Vào tang lễ của bà ngoại, A Nguyệt cũng tới. Bà ta khóc đến nước mắt nước mũi rơi lả chả, từng tiếng gọi ‘mẹ’ thê lương bi ai không thể nào thê thảm hơn.

Trương Nghiêu không nói gì, chỉ nắm chặt tay Từ Tái Xuân.

Anh không thích A Nguyệt, Từ Tái Xuân biết, nhưng hôm nay bọn họ cũng không tiện đuổi bà ta đi. Tuy nhìn thực sự rất chán ghét.

Tính toán một chút, coi như vì bà ngoại làm một chuyện cuối cùng đi. Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhượng bộ.

Bất quá, dựa theo mức độ hiểu biết của Trương Nghiêu đối với A Nguyệt, có lẽ, sự việc không dễ kết thúc thế. Trước đây bà ta coi bà ngoại như cây rụng tiền, giờ… Haha.

Quả nhiên, sau khi tang lễ chấm dứt, A Nguyệt lại tìm Trương Nghiêu, nhắc lại chuyện cũ.

Bà ta cần tiền.

Nhưng, khi bà ngoại còn sống anh còn không nhịn bà ta, huống chi hiện tại bà mất rồi, Trương Nghiêu càng không kiêng kỵ.

A Nguyệt nhiều lần cúi đầu, cũng không làm Trương Nghiêu thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt bà ta từ từ tràn ngập sự điên cuồng, “Được! Mày thực sự muốn ép tao sao? Tao là mẹ ruột mày, lẽ nào mày thấy chết không cứu?”

“Tôi không ép bà. Từ đầu đến cuối, đều do bà lựa chọn!”

A Nguyệt giận dữ rời đi, trong mắt mang theo sự không cam lòng và chút điên cuồng mơ hồ.

Quả nhiên, sau thời kỳ Trương Nghiêu khôi phục bình thường, A Nguyệt tìm tới cửa lần nữa. Trước đây bà ta rất ít khi tới công ty Trương Nghiêu, hiện tại mỗi ngày đều đến.

Khó xử nhất chính là tiểu Lý, lần nào cũng cản không được mà không cản cũng không xong. Ngăn cản, dù sao người nọ là mẹ ruột Trương Nghiêu, giữa hai mẹ con đâu có chuyện hận thù với nhau. Nhưng không cản, người phụ nữ kia lại rất mất mặt, lần nào cũng trang điểm đậm lè sau đó tranh cãi kịch liệt.

Trương Nghiêu bình tĩnh hơn hắn nhiều, trực tiếp hạ tử lệnh, “Lần sau bà ta tới thì báo cảnh sát.”

Tiểu Lý gãi đầu, “Anh Nghiêu, vậy có tuyệt tình quá không?”

“Chứ cậu muốn mỗi ngày bà ta đều tới ầm ĩ à?”

Tiểu Lý suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Tuy không nên nói thế, nhưng anh Nghiêu à, mẹ ruột với mẹ kế anh đều chẳng ra gì ấy…”

Còn cần hắn nói sao.

Trương Nghiêu dụi tắt tàn thuốc, nhìn người bên ngoài bị cảnh sát mang đi, khẽ khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Anh đúng là vẫn còn mềm lòng, không ra tay ngoan độc.

Lúc Cố Tây Dương tới, chứng kiến cảnh A Nguyệt bị mang đi.

“Sao thế? Tại sao bà ta lại tới.”

“Đòi tiền ấy mà.” Giọng điệu Trương Nghiêu nhàn nhạt, sắc mặt thoáng mệt mỏi rã rời.

“Mày không sao chứ?” Tuy Cố Tây Dương rất ngốc, nhưng chắc chắn là bạn chí cốt của Trương Nghiêu, kiên định đứng về phía Trương Nghiêu.

“Có điều mẹ ruột mày ầm ĩ vậy, mày nên nghĩ cách đi, mặc kệ thế nào, tuy bà ta rất vô lý, nhưng trong mắt người ngoài, bà ta chính là mẹ ruột mày…”

Người đời đều vậy, dễ đồng tình với kẻ yếu. Giờ từ chỗ nào cũng thấy, mẹ Trương Nghiêu toàn ở thế yếu.

Trương Nghiêu gật đầu, nếu có thể, anh cũng muốn không nhận họ hàng, ra tay độc ác với người phụ nữ này. Song, phần huyết thống kia hơi khó hiểu.

Anh ghét bà ta, nhưng phải xuống tay quyết liệt, anh có chút không nỡ.

Không thể không nói, từ sau khi kết hôn, anh thực sự không còn quả quyết rất nhiều.

“Nếu không, xử lý gã tình nhân của bà ta đi?”

Trương Nghiêu suy nghĩ một chút, ngược lại có một biện pháp tốt. Tôi xử không được mẹ ruột, lẽ nào gã đàn ông hút máu kia của mẹ ruột cũng không xử được ư? Nói là làm liền, hiệu suất làm việc của cảnh sát rất nhanh, tình nhân của A Nguyệt nhanh chóng bị dẫn về đồn, cứ như vậy, Trương Nghiêu cũng trải qua mấy ngày yên ổn, nhưng không được mấy ngày, bên Cố Tây Dương gửi tin, đồn cảnh sát không nhận tình nhân của A Nguyệt nữa, không có nguyên nhân nào khác, là vì lúc kiểm tra phát hiện hắn nhiễm bệnh AIDS, bản thân hắn cũng biết việc này, giờ làm ầm ĩ muốn toàn bộ bệnh nhân trong ngục giam đều nhiễm AIDS luôn.

Thứ người không sợ trời không sợ đất thế, ngay cả cảnh sát cũng sợ hắn.

A Nguyệt đương nhiên cũng sợ, từ ngày hắn xét nghiệm ra AIDS, bà ta bèn tuyệt vọng.

Bọn họ ăn ở chung với nhau, nhất định bị nhiễm rồi.

Bà ta còn trẻ, vinh hoa phú quý vẫn chưa hưởng thụ hết đã chết vậy sao? A Nguyệt sắp điên mất, bà ta hận, từ nhỏ bà ta chưa từng có một ngày tốt đẹp, khi còn nhỏ gặp người không tốt, sau lại gặp một gã bạn trai hút ma túy, bà ta thực sự xui xẻo chết được.

A Nguyệt nghĩ, cho dù bà ta sắp chết, cũng không thể để những người khác sống một mình.

Thậm chí bà bỏ ra mấy ngày nghĩ cách trả thù xã hội.

Trong lúc A Nguyệt trầm tư suy nghĩ, ông Trương xuất hiện trong cuộc sống bà ta.

Ông Trương kể từ khi ly hôn với bà Trương, cuộc sống cũng trở nên không tốt. Con bé hồ ly tinh sinh song bào thai cho ông ta, ban đầu ông ta rất vui vẻ, nhưng vì từ chỗ bà Trương ly hôn, nên tuy ông ta được phân một phần tài sản, song một năm nay ông ta phát hiện không có bà Trương, tình cảnh ông ta cũng không tốt, chắc là miệng ăn núi lở rồi.

Phần lớn tiền của ông ta đều tiến vào túi con bé hồ ly tinh, bất quá mặc dù vậy, nhưng ông Trương vẫn rất thỏa mãn, ông ta còn hai đứa con trai đó.

Nhưng một màn bất ngờ khiến cuộc đời ông ta hoàn toàn sụp đổ. Ông ta đi bệnh viện truyền máu cho con trai, lại xét nghiệm ra nhóm máu hai đứa con trai khác với ông ta.

Ông Trương làm cuộc kiểm tra DNA, kết quả càng khiến ông ta không gượng dậy nổi.

Ông ta không phải cha ruột hai đứa con trai. Nói cách khác, ông ta phí sức tốn tâm tư ly hôn, vì cái gọi là cuộc sống hạnh phúc, nhưng cô vợ yêu của ông ta đã cho ông ta đội nón xanh từ sớm.

Ông Trương trở về liền cấu xé với con bé hồ ly tinh, song ông Trương không tiền lại già nhanh chóng bị con bé hồ ly tinh phản công.

Ông ta tức giận đến mức thiếp đi, đợi ông ta tỉnh lại, con bé hồ ly tinh đã ôm hết tiền của ông ta chạy mất, còn hai đứa con trai cũng bị mang đi luôn.

Trong một đêm, ông ta gần như mất hết tất cả.

Tình trường thất ý, sòng bạc cũng không thuận lợi. Ông Trương nhanh chóng trầm mê trong quán bar, mà ngay quán bar đó, ông ta gặp lại tình nhân cũ – A Nguyệt.

A Nguyệt già rồi, không còn trẻ nữa, ông Trương cũng thế, ý chí và tinh thần của ông ta sa sút, cũng chỉ có thể tìm lại chút tình cảm mãnh liệt năm xưa trên người A Nguyệt.

Nhưng tình cảm mãnh liệt qua đi, A Nguyệt tĩnh táo nói cho ông ta biết một sự thật.

“Tôi bị bệnh AIDS.”

Đối với ông Trương mà nói, việc này đơn giản là sự thực tàn khốc họa vô đơn chí, ông ta muốn giơ tay lên đánh A Nguyệt, nhưng rất nhanh, bị tình nhân của A Nguyệt bắt gặp, đánh chết khiếp không nói, còn cướp toàn bộ tiền của ông ta.

Ông Trương – người đàn ông tiêu sái hơn nửa đời người về già lại rơi xuống nước, đồng thời trên bờ không ai chìa gậy ra cứu mạng ông ta.

Mà trải qua chuyện ông Trương, A Nguyệt càng làm càng thuận lợi, đến cuối cùng, bà ta đều dùng biện pháp giống nhau, lây nhiễm cho rất nhiều gã đàn ông háo sắc. Đương nhiên, cũng cướp sạch tiền bọn họ.

Trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại bà ta trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Chẳng qua, trong lúc hạnh phúc, bà ta nghĩ đến Trương Nghiêu.

Bà ta rất không thích đứa con trai này, lúc đó bà ta cho rằng ông Trương là một người có khả năng có chủ kiến, bà ta tính toán lợi dụng đứa con trong bụng trèo lên, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, trong nhà ông Trương còn có một con cọp cái quyền cao chức trọng, ông ta bỏ rơi bà ta, còn bảo bà ta xóa sạch đứa bé.

Khi ấy A Nguyệt nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày bà ta sẽ biến thành thiếu phu nhân giàu có, nhưng bà ta không chờ được đến ngày đó.

Vì bà ta không có tính nhẫn nại thế.

Bà ta thất bại, thậm chí bà ta cảm thấy tất cả điều bất hạnh của bà ta đều tại đứa con này, nếu không có đứa con này, có lẽ bà ta sẽ rất hạnh phúc.

Trên đường đi A Nguyệt gặp Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân tay trong tay dạo phố vô số lần. Bà ta rất hận Trương Nghiêu, bà ta khổ cực sinh anh thế, nhưng anh thì sao, chưa có ngày nào xem bà ta là mẹ ruột, thậm chí còn hận bà ta.

Anh hạnh phúc vậy, tại sao có thể chứ…

A Nguyệt theo dõi Trương Nghiêu vô số lần, bà ta nhìn đứa con trai đáng ghét nắm tay vợ nó, chậm rãi băng qua đường, chậm rãi xếp hàng chờ ăn, chậm rãi dạo siêu thị.

Con vợ ngốc kia, A Nguyệt cũng không thích. Bà ta vẫn cảm thấy bà ta là người phụ nữ thông minh, phụ nữ thông minh không thích nàng dâu ngốc.

Nhưng bà ta không thể không thừa nhận, kẻ ngốc thực sự tốt số.

Đứa con trai vô dụng kia của bà ta rất tốt với con vợ ngốc đó. Quả thực là nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan mà.

Quá tốt.

Tốt đến mức khiến lòng bà ta hơi chua xót.

Trên đời này, từ xưa đến nay chưa từng có ai tốt với bà ta như vậy.

Được rồi, có thể đã từng có một người.

Bất quá, bà ấy đã chết, trước khi chết, bà ấy còn bảo bà ta về nhà.

Nhưng, bà ta không về.

“Cô còn theo thằng con trai vô dụng kia hả, người ta đâu để ý đến cô, này… muốn làm một vố lớn không, nghe nói nhà họ Từ đó rất có tiền, dù gì chúng ta sống không được bao lâu, không bằng dành thời gian kiếm ít tiền xài một chút…”

A Nguyệt nghe gã tình nhân nói xong, trong lòng hơi do dự.

Nhưng rất nhanh, gã tình nhân khuyên nhủ: “Nghĩ lại xem, con trai cô cũng không tốt với cô, khoảng thời gian trước cô cầu xin nó thế, nó cũng không thèm đếm xỉa cô, không bằng hoặc là không làm, một khi đã làm thì dứt khoát kiếm một khoản của bọn họ là được… Dù sao từ đầu tới cuối cô cũng không muốn nó, không phải sao?”

A Nguyệt động lòng.

Bà ta thực sự rất hận, rất muốn cho Trương Nghiêu một bài học.

Bà ta biết, đối với Trương Nghiêu mà nói, người quan trọng nhất có lẽ chính là con vợ ngốc kia. Đối phó với kẻ ngu ngốc, đúng là quá dễ dàng.

Và bọn họ vô cùng dễ dàng bắt được Từ Tái Xuân.

Từ Tái Xuân dường như rất sợ bà ta, bà ta còn chưa phô bày dáng vẻ ngược đãi cô, cô đã sợ đến phát khóc.

“Lá gan mày sao nhỏ vậy, rốt cuộc nó coi trọng mày chỗ nào? Chẳng biết có coi trọng tiền của mày không…” A Nguyệt hơi ác ý nói, dựa vào cái gì tất cả mọi người trên đời này đều tốt với cô.

Từ Tái Xuân ngừng khóc, lau nước mắt, nhìn A Nguyệt vẫn còn hơi sợ hãi, cô nức nở hai tiếng, “Không… không có… anh, anh đưa hết tiền cho tôi rồi… đưa tôi hết…”

Giọng Từ Tái Xuân ngắt quảng, hình như A Nguyệt hiểu cái gì.

“Thằng nhóc thối khốn kiếp kia giao hết tiền cho mày?”

Từ Tái Xuân gật đầu.

“Đúng là có vợ rồi quên mẹ.” Còn tưởng nó là một đứa thông minh đấy, nhà họ Từ có tiền vậy, nó còn khổ cực kiếm tiền cho con ngốc này. Rõ là ngu hơn một đứa ngốc.

A Nguyệt có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể xé nát tên ngốc kia.

Nhưng…

Không biết vì sao, bà ta không làm thế.

Bà ta chỉ chửi bới không ngớt, sau đó tức giận ra khỏi phòng.

“Đúng là một tên phá sản! Sớm biết vậy tao đã không sinh thứ lỗ vốn này!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện