Mẹ nó, thực sự cắn.
Có điều đây không phải thứ Trương Nghiêu nghĩ trong đầu, lúc này, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ.
Mẹ nó, nụ hôn nụ tiên của anh mất rồi.
Kỳ thực, đàn ông không quan tâm mấy mấy thứ này , nhưng Trương Nghiêu vẫn không vui, anh bóp môi Từ Tái Xuân đang chậm rãi rời đi, “Em làm gì thế?”
Từ Tái Xuân bĩu môi, một lúc sau mới lên tiếng: “Vừa nãy dáng vẻ anh như muốn ăn em.”
Từ lão hổ đã dạy, chuyện gì đều phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế, cho nên Từ Tái Xuân thấy dáng vẻ Trương Nghiêu như muốn ăn cô, phản ứng đầu tiên của cô chính là ra tay trước chiếm ưu thế.
Từ Tái Xuân ra tay trước chiếm ưu thế bị hung hăng giáo dục một trận.
Trương Nghiêu véo gò má phúng phính của cô véo đến mức Từ Tái Xuân rưng rưng nước mắt mới dừng tay.
Bất quá vì ầm ĩ thế, nên tâm trạng Trương Nghiêu cũng xoa dịu không ít.
Tuy Từ Tái Xuân ngốc, nhưng tính tình cũng không chịu thiệt, nếu người như vậy về Trương gia, chắc sẽ không nhàm chán đâu.
Trương Nghiêu cực kỳ đắc ý nghĩ, Từ Tái Xuân trùm đầu ngủ bỗng nhiên nằm sấp, ôm cánh tay anh, không biết mơ thấy cái gì, lầm bầm một tiếng, “Anh ơi…”
Thực ra rất ít người ỷ lại anh thế.
Trương Nghiêu chần chừ một giây, cuối cùng giơ tay lên, véo gương mặt bầu bĩnh của Từ Tái Xuân một cái.
“Mềm thật, mẹ nó rõ là tốt số.”
Ngày hôm sau, quả nhiên Trương Nghiêu mang Từ Tái Xuân về nhà họ Trương.
Khi đó hai ông bà Trương gia vì tống khứ Từ lão hổ đã rất nhọc lòng, sau bà Trương nhanh trí, kịp thời kéo Trương Nghiêu ra làm kẻ chết thay.
Cho tới bây giờ ông bà Trương gia đều không nhiệt tình yêu thương Trương Nghiêu lắm, cũng đúng, ai đi nhiệt tình với đứa con của tiểu tam chứ.
Đặc biệt, cái tên Trương Nghiêu này là do bà Trương đặt.
Lúc đó đối với việc ông Trương có thêm một đứa con riêng, bà ta bao dung một cách hiếm thấy, nhưng sau lưng lại lạnh lùng cười.
“Trương Thiết Ngưu? Tên quê mùa vậy? Tôi cho cậu một cái tên khác. Cậu đã là con hắn, vậy gọi Trương Nghiêu đi.”
Nghiêu đồng âm với ‘Cần’, một đứa xin cơm thối tha.
Nghiêu đồng dạng với ‘Kiêu’, nhưng không có ngựa, cả đời đều là một đứa ăn mày.
Bà Trương khoe khoang mặt văn hóa của mình, về sau Trương Nghiêu cũng hiểu.
Bất quá không sao, vì hai người họ đều có chung cảm giác với đối phương, vừa nhìn đã ưa không nổi.
Hơn nữa, giờ còn thêm một Từ Tái Xuân.
Dọc đường đi, Từ Tái Xuân đều nắm tay Trương Nghiêu, Trương Nghiêu không vui, hất ra vài lần, “Trên đường cái, em làm gì thế…”
Từ Tái Xuân bị hất móng vuốt, thoáng mất mác, nhưng vẫn theo sát nắm tiếp, “Anh à, chỗ này rất đáng ghét…”
Chính xác, Trương gia tràn ngập mùi vị mục nát và ghê tởm, Trương Nghiêu kinh ngạc, bản thân lại sống ở đây mười một năm.
Khi Từ Tái Xuân và Trương Nghiêu tới, vừa vặn đụng phải bà Trương tan trường về nhà. Trông thấy hai người họ, trong lòng bà Trương cũng không hơn gì, nhưng đồng thời bà ta có vài phần kiêng dè Từ lão hổ, do đó mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Ít nhất ở trước mặt Từ Tái Xuân không biểu hiện quá rõ ràng.
