Lục Minh Ngọc chạy một hơi tới nhà giữa mới dừng lại, phụ thân đi chậm, nàng ngược lại không sợ người đuổi theo.

“Cô nương có chuyện gì không hài lòng à?”

Cam Lộ ngồi xổm xuống trước mặt Lục Minh Ngọc, lo lắng tiểu cô nương chạy nhanh đổ mồ hôi sẽ cảm lạnh, chuẩn bị lau cho nàng, chỉ thấy khuôn mặt tiểu cô nương đỏ bừng, không có ra mồ hôi, môi anh đào hơi nhếch lên giống như đang giận dỗi ai.

“Không có gì, chúng ta đi thôi.” Có chút phiền não nói ra cũng vô dụng, Lục Minh Ngọc quay đầu nhìn sang, bước nhanh theo hướng Ninh An đường. Đời trước trước khi nàng xuất giá đều ở Ninh An đường cùng tổ mẫu, tình cảm hai bà cháu rất sâu đậm, Lục Minh Ngọc thật sự rất muốn gặp người.

Nhưng mà vì nàng còn nhỏ tuổi nên chân cũng ngắn, đáng ra đi hết đoạn đường này chỉ cần một khắc vậy mà đến nàng thời gian lại kéo dài ra rất nhiều. Bệnh của Lục Minh Ngọc vừa mới khỏi, đi một lát mặt liền đỏ, hơi thở cũng nặng hơn. Cam Lộ không đành lòng muốn ôm nàng đi, Lục minh Ngọc cự tuyệt không chút do dự, dù sao bên trong nàng đã là một đại cô nương.

“A Noãn?”

Đang lúc muốn nhanh chóng đến viện của tổ phụ tổ mẫu, Bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến một giọng nói uy nghiêm. Tâm Lục Minh Ngọc run lên, vừa quay đầu nhìn lại, quả nhiên đứng bên cạnh tảng đá là một nam nhân cao 8 thước mặc trường bào tối màu, mày kiếm thô rậm, ánh mắt ẩn chứa uy nghiêm, so với mấy diễn viên kịch mặc trang phục tướng quân còn khí thế hơn.

“Tổ phụ.”

Mặc dù Lục Minh Ngọc tự cho mình là đại cô nương, nhưng đời trước cho dù nàng mấy tuổi cũng đều sợ vị tổ phụ nói năng cẩn trọng, uy phong lẫm liệt này. Lúc này nhìn thấy người, nỗi lo lắng lúc bỏ chạy trước mặt Lục Vanh liền biến mất không còn, khẩn trương đứng tại chỗ đối diện với tổ phụ, ánh mắt dừng trên vạt áo đối phương yên lặng chờ mong tổ phụ dẫn lão di nương của người đi trước.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Lục Trảm thấy cháu gái bị ốm mấy ngày nay của mình liền thay đổi tuyến đường đi nhanh tới. Chu lão di nương nhu thuận đi phía sau cách tổ phụ ba bước chân, đó là một nữ nhân đã bốn mươi, tóc đen sẫm màu, làn da lại trắng nõn, mặc một thân trang phục màu trắng thanh nhã, thoạt nhìn rất thoải mái.

Hiện tại Lục Minh Ngọc không có tâm tư đánh giá tiểu thiếp của tổ phụ, tim nàng đánh trống bùm bụp, nhút nhát liếc mắt nhìn tổ phụ. Trước kia tổ phụ là tướng quân, sau lại vào bộ binh, một đường thăng tiến trở thành Hộ bộ Thượng thư, có thể nói là người có dũng có mưu. Lục Minh Ngọc rất khâm phục tổ phụ mình, chỉ có điều tổ phụ lại lạnh lùng, ánh mắt rất dọa người. Không riêng gì nàng, toàn bộ trên dưới Lục gia không ai là không sợ ông. Nội trạch Lục gia yên bình hơn rất nhiều so với các gia đình quyền quý trong kinh thành không thể không nhắc đến công lao của vị tổ phụ mặt lạnh này.

“A Noãn đã khỏi bệnh rồi? Sao lại một mình tới đây?” Lục Trảm nhìn phía sau cháu gái, ngoài miệng lại nói chuyện cùng nàng, hổ mâu thản nhiên liếc mắt nhìn.

Nhất thời cả người Cam Lộ đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu quỳ gối giải thích: “Thưa lão gia, Tứ cô nương sốt ruột gặp lão phu nhân, sau khi thỉnh an tam gia và tam phu nhân liền tới đây trước.”

Lục Trảm nhìn về phía cháu gái nhỏ.

Lục Minh Ngọc nhanh chóng gật đầu, kiên trì nhìn trưởng bối, “Đúng vậy tổ phụ, con nhớ tổ mẫu, con, con cũng nhớ người.”

Nói xong chính nàng cũng ngây ngẩn cả người, vì sao lại thốt lên câu sau? Sau khi trọng sinh nàng cũng không nhớ tới tổ phụ mà…….

Lục Trảm cũng không ngờ được sáng sớm lại nghe “Lời ngon tiếng ngọt” non nớt này, nhìn sơ qua hai búi tóc trên đầu cháu gái, lông mày bên trái không khỏi giật giật. Công vụ của ông bận rộn, số lần đến hậu viện trong một tháng có thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc rảnh sẽ gọi nhóm tôn tử nhóm đến thư phòng kiểm tra học vấn, với cháu gái cũng không thân thiết lắm. Nhưng dù sao cũng ở cùng nhau một thời gian, trong lòng Lục Trảm cũng có chỗ cho cháu gái, tựa như hiện tại, nếu cháu gái chào hỏi theo quy cũ, có lẽ ông sẽ gật đầu bước đi, nhưng cháu gái nói nhớ ông….

Lục Trảm không đành lòng lạnh nhạt sự hiếu thuận của cháu gái.

Trầm mặc một lát, còn chưa kịp nghĩ ra nên đáp lại nỗi nhớ của nàng như thế nào thì thấy sắc mặt cháu gái không tốt lắm, vừa nhìn liền biết là do mệt mỏi. Lục Trảm lại quét liếc Cam Lộ, sau đó làm ra hành động khiến ba nữ nhân ở đây đều kinh ngạc trợn to hai mắt: ông cúi người xuống, dễ dàng bế Lục Minh Ngọc lên.

Cả người bị nhấc lên, tầm nhìn trở nên trống trải, Lục Minh Ngọc sửng sốt trong chốc lát mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Nàng mờ mịt nháy mắt, nháy đến cái thứ ba thì thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu lão di nương, như được nhắc nhở Lục Minh Ngọc rốt cuộc tỉnh táo lại, gương mặt nhỏ nhắn còn đỏ hơn lúc nãy, không thể tin quay đầu.

Lục Trảm cũng đang đánh giá cháu gái, thấy tiểu cô nương ngây ngốc, nhìn dáng vẻ thậm chí có vài phần giống vẻ mặt thơ ngây của thê tử Chu thị khi lần đầu tiên gặp hắn, ánh mắt Lục Trảm ánh mắt không tự giác nhu hòa, thấp giọng giải thích nói: “A Noãn đi mệt rồi, tổ phụ ôm ngươi đi.” Nói xong thu hồi tầm mắt, tiến về phía trước.

Tầm mắt của Lục Minh Ngọc vẫn còn dừng trên mặt Lục Trảm. Năm nay tổ phụ hình như là bốn mươi tám tuổi, khi còn trẻ quanh năm chinh chiến nên thân thể cường tráng, sau tuy vào bộ binh nhưng nhưng vẫn luôn kiên trì mỗi sáng luyện công, nhàn hạ thì cưỡi ngựa săn bắn, tinh thần sáng rỡ, thoạt nhìn còn trẻ hơn so với tuổi thật, cách tổ phụ gần như vậy, thậm chí Lục Minh Ngọc còn thấy vài nếp nhăn tại khóe mắt tổ phụ.

Xét về ngũ quan, tổ phụ còn tuấn tú hơn so với Đại bá phụ và Nhị bá phụ chứ đừng nói đến so với phụ thân, nhưng tổ phụ tựa như cây tùng trên vách núi, không sợ mưa gió không sợ giá lạnh, cái loại khí phách này những tiểu bối bình thường không thể sánh bằng. Sau khi trải qua năm tháng mài dũa, càng lớn tuổi càng có phong thái riêng.

Nếu ánh mắt dịu dàng hơn, tươi cười nhiều hơn thì tốt rồi......

Lục Minh Ngọc yên lặng nói thầm trong lòng, không dám nhìn tiếp tục nhin lén nữa, nàng quay đầu, tầm mắt tự nhiên rơi xuống trên người Chu lão di nương.

Tổ phụ không trọng nữ sắc, tang thê 3 năm mới cưới tổ mẫu, trước đó, chỉ nâng một nha hoàn lên làm di nương, cũng chính là Chu lão di nương. Tư sắc của Chu lão di nương miễn cưỡng có thể xem là thế gian hiếm có, sau khi tổ mẫu gả vào Lục gia 5 năm thì sinh tứ thúc, cũng không được tổ phụ sủng ái lắm nhưng không biết vì sao số lần tổ phụ qua bên Chu lão di nương so với tổ mẫu còn nhiều hơn. Tổ phụ lại là người chú trọng dưỡng sinh vì vậy số lần tổ phụ ở phòng hai người cộng lại cũng không quá bảy lần.

Lục Minh Ngọc thật sự không hiểu được, tổ mẫu đẹp như vậy tại sao tổ phụ lại không thích? Không lẽ người ghét bỏ xuất thân thôn nữ của bà, nếu vậy một nô tỳ như Chu dì lão di nương thì cao quý hơn sao? Đời trước Lục Minh Ngọc vụng trộm hỏi tổ mẫu nhưng tổ mẫu chỉ biết hối hận vì xuất thân không tốt. với lại lúc ấy nàng đang cùng phụ thân chiến tranh lạnh cộng thêm e sợ tổ phụ nên cũng không quá quan tâm chuyện này.

Hay là tối nay nàng hỏi mẫu thân? Dù sao nàng cũng rãnh rỗi.

~

Lục gia có bốn người con trai, trong đó ba người là con chính thất. Lục Trảm trị gia rất nghiêm, người nào dám làm loạn sẽ bị phạt trượng, nhưng hắn cũng không quá khắt khe, cứ cách mười ngày bốn phòng đều đến nơi này thỉnh an, cả nhà đoàn tụ ăn bữa cơm, còn những ngày khác đều tuỳ mọi người. Như con dâu Tiêu thị, mỗi ngày đều dẫn nữ nhi đến chỗ lão phu nhân, mặc dù đại phu nhân và nhị phu nhân cũng đến nhưng khẳng định không chịu bằng như Tiêu thị.

Bên trong Ninh An đường, Chu thị mặc một thân hoa phục ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư phía nam chính phòng, khóe mắt và đuôi lông mày được vẽ hếch lên mang theo vẻ uy nghiêm sắc bén, nhưng trong đôi mắt kia lại mang sự ủy khuất đau thương, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài hiện tại, như một linh hồn yếu đuối bị ép buộc nhét vào then thể của cáo mệnh phu nhân.

Chu thị xuất thân thôn nữ, sau khi vào kinh cùng Lục Trảm liền bị không ít người soi mói từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Một hai lần bà còn chịu được nhưng theo số lần càng tăng, Chu thị bắt đầu để ý ngôn hành cử chỉ của mình. Bà còn thật sự học những phu nhân khác, nào là cách ăn mặc hay làm sao để trang điểm thật tinh xảo, khẩu âm cũng sửa lại theo giọng kinh thành. Sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng bà cũng thoát khỏi vẻ quê mùa, bà cảm thấy mình làm rát tốt nhưng Lục Trảm lại càng ngày càng không thích bà.

Nghĩ đến tin túc nghe được tối qua, Lục Trảm lại đến phòng Chu lão di nương, Chu thị rốt cuộc không nhịn được rơi nước mắt. Nàng rất ủy khuất, nếu nói Lục Trảm chỉ thích các cô nương 18, 19 tuổi nên chán ghét bà lớn tuổi, mặc dù có chút ghen tị nhưng bà cũng có thể hiểu, còn Chu lão di nương kia, bà ta còn lớn hơn bà hai tuổi, Lục Trảm thích bà ta ở điểm nào?

Không lẽ chỉ vì Chu lão di nương làm nha hoàn bên cạnh hắn nhiều năm nên tình cảm sâu đậm? Hay là biểu hiện trên giường của Chu Lão di nương so với bà tốt hơn?

Chu thị không nghĩ ra.

“Người đừng khóc nữa, lát nữa lão gia đến nhìn thấy như vậy nhất định sẽ mất mất hứng.” Lan ma ma xoay người lại gần, bất đắc dĩ vừa khuyên nhủ vừa đưa khăn tay.

Chu thị nhận khăn tay lau nước mắt, dù sao 20 năm nay đều như vậy, đã sớm trở thành thói quen, nước mắt của bà đến nhanh đi nhanh, vội sửa lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh đợi tứ phòng đến đây thỉnh an. Bà lão phu nhân đương nhiên phải bày ra phong thái của một lão phu nhân. Con dâu bà đương nhiên rất tốt, con dâu cả cũng bình dị gần gũi, nhưng còn con dâu thứ hai là thiên kim Hầu phủ ánh mắt mọc trên đỉnh đầu, trước mặt Lục Trảm thì cung kính với bầ, sau khi Lục Trảm quay lưng liền thay đổi ánh mắt cười nhạo bà, so với một trăm câu xỉa xói xòn làm bà khó chịu hơn.

“Nương.”

Người đến đầu tiên là con gái Lục Quân ở cách đây không xa, nữ nhi này là đứa bé có được khi hai người đã lớn, năm nay được 10 tuổi, nhìn nữ nhi nhu thuận đến càng gần, đầu Chu thị liền xuất hiện ý nghĩ, Lục Trảm có phải ghét bỏ bà vì bà không sinh được con trai? Dưới gối bà chỉ có hai đưa con, con trai tuy thông minh nhưng mắt lại hỏng, đứa còn lại lại là một nữ nhi…..

“Nương?” Thấy mẫu thân mặt lộ vẻ bi thương, Lục Quân nghi hoặc hô lên, “Nương người làm sao vậy?”

Chu thị thế này mới phát hiện nữ nhi đã đến trước mặt, đôi mắt to ngập nước, gương mặt lại trắng nõn, so với bà lúc trẻ còn đẹp hơn. Thấy nữ nhi xinh đẹp mặtư vậy trrong lòng Chu thị cũng dễ chịu. cười qua loa hỏi nữ nhi tối hôm qua ngủ thế nào. Dung mạo Lục Quân chẳng những giống mẫu thân mà tính cách cũng đặc biệt giống, nói dễ nghe thì chính lầ quá đơn thuần còn khó nghe chính là không tim không phổi. Nàng biết mẫu thân không vui vẻ, nhưng lại sợ hãi người khiến mẫu thân không vui là phụ thân, vì vậy chí có thể cos gắng hiếu thuận mẫu thân, làm một nữ nhi ngoan ngoãn của bà.

Đang lúc hai mẹ con vừa nói vừa cười thì Lục Trảm ôm Lục Minh Ngọc tới. Chu thị mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ đến nỗi đã quên phải ghen tị với Chu lão di nương.

Lục Minh Ngọc cũng thấy xấu hổ, nhỏ giọng gọi tổ,cô. Lục Trảm xoay người thả nàng xuống, Lục Minh Ngọc lập tức chạy qua chui vào lòng tổ mẫu hòa ái, “Tổ mẫu, A Noãn rất nhớ người.” Quả nhiên ôm tổ mẫu vẫn thoải mái hơn, bị tổ phụ ôm, dọc theo đường đi nàng động cũng không dám động, khó chịu muốn chết.

Nhìn cháu gái ruột làm nũng, lòng Chu thị cũng mềm mại, vỗ vỗ lưng cháu gái, nâng nàng dậy cẩn thận đánh giá, hỏi sức khỏe nàng đã tốt lên hay chưa. Bởi vì là tình cảm phát ra từ nội tâm thân, nên ngay cả trang dung uy nghiêm cũng không che lấp được sự dịu dàng trong đó. Lục Trảm đứng đối diện, hai mắt nhịn không được nhìn qua vài lần mới ngồi vào ghế thái sư bên cạnh Chu thị, ánh mắt đảo qua liền rơi vào người nữ nhi.

Lục Quân so với chất nữ còn nhát gan hơn, cứ cúi thấp đầu, nhìn cũng không dám nhìn phụ thân.

Trong mấy đứa con Lục Trảm thích nhất là Lục Quân chỉ là hắn không biết phải dỗ dành tiểu cô nương như thế nào.

“Gần đây A Quân học cái gì?” Lục Trảm cầm tách trà, cố gắng hỏi thăm nhẹ nhàng.

Lục Quân đứng ben cạnh mẫu thân, nhỏ giọng trả lời: “Lý phu nhân dạy con nữ hồng, đang học thêu khăn tay.”

Lục Trảm thản nhiên hừ một tiếng, vì sao nữ nhi của phải học nữ hồng? Còn không phải là vì hầu hạ tướng công tương lai?

mãi ngồi suy nghĩ nên không chú ý người trong phòng đều vì tiếng hừ lạnh kia của hắn mà khẩn trương. Chu thị cũng sợ trượng phu của mình nhưng che chở cho con là thiên tính của nữ nhân, nhìn nữ nhi bởi vì không biết mình nói gì sai mà bị dọa mặt trắng bệch, Chu thị vỗ vỗ cháu gái trong lòng, nhìn Lục Trảm nói: “A Quân có thiên phú trời cho, học gì cũng nhanh, mọi người đều nói nữ hồng của Thôi tam cô nương xuất sắc, ta thấy châm pháp của A Quân so với nàng ta còn tốt hơn.”

Bất tri bất giác Chu thị lại để lộ ra vẻ hư vinh khi ở cùng đám quý phụ.

Lục Trảm nghe cảm thấy chói tai, hổ mâu trừng mắt qua, sắc mặt càng đen thêm.

Chu thị ủ rũ, thu hồi tầm mắt, không dám nói nữa câu, mặt trắng bệch y chang nữ nhi.

Lục Minh Ngọc nhìn tổ mẫu cùng vị tiểu cô lần đầu gặp lại sau khi chết, đáy lòng đột nhiên vọt lên một ngọn lửa giận, lời nói xúc động cứ vậy thốt ra: “ Nữ hồng của tiểu cô tốt chẳng lẽ tổ phụ lại mất hứng sao?”

Lục Trảm giật mình, chống lại ánh mắt ủy khuất của cháu gái nhỏ cùng gương mặt tái nhợt của thê tử, ý thức được ba người đều hiểu lầm, hắn khụ khụ, nhìn Lục Quân nói: “Nữ hồng của A Quân tốt, vi phụ thực vui mừng, nhưng luyện nữ hồng rất dễ ảnh hưởng đến mắt, A Quân nên chú ý nghỉ ngơi dầy đủ, đừng vì tranh hơn thua với người khác mà làm hỏng thân thể, con là tiểu thư của Thượng thư phủ, không cần dựa vào cái này để nâng cao bản thân.”

Lục Quân liên tục gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà đỏ lên, phụ thân vậy mà quan tâm nàng......

Mặt Chu thị càng trắng hơn, chỉ cảm thấy lời nói của trượng phu có hàm ý khác.

Lục Minh Ngọc dù sao cũng là người sống hai đời, nghe dược tổ phụ ý tại ngôn ngoại, nàng vụng trộm đảo mắt nhìn Chu lão di nương ăn mặc trang nhã, lại nhìn cẩm y hoa phục trên người tổ mẫu, trong đầu loáng thoáng giống như bắt được cái gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện