Có điều hai người vẫn tìm được tiệm bánh ngọt Trương Nghiêu đã gửi tin nhắn kia. Lúc này, thời gian đã qua 12h, trong tiệm đã đóng cửa.

Khi Trương Nghiêu bước ra, trên tay ôm cái đầu gấu khổng lồ.

Điện thoại của anh hết pin, lại không mang đồ sạc, vốn dĩ định tìm nhân viên cửa hàng mượn, kết quả đụng ngã cột thủy tinh trang trí, có chết không chứ, đúng lúc hỏng luôn điện thoại anh.

Đối với điện thoại, trái lại anh không đau lòng gì.

Chẳng qua đến 12h rồi, sinh nhật Từ Tái Xuân đã trôi qua, nhưng cô vẫn chưa tới.

Trên người càng ngày càng ngứa, ngứa đến mức anh không có cách nào xem nhẹ nổi.

Song, càng khiến anh không có cách nào xem nhẹ là vẻ mặt thương hại của người phục vụ xung quanh.

Khốn kiếp! Anh không cần thương hại!

Trương Nghiêu phải thừa nhận, nỗi mất mác tận đáy lòng anh rất rõ rệt.

Từ Tái Xuân, quả thực có sư phụ rồi bèn quên mất chồng.

Trái tim hơi tắc nghẽn.

Trương Nghiêu ôm cái đầu gấu khổng lồ, trên người anh còn mặc bộ đồ con gấu buồn cười nữa.

Khoan đã… Anh mới nghênh đón nỗi mất mác, nên quên béng việc thay đồ rồi.

Mẹ nó! Giờ nhìn anh chắc chắn như thằng ngốc ấy.

Hắt xì ——

Cũng may lúc này trên đường không có ai.

Trương Nghiêu chuẩn bị tìm một chỗ thay trang phục buồn cười này ra, nhưng ngay lúc đó, phía sau vọng lại một giọng nói do dự.

“Anh… anh à?”

Trương Nghiêu xoay đầu, sống lưng căng thẳng, ặc, anh bị quả bom tập kích ư? Người tập kích anh chính là bom thịt Từ Tái Xuân, Từ Tái Xuân ôm anh, không ngừng xoay vòng, “Anh… anh ơi… xin lỗi, em quên mất… em…”

Lúc này hình như Từ Tái Xuân đã để ý đến cách ăn mặc của Trương Nghiêu, tiếp đó ngạc nhiên kêu to, “Anh, anh đẹp trai quá!”

Đẹp cái gì mà đẹp, Trương Nghiêu bĩu môi, chuẩn bị đội cái đầu gấu khổng lồ lên, dù sao hôm nay anh ngu xuẩn vậy, có ngu xuẩn thêm cũng không quan tâm.

Song, vừa định đội cái đầu buồn cười kia, đuôi mắt Trương Nghiêu đã phát hiện thêm một người.

Một người không nên hiện diện ở chỗ này.

“Lư Lạc?! Tại sao cô ta ở đây?” Còn giơ điện thoại lên chụp hình! Buông xuống cho ông!

Mặt Trương Nghiêu đỏ bừng. Mặc dù anh trăm phương nghìn kế muốn Lư Lạc xóa cái video kia đi, nhưng Lư Lạc rất kiên định bày tỏ không bị ảnh hưởng chút nào.

Cô ta cười rất lớn tiếng.

Và Từ Tái Xuân cũng thế.

Bất quá khác nhau là, Từ Tái Xuân thật lòng vui vẻ cười, còn Lư Lạc thì tuyệt đối là càn rỡ cười nhạo.

Trương Nghiêu thực sự càng nghĩ càng phát rầu, trên mặt nóng hừng hực.

Hắt xì…

Anh lại hắt hơi một cái, hả, là ảo giác của anh sao? Cảm thấy toàn thân hơi ngứa ngáy.

Không phải Trương Nghiêu bị ảo giác, đợi Lư Lạc cười xong, khi quyết định đưa hai người về nhà, chợt phát hiện một sự việc nghiêm trọng.

Gương mặt đỏ bừng của Trương Nghiêu không thuyên giảm. Lúc mới bắt đầu, cô ta còn buồn bực, Trương Nghiêu đã kết hôn lâu vậy, sao vẫn như thiếu nhiên ngây thơ thế.

Nhưng…

Đợi một lúc sau, Lư Lạc chớp chớp mắt, cảm thấy bất thường.

Trương Nghiêu căn bản không phải đỏ mặt, mà anh vốn không thích hợp.

Từ Tái Xuân cũng phát hiện ra, cô ở trong lòng Trương Nghiêu càng cảm nhận được sự khác thường rõ ràng nhất, hồi lâu sau cô vuốt mặt Trương Nghiêu, lộp bộp lên tiếng: “Anh, trên mặt anh nhiều mụn nhỏ quá… Không… không đúng, trên tay anh cũng có.”

“…”

Bị hoa tươi bao vây, lại mặc bộ đồ con gấu bằng nhung cả đêm, Trương Nghiêu hoa lệ bị dị ứng.