“Hai người tới rồi? Vú, đưa con bé vào ăn điểm tâm đi.”
Bà vú nghe lệnh đưa Từ Tái Xuân vào, Trương Nghiêu thoáng nhìn người vừa nghe có điểm tâm hai mắt bèn sáng rực lên, cứng rắn kiềm chế câu ‘ăn ít thôi’ trong miệng.
Sau khi Từ Tái Xuân bước vô, nụ cười trên mặt bà Trương liền dỡ xuống.
“Tại sao hai người tới đây?”
“Ba vợ đại nhân muốn chúng tôi qua thăm thăm…” Trương Nghiêu cố tình tăng thêm chữ thăm.
Bà Trương thấy Trương Nghiêu đi tay không, “Đây là lễ phép cậu đến thăm à?”
Trương Nghiêu cũng không tức giận, chậm rãi nói: “Vậy tôi phải cảm ơn sự giáo dục của bà trong nhiều năm qua, nếu không có bà dạy dỗ, tôi đâu lễ phép thế…”
Mưa dầm thấm đất nhiều năm, Trương Nghiêu cũng học được thói nhanh mồm nhanh miệng của bà Trương.
Bà Trương nhìn Trương Nghiêu từ trên xuống dưới, thực sự khiến người ta chán ghét, đặc biệt là gương mặt này. Gương mặt xinh đẹp vậy, bà ta tự cho rằng mặt Trương Kiêu đã ngàn dặm mới có một, nhưng đối với gương mặt này của Trương Nghiêu, thực sự giống hệt hồ ly tinh đó.
Khiến người ta muốn hung hăng xé nát.
Cuộc sống như ở tù ấy sao không ảnh hưởng thằng nhóc thối tha này chút nào nhỉ.
Tính tình bà Trương chính là nói một không nói hai, do đó thời điểm Trương Nghiêu ngỗ nghịch, gần như không chút nghĩ ngợi bà ta cho một bạt tay.
“Đây là thái độ cậu nói chuyện với mẹ hả?”
“Mẹ? Bà đang sỉ nhục từ ngữ này sao?” Trương Nghiêu cười lạnh, nắm tay từ từ siết chặt.
Năm ấy sau khi mẹ đẻ sinh anh ra, thấy nhà họ Trương không chiếm được lợi ích gì, vì vậy ném anh cho bà ngoại. Sau đó trăm cay nghìn đắng dụ anh về, chẳng qua chỉ muốn đổi chút tiền cứu mạng gã bạn trai hút thuốc phiện của bà ta.
Ở Trương gia mấy chục năm, cuộc sống của Trương Nghiêu cũng chả tốt lắm.
Gần như không bằng người làm, bà Trương không đánh thì mắng, mấy năm nay, anh sớm chịu đủ rồi.
Hình như nhìn thấu hành động của Trương Nghiêu, bà Trương lui về sau một bước, “Sao, cậu muốn ra tay với tôi?” Thấy sắc mặt Trương Nghiêu khó coi đến mức ác liệt, nhìn kỹ, chẳng biết khi nào thằng nhóc ăn mày này đã trưởng thành thành một người đàn ông cao to.
Trong lòng bà Trương hơi kiêng dè, nhưng vẫn tiếp tục chống đỡ: “Đừng quên giao ước ban đầu của chúng ta. Tốt nhất cậu làm cho tốt con rể Từ gia, bằng không… bà ngoại đó của cậu có thể không vượt qua nổi sự dằn vặt về những gì cậu đã trải qua khi còn quá trẻ đâu…”
“Bà đang uy hiếp tôi?” Trương Nghiêu hừ lạnh, lúc đó anh đồng ý cưới Từ Tái Xuân không thể không nói là vì bà ngoại. Tai vạ ba năm trước, khiến anh vướng vào vòng lao lý, bà ngoại một lòng hi vọng cháu trai thành rồng khẳng định chịu không nổi cú sốc như vậy, do đó vẫn luôn gạt bà.
Lần này bà Trương đem chuyện ấy ra uy hiếp anh, không thể không nói đã bóp đúng chỗ uy hiếp.
Nhưng đời người, ai chả có nhược điểm đâu.
“Bà ngoại không chịu nổi cú sốc, có lẽ Từ lão hổ cũng không chịu nổi, nếu ông ta biết con gái bảo bối của ông ta chỉ lấy một thằng con riêng…”
“Bà câm miệng!”
Hiện giờ bà Trương còn chưa biết Trương Nghiêu đã đi trước một bước nói cho Từ lão hổ rồi. Trương Nghiêu được nuôi dưỡng ở cái nhà này, xem như cũng rất mưu tính, hơn nữa anh vốn là người ăn miếng trả miếng không từ thủ đoạn mà.
Chỉ là tuyệt đối không ngờ hai cha con nhà họ Từ, một ngốc, một thích đùa, sự kiện rất nghiêm trọng rất có thể làm luân thường dậy sóng vậy mà bị hai cha con họ xem như chuyện đơn giản.
Đối với Từ lão hổ mà nói việc đấy không tính là việc, nhưng đối với bà Trương lại không phải.
Hai người đều bắt chẹt nhược điểm đối phương, chẳng thể cựa quậy.
Đến khi Từ Tái Xuân oa một tiếng, sau đó vọt ra.
“Không cho bà đánh anh!”
Cho dù Từ Tái Xuân ngốc, nhưng tính tình vẫn giống Từ lão hổ.
Hai người họ cực kỳ bao che khuyết điểm.
Tuy Trương Nghiêu đến nhà họ không bao lâu, nhưng dì Thái sớm đã nói cho cô biết, Trương Nghiêu sẽ sống chung với cô.
Hơn nữa, hai ngày gần đây, hai người họ đầu gối má kề rất vui vẻ.
Hôm qua, Trương Nghiêu còn mua cho cô cây kẹo bông gòn nữa.
Từ Tái Xuân béo, sức cũng không nhỏ.
Dì Thái nói, cuộc đời cô thứ không thể ăn nhất chính là thua thiệt.
Cô vốn ở phòng khách ăn đồ, điểm tâm ngọt đầy bàn, cô nhớ tới Từ lão hổ, dì Thái, giờ còn có thêm Trương Nghiêu.
Đang chuẩn bị cầm một ít cho Trương Nghiêu, xoay đầu lại thấy một màn bà Trương đánh Trương Nghiêu.
Bà Trương đánh Trương Nghiêu, hệt như bình thường.
Cũng không lường trước, Từ Tái Xuân sẽ lao ra, sức cô lớn, mặc dù không có ưu thế cao to như bà Trương, nhưng bỗng chốc tiến tới hung hăng đẩy bà ta, bà Trương nhất thời không đề phòng, lui về sau mấy bước, chống cửa mới đứng dậy được.
“Cô làm cái gì đó? Tôi là… mẹ cô…”
Từ Tái Xuân siết quả đấm, lớn tiếng nói: “Bà ức hiếp người ta, không phải mẹ tôi…”
“Cô đúng là phản rồi! Mau chóng cút ra ngoài, bằng không tôi báo cảnh sát…”
Bà Trương chưa nói xong, đã thấy dáng vẻ Từ Tái Xuân hung hăng xông tới.
Nói rồi mà, tính tình Từ Tái Xuân giống Từ lão hổ.
Lúc đó, Từ lão hổ có thể xách dao phay tới Trương gia bức hôn, đương nhiên bây giờ Từ Tái Xuân có thể liều mạng xông lên cho bà Trương một trận no đòn.
Bà Trương tự xưng là giáo sư đại học, tuy ngày thường dạy dỗ Trương Nghiêu đã thành thói quen, nhưng chưa gặp phải người không nói đạo lý như Từ Tái Xuân.
Rất nhanh, bà ta bị Từ Tái Xuân ngồi trên đầu, đầu óc ong ong một mảng vang rền, mái tóc càng rối như ổ gà.
Đối với Trương Nghiêu mà nói, có lẽ hôm nay là ngày hả giận nhất trong hai mươi mốt năm qua.
Hóa ra, đời người còn có thể đi qua như thế.
Khi nghe tiếng còi cảnh sát ở nơi xa, Trương Nghiêu quyết đoán kéo Từ Tái Xuân chạy.
“Anh… tại sao phải chạy?”
Từ Tái Xuân vẫn ngốc nghếch không rõ, nhưng Trương Nghiêu lại cười haha.
Bé ngốc này, đúng là khờ, bất quá rất đáng yêu.
Tuy anh không vui khi cưới cô, nhưng không thể không nói, hình như anh đã có thêm lá bài tẩy ở trước mặt Trương gia rồi.
Thành thật mà nói, bộ dạng hiện tại của Từ Tái Xuân thực sự không tính là đáng yêu.
Trời sinh phụ nữ đã mang theo mấy phần sức chiến đấu, mặc dù cô dựa vào sự tròn trịa hoàn mỹ đè bẹp bà Trương trên mặt đất, nhưng trên gương mặt non nớt rưng rưng của cô cũng bị bà Trương cào mấy phát.
Da cô non mềm, Trương Nghiêu biết.
Thấy vết thương hiện lên tia máu, chẳng biết tại sao trong lòng Trương Nghiêu hơi bực bội.
Hết lần này tới lần khác, đôi mắt tròn xoe ngập nước của Từ Tái Xuân vẫn nhìn Trương Nghiêu, “Anh ơi…”
“Còn đau không?”
Từ Tái Xuân sờ mặt, sau đó si một tiếng. Lần này, cô biết đau, nhất thời nước mắt trào ra.
Trương Nghiêu luống cuống tay chân, anh không có kinh nghiệm dỗ con gái, chỉ có thể ấn mắt Từ Tái Xuân, vừa vuốt vừa lau, cuối cùng nhanh trí một cái, “Đừng khóc… anh mời em ăn kẹo nhé…”
Từ Tái Xuân nén nước mắt, hít hít mũi, “Nhưng dì Thái nói không thể ăn kẹo…”
Trương Nghiêu gãi đầu, “Nếu không, thứ khác nhé?”
Từ Tái Xuân rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu.
Hai người quyết định tìm đồ ăn, trên đường đi, Từ Tái Xuân vẫn muốn nắm tay Trương Nghiêu. Trước đó dọc đường, Trương Nghiêu đều liên tục hất ra.
Nhưng lúc trở về, Trương Nghiêu cảm thấy Từ Tái Xuân rất đáng thương, khuôn mặt mang vết thương, cả người cũng ngốc nghếch, nếu bị thất lạc phải làm sao giờ, suy nghĩ một chút, anh bèn cầm móng vuốt của Từ Tái Xuân.
Mũm mĩm, như móng heo.
Từ Tái Xuân thấy kem, nước miếng chảy ròng ròng.
Dáng vẻ mất mặt ấy thực sự khiến Trương Nghiêu rất muốn vứt cô rồi bỏ đi, nhưng cuối cùng, Trương Nghiêu vẫn nhắm mắt mua kem.
Một tiếng sau, Trương Nghiêu vuốt túi tiền chỉ còn lại hai xu, đầu thoáng đau nhức.
Có phải anh nên nghe lời Cố Tây Dương nói, tìm một công việc, nói cách khác, tiền của con dâu nuôi từ bé đã hết rồi.
Thật là, gặp phải một cô vợ thích ăn vặt cũng là một loại đau thương quái đản.
Lúc này, Trương Nghiêu tự mình nghĩ, rốt cuộc phải tìm công việc như thế nào, chẳng lẽ đi làm thuộc hạ Cố Đông Hải sao? Nhưng, đến chỗ Cố Đông Hải, khi nào anh mới có thể chân chính trả thù mấy năm nay anh chịu tủi nhục đây.
Trương Nghiêu hết sức trầm tư, mà bên cạnh anh, Từ Tái Xuân đang giải quyết que kem thứ sáu.
Lúc này Trương Nghiêu trở nên mê mang với cuộc đời mình.
Giống như việc anh làm hiện tại hoàn toàn khác với kế hoạch đã định, đường đời dài thế, nhưng anh chẳng thấy lối đi của tiền đồ tươi sáng.
Lòng bàn tay ấm áp, cô ngốc liếm môi, lại dùng đôi mắt to trong veo như nước nhìn anh.
Trương Nghiêu không kiềm được sờ sờ túi tiền, cuối cùng nghiêm chỉnh từ chối Từ Tái Xuân.
“Không thể ăn nữa. Bụng em sẽ đau.”
Trương Nghiêu vốn chỉ mượn cớ, vì viêm màng túi đối với đàn ông mà nói, thực sự không tính là lý do tốt nhất.
Nhưng anh tuyệt đối không ngờ được, một lời thành sấm.
Có điều đây không phải thứ Trương Nghiêu nghĩ trong đầu, lúc này, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ.
Mẹ nó, nụ hôn nụ tiên của anh mất rồi.
Kỳ thực, đàn ông không quan tâm mấy mấy thứ này , nhưng Trương Nghiêu vẫn không vui, anh bóp môi Từ Tái Xuân đang chậm rãi rời đi, “Em làm gì thế?”
Từ Tái Xuân bĩu môi, một lúc sau mới lên tiếng: “Vừa nãy dáng vẻ anh như muốn ăn em.”
Từ lão hổ đã dạy, chuyện gì đều phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế, cho nên Từ Tái Xuân thấy dáng vẻ Trương Nghiêu như muốn ăn cô, phản ứng đầu tiên của cô chính là ra tay trước chiếm ưu thế.
Từ Tái Xuân ra tay trước chiếm ưu thế bị hung hăng giáo dục một trận.
Trương Nghiêu véo gò má phúng phính của cô véo đến mức Từ Tái Xuân rưng rưng nước mắt mới dừng tay.
Bất quá vì ầm ĩ thế, nên tâm trạng Trương Nghiêu cũng xoa dịu không ít.
Tuy Từ Tái Xuân ngốc, nhưng tính tình cũng không chịu thiệt, nếu người như vậy về Trương gia, chắc sẽ không nhàm chán đâu.
Trương Nghiêu cực kỳ đắc ý nghĩ, Từ Tái Xuân trùm đầu ngủ bỗng nhiên nằm sấp, ôm cánh tay anh, không biết mơ thấy cái gì, lầm bầm một tiếng, “Anh ơi…”
Thực ra rất ít người ỷ lại anh thế.
Trương Nghiêu chần chừ một giây, cuối cùng giơ tay lên, véo gương mặt bầu bĩnh của Từ Tái Xuân một cái.
“Mềm thật, mẹ nó rõ là tốt số.”
Ngày hôm sau, quả nhiên Trương Nghiêu mang Từ Tái Xuân về nhà họ Trương.
Khi đó hai ông bà Trương gia vì tống khứ Từ lão hổ đã rất nhọc lòng, sau bà Trương nhanh trí, kịp thời kéo Trương Nghiêu ra làm kẻ chết thay.
Cho tới bây giờ ông bà Trương gia đều không nhiệt tình yêu thương Trương Nghiêu lắm, cũng đúng, ai đi nhiệt tình với đứa con của tiểu tam chứ.
Đặc biệt, cái tên Trương Nghiêu này là do bà Trương đặt.
Lúc đó đối với việc ông Trương có thêm một đứa con riêng, bà ta bao dung một cách hiếm thấy, nhưng sau lưng lại lạnh lùng cười.
“Trương Thiết Ngưu? Tên quê mùa vậy? Tôi cho cậu một cái tên khác. Cậu đã là con hắn, vậy gọi Trương Nghiêu đi.”
Nghiêu đồng âm với ‘Cần’, một đứa xin cơm thối tha.
Nghiêu đồng dạng với ‘Kiêu’, nhưng không có ngựa, cả đời đều là một đứa ăn mày.
Bà Trương khoe khoang mặt văn hóa của mình, về sau Trương Nghiêu cũng hiểu.
Bất quá không sao, vì hai người họ đều có chung cảm giác với đối phương, vừa nhìn đã ưa không nổi.
Hơn nữa, giờ còn thêm một Từ Tái Xuân.
Dọc đường đi, Từ Tái Xuân đều nắm tay Trương Nghiêu, Trương Nghiêu không vui, hất ra vài lần, “Trên đường cái, em làm gì thế…”
Từ Tái Xuân bị hất móng vuốt, thoáng mất mác, nhưng vẫn theo sát nắm tiếp, “Anh à, chỗ này rất đáng ghét…”
Chính xác, Trương gia tràn ngập mùi vị mục nát và ghê tởm, Trương Nghiêu kinh ngạc, bản thân lại sống ở đây mười một năm.
Khi Từ Tái Xuân và Trương Nghiêu tới, vừa vặn đụng phải bà Trương tan trường về nhà. Trông thấy hai người họ, trong lòng bà Trương cũng không hơn gì, nhưng đồng thời bà ta có vài phần kiêng dè Từ lão hổ, do đó mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Ít nhất ở trước mặt Từ Tái Xuân không biểu hiện quá rõ ràng.
“Hai người tới rồi? Vú, đưa con bé vào ăn điểm tâm đi.”
Bà vú nghe lệnh đưa Từ Tái Xuân vào, Trương Nghiêu thoáng nhìn người vừa nghe có điểm tâm hai mắt bèn sáng rực lên, cứng rắn kiềm chế câu ‘ăn ít thôi’ trong miệng.
Sau khi Từ Tái Xuân bước vô, nụ cười trên mặt bà Trương liền dỡ xuống.
“Tại sao hai người tới đây?”
“Ba vợ đại nhân muốn chúng tôi qua thăm thăm…” Trương Nghiêu cố tình tăng thêm chữ thăm.
Bà Trương thấy Trương Nghiêu đi tay không, “Đây là lễ phép cậu đến thăm à?”
Trương Nghiêu cũng không tức giận, chậm rãi nói: “Vậy tôi phải cảm ơn sự giáo dục của bà trong nhiều năm qua, nếu không có bà dạy dỗ, tôi đâu lễ phép thế…”
Mưa dầm thấm đất nhiều năm, Trương Nghiêu cũng học được thói nhanh mồm nhanh miệng của bà Trương.
Bà Trương nhìn Trương Nghiêu từ trên xuống dưới, thực sự khiến người ta chán ghét, đặc biệt là gương mặt này. Gương mặt xinh đẹp vậy, bà ta tự cho rằng mặt Trương Kiêu đã ngàn dặm mới có một, nhưng đối với gương mặt này của Trương Nghiêu, thực sự giống hệt hồ ly tinh đó.
Khiến người ta muốn hung hăng xé nát.
Cuộc sống như ở tù ấy sao không ảnh hưởng thằng nhóc thối tha này chút nào nhỉ.
Tính tình bà Trương chính là nói một không nói hai, do đó thời điểm Trương Nghiêu ngỗ nghịch, gần như không chút nghĩ ngợi bà ta cho một bạt tay.
“Đây là thái độ cậu nói chuyện với mẹ hả?”
“Mẹ? Bà đang sỉ nhục từ ngữ này sao?” Trương Nghiêu cười lạnh, nắm tay từ từ siết chặt.
Năm ấy sau khi mẹ đẻ sinh anh ra, thấy nhà họ Trương không chiếm được lợi ích gì, vì vậy ném anh cho bà ngoại. Sau đó trăm cay nghìn đắng dụ anh về, chẳng qua chỉ muốn đổi chút tiền cứu mạng gã bạn trai hút thuốc phiện của bà ta.
Ở Trương gia mấy chục năm, cuộc sống của Trương Nghiêu cũng chả tốt lắm.
Gần như không bằng người làm, bà Trương không đánh thì mắng, mấy năm nay, anh sớm chịu đủ rồi.
Hình như nhìn thấu hành động của Trương Nghiêu, bà Trương lui về sau một bước, “Sao, cậu muốn ra tay với tôi?” Thấy sắc mặt Trương Nghiêu khó coi đến mức ác liệt, nhìn kỹ, chẳng biết khi nào thằng nhóc ăn mày này đã trưởng thành thành một người đàn ông cao to.
Trong lòng bà Trương hơi kiêng dè, nhưng vẫn tiếp tục chống đỡ: “Đừng quên giao ước ban đầu của chúng ta. Tốt nhất cậu làm cho tốt con rể Từ gia, bằng không… bà ngoại đó của cậu có thể không vượt qua nổi sự dằn vặt về những gì cậu đã trải qua khi còn quá trẻ đâu…”
“Bà đang uy hiếp tôi?” Trương Nghiêu hừ lạnh, lúc đó anh đồng ý cưới Từ Tái Xuân không thể không nói là vì bà ngoại. Tai vạ ba năm trước, khiến anh vướng vào vòng lao lý, bà ngoại một lòng hi vọng cháu trai thành rồng khẳng định chịu không nổi cú sốc như vậy, do đó vẫn luôn gạt bà.
Lần này bà Trương đem chuyện ấy ra uy hiếp anh, không thể không nói đã bóp đúng chỗ uy hiếp.
Nhưng đời người, ai chả có nhược điểm đâu.
“Bà ngoại không chịu nổi cú sốc, có lẽ Từ lão hổ cũng không chịu nổi, nếu ông ta biết con gái bảo bối của ông ta chỉ lấy một thằng con riêng…”
“Bà câm miệng!”
Hiện giờ bà Trương còn chưa biết Trương Nghiêu đã đi trước một bước nói cho Từ lão hổ rồi. Trương Nghiêu được nuôi dưỡng ở cái nhà này, xem như cũng rất mưu tính, hơn nữa anh vốn là người ăn miếng trả miếng không từ thủ đoạn mà.
Chỉ là tuyệt đối không ngờ hai cha con nhà họ Từ, một ngốc, một thích đùa, sự kiện rất nghiêm trọng rất có thể làm luân thường dậy sóng vậy mà bị hai cha con họ xem như chuyện đơn giản.
Đối với Từ lão hổ mà nói việc đấy không tính là việc, nhưng đối với bà Trương lại không phải.
Hai người đều bắt chẹt nhược điểm đối phương, chẳng thể cựa quậy.
Đến khi Từ Tái Xuân oa một tiếng, sau đó vọt ra.
“Không cho bà đánh anh!”
Cho dù Từ Tái Xuân ngốc, nhưng tính tình vẫn giống Từ lão hổ.
Hai người họ cực kỳ bao che khuyết điểm.
Tuy Trương Nghiêu đến nhà họ không bao lâu, nhưng dì Thái sớm đã nói cho cô biết, Trương Nghiêu sẽ sống chung với cô.
Hơn nữa, hai ngày gần đây, hai người họ đầu gối má kề rất vui vẻ.
Hôm qua, Trương Nghiêu còn mua cho cô cây kẹo bông gòn nữa.
Từ Tái Xuân béo, sức cũng không nhỏ.
Dì Thái nói, cuộc đời cô thứ không thể ăn nhất chính là thua thiệt.
Cô vốn ở phòng khách ăn đồ, điểm tâm ngọt đầy bàn, cô nhớ tới Từ lão hổ, dì Thái, giờ còn có thêm Trương Nghiêu.
Đang chuẩn bị cầm một ít cho Trương Nghiêu, xoay đầu lại thấy một màn bà Trương đánh Trương Nghiêu.
Bà Trương đánh Trương Nghiêu, hệt như bình thường.
Cũng không lường trước, Từ Tái Xuân sẽ lao ra, sức cô lớn, mặc dù không có ưu thế cao to như bà Trương, nhưng bỗng chốc tiến tới hung hăng đẩy bà ta, bà Trương nhất thời không đề phòng, lui về sau mấy bước, chống cửa mới đứng dậy được.
“Cô làm cái gì đó? Tôi là… mẹ cô…”
Từ Tái Xuân siết quả đấm, lớn tiếng nói: “Bà ức hiếp người ta, không phải mẹ tôi…”
“Cô đúng là phản rồi! Mau chóng cút ra ngoài, bằng không tôi báo cảnh sát…”
Bà Trương chưa nói xong, đã thấy dáng vẻ Từ Tái Xuân hung hăng xông tới.
Nói rồi mà, tính tình Từ Tái Xuân giống Từ lão hổ.
Lúc đó, Từ lão hổ có thể xách dao phay tới Trương gia bức hôn, đương nhiên bây giờ Từ Tái Xuân có thể liều mạng xông lên cho bà Trương một trận no đòn.
Bà Trương tự xưng là giáo sư đại học, tuy ngày thường dạy dỗ Trương Nghiêu đã thành thói quen, nhưng chưa gặp phải người không nói đạo lý như Từ Tái Xuân.
Rất nhanh, bà ta bị Từ Tái Xuân ngồi trên đầu, đầu óc ong ong một mảng vang rền, mái tóc càng rối như ổ gà.
Đối với Trương Nghiêu mà nói, có lẽ hôm nay là ngày hả giận nhất trong hai mươi mốt năm qua.
Hóa ra, đời người còn có thể đi qua như thế.
Khi nghe tiếng còi cảnh sát ở nơi xa, Trương Nghiêu quyết đoán kéo Từ Tái Xuân chạy.
“Anh… tại sao phải chạy?”
Từ Tái Xuân vẫn ngốc nghếch không rõ, nhưng Trương Nghiêu lại cười haha.
Bé ngốc này, đúng là khờ, bất quá rất đáng yêu.
Tuy anh không vui khi cưới cô, nhưng không thể không nói, hình như anh đã có thêm lá bài tẩy ở trước mặt Trương gia rồi.
Thành thật mà nói, bộ dạng hiện tại của Từ Tái Xuân thực sự không tính là đáng yêu.
Trời sinh phụ nữ đã mang theo mấy phần sức chiến đấu, mặc dù cô dựa vào sự tròn trịa hoàn mỹ đè bẹp bà Trương trên mặt đất, nhưng trên gương mặt non nớt rưng rưng của cô cũng bị bà Trương cào mấy phát.
Da cô non mềm, Trương Nghiêu biết.
Thấy vết thương hiện lên tia máu, chẳng biết tại sao trong lòng Trương Nghiêu hơi bực bội.
Hết lần này tới lần khác, đôi mắt tròn xoe ngập nước của Từ Tái Xuân vẫn nhìn Trương Nghiêu, “Anh ơi…”
“Còn đau không?”
Từ Tái Xuân sờ mặt, sau đó si một tiếng. Lần này, cô biết đau, nhất thời nước mắt trào ra.
Trương Nghiêu luống cuống tay chân, anh không có kinh nghiệm dỗ con gái, chỉ có thể ấn mắt Từ Tái Xuân, vừa vuốt vừa lau, cuối cùng nhanh trí một cái, “Đừng khóc… anh mời em ăn kẹo nhé…”
Từ Tái Xuân nén nước mắt, hít hít mũi, “Nhưng dì Thái nói không thể ăn kẹo…”
Trương Nghiêu gãi đầu, “Nếu không, thứ khác nhé?”
Từ Tái Xuân rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu.
Hai người quyết định tìm đồ ăn, trên đường đi, Từ Tái Xuân vẫn muốn nắm tay Trương Nghiêu. Trước đó dọc đường, Trương Nghiêu đều liên tục hất ra.
Nhưng lúc trở về, Trương Nghiêu cảm thấy Từ Tái Xuân rất đáng thương, khuôn mặt mang vết thương, cả người cũng ngốc nghếch, nếu bị thất lạc phải làm sao giờ, suy nghĩ một chút, anh bèn cầm móng vuốt của Từ Tái Xuân.
Mũm mĩm, như móng heo.
Từ Tái Xuân thấy kem, nước miếng chảy ròng ròng.
Dáng vẻ mất mặt ấy thực sự khiến Trương Nghiêu rất muốn vứt cô rồi bỏ đi, nhưng cuối cùng, Trương Nghiêu vẫn nhắm mắt mua kem.
Một tiếng sau, Trương Nghiêu vuốt túi tiền chỉ còn lại hai xu, đầu thoáng đau nhức.
Có phải anh nên nghe lời Cố Tây Dương nói, tìm một công việc, nói cách khác, tiền của con dâu nuôi từ bé đã hết rồi.
Thật là, gặp phải một cô vợ thích ăn vặt cũng là một loại đau thương quái đản.
Lúc này, Trương Nghiêu tự mình nghĩ, rốt cuộc phải tìm công việc như thế nào, chẳng lẽ đi làm thuộc hạ Cố Đông Hải sao? Nhưng, đến chỗ Cố Đông Hải, khi nào anh mới có thể chân chính trả thù mấy năm nay anh chịu tủi nhục đây.
Trương Nghiêu hết sức trầm tư, mà bên cạnh anh, Từ Tái Xuân đang giải quyết que kem thứ sáu.
Lúc này Trương Nghiêu trở nên mê mang với cuộc đời mình.
Giống như việc anh làm hiện tại hoàn toàn khác với kế hoạch đã định, đường đời dài thế, nhưng anh chẳng thấy lối đi của tiền đồ tươi sáng.
Lòng bàn tay ấm áp, cô ngốc liếm môi, lại dùng đôi mắt to trong veo như nước nhìn anh.
Trương Nghiêu không kiềm được sờ sờ túi tiền, cuối cùng nghiêm chỉnh từ chối Từ Tái Xuân.
“Không thể ăn nữa. Bụng em sẽ đau.”
Trương Nghiêu vốn chỉ mượn cớ, vì viêm màng túi đối với đàn ông mà nói, thực sự không tính là lý do tốt nhất.
Nhưng anh tuyệt đối không ngờ được, một lời thành sấm.
Danh sách chương