêu, làm viên cảnh sát ngứa tay muốn véo má bé một cái.
Ngỗi Tuyên ngẩng đầu hỏi: "Trần Tiểu Dương, chúng ta về nhà hả?"
"Ngỗi Tuyên, có phải em đánh hai tên kia không?"
Cô bé gật đầu, lo sợ bất an nhìn sắc mặt Trần Dương: "Trần Tiểu Dương tức giận hả? Nhưng bọn chúng muốn vén váy, định sờ sờ em, em không thích."
Trần Dương nghe vậy hối hận không thôi, vừa rồi cậu nên đá phế hai tên khốn nạn đó. Cậu căn dặn cô bé: "Sau này gặp người như vậy, em không cần đánh mà cứ đá phía dưới của chúng. Đá tàn phế, đá nát luôn cũng không sao. Có chuyện gì đã có phân cục lo."
"Dạ!" Ngỗi Tuyên gật đầu thật mạnh, mặt mày hớn hở. Cô bé tuột xuống khỏi người Trần Dương, đứng dưới đất nắm tay cậu nói: "Em từng gặp hai tên đó rồi, chúng lừa em vào nhà kho. Em nghe chúng nói muốn em sinh ra cảm giác sợ hãi, còn nhắc đến giá tiền và đất ấm. Em hù dọa chúng chạy mất, hôm nay lại gặp chúng. Nhưng hai tên đó không hề hoảng sợ, còn muốn dụ dỗ em lần nữa. Em có cảm giác, lúc vén váy em lên chúng rất lạnh nhạt và bình tĩnh, không có ý gì khác mà chỉ muốn làm em hoảng sợ. Sau khi bị em đánh gãy chân, người thường hẳn là nên đến bệnh viện chứ không phải mất hai tiếng đồng hồ chờ đợi cục diện hoàn toàn bất lợi."
Trần Dương dừng bước, cúi đầu nhìn Ngỗi Tuyên: "Ý của em là, mục tiêu của chúng không phải là muốn làm như vậy, mà muốn khiến em sợ hãi, để em làm đất ấm cho vật gì đó? Thêm nữa rất có thể chúng không có cảm giác đau đớn?"
"Không phải." Ngỗi Tuyên lắc đầu: "Không phải không có cảm giác đau đớn mà là không sợ." Cương thi cũng không có cảm giác đau đớn khi cơ thể bị tấn công, thế nên cô bé biết rõ, vừa nãy không phải hai tên kia không biết đau. Chẳng qua chúng không biết sợ, nên chúng cũng không sợ đau, càng không sợ sự quỷ dị của cô.
"Vậy là bọn chúng có mục đích khác." Biết rõ hai người đàn ông trưởng thành bị một bé gái chín tuổi đánh là rất hoàng đường nhưng chúng vẫn ồn ào với trường học, dù là báo cảnh sát cũng không có lý. Trừ phi chúng có mục đích khác, Trần Dương bảo Ngỗi Tuyên lên xe trước, cậu cũng ngồi vào xe rồi hỏi: "Em còn gặp chuyện kỳ quái gì khác không?"
"Trong lớp có một học sinh, tình trạng không tốt lắm."
"Như thế nào?"
"Bạn ấy ghen tỵ với em, còn liên lạc với hai tên lưu manh lúc nãy. Lúc trước chính bạn ấy lừa em đến nhà kho, hình như biết về đất ấm. Ngoài ra tâm trạng của bạn ấy rất căng thẳng, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào."
"Bệnh tâm lý?" Trần Dương thì thầm, sau đó nói với Ngỗi Tuyên: "Ngày mai dẫn anh đến gặp bạn học kia, cũng cần điều tra thêm về mấy tên lúc nãy." Ngỗi Tuyên vỗ vỗ ngực, giới thiệu hai thuộc hạ mao cương, cậu nhướng mày: "Bọn họ ở phân cục?"
Cô bé chợt nhớ đến đống bài tập về nhà, mặt không thay đổi quan sát vẻ mặt Trần Dương, vừa cảnh giác vừa gật đầu: "Họ vừa tới, là lo lắng cho em. Nhưng họ nấp rất kỹ, sẽ không ra ngoài dọa người ta."
Về đến phân cục, Trần Dương trông thấy hai mao cương đang ủ rũ đứng ở góc tường. Hai mao cương nhìn thấy Ngỗi Tuyên về đến, lập tức lộ ánh mắt uất ức đáng thương. Cậu hỏi Mã Sơn Phong: "Chú Mã, họ sao vậy?"
Mã Sơn Phong thở dài: "Hôm nay ra ngoài, nhìn thấy bác gái và con nít bị dọa sợ."
Trần Dương nghi ngờ lỗ tai cậu nghe nhầm rồi: "Ai bị dọa sợ?"
Mã Sơn Phong hất cằm về phía hai mao cương: "Họ."
Cậu đề nghị Mã Sơn Phong tường thuật tình cảnh lúc đó, ông miêu tả chi tiết từng âm thanh và hành động: "Hai người họ nhiều năm không đến dương gian, thừa dịp trời chạng vạng, mặt trời không còn gay gắt bèn lén chạy ra ngoài. Mọi người thấy mặt và cơ thể họ toàn lông dài bèn vây xem, cuối cùng thành người bị bệnh rậm lông. Mọi người còn nhiệt tình đề cử các sản phẩm triệt lông, cuối cùng không hiểu sao biến thành đại hội làm mai. Hai người bị dọa sợ chạy về nhà, vừa lúc bị bọn chú bắt gặp. Hiện tại..." Mã Sơn Phong nhỏ giọng: "Bị đả kích rất lớn, đừng kích thích họ."
Trần Dương gật đầu. Trước khi đi lên lầu, cậu nhắc nhở: "Đa số sản phẩm triệt lông không thể tin, càng dùng lông càng mọc ra nhiều hơn, phải cẩn thận khi sử dụng mấy thứ đó."
Mao Tiểu Lỵ suy nghĩ một chút rồi nói: "Em đề nghị đến thẩm mỹ viện triệt lông vĩnh viễn, có điều lông của hai người này mọc rất nhanh, có lẽ chỉ duy trì được một thời gian ngắn. Nhưng sau khi triệt lông..." Cô nàng nhìn kỹ gương mặt hai mao cương, qua lớp lông ngắn mịn có thể thấy được ngũ quan của họ khá bắt mắt: "Giá trị nhan sắc chắc chắn sẽ tăng vọt."
Hai mao cương nghe vậy đồng lọt ngẩng đầu, ánh mắt đầy hy vọng. Ngỗi Tuyên che mặt không muốn nói chuyện, còn Mao Tiểu Lỵ thì bị ánh mắt này làm cảm động, cô ở lại phổ cập cho họ, nói sau khi triệt lông chắc chắn rất dễ nhìn. Cô nàng còn chạy về phòng lấy dao tỉa mày của cô đưa cho hai mao cương: "Hai người thử xem."
Thế là đến lúc Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi về đến phân cục, trông thấy hai mao cương cứng đờ người đứng ở góc tường, mặt đầy bọt kem nhìn rất đáng thương. Mao Tiểu Lỵ đứng trước mặt nóng lòng muốn thử, biết Khấu Tuyên Linh về, cô không thèm quay đầu mà hô to: "Lão Khấu, cho em mượn dao cạo râu của anh dùng một chút."
Khấu Tuyên Linh từ chối: "Dao cạo râu của đàn ông cũng như quần lót, không thể cho mượn."
"Keo kiệt." Mao Tiểu Lỵ lẩm bẩm, cô cúi đầu nhìn dao tỉa mày trong tay mà thở dài: "Cái này cạo không sạch hết được, quá nhỏ."
Trương Cầu Đạo đi xuống lầu, nghe vậy đề nghị dùng dao làm bếp, hai mắt Mao Tiểu Lỵ sáng lên: "Đúng." Cô nàng đứng dưới lầu hô to: "Anh Trần, em dùng dao bếp cạo lông cho họ được không?"
hình minh họa cho dễ hình dung:))
Trần Dương bước ra khỏi phòng nói vọng xuống: "Dùng con dao mới ở dưới tủ chén trong bếp. Dùng xong đừng để chung với mấy con dao khác, tốt nhất đừng để trong bếp."
"Đã biết." Mao Tiểu Lỵ nhanh chóng chạy vào phòng bếp lấy dao. Con dao to tướng ánh lên tia sáng lạnh thấu xương, tuy hai mao cương mình đồng da sắt, đao thương bất nhập nhưng nhìn thấy cũng không khỏi sợ hãi. Bọn họ muốn từ chối, nhưng chưa kịp nói đã bị Mao Tiểu Lỵ đè xuống, mất hai tiếng cạo sạch lông trên mặt họ. Sau khi rửa sạch bọt kem, lộ ra gương mặt anh tuấn.
"Đẹp trai quá má ơi!" Mao Tiểu Lỵ há to miệng khen. Khấu Tuyên Linh cũng kinh ngạc, Lục Tu Chi thì lạnh lùng, không dấu vết che trước mặt hắn, ánh mắt lạnh như dao liếc nhìn hai mao cương. Ngay cả Mã Sơn Phong cũng cầm tách trà đi ra cảm thán: "Có tinh thần hơn rồi đó."
Trần Dương nghe ồn ào dưới lầu cũng muốn đi xuống xem, Độ Sóc kéo cậu lại: "Nhìn anh là được rồi." Cậu phất phất tay: "Anh thì nhìn lúc nào mà chẳng được, đã nhìn mấy năm rồi. Họ thì khác, hiếm lắm mới thấy, có khi ngày mai lông sẽ mọc dài lại."
Cậu chỉ là thuận miệng nói thôi, nhưng Độ Sóc lại cảm thấy nguy cơ trong câu nói của cậu: "Ý em là em nhìn anh chán rồi?"
"Hả?" Trần Dương không hiểu sao Độ Sóc lại kết luận như vậy, cậu vốn đang vội đi xuống xem hai mao cương, thấy hắn mặt không thay đổi thì dừng lại. Hắn buông tay ra quay vào phòng: "Tùy em."
Trần Dương sửng sốt, cúi đầu nhìn dưới lầu đang rất ồn ào náo nhiệt. Hai mao cương cạo lông xong lộ ra gương mặt tuấn tú khiến Mao Tiểu Lỵ hứng thú, muốn lột đồ họ mà cạo sạch lông cả người. Hai mao cương bị dọa sợ, như mèo bị giẫm phải đuôi chạy trốn bốn phía.
"Haiz." Trần Dương thở dài, quay vào phòng đóng cửa lại, trông thấy Độ Sóc đang quay lưng về phía cậu dưới ngọn đèn. Cậu đến gần thì phát hiện hắn đang cầm tờ báo cũ mấy ngày trước, vờ như đang đọc báo. Cậu đẩy vai hắn: "Tức giận hả?"
Độ Sóc rung rung tờ báo, đọc không chớp mắt. Cậu nhìn gương mặt không hề thay đổi của hắn, rất nghiêm nghị nhưng không giống đang tức giận. Cậu vươn tay lấy tờ báo khỏi tay hắn rồi nhào vào lòng hắn nói: "Em chỉ hơi tò mò thôi, nếu anh không thích thì em không nhìn."
"Không có." Độ Sóc phủ nhận chuyện hắn không vui, vòng tay ôm eo Trần Dương rồi đẩy tờ báo bị ném trên sô pha xuống, dọn trống một chỗ.
"Có nhìn hay không là chuyện của em, anh không quan tâm."
"Ồ." Cậu đứng dậy nói: "Vậy bây giờ em đi xuống lầu nhìn xem, vẫn còn kịp."
Hắn kéo cậu lại đè xuống sô pha, nhỏ giọng nói: "Làm xong rồi xuống."
Hai người bận rộn "làm" đến đêm khuya mới ngừng, Trần Dương mệt mỏi nhắm mắt nằm trong chăn, đẩy cánh tay đang tác quái của Độ Sóc ra. Cậu khàn khàn giọng, mơ màng cảnh cáo: "Làm nữa thì chia phòng ngủ."
Độ Sóc ngượng ngùng thu tay, nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Trần Dương không lên tiếng. Một lúc lâu sau hắn mới tắt đèn nằm xuống, kéo cậu vào lòng. Trong bóng tối, người nào đó trợn mắt tự hỏi, có phải cuộc hôn nhân của hai người đã đến thời kỳ nhàm chán rồi không, Trần Dương lại muốn nhìn người đàn ông khác!
Ngày hôm sau, quả nhiên Trần Dương không thể thấy được gương mặt thật của hai mao cương, chỉ một đêm mà lông trên mặt họ đã mọc ra, còn dài hơn hôm qua một chút. Hôm qua bị Mao Tiểu Lỵ đuổi theo suốt mấy tiếng đồng hồ, khiến hai mao cương sinh ra cảm giác sợ hãi với việc cạo lông. So với cạo lông, làm bài tập về nhà đúng là như được ban ơn, quả nhiên vẫn là tiểu chủ nhân tốt nhất.
Ngỗi Tuyên cố ý chờ Trần Dương thức dậy, lưng đeo ba lô ngồi thẳng trên sô pha, vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu. Vừa thấy cậu xuống lầu, cô bé bảo hai mao cương lôi hai cái rương lớn ra: "Mở ra."
Bên trong đầy các món pháp khí quý báu, Ngỗi Tuyên hài lòng gật đầu: "Trần Tiểu Dương, anh thích món nào thì cứ chọn."
"Ở đâu mà em có nhiều pháp khí như vậy?"
"Trong 36 huyệt mộ đều có, vốn dùng để trấn áp em. Chẳng qua bây giờ không trấn áp được, em đào lên cho anh dùng. Đừng lo lắng, trong cổ mộ vẫn còn rất nhiều, tùy tiện dùng, dùng hỏng thì vất đi." Dù sao Ngỗi Tuyên cũng là phi cương, chủ nhân của cổ mộ hai nghìn năm và 35 ngôi mộ phụ.
Trần Dương bật cười: "Dù nhiều pháp khí nhưng dùng không thuận tay thì cũng vô dụng." Ngỗi Tuyên lập tức cảm thấy mất mát, cậu không thể làm gì khác hơn là xoa xoa đầu cô bé rồi ôn tồn dỗ dành.
Mã Sơn Phong chăm sóc hoa cỏ trong sân xong, quay vào nhà thì thấy một màn này, ông chợt nhớ ra: "Già rồi trí nhớ không tốt, suýt nữa quên mất. Hôm qua Tiểu Lỵ về phân cục có nói cháu bị mất đồng tiền cổ, chú thuận miệng nói với mấy lão thiên sư cáo già, thế là sáng nay họ gửi đến rất nhiều pháp khí qua đường bưu điện, cháu cứ chọn đi. Đúng rồi, còn có kiếm đồng tiền."
Trần Dương kinh ngạc: "Có thể tìm đồng tiền cổ bị mất về mà, không cần phiền phức như vậy." Mã Sơn Phong có tham gia một group WeChat toàn các lão thiên sư cáo già trong giới. Ông đề cập đến chuyện Trần Dương mất pháp khí, thế là bọn họ đều lấy các món pháp khí cất giữ đã lâu gửi đến phân cục. Đương nhiên thứ mà họ cất giữ thì không tầm thường rồi.
Mã Sơn Phong nói tiếp: "Bọn họ cất giữ rất nhiều pháp khí quý báu như vậy, không lấy ra cho hậu bối dùng thì cũng rỉ sét mà thôi." Ông chỉ chỉ về phía chòi nghỉ mát ngoài sân: "Chất đống ngoài kia kìa, cháu tùy ý chọn."
Mấy pháp khí không tầm thường được gói trong hộp, một vài món bỏ trong túi bưu kiện, giống như hàng hạ giá chất trong sân. Trương Cầu Đạo và Mao Tiểu Lỵ từ trên lầu đi xuống chuẩn bị ăn sáng, nhìn thấy bưu kiện trong sân mà không hề kinh ngạc: "Hậu cần rất nhanh, khen ngợi 5 sao."
Mã Sơn Phong: "Hai đứa cũng gửi à?"
Mao Tiểu Lỵ trả lời: "Không phải anh Trần bị mất pháp khí sao? Lúc này phải có pháp khí thay thế mới được, cháu nói với người nhà vài câu, nhà cháu bảo hôm nay sẽ gửi pháp khí đến. Không biết anh Trần dùng thuận tay không, hay là bây giờ thử luôn đi?"
Trương Cầu Đạo gật đầu, hắn cũng làm giống Mao Tiểu Lỵ.
Ngỗi Tuyên căng mặt, khẩn trương nói: "Trần Tiểu Dương, chọn pháp khí của em đi."
Trần Dương khó xử, thật sự không thể nhận nhiều pháp khí như vậy, cậu có dùng hết đâu. Thế nhưng nếu chỉ lấy một món thì nhận của ai cũng không tốt, đặc biệt là dưới ánh mắt đầy mong đợi của Ngỗi Tuyên. Trần Dương cứng ngắt nói: "Ngỗi Tuyên, nhanh đi học đi, đừng để bị muộn."
Ngỗi Tuyên không cam lòng nhưng vẫn lên xe, Mã Sơn Phong hí ha hí hửng ngồi vào ghế lái, cười ha hả nói: "Ông đưa cháu đi." Nói xong ông đạp chân ga. Gần đây ông không cách nào kiềm chế, đắm chìm trong hư vinh có cháu gái chín tuổi đã học cấp 2. Mỗi ngày ông dắt Ngỗi Tuyên đi dạo ngoài tiểu khu, ra vẻ khiêm tốn đón nhận ánh mắt ước ao của mấy bác gái, dối trá đến cực điểm.
Khấu Tuyên Linh cầm bánh quẩy và sữa đậu nành đi tới, bên cạnh là Lục Tu Chi. Tất cả mọi người trong phân cục đều nghĩ hai người đang yêu đương, chỉ có đương sự là từ đầu đến cuối cho rằng bản thân trong sáng. Sau khi hiểu đầu đuôi ngọn ngành, Khấu Tuyên Linh hút hết sữa rồi nói: "Chuyện này mà cũng tranh giành à... Không phải cục trưởng Độ đã chuẩn bị pháp khí cho Trần Dương sao? Chắc chắn pháp khí của cục trưởng Độ là thích hợp nhất."
Vừa lúc đó Độ Sóc đi xuống lầu, nghe vậy thừa nhận là hắn đã chuẩn bị pháp khí cho Trần Dương. Hắn lấy ra một chuỗi đồng tiền cổ xuyên qua sợi dây đỏ, ước chừng đến hai mươi đồng xu. Độ Sóc lên tiếng: "Dương Dương, vươn tay ra." Hắn quấn xâu tiền lên cổ tay cậu: "Tổng cộng hai mươi đồng xu, dùng riêng hay xuyên thành kiếm đồng tiền cũng được."
Vì tạo hình đặc biệt nên cả xâu tiền quấn lên cổ tay Trần Dương cũng không thấy kỳ quái, trái lại khá đẹp mắt. Cậu ngây mặt ra: "Mấy đồng tiền này ở đâu ra?"
"Pháp khí của sư tổ Vu tộc, khi đó Quỷ Quốc Ba Thục còn chưa diệt vong. Lúc trước anh tìm được đã muốn đưa cho em, nhưng anh lo là em dùng không quen." Sau khi cột dây, Độ Sóc ngước mắt lên: "Vừa khéo lần này pháp khí của em bị mất, đổi thành kiếm đồng tiền đi. Dương khí trên đồng tiền dồi dào, kiếm lại hung hiểm, là vua của trăm loại binh khí, sinh ra để chém giết, hiệu quả trấn tà cũng tốt nhất."
Trần Dương thì thào: "Không phải ông nội Vu nói chỉ còn lại một đồng tiền cổ thôi sao?" Pháp khí của sư tổ Vu tộc đời đời tương truyền, dương khí dồi dào, pháp lực cao cường, dùng càng lâu lại càng mới và lợi hại hơn. Bởi vậy đồng tiền cổ đó rất quý giá.
Độ Sóc khựng lại, cuối cùng ngậm miệng không lên tiếng. Khấu Tuyên Linh nói: "Pháp khí Đạo gia không chỉ dùng một đồng xu, thường là xuyên nhiều đồng xu lại với nhau thành kiếm đồng tiền. Pháp khí là một đồng tiền cổ đã sớm bị loại bỏ, căn bản không có khả năng là pháp khí truyền thừa của nhiều đời tộc trưởng. Cho nên Trần Tiểu Dương...." Dù không nhẫn tâm nhưng hắn vẫn cười ha hả vạch trần chân tướng: "Cậu bị lừa rồi."
Trần Dương thoạt nhìn có vẻ rất thông minh, xử lý công việc cũng rất có chừng mực, thế mà bị lừa gạt như vậy. Khấu Tuyên Linh cười há há: "Tôi tưởng cậu biết lâu rồi, chẳng qua đồng tiền này do người thân tặng nên mới dùng mà không đổi cái khác. Thì ra là cậu không biết. Đồng tiền là pháp khí đời đời tương truyền chỉ là lời nói dối lừa gạt trẻ con mà thôi, thế mà cậu cũng tin."
Khấu Tuyên Linh vừa khoái chí cười ha hả vừa tìm kiếm đồng minh, kết quả Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo lạnh lùng nhìn hắn. Bởi vì hai người cũng tin trò lừa con nít này, thế nên Khấu Tuyên Linh chế nhạo làm họ rất khó chịu.
Trần Dương không tin, cậu thỉnh Vu Khôi lên hỏi cho rõ. Ông nhớ lại rồi nói: "Ông nhớ ra rồi, trước kia thiên phú ông không tốt, chỉ được phân cho đồng tiền cổ không ai thèm. Sau đó Ngỗi Tuyên dạy ông thuật pháp, ông bèn thay pháp khí mới. Đồng tiền vẫn còn dương khí dồi dào và pháp lực, đối với con thì đó là vũ khí phòng thân tốt nhất."
Trần Dương lạnh lùng: "Vậy là nó không phải là pháp khí đời đời tương truyền?"
"Không thể nói là không phải. Dù sao cũng là pháp khí của sư tổ Vu tộc, dù chỉ là một đồng xu thì cũng là bảo vật tổ truyền." Ông Vu mặt mày nghiêm túc nói, ông thật sự không nhớ ra tại sao lúc trước ông lại lừa Trần Dương ngây thơ như vậy. "Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?"
"Không có gì ạ." Trần Dương tóm lấy râu dài của ông đùa bỡn một phen, ông khó khăn lắm mới giãy ra được, căn dặn cậu vài câu rồi chạy mất. Lúc này Trần Dương đã tức giận phình to như cá nóc, cậu liếc xéo Độ Sóc: "Anh cũng không nói cho em biết!"
Độ Sóc: "...Anh nghĩ em biết rồi."
Trần Dương lập tức nhụt chí: "Đồng tiền kia thật sự rất lợi hại, ngay cả sợi dây đỏ xuyên đồng tiền cũng có pháp lực đánh lệ quỷ hung thần." Cậu nhìn chằm chằm hai mươi đồng xu trên cổ tay, là kiếm đồng tiền loại nhỏ. Kiếm đồng tiền của Đạo giáo chia thành 3 loại, 21 miếng, 49 miếng và 108 miếng, đa số dùng 49 miếng. Xâu đồng tiền trên tay cậu thiếu một miếng, chính là đồng tiền ghim vào lưng quái vật.
"Một đồng tiền thôi đã lợi hại như vậy, nếu là 20 miếng thì uy lực sẽ càng mạnh."
Độ Sóc nghe vậy, ánh mắt trở nên quái dị. Hắn cân nhắc câu chữ rồi nói: "Dương Dương, em có từng nghĩ, không phải pháp khí lợi hại mà người dùng pháp khí lợi hại không?"
Trần Dương ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu ra sao: "Hả?"
Độ Sóc giơ tay xoa nắn gương mặt mềm mại của cậu, cười nói: "Hình như em hiểu sai về bản thân rồi? Tốt xấu gì Vu Khôi cũng là Thành Hoàng Bình Thành, không tài giỏi hơn người sẽ không tích lũy đủ công đức để làm Thành Hoàng, lại được Ngỗi Tuyên - phi cương hai ngàn năm dạy thuật pháp, vì vậy thuật pháp của ông sẽ không kém. Còn có anh, được Phong Đô đại đế dạy dỗ, đồ đệ là em sao lại kém được?"
Trần Dương suy nghĩ một lúc, vẫn mơ hồ: "Em không hiểu rõ."
"Dương Dương, em rất lợi hại. Bản lĩnh bắt quỷ trừ tà của em là do chính bản thân em, không phải dựa vào pháp khí. Tự pháp khí không thể lợi hại mà phải nhờ vào người sử dụng nó. Nếu đổi thành người khác thì đồng tiền cổ chỉ có năng lực trừ tà mạnh một chút mà thôi." Độ Sóc nhìn Trần Dương ngây ra, trong mắt hắn toàn là ý cười: "Nếu không em nghĩ tại sao mấy lão thiên sư lại dám gửi pháp khí qua đường bưu điện cho em mà không sợ mất? Bảo em chọn pháp khí mà không dựa theo pháp khí em thường dùng, tặng một món tương tự thay thế?"
"Bọn họ đều nhìn ra, em vẫn chưa có pháp khí chân chính của riêng em."
_________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đại đế: "Trần Dương nhìn người đàn ông khác."
Sư tổ: "Chắc chán rồi."
Đại đế: "Làm sao để Trần Dương khôi phục hứng thú với ta."
Sư tổ: "Học theo ta nè, đổi một gương mặt khác. Lập tức khôi phục tình cảm nồng nhiệt như trước, tính phúc vô cùng sung sướng."
_________________
Từ khi nào mà phân cục gà bay chó sủa như vậy
Danh sách chương