Khi Trương Nghiêu được đưa đến bệnh viện, đã đỏ như trứng tôm, còn liên tục nhảy mũi, đương nhiên trên người vẫn còn bộ đồ con gấu buồn cười.

Anh nghĩ, thanh danh của anh hoàn toàn mất sạch rồi.

Ai có thể mặc độ đồ như con gấu vào bệnh viện chứ, ngẫm lại, anh cũng không có cách nào hồi tưởng lại dáng vẻ ngu ngốc ấy. Bất quá, còn chưa chờ anh hồi tưởng, bác sĩ đã cầm ống tiêm tới gần anh.

“Dị ứng nghiêm trọng thế, còn không cởi bộ đồ gấu chó ra?”

Lúc này Từ Tái Xuân rất lanh lợi, nhào tới lột bộ đồ con gấu của Trương Nghiêu, dáng vẻ vội vã khiến bác sĩ hơi buồn cười, trước giờ đôi vợ chồng nhỏ này chơi tình thú đã ghiền nhỉ.

Còn nhân thú nữa ta.

Hôm nay thể xác và tinh thần anh đều mệt mỏi, tuy bị Từ Tái Xuân cho leo cây, còn mất mặt ầm ĩ cả đêm, bất quá anh vẫn nhớ rõ một việc.

“Từ Tái Xuân…”

“Dạ, anh, anh muốn nước à?”

Trương Nghiêu nắm tay cô, khẽ cắn, “Sinh nhật vui vẻ, đồ ngốc.”

Trương Nghiêu nói xong, bèn hài lòng thiếp đi, nhưng đối với Từ Tái Xuân mà nói, cô hoàn toàn không phản ứng kịp.

Đợi cô tỉnh táo lại, không biết nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt từ lúc nào.

“Anh…”

Cô muốn khóc, nhưng Lư Lạc không cho.

“Để hắn ngủ một hồi đi.” Gà bay chó sủa náo loạn một buổi tối, Lư Lạc cũng chứng kiến náo nhiệt cả đêm. Cô ta nghĩ, chắc cô ta phải đổi cách nhìn về Trương Nghiêu.

Thành thật mà nói, cô ta không thích Trương Nghiêu. Cảm thấy người này không có văn hóa gì, còn từng ngồi tù, hoàn cảnh gia đình phức tạp, lúc nhỏ còn bị ngược đãi, tiềm thức có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa quan trọng hơn là rất ngạo mạn, dường như không quý trọng Từ Tái Xuân, lại có thể cho cô uống thuốc tránh thai.

Lấy tư cách đã xem vô số phim não tàn mà nói, Lư Lạc nhận định Trương Nghiêu là tên xấu xa. Giống hệt anh trai anh vậy. Song khiến cô ta càng thêm khó hiểu là, vì sao trên đời này có nhiều phụ nữ mắt bị mù thế, lại có thể coi trọng Trương Nghiêu.

Đến giờ phút này, trên mặt người đàn ông trên giường còn có vô số mụn nhỏ, dáng vẻ thực sự xấu hơn trước đây nhiều, nhưng Lư Lạc lại thấy anh thuận mắt hơn trước.

Cũng là lúc này, cô ta hơi hiểu rõ Từ Tái Xuân.

“Bé mập, em tiễn chị ra ngoài đi.”

Từ Tái Xuân không muốn ra ngoài lắm, nước mắt cô làm sao cũng lau không sạch, hung hăng muốn nhào lên người Trương Nghiêu.

Lư Lạc cưỡng chế kéo cô ra ngoài.

“Hắn mới ngủ à, em để hắn nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lư Lạc đi xem hiện trường tiệm đồ ngọt, vô số hoa tươi, hiện trường được biến thành một thế giới cổ tích, mặc dù đối với cô ta mà nói, thực sự ngốc như chó ấy, chẳng có chút sáng tạo nào, nhưng cô ta biết, nếu là Từ Tái Xuân, thì chắc chắn sẽ thích.

Huống chi, chiếc bánh kem khổng lồ kia còn viết mấy chữ to đùng.

Từ Tái Xuân và Trương Nghiêu vĩnh viễn vui vẻ.

Lư Lạc thở dài một cái, dẫn Từ Tái Xuân ra khỏi cửa.

“Em có đói bụng không, chúng ta đi ăn chút gì nhé?”

Từ Tái Xuân lắc đầu, “Em muốn ở với anh.”

“Ừm, vậy cũng được, em tiễn chị tới cửa đi…”

Hiển nhiên Từ Tái Xuân có chút không tình nguyện, lưu luyến không rời thoáng nhìn Trương Nghiêu, sau đó đi ra.

Ở trong xe, Lư Lạc đưa một cái hộp cho Từ Tái Xuân.

“Đây là gì ạ?”

“Một miếng bánh kem chị đã cắt ở hiện trường, bánh kem rất lớn, chị chỉ có thể cắt một phần cho em thôi.”

Từ Tái Xuân nhìn hai chữ vui vẻ bên trên, nghĩ đến món quà sinh nhật vui vẻ Trương Nghiêu chuẩn bị trước đó, mắt bèn ê ẩm, lại rơi nước mắt.

“Em nha, đúng là người ngốc có phúc của ngốc. Tên khốn kiếp này coi như có lương tâm, không tệ với em.”

Từ Tái Xuân hít mũi, “Anh… anh vẫn tốt với em lắm mờ.”

Lư Lạc còn muốn nói điều gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không mở miệng.

Sau khi cô ta gặp Từ Tái Xuân, cũng từng nghe Cố Tây Dương nói. Trước đây Từ Tái Xuân không phải như vậy, trước đây cô là một cô gái bình thường, đương nhiên cô ta không nói hiện tại cô không bình thường, chẳng qua…

Cô ta biết trước kia Từ Tái Xuân thích Trương Kiêu, cũng biết lúc đó nhà họ Trương lừa Từ lão hổ, nên Trương Nghiêu mới cưới Từ Tái Xuân.

Từ Tái Xuân thay vì nói ngốc, còn không bằng nói là mất đi ký ức.

Kỳ thực, thỉnh thoảng thấy Trương Kiêu lượn lờ trước mặt cô, Lư Lạc cũng hơi lo lắng Từ Tái Xuân này sẽ nhớ ra.

Nếu nhớ ra, phát hiện tình yêu đích thực chính là Trương Kiêu…

Aizzz, ngẫm lại, Lư Lạc cảm thấy ngược tâm đây.

Có điều, thấy dáng vẻ hôm nay của Từ Tái Xuân, chắc Từ Tái Xuân đã thích Trương Nghiêu lắm rồi, đến lúc đó coi như nhớ ra cái gì, kỳ thực cũng không có gì nhỉ.

Lư Lạc cảm thấy mình thực sự tan nát cõi lòng, cô ta thoáng nhìn Từ Tái Xuân, cô đang cầm hộp bánh kem kia, vừa khóc vừa cười, như đứa ngốc ấy.

Thôi, chuyện hôm nay cần gì lo ngày mai chứ. Dù sao, tên cặn bã Trương Nghiêu kia còn có được một điểm tốt đấy thôi.

Tuy ngốc nghếch, nhưng kẻ ngốc hình như đều có vận may tốt vô cùng.

Từ Tái Xuân chính là thế, Trương Nghiêu cũng thế.

Tên ngốc họ Trương trong miệng Lư Lạc lúc này đang ngủ không ngon, mặc dù thuốc có tác dụng an thần, cũng có tác dụng giảm đau, bất quá anh luôn cảm thấy hơi ngứa ngáy, rất muốn gãi.

Song mỗi khi anh gãi, cũng cảm giác được chỗ kia hơi lạnh, rất dễ chịu.

Dần dần, anh không thấy ngứa nữa, từ từ thiếp đi.

Trương Nghiêu bị một trận cười ầm đánh thức.

Anh mở mắt ra, đập vào mắt anh chính là Từ lão hổ đang chống nạnh, cất tiếng cười to. Vừa thấy anh tỉnh lại, nụ cười kia càng thêm muốn ăn đòn.

“Hahahahaha… nhìn dáng vẻ nó kìa… Hahahaha…”

Trương Nghiêu: “…” Anh hơi buồn bực.

Dì Thái thì muốn cười lại ngại cười, có lẽ thấy sắc mặt Trương Nghiêu xấu xí quá, mới kéo tay áo Từ lão hổ.

“Đừng thế mà, thằng nhỏ đang nhìn đấy.”

“Được rồi.” Từ lão hổ dừng một chút, sau đó mắt hổ híp một cái, lại bắt đầu cười haha.

Trương Nghiêu thực sự… không muốn sống nữa.

Anh có thể từ chối thăm hỏi không?

Vẫn là Từ Tái Xuân cứu vớt anh, hôm nay cô đặc biệt dịu dàng ngoan ngoãn, mang cháo đã nấu đặc sệt tới.

“Anh, anh đói không, ăn chút gì đi.”

Hừ… Anh tức no rồi, còn ăn cái gì.

Thấy Trương Nghiêu không mở miệng, dáng vẻ hình như rất tức giận, giọng Từ Tái Xuân mềm nhũn, “Anh, em dậy từ sáng sớm, nấu lâu lắm cơ, anh nếm thử đi mờ…”

Trương Nghiêu bày tỏ, đàn ông cũng có tự ái, anh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Nhưng Từ Tái Xuân trước mặt chớp chớp đôi mắt to, bởi vì đôi mắt to, mà vành mắt đen có vẻ rõ rệt, trong con ngươi còn có tơ máu.

“Anh… anh nếm thử… chỉ… chỉ một miếng thôi… em đừng có đắc ý.”

Mắt Từ Tái Xuân cong cong, bày tỏ chẳng đắc ý chút nào. Không chỉ thế, cô còn bày dáng vẻ nàng dâu nhỏ tựa bên giường Trương Nghiêu, hầu hạ Trương Nghiêu ăn cháo gà đã nấu đặc sệt, sau đó… còn có túi thịt gà lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện