Editor: Tapu
Phàm là ngày hưu mộc, các phòng trong Lục phủ đều dùng bữa tại Ninh An đường. Lấy Lục Trảm và Chu Thị làm chủ, chia nam nữ mỗi bên một bàn.
Do đại bá phụ của Lục Minh Ngọc được triệu hồi từ Kinh Châu trở về nên bàn nam bên kia có thêm 1 vị. Bàn nữ bên này do Lục Quân và Lục Cẩm Ngọc đều đã xuất giá, còn Tam tiểu thư Lục Yên vì đang giữ đạo hiếu cho di nương nên cũng không đến, do đó trống ba chỗ, vắng vẻ đi không ít. Chu thị thấy bên bàn trượng phu gồm cả lớn lẫn nhỏ cùng ngồi càng thêm phần chật chội, liền đem tiểu tôn tử Niên nhi qua ngồi cùng nàng.
Lục Trảm vốn xuất thân võ tướng, từ trước đến nay cũng không đặt nặng quy cũ. Vì thế Lục gia cũng không thật kiêng kị, Chu thị lại thích không khí vui vẻ của gia đình bên bàn cơm vì thế khi ba cô con dâu của Tiêu thị gả vào cũng từ từ quen nói chuyện trên bàn cơm. Kỳ thật, cùng người trong nhà dùng cơm làm sao mà không tán gẫu với nhau một hai câu? Rất nhiều lúc quy cũ chỉ là để cho người ngoài xem mà thôi.
“A Noãn muội không ngủ đủ sao? Phía dưới mắt đều đã đen rồi.” Lục Hoài Ngọc ngồi bên cạnh muội muội. Sáng nay khi nàng thức dậy trễ nên cũng là người đến trễ nhất, sau khi ngồi xuống mới chú ý đến muội muội có điểm không ổn.
Lục Minh Ngọc chột dạ dùng đũa khuấy khuấy đậu hủ sốt tương trong bát, nói :“Tối hôm qua trước khi ngủ đọc “Liêu Trai chí dị” nên ban đêm mơ thấy ác mộng.” Đều do Sở Hành, ai bảo hắn nói cho nàng biết hôm nay hắn sẽ đến cửa cầu hôn, hại nàng tinh thần bất an, tối qua lăn qua lộn lại đến tận canh ba mới ngủ được. Sáng sớm trời còn chưa sáng đã tỉnh giấc không tài nào ngủ được nữa.
“Lá gan nhỏ như vậy không nên xem yêu ma quỷ quái, chính mình tự tìm tội chịu.” Lục Hoài Ngọc thập phần khinh bỉ nói.
Lục Minh Ngọc nhỏ giọng giận dữ:“Ăn của tỷ đi, không cần tỷ quản ta.”
Hai tỷ muội cãi nhau ầm ĩ, đại phu nhân xem trong mắt, không khỏi nhớ tới nữ nhi thân sinh đã xuất giá được nữa năm, vừa trêu ghẹo vừa cảm khái nói:“A Noãn hảo hảo quý trọng đi, qua hai tháng nữa Nhị tỷ tỷ của con cũng sẽ xuất giá, đến khi đó con có muốn nghe Nhị tỷ tỷ này lải nhải cũng không thể nghe được đâu.”
Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt hoa đào chế nhạo nhìn tỷ tỷ,“Ân, đại bá mẫu nói đúng, về sau Nhị tỷ tỷ quản con chuyện gì con cũng đều nghe.”
Lục Hoài Ngọc mặt đỏ lên, đô miệng hướng đại phu nhân oán giận,“Đại bá mẫu người cùng A Noãn khi dễ con.”
Chu thị cười tủm tỉm nói tiếp:“Đây cũng không phải là khi dễ, đại bá mẫu con nói đều là sự thật.”
Lục Hoài Ngọc hừ hừ.
Niên nhi vẫn ngoan ngoãn nghe, lúc này ngẩng đầu lên hỏi Tổ mẫu:“Tổ mẫu, ngày Nhị tỷ tỷ xuất giá con có thể đốt pháo không?”
Cách bàn Hằng nhi, Sùng nhi hai mắt đều sáng lên.
“Để cho Tổ phụ dẫn các con đi chơi.” Chu thị cười nhìn về phía trượng phu bên kia.
Lục Trảm mặt không chút thay đổi, xem như cam chịu. Ba tên tiểu tử kia nhìn thấy, tiếp tục cao hứng ăn cơm.
Người trong nhà đều vì hôn sự của nữ nhi mà lo lắng, Nhị phu nhân vừa phẩm cháo vừa liếc mắt nhìn nữ nhi, tâm tình có chút vi diệu. Khi biết được trượng phu quyết tâm muốn đem nữ nhi gả cho con trai của thứ huynh Hạ Dụ, Nhị phu nhân ngàn vạn lần không hài lòng, còn muốn trở về nhà mẹ đẻ, nhưng rất nhanh sau đó Hạ Lễ liền xảy ra chuyện, trở thành một ngốc tử, đến giờ vẩn chưa khỏi. một bên ngốc tử, một bên oai hùng, tiền đồ vô lượng, Nhị phu nhân lại cảm thấy Hạ Dụ ngày càng thuận mắt hơn.
Nhưng dù sao Hạ Dụ chung quy vẫn không có tước vị, dù Hạ Lễ trở thành ngốc tử vẫn có thể cưới vợ sinh con. Tương lai chỉ cần tẩu tử cưới một người con dâu an phận thủ thường, gia thế trong sạch, một khi sinh tôn tử, đó chính là Thế tôn. Tước vị Võ khang hầu phủ cùng Hạ Dụ sẽ trở thành vô duyên. Nữ nhi lại không quan tâm, Nhị phu nhân......
Nàng âm thầm quét mắt về phía chất nữ bên cạnh nữ nhi.
Hai chất nữ, đại chất nữ Lục Cẩm Ngọc gả cho Nhị công tử Từ Thừa Duệ của Binh Bộ Thị Lang Từ đại nhân gia, cùng Hạ Dụ là đương sai trong Kim Ngô vệ, nhưng chức quan của Hạ Dụ cao hơn Từ Thừa Duệ, sau lưng lại có Võ khang hầu phủ chống lưng, so ra nữ nhi vẫn gả tốt hơn đại chất nữ. Nhị phu nhân tự xưng là thế gia đích nữ, vẫn luôn cảm thấy nàng nữ nhi phải là tiểu thư Lục gia gả tốt nhất, nhưng......
Nhị phu nhân còn nhớ rõ, năm trước Sở quốc công Sở Hành đến cửa cầu hôn chất nữ Lục Minh Ngọc. Hôn sự tốt như vậy, không biết vợ chồng Tam phòng suy nghĩ như thế nào mà lại cự tuyệt. Nhị phu nhân đoán không ra nguyên do bên trong, nhưng như vậy càng tốt, nếu chất nữ thực gả cho Sở Hành, con rể của nàng còn có thể để nàng được tự mãn sao? Sau khi ăn xong các nam nhân đi rồi, nhóm nữ quyến như cũ muốn tâm sự việc nhà.
“Đệ muội, lại sắp đến sinh thần của A Noãn, A Noãn càng lớn càng xinh đẹp, tài danh lan xa, nửa năm nay người đến cầu hôn ngày càng nhiều, đệ muội có vừa lòng nhà nào chưa?” Nghe bà mẫu nói tới chuyện hôn sự của nữ nhi, Nhị phu nhân nhân cơ hội liền hỏi đệ muội.
Tiêu thị cười yếu ớt: “không vội, A Noãn mới mười bốn, năm nay ta cùng cha nàng mới hảo hảo lựa chọn.”
Nhị phu nhân gật gật đầu, giả ý khen:“Đúng vậy, ngoại trừ cô cô của các nàng ra thì A Noãn là tiểu thư đẹp nhất Lục gia ta, con rể này phải là ngàn chọn vạn tuyển, không thể khinh suất.” Khi nói chuyện hướng bà mẫu cười cười, nàng vốn xem thường bà mẫu, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc nóilời ngon tiếng ngọt dỗ bà mẫu vui vẻ, huống chi nói Lục Quân so với chất nữ xinh đẹp hơn, còn có thể để cho trong lòng Tiêu thị thêm chút đố kị càng tốt.
Tiêu thị một chút cũng không ngại, đừng nói dung mạo của nữ nhi, dù là khí độ thì em chồng cũng đều cao hơn. So ra thì A Noãn vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đều là người một nhà, nàng cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà bất hòa với cô em chồng.
Chu thị không nhận ra ý tứ châm ngòi của con dâu thứ hai nhưng bà thích ăn ngay nói thật , cười lắc đầu:“nói bậy, A Noãn đẹp hơn Quân nhi.” mộtbên là thân nữ nhi, một bên là thân tôn nữ, đối với Chu thị người nào bà cũng thích, dù sao trong nhà đẹp nhất là hai nàng, nhưng cháu gái đang ngồi trước mắt,Chu thị đương nhiên muốn dỗ cháu gái cao hứng.
“Cả ngày đều nói chuyện này, có phải rất mong bọn cháu sớm ngày gả cả ra ngoài phải không a? “Lục Minh Ngọc giả bộ xấu hổ thầm nói, làm nũng liếc nhìn các vị trưởng bối một cái, kêu lên Nhị tỷ tỷ Lục Hoài Ngọc đi rồi.
Chất nữ nũng nịu, Chu thị ngoài miệng cười, trong lòng lại luyến tiếc, đều đã mười bốn, dù có ngàn chọn vạn tuyển thì nhiều nhất hai năm, cháu gáicũng sẽ xuất giá, đến lúc đó các đóa hoa luôn được nuông chiều của bà đều bị người khác hái đi rồi, chỉ còn một đám tôn tử ở trước mắt đang đàm luận bên kia, không có việc gì cũng bướng bỉnh, chọc người đau đầu.
“Đệ muội, ta kỳ thật vẫn luôn không rõ, năm trước Sở quốc công cầu hôn, các ngươi vì sao lại không đồng ý?” Nhị phu nhân đảo mắt như đơn thuần tò mò hỏi Tiêu thị, “Lần này Sở quốc công lập công lớn, được thăng làm quan nhị phẩm. Quan to lộc hậu rất xứng với A Noãn nhà chúng ta. Đừng nóita, ngay cả Nhị bá phụ của nàng cũng cảm thấy đáng tiếc a.”
Trong lòng vui sướng khi người gặp họa, tam phòng vừa cự hôn, thoắt cái Sở Hành lại thăng quan, tam phòng ngàn chọn vạn tuyển, cũng tuyệt đối không ai có thể so với Sở Hành xuất chúng hơn.
Chu thị nghe vậy, trong mắt cũng lộ ra tiếc nuối, nhìn con dâu, muốn nghe con dâu nói như thế nào.
Tiêu thị tự nhiên không thể nói xấu nhà trai, bằng không bị Nhị phu nhân truyền ra, rơi vào tai Sở quốc công phủ chọc người ta mất hứng, liền ra vẻ tiếc nuối nói: “Sở quốc công dáng vẻ đường đường tuổi trẻ tài cao, vợ chồng chúng ta không thấy nữa điểm khiếm khuyết, đáng tiếc tuổi của hắn so với A Noãn có chút lớn, A Noãn vẫn kính trọng hắn như trưởng bối trong nhà......”
“Cũng đâu phải thân thích trực hệ.” Nhị phu nhân không cho là đúng nói,“Tại Kinh thành nhà nào mà không có chút quan hệ dạng này, tùy tiện lấy đại một nhà ra cũng đã có điểm thân thích. Chỉ nói riêng quan hệ của Tống Thù và người vợ mới cưới của ông ta, Hoàng thượng đến nay đều hy vọng hắnrời núi Trạng Nguyên lang, nghe nói hắn cùng với mẫu thân của Tống phu nhân cũng thân cận như tỷ đệ, nếu nói thì Tống phu nhân cũng phải kêu hắn một tiếng thúc thúc, nhưng không phải cuối cùng người ta cũng gả đi đó sao?”
Nàng muốn sau khi giải thích như Gia Cát để Tiêu thị không cần cố kị chuyện tuổi tác thì sẽ làm cho đối phương hối hận vì mất đi một con rể tốt.
Nhưng mà Tiêu thị cự tuyệt Sở Hành vì nguyên nhân khác, nghe Nhị phu nhân “hảo tâm” khuyên nhủ, Tiêu thị tựa như nàng mong muốn, ảo não nhíu nhíu mày.
Nhị phu nhân nhìn thấy, chợt cảm thấy thần thanh khí sảng.
Nhưng vào lúc này, một tiểu nha hoàn hưng phấn chạy tới,“Tam phu nhân, tam phu nhân, Tam gia phái người đến truyền lời, nói Sở quốc công đến cầu hôn! Thỉnh ngài đi tiền viện gấp!”
Tiêu thị kinh ngạc nhìn chằm chằm nha hoàn kia, nghĩ mình nghe lầm,“Sở quốc công?”
Tiểu nha hoàn gật đầu như giã tỏi,“Chính là Sở quốc công vừa mới đánh lui giặc Oa a!”
Bọn nha hoàn này ngày thường sau khi xong việc thường thích tụ cùng một chỗ tán gẫu các loại tin đồn thú vị ở kinh thành. Ví như Sở quốc công oai hùng dũng mãnh phi thường lập chiến công hiển hách lại là mỹ nam tử nổi danh kinh thành, các quý nữ đều ngưỡng mộ hắn. Bọn nha hoàn đều sợ hắn, nhưng do chưa gặp mặt nên đem Sở quốc công trở thành nhân vật đại anh hùng kính nể tận đáy lòng, nay Sở quốc công đến Lục gia cầu hôn, bọn nha hoàn Lục gia đều cảm thấy có chút vinh hạnh.
Chu thị là người đầu tiên có phản ứng lại, kích động đuổi con dâu đi:“Còn không mau đi xem, lần này không thể lại bỏ lỡ!”
Chính mắt thấy Sở Hành cưỡi ngựa cứu cháu gái, lại chính mắt thấy Sở Hành một mình đứng trong hành lang lạnh buốt thủ hộ cho cháu gái, Chu thị đối với Sở Hành nhất vạn vừa lòng, chỉ là nề hà năm trước Sở Hành trước sau hai lần cầu hôn đều bị con trai lạnh lùng cự tuyệt, Chu thị vừa tiếc vừa lo, sợ hạt giống vô cùng tốt Sở Hành này sẽ trở thành con rể nhà khác, càng không ngờ Sở Hành đánh giặc mới trở về vài ngày đã tới cửa cầu hôn!
Ba lượt cầu hôn, chỉ bằng phần si tình này của Sở Hành đối cháu gái, Chu thị dù có dùng hết mọi biện pháp cũng muốn thúc đẩy cửa hôn sự này!
Tiêu thị tuy rằng khiếp sợ nhưng mọi người còn ở đây, nàng chỉ có thể hướng đám người bà mẫu gật gật đầu rồi đi ra tiền viện.
“Xem ra Quốc công gia rất thưởng thức A Noãn nhà chúng ta, không phải A Noãn thì không cưới.” Đại phu nhân cười nói.
Chu thị cười đến toe tóet.
Nhị phu nhân miễn cưỡng cười vui, hai tay nắm chặt chiếc khăn trong tay áo, Sở quốc công kia sao lại khúm núm như vậy? Đường đường là Quốc công gia, bị người cự tuyệt thế nhưng lại tới nữa, Lục Minh Ngọc kia ngoại trừ khuôn mặt mỹ mạo, biết chút ít thi từ ra thì làm sao so được với hảo nữ nhi của nàng? Nghĩ đến sắc mặt đắc ý của Tiêu thị được con rể là Sở quốc công nhà cao cửa rộng, Nhị phu nhân rốt cuộc ngồi không nổi nữa, tìm cớ dẫn nha hoàn trở về chi thứ hai.
~
Sở Hành đến cầu hôn, nói đi nói lại cũng chỉ mấy lời đơn giản như thích Lục Minh Ngọc nên đến cầu hôn, chẳng qua thái độ càng khẩn thiết hơn mà thôi.
Lục Trảm vẫn không tán thành, lý do vẫn là tuổi tác của Sở Hành. Vợ chồng Lục Vanh nhận định nữ nhi đối Sở Hành vô tâm nên cũng không có thay đổi thái độ, nhưng cả ba người đều biết đạo đãi khách, nam tử tầm thường không hài lòng có thể trực tiếp từ chối, nhưng Sở Hành là Quốc công nhất phẩm, bình thường hai nhà cũng có qua lại. Bởi vậy, giống như năm trước vẫn bảo sẽ suy nghĩ thêm, có quyết định sẽ lại cho người đến thông báo.
Sở Hành đi rồi, Lục Trảm mới nghiêm túc biểu đạt lập trường với con trai, con dâu.
Lục Vanh cùng phụ thân là một lòng, Tiêu thị lại nghĩ tới ngày đó Sở Doanh, Sở Tương đến nhà tìm nữ nhi. Theo lý thuyết, nếu nữ nhi thật sự lạnh lùng cự tuyệt Sở Hành, dù Sở Hành lúc đó chưa từ bỏ ý định thì với tác phong làm việc trầm ổn của hắn, trước sẽ nghĩ biện pháp để cầu nữ nhi đồng ý, sẽ không đường đột đến cửa cầu hôn tự rước lấy nhục, chẳng lẽ......
Có phải thừa dịp nàng không có nhà hai ngày trước nên nữ nhi lén xuất môn?!
“Thiếp qua xem A Noãn.” Liên tưởng mấy ngày nay nữ nhi thường mất hồn mất vía, Tiêu thị càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, giận Sở Hành qua mặt nàng lừa gạt nữ nhi, cũng giận nữ nhi dám gạt nàng lén lút đi gặp ngoại nam. Tiêu thị trong lời nói không khỏi dẫn theo vài phần tức giận.
Lục Vanh cũng không biết ngày ấy có hai muội muội của Sở Hành tới, nghe giọng điệu thê tử có phần không đúng, hắn kinh ngạc ngăn thê tử lại,“nàng giận sao?”
Tiêu thị lắc đầu, đẩy trượng phu ra, thẳng bước tìm nữ nhi.
Mai uyển, Lục Minh Ngọc vừa tiễn bước Nhị tỷ nàng sau khi nghe hàng tấn lời trêu ghẹo. Nghe mẫu thân tới, Lục Minh Ngọc hoang mang lo sợ, cầm lên một quyển sách giả bộ ngồi trước bàn xem, mắt hoa đào nhìn chằm chằm quyển sách ngay trước mặt lại một chữ cũng không xem vào.
Tiêu thị vừa vào nhà đã đem bọn nha hoàn đuổi ra ngoài.
“Nương......” Lục Minh Ngọc buông sách xuống, mềm nhẹ kêu một tiếng, mắt mang ý cầu xin.
không phải không nghĩ đến chuyện nói dối, nhưng Lục Minh Ngọc cũng không dám xem mẫu thân là ngốc tử mà hồ ngôn loạn ngữ. Ngày ấy Sở Hành hẹn nàng, nàng không tìm được lý do thích hợp xuất môn mà không làm mẫu thân nghi ngờ, may mắn khi ấy mẫu thân phải ra ngoài gặp khách nên Lục Minh Ngọc lén chuồn đi. Lúc trở về mẫu thân cũng có hoài nghi, nhưng khi ấy Lục Minh Ngọc chết cũng không nhận, hồ lộng qua đi. hiện tại Sở Hành đến cầu hôn, mẫu thân khẳng định đã biết.
Tiêu thị khi biết được nữ nhi lén gặp mặt Sở Hành quả thật có điểm sinh khí, nhưng nhìn đến ánh mắt sợ hãi của nữ nhi, Tiêu thị đột nhiên lại khôngđành lòng nói nặng, hơn nữa nàng biết trước giờ nữ nhi vẫn xem Sở Hành là đại bá của nàng, nếu nữ nhi quyết định đi gặp Sở Hành, khẳng định là có lý do của nàng.
“A Noãn, con mau nói thật cho nương biết con và Sở Hành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con thật sự không thích hắn?” Gọi nữ nhi ngồi xuống bên giường, Tiêu thị thấp giọng hỏi, thần sắc nghiêm túc.
Lục Minh Ngọc cúi đầu, khuôn mặt chậm rãi đỏ bừng vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ. Nàng thích Sở Hành, khi các tỷ tỷ hỏi nàng, Lục Minh Ngọc có thể nhăn nhó lại thản nhiên thừa nhận, nhưng cha mẹ biết nàng cùng Sở Hành từng có mối quan hệ đại bá cùng đệ muội. Trước mặt cha mẹ, Lục Minh Ngọc luôn có loại cảm giác biết rõ mà vẫn cố phạm, sợ mẫu thân chỉ trích nàng...... “Tổn hại nhân luân”. Cho dù nàng biết mẫu thân thương nàng như mạng tuyệt đối sẽ không trách cứ nàng như vậy.
Là nữ nhi của mình, Tiêu thị sao lại có loại ý niệm này trong đầu?
Biết nữ nhi thật sự thích Sở Hành, Tiêu thị nghi hoặc càng nhiều hơn so với khiếp sợ, cầm tay nữ nhi hỏi:“A Noãn từ khi nào thì con động tâm vậy?”
Nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Lục Minh Ngọc cúi thấp đầu, giọng yếu ớt như tiếng muỗi kêu: “Trong mắt nữ nhi chàng là một đại anh hùng, nữ nhi vẫn luôn tôn kính chàng. Đời này người đầu tiên con gặp là chàng. Sau khi con đối với Sở Tùy hoàn toàn chết tâm, cơ duyên xảo hợp chàng lại cứu con. Lúc ấy con liền có chút...... Chàng không biết con trọng sinh, chàng thích con, rất tốt với con. Con cũng thích chàng không thể quên được. Năm trước ở trường ngựa, huynh đệ bọn họ cùng nhau xông lại cứu con, con… trong lòng con rất khó chịu, sợ huynh đệ chàng vì con mà trở mặt thành thù, cho nên không chịu đáp ứng chàng.”
Đây là lý do Lục Minh Ngọc nghĩ thỏa đáng nhất, nói thật là tuyệt không có thể nói , nếu không để cha mẹ biết thời điểm tánh mạng nàng đang gặp nguy hiểm mà Sở Hành còn muốn thành toàn cho Sở Tùy, sẽ tuyệt không đem nàng gả cho Sở Hành. Kỳ thật đáy lòng Lục Minh Ngọc vẫn như cũ vẫn có chút để ý đến việc đó, nhưng nàng thích Sở Hành, lần đầu tiên thích nhiều như vậy. Tổ phụ từng phạm sai lầm, phụ thân cũng phạm sai lầm, hiệntại cả hai không phải đối với thê nhi vô cùng tốt đó sao? Chỉ cần không phải lỗi không thể vãn hồi, Lục Minh Ngọc nguyện ý tha thứ Sở Hành, huống chi Sở Hành lúc ấy còn không biết lòng nàng.
“Vậy Sở Hành nói gì để con nghĩ thông suốt?”
Sau một lúc trầm mặc, Tiêu thị tiếp tục hỏi. Lấy nhân phẩm Sở Hành, nữ nhi động tâm cũng không khó lý giải.
Lục Minh Ngọc chậm rãi dựa vào lòng mẫu thân, từ từ nói: “Bởi vì con làm một phép thử con có thể quên được chàng không. Lúc chàng đi Đăng châu dẹp giặc Oa, con rõ biết chàng sẽ khải hoàn trở về nhưng vẫn lo lắng. Nương, chàng có viết thư cho con, hẹn con gặp mặt, muốn hỏi rõ ràng. Lúc đó con đã đi, vốn định khuyên chàng từ bỏ ý định nhưng mà thật sự không đành lòng......”
“Nương, con biết rõ chàng là anh chồng con. Con có phải rất không biết thẹn không?” Đầu để trên cánh tay mẫu thân, thanh âm Lục Minh Ngọc nghẹn ngào.
Lúc cùng Sở Hành ở chung một chỗ, Lục Minh Ngọc thật tình nguyện gả, nhưng đêm dài vắng người, lương tâm nàng bất an. Nàng may mắn trọng sinh, lợi dụng biến cố trải qua kiếp trước mà thay đổi vận mệnh người nhà, nhưng Lục Minh Ngọc cũng có lòng riêng, nàng hy vọng lão thiên gia có thể tẩy sạch đi đoạn trí nhớ trước kia để nàng và Sở Hành có thể là một đôi vợ chồng bình thường.
Tiêu thị vừa nghe nữ nhi khóc, tâm liền đau, nhẹ nhàng hai tay ôm má nữ nhi nâng lên,“nói bậy, đời trước là đời trước, đời này là đời này, đời này con là do một tay nương nuôi lớn, là hảo nữ nhi, là hoàng hoa đại khuê nữ, chưa hề định thân lấy đâu ra đại bá chứ? A Noãn, con không được tự khinh mình, muốn trách thì trách Sở Hành, dám lừa đi tâm của nữ nhi ta.”
Mẫu thân luôn bao che khuyết điểm, Lục Minh Ngọc nín khóc mỉm cười, nháy nháy mắt, nàng cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Nương, phụ thân có thể vì vậy kiên trì không gả con cho Sở Hành không?”
“sẽ không, cha con kỳ thật đã sớm chấm Sở Hành, lúc trước Sở Hành quên mình nhảy xuống băng lạnh cứu con, khi đó cha con đã có tâm tư này.” Tiêu thị cười an ủi nữ nhi. Đừng nói trượng phu cho dù quả thật không có tâm tư đó, Tiêu thị cũng sẽ khuyên trượng phu đáp ứng hôn sự này. Nữ nhi do ký ức kiếp trước, cho rằng mình thích Sở Hành là không biết liêm sỉ, nếu nàng cùng trượng phu đều đồng ý hôn sự này sẽ khiến nữ nhi lo lắng, mộtkhi có người phản đối, nữ nhi chẳng phải sẽ càng cảm thấy xấu hổ?
“Tổn hại nhân luân” là tội lớn, nếu bị phụ thân biết được, nữ nhi da mặt mỏng, quá để tâm vào chuyện này có khi làm ra chuyện điên rồ gì thì làm sao bây giờ?
Vì nữ nhi suy nghĩ, Tiêu thị đứng về phía nữ nhi.
Lục Minh Ngọc mừng thầm ôm chặt mẫu thân, cao hứng vì hôn sự có hy vọng, cũng cao hứng chính mình có cha mẹ bảo bọc như vậy.
Tiêu thị lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, mặt nhăn nhíu mày, nàng cúi đầu hỏi nữ nhi,“A Noãn, nương nhớ con có nói, kiếp trước khi con gả cho Sở Tùy, Sở Hành ở chiến trường xảy ra chuyện?”
Lục Minh Ngọc biết ý mẫu thân, nàng ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, mắt hoa đào mắt lại kiên định nhìn mẫu thân nói: “Nương, con không sợ, con có thể trị mắt chàng lành lặn, bảo trụ cánh tay cho chàng thì cũng có thể giữ được mạng của chàng.” Nàng không nghĩ nói cho Sở Hành biết bí mật của nàng, sợ Sở Hành biết sẽ ghét bỏ nàng, sợ Sở Hành cảm thấy nàng “một nữ gả hai chồng”, nhưng nếu không có biện pháp giúp Sở Hành thoát khỏi mộtkiếp, Lục Minh Ngọc sẽ nguyện ý nói ra.
“Đồ ngốc, làm gì có chuyện vạn nhất?” Tiêu thị thương tiếc vén tóc mai cho nàng “Đao thương không có mắt, chuyện chiến trường ai có thể nói đúng được?” Tiêu thị không muốn nữ nhi làm quả phụ.
Lục Minh Ngọc nhớ đến cảnh tượng lúc đó, Sở Hành nằm không nhúc nhích trong vũng máu, trên ngực cắm độc tiễn. Lệ từ trong mắt chậm rãi tràn mi, nhưng Lục Minh Ngọc vẫn nở nụ cười, tươi cười thảm thiết lại kiên quyết, dựa vào lòng mẫu thân nói:“Vạn nhất nếu thực không thể đổi mệnh cho chàng, con càng muốn sớm một chút gả cho chàng, cố gắng cho chàng, lưu hậu......”
Sở Hành là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, là tướng quân bảo vệ quốc gia, Lục Minh Ngọc kính hắn thương hắn, có thể cùng Sở Hành làm vợ chồng đó là tam sinh hữu hạnh. Nếu có thể nắm tay nhau đến già, Lục Minh Ngọc tự nhiên vui mừng, nhưng nếu chẳng may chỉ có thể làm vợ chồng vài ngày hay mấy tháng, Lục Minh Ngọc cũng sẽ không hối hận gả cho hắn.
nói còn chưa dứt lời bị Tiêu thị một phen che miệng lại,“không được nói bậy!”
Biết mẫu thân đồng ý, Lục Minh Ngọc cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại.
~
Tiêu thị bồi nữ nhi xong liền đi chính viện tìm trượng phu.
Lục Vanh thương con gái không kém Tiêu thị, biết được lo lắng của nữ nhi là sợ nếu nàng thích Sở Hành sẽ bị hắn trách cứ không tuân thủ phụ. Lục Vanh nhất thời nóng nảy,“Ta sao có thể nghĩ con gái của ta là người như vậy? Nàng có giải thích với A Noãn không?” Thực nóng nảy, gấp đến độ cái trán xuất mồ hôi, làm phụ thân chỉ có điểm ấy không tốt, rất nhiều chuyện đều không thể tùy tâm sở dục cùng nữ nhi nói chuyện với nhau.
“nói, nhưng mà A Noãn vẫn không dám tin.” Khó có lúc trượng phu thất thố, Tiêu thị cố ý thở dài, mặt mày sầu bi.
Nữ nhi không tin hắn?
Lục Vanh cứng đờ, trong lòng đặc biệt ủy khuất, nhưng hắn lại không thể vọt tới trước mặt nữ nhi chính miệng giải thích. Sau một lúc lâu mới trầm giọng nói:“Nàng nói cho A Noãn biết ta đồng ý.”
Tiêu thị sớm đã đóan được lại cố tình hỏi:“Sao chàng không tự mình nói?” Đáp ứng cầu hôn cũng không phải việc kiêng kị gì mà cần phụ nữ nóichuyện riêng tư.
Lục Vanh mân mím môi, đáy mắt xẹt qua một đạo không yên,“Ta, ta phải đi trả lời với phụ thân.”
Tiêu thị nghe vậy, xoay người bưng trà nhanh tay che giấu khóe miệng đang cười. Nhưng nàng cũng là đau lòng trượng phu, không đành lòng thấy trượng phu bị cha chồng răn dạy, khi Lục Vanh ra đến cửa mới kêu lại:“Chàng đợi một chút!”
Lục Vanh tâm tình trầm trọng xoay người, dùng ánh mắt hỏi thê tử.
Tiêu thị hướng hắn ngoắc, ý bảo hắn lại đây.
Lục Vanh nghi ngờ đi đến trước mặt thê tử.
Tiêu thị đảo mắt ra cửa, do dự một lát đứng lên, hơi hơi đỏ mặt ôm lấy cổ trượng phu, kiễng chân ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi. Vợ chồng nhiều năm, cái dạng ngọt ngào gì mà chưa có, nhưng Lục Vanh lúc này chút không có chút chuẩn bị, bị thê tử thổi một cái, hắn như rơi vào mộng, hai tay không tự chủ ôm lấy eo thon của thê tử.
Tiêu thị cắn hắn một cái, ngăn tay hắn sẳng giọng: “Chuyện vợ chồng chờ ta nói chàng mới hiểu sao?”
Cũng không phải lần đầu tiên, ai rãnh mà còn đi câu dẫn hắn?
Lục Vanh bừng tỉnh đại ngộ, như trút được gánh nặng, kéo thê tử qua dùng sức hôn một cái,“Chờ ta trở lại!”
nói xong buông thê tử ra, sải bước đi tìm mẫu thân, trên đường vừa đi vừa tính không ngừng lặp đi lặp lại sẽ quay lại trong vòng hai khắc. Chưa đầy hai khắc sau đã trở lại, lập tức vọt vào nội thất ôm lấy thê tử thông minh xinh đẹp mà hồ nháo. Bên này vợ chồng son phi thường ân ái, bên kia Chu thị biết được con trai con dâu đồng ý, nàng tâm hoa nộ phóng, vui rạo rực đi thư phòng ở tiền viện tìm trượng phu.
“không được, Sở Hành tuổi quá lớn, A Noãn gả cho hắn, bây giờ còn tốt nhưng tương lai khẳng định sẽ khổ.” Đối mặt với thê tử bị con trai lợi dụng mà không biết còn vui vẻ ra mặt Lục Trảm một ngụm cự tuyệt, yên lặng đem cơn tức giận với con trai đè ép xuống, nghĩ chút nữa sẽ tìm lão Tam giáo huấn một chút.
“Khổ cái gì a?” Chu thị ngồi xuống bên cạnh trượng phu, cau mày hỏi, môi vễnh lên rõ ràng cảm thấy bất mãn đối với phản ứng của trượng phu.
Lục Trảm kéo tay nàng, trấn an vỗ vỗ,“Nàng ngẫm lại xem chờ A Noãn đến tuổi của nàng Sở Hành đã sáu mươi. Khi đó tự mình đi đứng còn khó khăn, hơn nữa hắn nhiều lần xuất chinh, trên người khẳng định có không ít vết thương, có khi còn già nhanh hơn, lỡ như chưa đến sáu mươi......”
“Câm miệng!” Chu thị không thích nghe, nhẹ nhàng đánh hắn một chút.
không để ý nàng động thủ đánh hắn, Lục Trảm cười cười không cùng thê tử so đo.
Chu thị cũng chưa từ bỏ ý định, dò xét nói:“Chàng cũng đã sáu mươi có gì không tốt?”
“Ta năm mươi lăm, hơn nàng 8 tuổi.” Lục Trảm nhíu mày nhắc nhở nàng.
“chênh lệch 4, 5 tuổi thôi, có gì khác biệt?” Chu thị tiếp tục phản bác,“Chẳng lẽ khi chàng sáu mươi sẽ khác bây giờ sao?”
Lục Trảm sắc mặt nhất thời khó coi.
Chu thị sau khi cứng rắn nói hết lời, thành công đem trượng phu không còn lời nào để nói, vội vàng đổi sang bộ dáng ôn nhu, dựa vào ngực nam nhân, giọng nhỏ nhẹ nói:“Thiếp cảm thấy Thế Cẩn rất tốt, khó được A Noãn thích hắn, Thế Cẩn lại si tình, lão Tam bọn họ cũng đều đáp ứng rồi. Chàng làm tổ phụ, cũng đừng can thiệp quá sâu, không khéo A Noãn oán chàng.”
Lục Trảm trầm mặt nhìn bà, mắt hổ như có gió nổi mây phun.
Chu thị có chút hoảng, nép vào ngực ông, nhỏ giọng oán giận: “Chàng không đáp ứng thì thôi, sao lại phát giận với ta cái gì......”
Bà sợ nhất là trượng phu bày sắc mặt với bà.
“Ta hiện tại rất kém cỏi?” Lục Trảm ôm người đặt lên thư án, vung tay vén váy thê tử lên.
Chu thị sửng sốt một lát mới ý thức được trượng phu vì sao nổi điên, gấp đến độ ngăn tay hắn,“Ta không phải ý đó......”
Lục Trảm cũng mặc kệ dù thật già thì sao, có ai nguyện ý thừa nhận mình già đâu.
Chu thị mắt thấy tránh không khỏi, tâm tư vừa động, yên tĩnh cùng trượng phu cò kè mặc cả,“Kia, vậy ngươi trước đáp ứng hôn sự......”
Mắt hổ Lục Trảm mở to, khó có thể tin nhìn nàng.
Chu thị mặt sớm đỏ, chống lại ánh mắt không rõ hỉ giận của trượng phu làm bà có phần khiếp đảm, nhưng nghĩ đến thân ảnh cao ngất của Sở Hành trong bóng tối si chờ cháu gái mình. Chu thị khẽ cắn môi, kiên trì nói: “Chàng tiếp tục động thủ chính là đáp ứng!”
Lục Trảm ánh mắt trầm xuống.
Chu thị cắn môi quay đầu, lo sợ bất an, váy đột nhiên bị một cỗ gió to thổi lên.
Nửa ngày sau, Lục Trảm ôm thê tử đang ngủ trở về hậu viện. Khi trở về, vẻ mặt hàn sương phân phó Triệu Võ:“Kêu Tam gia lại đây.”
Triệu Võ trong lòng run lên, vội vàng đi ngay.
Đến hoàng hôn, Niên nhi khẩn trương hề hề chạy đến trước mặt tỷ tỷ mật báo,“Tỷ tỷ, Tổ phụ mắng phụ thân......”
Lục Minh Ngọc hoảng sợ,“Sao lại thế này?”
Niên nhi lắc đầu, mờ mịt nói:“Đệ không nghe thấy gì chỉ nhìn thấy phụ thân đang quỳ gối. Khẳng định Tổ phụ đang giáo huấn phụ thân.”
Lục Minh Ngọc nghĩ đến Tổ phụ và phụ thân vì hôn sự nàng mà khắc khẩu vừa vội lại loạn, đang muốn đi hỏi mẫu thân một chút thì Tiêu thị đã đến.
Đồng thời còn mang đến cho nàng một tin tức tốt: Tổ phụ đã đồng ý lời cầu hôn của Sở Hành!
Phàm là ngày hưu mộc, các phòng trong Lục phủ đều dùng bữa tại Ninh An đường. Lấy Lục Trảm và Chu Thị làm chủ, chia nam nữ mỗi bên một bàn.
Do đại bá phụ của Lục Minh Ngọc được triệu hồi từ Kinh Châu trở về nên bàn nam bên kia có thêm 1 vị. Bàn nữ bên này do Lục Quân và Lục Cẩm Ngọc đều đã xuất giá, còn Tam tiểu thư Lục Yên vì đang giữ đạo hiếu cho di nương nên cũng không đến, do đó trống ba chỗ, vắng vẻ đi không ít. Chu thị thấy bên bàn trượng phu gồm cả lớn lẫn nhỏ cùng ngồi càng thêm phần chật chội, liền đem tiểu tôn tử Niên nhi qua ngồi cùng nàng.
Lục Trảm vốn xuất thân võ tướng, từ trước đến nay cũng không đặt nặng quy cũ. Vì thế Lục gia cũng không thật kiêng kị, Chu thị lại thích không khí vui vẻ của gia đình bên bàn cơm vì thế khi ba cô con dâu của Tiêu thị gả vào cũng từ từ quen nói chuyện trên bàn cơm. Kỳ thật, cùng người trong nhà dùng cơm làm sao mà không tán gẫu với nhau một hai câu? Rất nhiều lúc quy cũ chỉ là để cho người ngoài xem mà thôi.
“A Noãn muội không ngủ đủ sao? Phía dưới mắt đều đã đen rồi.” Lục Hoài Ngọc ngồi bên cạnh muội muội. Sáng nay khi nàng thức dậy trễ nên cũng là người đến trễ nhất, sau khi ngồi xuống mới chú ý đến muội muội có điểm không ổn.
Lục Minh Ngọc chột dạ dùng đũa khuấy khuấy đậu hủ sốt tương trong bát, nói :“Tối hôm qua trước khi ngủ đọc “Liêu Trai chí dị” nên ban đêm mơ thấy ác mộng.” Đều do Sở Hành, ai bảo hắn nói cho nàng biết hôm nay hắn sẽ đến cửa cầu hôn, hại nàng tinh thần bất an, tối qua lăn qua lộn lại đến tận canh ba mới ngủ được. Sáng sớm trời còn chưa sáng đã tỉnh giấc không tài nào ngủ được nữa.
“Lá gan nhỏ như vậy không nên xem yêu ma quỷ quái, chính mình tự tìm tội chịu.” Lục Hoài Ngọc thập phần khinh bỉ nói.
Lục Minh Ngọc nhỏ giọng giận dữ:“Ăn của tỷ đi, không cần tỷ quản ta.”
Hai tỷ muội cãi nhau ầm ĩ, đại phu nhân xem trong mắt, không khỏi nhớ tới nữ nhi thân sinh đã xuất giá được nữa năm, vừa trêu ghẹo vừa cảm khái nói:“A Noãn hảo hảo quý trọng đi, qua hai tháng nữa Nhị tỷ tỷ của con cũng sẽ xuất giá, đến khi đó con có muốn nghe Nhị tỷ tỷ này lải nhải cũng không thể nghe được đâu.”
Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt hoa đào chế nhạo nhìn tỷ tỷ,“Ân, đại bá mẫu nói đúng, về sau Nhị tỷ tỷ quản con chuyện gì con cũng đều nghe.”
Lục Hoài Ngọc mặt đỏ lên, đô miệng hướng đại phu nhân oán giận,“Đại bá mẫu người cùng A Noãn khi dễ con.”
Chu thị cười tủm tỉm nói tiếp:“Đây cũng không phải là khi dễ, đại bá mẫu con nói đều là sự thật.”
Lục Hoài Ngọc hừ hừ.
Niên nhi vẫn ngoan ngoãn nghe, lúc này ngẩng đầu lên hỏi Tổ mẫu:“Tổ mẫu, ngày Nhị tỷ tỷ xuất giá con có thể đốt pháo không?”
Cách bàn Hằng nhi, Sùng nhi hai mắt đều sáng lên.
“Để cho Tổ phụ dẫn các con đi chơi.” Chu thị cười nhìn về phía trượng phu bên kia.
Lục Trảm mặt không chút thay đổi, xem như cam chịu. Ba tên tiểu tử kia nhìn thấy, tiếp tục cao hứng ăn cơm.
Người trong nhà đều vì hôn sự của nữ nhi mà lo lắng, Nhị phu nhân vừa phẩm cháo vừa liếc mắt nhìn nữ nhi, tâm tình có chút vi diệu. Khi biết được trượng phu quyết tâm muốn đem nữ nhi gả cho con trai của thứ huynh Hạ Dụ, Nhị phu nhân ngàn vạn lần không hài lòng, còn muốn trở về nhà mẹ đẻ, nhưng rất nhanh sau đó Hạ Lễ liền xảy ra chuyện, trở thành một ngốc tử, đến giờ vẩn chưa khỏi. một bên ngốc tử, một bên oai hùng, tiền đồ vô lượng, Nhị phu nhân lại cảm thấy Hạ Dụ ngày càng thuận mắt hơn.
Nhưng dù sao Hạ Dụ chung quy vẫn không có tước vị, dù Hạ Lễ trở thành ngốc tử vẫn có thể cưới vợ sinh con. Tương lai chỉ cần tẩu tử cưới một người con dâu an phận thủ thường, gia thế trong sạch, một khi sinh tôn tử, đó chính là Thế tôn. Tước vị Võ khang hầu phủ cùng Hạ Dụ sẽ trở thành vô duyên. Nữ nhi lại không quan tâm, Nhị phu nhân......
Nàng âm thầm quét mắt về phía chất nữ bên cạnh nữ nhi.
Hai chất nữ, đại chất nữ Lục Cẩm Ngọc gả cho Nhị công tử Từ Thừa Duệ của Binh Bộ Thị Lang Từ đại nhân gia, cùng Hạ Dụ là đương sai trong Kim Ngô vệ, nhưng chức quan của Hạ Dụ cao hơn Từ Thừa Duệ, sau lưng lại có Võ khang hầu phủ chống lưng, so ra nữ nhi vẫn gả tốt hơn đại chất nữ. Nhị phu nhân tự xưng là thế gia đích nữ, vẫn luôn cảm thấy nàng nữ nhi phải là tiểu thư Lục gia gả tốt nhất, nhưng......
Nhị phu nhân còn nhớ rõ, năm trước Sở quốc công Sở Hành đến cửa cầu hôn chất nữ Lục Minh Ngọc. Hôn sự tốt như vậy, không biết vợ chồng Tam phòng suy nghĩ như thế nào mà lại cự tuyệt. Nhị phu nhân đoán không ra nguyên do bên trong, nhưng như vậy càng tốt, nếu chất nữ thực gả cho Sở Hành, con rể của nàng còn có thể để nàng được tự mãn sao? Sau khi ăn xong các nam nhân đi rồi, nhóm nữ quyến như cũ muốn tâm sự việc nhà.
“Đệ muội, lại sắp đến sinh thần của A Noãn, A Noãn càng lớn càng xinh đẹp, tài danh lan xa, nửa năm nay người đến cầu hôn ngày càng nhiều, đệ muội có vừa lòng nhà nào chưa?” Nghe bà mẫu nói tới chuyện hôn sự của nữ nhi, Nhị phu nhân nhân cơ hội liền hỏi đệ muội.
Tiêu thị cười yếu ớt: “không vội, A Noãn mới mười bốn, năm nay ta cùng cha nàng mới hảo hảo lựa chọn.”
Nhị phu nhân gật gật đầu, giả ý khen:“Đúng vậy, ngoại trừ cô cô của các nàng ra thì A Noãn là tiểu thư đẹp nhất Lục gia ta, con rể này phải là ngàn chọn vạn tuyển, không thể khinh suất.” Khi nói chuyện hướng bà mẫu cười cười, nàng vốn xem thường bà mẫu, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc nóilời ngon tiếng ngọt dỗ bà mẫu vui vẻ, huống chi nói Lục Quân so với chất nữ xinh đẹp hơn, còn có thể để cho trong lòng Tiêu thị thêm chút đố kị càng tốt.
Tiêu thị một chút cũng không ngại, đừng nói dung mạo của nữ nhi, dù là khí độ thì em chồng cũng đều cao hơn. So ra thì A Noãn vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đều là người một nhà, nàng cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà bất hòa với cô em chồng.
Chu thị không nhận ra ý tứ châm ngòi của con dâu thứ hai nhưng bà thích ăn ngay nói thật , cười lắc đầu:“nói bậy, A Noãn đẹp hơn Quân nhi.” mộtbên là thân nữ nhi, một bên là thân tôn nữ, đối với Chu thị người nào bà cũng thích, dù sao trong nhà đẹp nhất là hai nàng, nhưng cháu gái đang ngồi trước mắt,Chu thị đương nhiên muốn dỗ cháu gái cao hứng.
“Cả ngày đều nói chuyện này, có phải rất mong bọn cháu sớm ngày gả cả ra ngoài phải không a? “Lục Minh Ngọc giả bộ xấu hổ thầm nói, làm nũng liếc nhìn các vị trưởng bối một cái, kêu lên Nhị tỷ tỷ Lục Hoài Ngọc đi rồi.
Chất nữ nũng nịu, Chu thị ngoài miệng cười, trong lòng lại luyến tiếc, đều đã mười bốn, dù có ngàn chọn vạn tuyển thì nhiều nhất hai năm, cháu gáicũng sẽ xuất giá, đến lúc đó các đóa hoa luôn được nuông chiều của bà đều bị người khác hái đi rồi, chỉ còn một đám tôn tử ở trước mắt đang đàm luận bên kia, không có việc gì cũng bướng bỉnh, chọc người đau đầu.
“Đệ muội, ta kỳ thật vẫn luôn không rõ, năm trước Sở quốc công cầu hôn, các ngươi vì sao lại không đồng ý?” Nhị phu nhân đảo mắt như đơn thuần tò mò hỏi Tiêu thị, “Lần này Sở quốc công lập công lớn, được thăng làm quan nhị phẩm. Quan to lộc hậu rất xứng với A Noãn nhà chúng ta. Đừng nóita, ngay cả Nhị bá phụ của nàng cũng cảm thấy đáng tiếc a.”
Trong lòng vui sướng khi người gặp họa, tam phòng vừa cự hôn, thoắt cái Sở Hành lại thăng quan, tam phòng ngàn chọn vạn tuyển, cũng tuyệt đối không ai có thể so với Sở Hành xuất chúng hơn.
Chu thị nghe vậy, trong mắt cũng lộ ra tiếc nuối, nhìn con dâu, muốn nghe con dâu nói như thế nào.
Tiêu thị tự nhiên không thể nói xấu nhà trai, bằng không bị Nhị phu nhân truyền ra, rơi vào tai Sở quốc công phủ chọc người ta mất hứng, liền ra vẻ tiếc nuối nói: “Sở quốc công dáng vẻ đường đường tuổi trẻ tài cao, vợ chồng chúng ta không thấy nữa điểm khiếm khuyết, đáng tiếc tuổi của hắn so với A Noãn có chút lớn, A Noãn vẫn kính trọng hắn như trưởng bối trong nhà......”
“Cũng đâu phải thân thích trực hệ.” Nhị phu nhân không cho là đúng nói,“Tại Kinh thành nhà nào mà không có chút quan hệ dạng này, tùy tiện lấy đại một nhà ra cũng đã có điểm thân thích. Chỉ nói riêng quan hệ của Tống Thù và người vợ mới cưới của ông ta, Hoàng thượng đến nay đều hy vọng hắnrời núi Trạng Nguyên lang, nghe nói hắn cùng với mẫu thân của Tống phu nhân cũng thân cận như tỷ đệ, nếu nói thì Tống phu nhân cũng phải kêu hắn một tiếng thúc thúc, nhưng không phải cuối cùng người ta cũng gả đi đó sao?”
Nàng muốn sau khi giải thích như Gia Cát để Tiêu thị không cần cố kị chuyện tuổi tác thì sẽ làm cho đối phương hối hận vì mất đi một con rể tốt.
Nhưng mà Tiêu thị cự tuyệt Sở Hành vì nguyên nhân khác, nghe Nhị phu nhân “hảo tâm” khuyên nhủ, Tiêu thị tựa như nàng mong muốn, ảo não nhíu nhíu mày.
Nhị phu nhân nhìn thấy, chợt cảm thấy thần thanh khí sảng.
Nhưng vào lúc này, một tiểu nha hoàn hưng phấn chạy tới,“Tam phu nhân, tam phu nhân, Tam gia phái người đến truyền lời, nói Sở quốc công đến cầu hôn! Thỉnh ngài đi tiền viện gấp!”
Tiêu thị kinh ngạc nhìn chằm chằm nha hoàn kia, nghĩ mình nghe lầm,“Sở quốc công?”
Tiểu nha hoàn gật đầu như giã tỏi,“Chính là Sở quốc công vừa mới đánh lui giặc Oa a!”
Bọn nha hoàn này ngày thường sau khi xong việc thường thích tụ cùng một chỗ tán gẫu các loại tin đồn thú vị ở kinh thành. Ví như Sở quốc công oai hùng dũng mãnh phi thường lập chiến công hiển hách lại là mỹ nam tử nổi danh kinh thành, các quý nữ đều ngưỡng mộ hắn. Bọn nha hoàn đều sợ hắn, nhưng do chưa gặp mặt nên đem Sở quốc công trở thành nhân vật đại anh hùng kính nể tận đáy lòng, nay Sở quốc công đến Lục gia cầu hôn, bọn nha hoàn Lục gia đều cảm thấy có chút vinh hạnh.
Chu thị là người đầu tiên có phản ứng lại, kích động đuổi con dâu đi:“Còn không mau đi xem, lần này không thể lại bỏ lỡ!”
Chính mắt thấy Sở Hành cưỡi ngựa cứu cháu gái, lại chính mắt thấy Sở Hành một mình đứng trong hành lang lạnh buốt thủ hộ cho cháu gái, Chu thị đối với Sở Hành nhất vạn vừa lòng, chỉ là nề hà năm trước Sở Hành trước sau hai lần cầu hôn đều bị con trai lạnh lùng cự tuyệt, Chu thị vừa tiếc vừa lo, sợ hạt giống vô cùng tốt Sở Hành này sẽ trở thành con rể nhà khác, càng không ngờ Sở Hành đánh giặc mới trở về vài ngày đã tới cửa cầu hôn!
Ba lượt cầu hôn, chỉ bằng phần si tình này của Sở Hành đối cháu gái, Chu thị dù có dùng hết mọi biện pháp cũng muốn thúc đẩy cửa hôn sự này!
Tiêu thị tuy rằng khiếp sợ nhưng mọi người còn ở đây, nàng chỉ có thể hướng đám người bà mẫu gật gật đầu rồi đi ra tiền viện.
“Xem ra Quốc công gia rất thưởng thức A Noãn nhà chúng ta, không phải A Noãn thì không cưới.” Đại phu nhân cười nói.
Chu thị cười đến toe tóet.
Nhị phu nhân miễn cưỡng cười vui, hai tay nắm chặt chiếc khăn trong tay áo, Sở quốc công kia sao lại khúm núm như vậy? Đường đường là Quốc công gia, bị người cự tuyệt thế nhưng lại tới nữa, Lục Minh Ngọc kia ngoại trừ khuôn mặt mỹ mạo, biết chút ít thi từ ra thì làm sao so được với hảo nữ nhi của nàng? Nghĩ đến sắc mặt đắc ý của Tiêu thị được con rể là Sở quốc công nhà cao cửa rộng, Nhị phu nhân rốt cuộc ngồi không nổi nữa, tìm cớ dẫn nha hoàn trở về chi thứ hai.
~
Sở Hành đến cầu hôn, nói đi nói lại cũng chỉ mấy lời đơn giản như thích Lục Minh Ngọc nên đến cầu hôn, chẳng qua thái độ càng khẩn thiết hơn mà thôi.
Lục Trảm vẫn không tán thành, lý do vẫn là tuổi tác của Sở Hành. Vợ chồng Lục Vanh nhận định nữ nhi đối Sở Hành vô tâm nên cũng không có thay đổi thái độ, nhưng cả ba người đều biết đạo đãi khách, nam tử tầm thường không hài lòng có thể trực tiếp từ chối, nhưng Sở Hành là Quốc công nhất phẩm, bình thường hai nhà cũng có qua lại. Bởi vậy, giống như năm trước vẫn bảo sẽ suy nghĩ thêm, có quyết định sẽ lại cho người đến thông báo.
Sở Hành đi rồi, Lục Trảm mới nghiêm túc biểu đạt lập trường với con trai, con dâu.
Lục Vanh cùng phụ thân là một lòng, Tiêu thị lại nghĩ tới ngày đó Sở Doanh, Sở Tương đến nhà tìm nữ nhi. Theo lý thuyết, nếu nữ nhi thật sự lạnh lùng cự tuyệt Sở Hành, dù Sở Hành lúc đó chưa từ bỏ ý định thì với tác phong làm việc trầm ổn của hắn, trước sẽ nghĩ biện pháp để cầu nữ nhi đồng ý, sẽ không đường đột đến cửa cầu hôn tự rước lấy nhục, chẳng lẽ......
Có phải thừa dịp nàng không có nhà hai ngày trước nên nữ nhi lén xuất môn?!
“Thiếp qua xem A Noãn.” Liên tưởng mấy ngày nay nữ nhi thường mất hồn mất vía, Tiêu thị càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, giận Sở Hành qua mặt nàng lừa gạt nữ nhi, cũng giận nữ nhi dám gạt nàng lén lút đi gặp ngoại nam. Tiêu thị trong lời nói không khỏi dẫn theo vài phần tức giận.
Lục Vanh cũng không biết ngày ấy có hai muội muội của Sở Hành tới, nghe giọng điệu thê tử có phần không đúng, hắn kinh ngạc ngăn thê tử lại,“nàng giận sao?”
Tiêu thị lắc đầu, đẩy trượng phu ra, thẳng bước tìm nữ nhi.
Mai uyển, Lục Minh Ngọc vừa tiễn bước Nhị tỷ nàng sau khi nghe hàng tấn lời trêu ghẹo. Nghe mẫu thân tới, Lục Minh Ngọc hoang mang lo sợ, cầm lên một quyển sách giả bộ ngồi trước bàn xem, mắt hoa đào nhìn chằm chằm quyển sách ngay trước mặt lại một chữ cũng không xem vào.
Tiêu thị vừa vào nhà đã đem bọn nha hoàn đuổi ra ngoài.
“Nương......” Lục Minh Ngọc buông sách xuống, mềm nhẹ kêu một tiếng, mắt mang ý cầu xin.
không phải không nghĩ đến chuyện nói dối, nhưng Lục Minh Ngọc cũng không dám xem mẫu thân là ngốc tử mà hồ ngôn loạn ngữ. Ngày ấy Sở Hành hẹn nàng, nàng không tìm được lý do thích hợp xuất môn mà không làm mẫu thân nghi ngờ, may mắn khi ấy mẫu thân phải ra ngoài gặp khách nên Lục Minh Ngọc lén chuồn đi. Lúc trở về mẫu thân cũng có hoài nghi, nhưng khi ấy Lục Minh Ngọc chết cũng không nhận, hồ lộng qua đi. hiện tại Sở Hành đến cầu hôn, mẫu thân khẳng định đã biết.
Tiêu thị khi biết được nữ nhi lén gặp mặt Sở Hành quả thật có điểm sinh khí, nhưng nhìn đến ánh mắt sợ hãi của nữ nhi, Tiêu thị đột nhiên lại khôngđành lòng nói nặng, hơn nữa nàng biết trước giờ nữ nhi vẫn xem Sở Hành là đại bá của nàng, nếu nữ nhi quyết định đi gặp Sở Hành, khẳng định là có lý do của nàng.
“A Noãn, con mau nói thật cho nương biết con và Sở Hành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con thật sự không thích hắn?” Gọi nữ nhi ngồi xuống bên giường, Tiêu thị thấp giọng hỏi, thần sắc nghiêm túc.
Lục Minh Ngọc cúi đầu, khuôn mặt chậm rãi đỏ bừng vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ. Nàng thích Sở Hành, khi các tỷ tỷ hỏi nàng, Lục Minh Ngọc có thể nhăn nhó lại thản nhiên thừa nhận, nhưng cha mẹ biết nàng cùng Sở Hành từng có mối quan hệ đại bá cùng đệ muội. Trước mặt cha mẹ, Lục Minh Ngọc luôn có loại cảm giác biết rõ mà vẫn cố phạm, sợ mẫu thân chỉ trích nàng...... “Tổn hại nhân luân”. Cho dù nàng biết mẫu thân thương nàng như mạng tuyệt đối sẽ không trách cứ nàng như vậy.
Là nữ nhi của mình, Tiêu thị sao lại có loại ý niệm này trong đầu?
Biết nữ nhi thật sự thích Sở Hành, Tiêu thị nghi hoặc càng nhiều hơn so với khiếp sợ, cầm tay nữ nhi hỏi:“A Noãn từ khi nào thì con động tâm vậy?”
Nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Lục Minh Ngọc cúi thấp đầu, giọng yếu ớt như tiếng muỗi kêu: “Trong mắt nữ nhi chàng là một đại anh hùng, nữ nhi vẫn luôn tôn kính chàng. Đời này người đầu tiên con gặp là chàng. Sau khi con đối với Sở Tùy hoàn toàn chết tâm, cơ duyên xảo hợp chàng lại cứu con. Lúc ấy con liền có chút...... Chàng không biết con trọng sinh, chàng thích con, rất tốt với con. Con cũng thích chàng không thể quên được. Năm trước ở trường ngựa, huynh đệ bọn họ cùng nhau xông lại cứu con, con… trong lòng con rất khó chịu, sợ huynh đệ chàng vì con mà trở mặt thành thù, cho nên không chịu đáp ứng chàng.”
Đây là lý do Lục Minh Ngọc nghĩ thỏa đáng nhất, nói thật là tuyệt không có thể nói , nếu không để cha mẹ biết thời điểm tánh mạng nàng đang gặp nguy hiểm mà Sở Hành còn muốn thành toàn cho Sở Tùy, sẽ tuyệt không đem nàng gả cho Sở Hành. Kỳ thật đáy lòng Lục Minh Ngọc vẫn như cũ vẫn có chút để ý đến việc đó, nhưng nàng thích Sở Hành, lần đầu tiên thích nhiều như vậy. Tổ phụ từng phạm sai lầm, phụ thân cũng phạm sai lầm, hiệntại cả hai không phải đối với thê nhi vô cùng tốt đó sao? Chỉ cần không phải lỗi không thể vãn hồi, Lục Minh Ngọc nguyện ý tha thứ Sở Hành, huống chi Sở Hành lúc ấy còn không biết lòng nàng.
“Vậy Sở Hành nói gì để con nghĩ thông suốt?”
Sau một lúc trầm mặc, Tiêu thị tiếp tục hỏi. Lấy nhân phẩm Sở Hành, nữ nhi động tâm cũng không khó lý giải.
Lục Minh Ngọc chậm rãi dựa vào lòng mẫu thân, từ từ nói: “Bởi vì con làm một phép thử con có thể quên được chàng không. Lúc chàng đi Đăng châu dẹp giặc Oa, con rõ biết chàng sẽ khải hoàn trở về nhưng vẫn lo lắng. Nương, chàng có viết thư cho con, hẹn con gặp mặt, muốn hỏi rõ ràng. Lúc đó con đã đi, vốn định khuyên chàng từ bỏ ý định nhưng mà thật sự không đành lòng......”
“Nương, con biết rõ chàng là anh chồng con. Con có phải rất không biết thẹn không?” Đầu để trên cánh tay mẫu thân, thanh âm Lục Minh Ngọc nghẹn ngào.
Lúc cùng Sở Hành ở chung một chỗ, Lục Minh Ngọc thật tình nguyện gả, nhưng đêm dài vắng người, lương tâm nàng bất an. Nàng may mắn trọng sinh, lợi dụng biến cố trải qua kiếp trước mà thay đổi vận mệnh người nhà, nhưng Lục Minh Ngọc cũng có lòng riêng, nàng hy vọng lão thiên gia có thể tẩy sạch đi đoạn trí nhớ trước kia để nàng và Sở Hành có thể là một đôi vợ chồng bình thường.
Tiêu thị vừa nghe nữ nhi khóc, tâm liền đau, nhẹ nhàng hai tay ôm má nữ nhi nâng lên,“nói bậy, đời trước là đời trước, đời này là đời này, đời này con là do một tay nương nuôi lớn, là hảo nữ nhi, là hoàng hoa đại khuê nữ, chưa hề định thân lấy đâu ra đại bá chứ? A Noãn, con không được tự khinh mình, muốn trách thì trách Sở Hành, dám lừa đi tâm của nữ nhi ta.”
Mẫu thân luôn bao che khuyết điểm, Lục Minh Ngọc nín khóc mỉm cười, nháy nháy mắt, nàng cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Nương, phụ thân có thể vì vậy kiên trì không gả con cho Sở Hành không?”
“sẽ không, cha con kỳ thật đã sớm chấm Sở Hành, lúc trước Sở Hành quên mình nhảy xuống băng lạnh cứu con, khi đó cha con đã có tâm tư này.” Tiêu thị cười an ủi nữ nhi. Đừng nói trượng phu cho dù quả thật không có tâm tư đó, Tiêu thị cũng sẽ khuyên trượng phu đáp ứng hôn sự này. Nữ nhi do ký ức kiếp trước, cho rằng mình thích Sở Hành là không biết liêm sỉ, nếu nàng cùng trượng phu đều đồng ý hôn sự này sẽ khiến nữ nhi lo lắng, mộtkhi có người phản đối, nữ nhi chẳng phải sẽ càng cảm thấy xấu hổ?
“Tổn hại nhân luân” là tội lớn, nếu bị phụ thân biết được, nữ nhi da mặt mỏng, quá để tâm vào chuyện này có khi làm ra chuyện điên rồ gì thì làm sao bây giờ?
Vì nữ nhi suy nghĩ, Tiêu thị đứng về phía nữ nhi.
Lục Minh Ngọc mừng thầm ôm chặt mẫu thân, cao hứng vì hôn sự có hy vọng, cũng cao hứng chính mình có cha mẹ bảo bọc như vậy.
Tiêu thị lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, mặt nhăn nhíu mày, nàng cúi đầu hỏi nữ nhi,“A Noãn, nương nhớ con có nói, kiếp trước khi con gả cho Sở Tùy, Sở Hành ở chiến trường xảy ra chuyện?”
Lục Minh Ngọc biết ý mẫu thân, nàng ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, mắt hoa đào mắt lại kiên định nhìn mẫu thân nói: “Nương, con không sợ, con có thể trị mắt chàng lành lặn, bảo trụ cánh tay cho chàng thì cũng có thể giữ được mạng của chàng.” Nàng không nghĩ nói cho Sở Hành biết bí mật của nàng, sợ Sở Hành biết sẽ ghét bỏ nàng, sợ Sở Hành cảm thấy nàng “một nữ gả hai chồng”, nhưng nếu không có biện pháp giúp Sở Hành thoát khỏi mộtkiếp, Lục Minh Ngọc sẽ nguyện ý nói ra.
“Đồ ngốc, làm gì có chuyện vạn nhất?” Tiêu thị thương tiếc vén tóc mai cho nàng “Đao thương không có mắt, chuyện chiến trường ai có thể nói đúng được?” Tiêu thị không muốn nữ nhi làm quả phụ.
Lục Minh Ngọc nhớ đến cảnh tượng lúc đó, Sở Hành nằm không nhúc nhích trong vũng máu, trên ngực cắm độc tiễn. Lệ từ trong mắt chậm rãi tràn mi, nhưng Lục Minh Ngọc vẫn nở nụ cười, tươi cười thảm thiết lại kiên quyết, dựa vào lòng mẫu thân nói:“Vạn nhất nếu thực không thể đổi mệnh cho chàng, con càng muốn sớm một chút gả cho chàng, cố gắng cho chàng, lưu hậu......”
Sở Hành là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, là tướng quân bảo vệ quốc gia, Lục Minh Ngọc kính hắn thương hắn, có thể cùng Sở Hành làm vợ chồng đó là tam sinh hữu hạnh. Nếu có thể nắm tay nhau đến già, Lục Minh Ngọc tự nhiên vui mừng, nhưng nếu chẳng may chỉ có thể làm vợ chồng vài ngày hay mấy tháng, Lục Minh Ngọc cũng sẽ không hối hận gả cho hắn.
nói còn chưa dứt lời bị Tiêu thị một phen che miệng lại,“không được nói bậy!”
Biết mẫu thân đồng ý, Lục Minh Ngọc cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại.
~
Tiêu thị bồi nữ nhi xong liền đi chính viện tìm trượng phu.
Lục Vanh thương con gái không kém Tiêu thị, biết được lo lắng của nữ nhi là sợ nếu nàng thích Sở Hành sẽ bị hắn trách cứ không tuân thủ phụ. Lục Vanh nhất thời nóng nảy,“Ta sao có thể nghĩ con gái của ta là người như vậy? Nàng có giải thích với A Noãn không?” Thực nóng nảy, gấp đến độ cái trán xuất mồ hôi, làm phụ thân chỉ có điểm ấy không tốt, rất nhiều chuyện đều không thể tùy tâm sở dục cùng nữ nhi nói chuyện với nhau.
“nói, nhưng mà A Noãn vẫn không dám tin.” Khó có lúc trượng phu thất thố, Tiêu thị cố ý thở dài, mặt mày sầu bi.
Nữ nhi không tin hắn?
Lục Vanh cứng đờ, trong lòng đặc biệt ủy khuất, nhưng hắn lại không thể vọt tới trước mặt nữ nhi chính miệng giải thích. Sau một lúc lâu mới trầm giọng nói:“Nàng nói cho A Noãn biết ta đồng ý.”
Tiêu thị sớm đã đóan được lại cố tình hỏi:“Sao chàng không tự mình nói?” Đáp ứng cầu hôn cũng không phải việc kiêng kị gì mà cần phụ nữ nóichuyện riêng tư.
Lục Vanh mân mím môi, đáy mắt xẹt qua một đạo không yên,“Ta, ta phải đi trả lời với phụ thân.”
Tiêu thị nghe vậy, xoay người bưng trà nhanh tay che giấu khóe miệng đang cười. Nhưng nàng cũng là đau lòng trượng phu, không đành lòng thấy trượng phu bị cha chồng răn dạy, khi Lục Vanh ra đến cửa mới kêu lại:“Chàng đợi một chút!”
Lục Vanh tâm tình trầm trọng xoay người, dùng ánh mắt hỏi thê tử.
Tiêu thị hướng hắn ngoắc, ý bảo hắn lại đây.
Lục Vanh nghi ngờ đi đến trước mặt thê tử.
Tiêu thị đảo mắt ra cửa, do dự một lát đứng lên, hơi hơi đỏ mặt ôm lấy cổ trượng phu, kiễng chân ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi. Vợ chồng nhiều năm, cái dạng ngọt ngào gì mà chưa có, nhưng Lục Vanh lúc này chút không có chút chuẩn bị, bị thê tử thổi một cái, hắn như rơi vào mộng, hai tay không tự chủ ôm lấy eo thon của thê tử.
Tiêu thị cắn hắn một cái, ngăn tay hắn sẳng giọng: “Chuyện vợ chồng chờ ta nói chàng mới hiểu sao?”
Cũng không phải lần đầu tiên, ai rãnh mà còn đi câu dẫn hắn?
Lục Vanh bừng tỉnh đại ngộ, như trút được gánh nặng, kéo thê tử qua dùng sức hôn một cái,“Chờ ta trở lại!”
nói xong buông thê tử ra, sải bước đi tìm mẫu thân, trên đường vừa đi vừa tính không ngừng lặp đi lặp lại sẽ quay lại trong vòng hai khắc. Chưa đầy hai khắc sau đã trở lại, lập tức vọt vào nội thất ôm lấy thê tử thông minh xinh đẹp mà hồ nháo. Bên này vợ chồng son phi thường ân ái, bên kia Chu thị biết được con trai con dâu đồng ý, nàng tâm hoa nộ phóng, vui rạo rực đi thư phòng ở tiền viện tìm trượng phu.
“không được, Sở Hành tuổi quá lớn, A Noãn gả cho hắn, bây giờ còn tốt nhưng tương lai khẳng định sẽ khổ.” Đối mặt với thê tử bị con trai lợi dụng mà không biết còn vui vẻ ra mặt Lục Trảm một ngụm cự tuyệt, yên lặng đem cơn tức giận với con trai đè ép xuống, nghĩ chút nữa sẽ tìm lão Tam giáo huấn một chút.
“Khổ cái gì a?” Chu thị ngồi xuống bên cạnh trượng phu, cau mày hỏi, môi vễnh lên rõ ràng cảm thấy bất mãn đối với phản ứng của trượng phu.
Lục Trảm kéo tay nàng, trấn an vỗ vỗ,“Nàng ngẫm lại xem chờ A Noãn đến tuổi của nàng Sở Hành đã sáu mươi. Khi đó tự mình đi đứng còn khó khăn, hơn nữa hắn nhiều lần xuất chinh, trên người khẳng định có không ít vết thương, có khi còn già nhanh hơn, lỡ như chưa đến sáu mươi......”
“Câm miệng!” Chu thị không thích nghe, nhẹ nhàng đánh hắn một chút.
không để ý nàng động thủ đánh hắn, Lục Trảm cười cười không cùng thê tử so đo.
Chu thị cũng chưa từ bỏ ý định, dò xét nói:“Chàng cũng đã sáu mươi có gì không tốt?”
“Ta năm mươi lăm, hơn nàng 8 tuổi.” Lục Trảm nhíu mày nhắc nhở nàng.
“chênh lệch 4, 5 tuổi thôi, có gì khác biệt?” Chu thị tiếp tục phản bác,“Chẳng lẽ khi chàng sáu mươi sẽ khác bây giờ sao?”
Lục Trảm sắc mặt nhất thời khó coi.
Chu thị sau khi cứng rắn nói hết lời, thành công đem trượng phu không còn lời nào để nói, vội vàng đổi sang bộ dáng ôn nhu, dựa vào ngực nam nhân, giọng nhỏ nhẹ nói:“Thiếp cảm thấy Thế Cẩn rất tốt, khó được A Noãn thích hắn, Thế Cẩn lại si tình, lão Tam bọn họ cũng đều đáp ứng rồi. Chàng làm tổ phụ, cũng đừng can thiệp quá sâu, không khéo A Noãn oán chàng.”
Lục Trảm trầm mặt nhìn bà, mắt hổ như có gió nổi mây phun.
Chu thị có chút hoảng, nép vào ngực ông, nhỏ giọng oán giận: “Chàng không đáp ứng thì thôi, sao lại phát giận với ta cái gì......”
Bà sợ nhất là trượng phu bày sắc mặt với bà.
“Ta hiện tại rất kém cỏi?” Lục Trảm ôm người đặt lên thư án, vung tay vén váy thê tử lên.
Chu thị sửng sốt một lát mới ý thức được trượng phu vì sao nổi điên, gấp đến độ ngăn tay hắn,“Ta không phải ý đó......”
Lục Trảm cũng mặc kệ dù thật già thì sao, có ai nguyện ý thừa nhận mình già đâu.
Chu thị mắt thấy tránh không khỏi, tâm tư vừa động, yên tĩnh cùng trượng phu cò kè mặc cả,“Kia, vậy ngươi trước đáp ứng hôn sự......”
Mắt hổ Lục Trảm mở to, khó có thể tin nhìn nàng.
Chu thị mặt sớm đỏ, chống lại ánh mắt không rõ hỉ giận của trượng phu làm bà có phần khiếp đảm, nhưng nghĩ đến thân ảnh cao ngất của Sở Hành trong bóng tối si chờ cháu gái mình. Chu thị khẽ cắn môi, kiên trì nói: “Chàng tiếp tục động thủ chính là đáp ứng!”
Lục Trảm ánh mắt trầm xuống.
Chu thị cắn môi quay đầu, lo sợ bất an, váy đột nhiên bị một cỗ gió to thổi lên.
Nửa ngày sau, Lục Trảm ôm thê tử đang ngủ trở về hậu viện. Khi trở về, vẻ mặt hàn sương phân phó Triệu Võ:“Kêu Tam gia lại đây.”
Triệu Võ trong lòng run lên, vội vàng đi ngay.
Đến hoàng hôn, Niên nhi khẩn trương hề hề chạy đến trước mặt tỷ tỷ mật báo,“Tỷ tỷ, Tổ phụ mắng phụ thân......”
Lục Minh Ngọc hoảng sợ,“Sao lại thế này?”
Niên nhi lắc đầu, mờ mịt nói:“Đệ không nghe thấy gì chỉ nhìn thấy phụ thân đang quỳ gối. Khẳng định Tổ phụ đang giáo huấn phụ thân.”
Lục Minh Ngọc nghĩ đến Tổ phụ và phụ thân vì hôn sự nàng mà khắc khẩu vừa vội lại loạn, đang muốn đi hỏi mẫu thân một chút thì Tiêu thị đã đến.
Đồng thời còn mang đến cho nàng một tin tức tốt: Tổ phụ đã đồng ý lời cầu hôn của Sở Hành!
Danh sách chương