Người tới là Sở gia, Minh Huệ Đế cùng mẹ con bốn người Tiêu thị ôn chuyện không sai biệt lắm, buông Niên Ca Nhi, để bốn người đi hậu cung bái kiến Hoàng Hậu.
Tiêu thị hành lễ, mang theo con cái đi ra ngoài, đi tới ngoại điện, nhìn thấy toàn gia Sở Quốc Công phủ đứng chờ ở đó, thái phu nhân cùng Sở Hành đứng ở đằng trước.
Tiêu thị hướng thái phu nhân chào hỏi, bởi vì Hoàng Thượng chờ ở bên trong, không có thời gian hàn huyên bao nhiêu, chỉ chào hỏi bằng mắt là được rồi. Sau khi chào hỏi xong, Tiêu thị đứng sang một bên, để người Sở gia tiến vào, chờ người Sở gia đi qua, dẫu sao lớn nhỏ đều phải có tôn ti,thân phận của thái phu nhân vẫn còn ở đó.
Lục Minh Ngọc đứng sau người ở mẫu thân, mi mắt buông xuống, chỉ nhìn chằm chằm dưới chân mình, cũng không nhìn loạn chỗ nào.
Nhưng nàng mặc một thân cung trang màu hồng nhạt, là phong cảnh đẹp nhất trong điện.
Sở Hành đi ngang qua người nàng, nhớ tới ngựa con ngây thơ ở thư phòng, dư quang không khỏi liếc nhìn nàng một cái, nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng nõn của nàng, còn có khuyên tai bạch ngọc ở vành tai.
Lục Minh Ngọc phát hiện có người đang nhìn nàng, mi mắt khẽ nâng lên, nhìn đến một thân ảnh màu xanh thẫm, Lục Minh Ngọc thật nhanh lướt mắt một cái, nhận ra đây là xiêm y của Sở Tùy. Mặt nàng vô biểu tình, chờ người đi qua hết, liền tiếp tục đi theo mẫu thân ra ngoài, lại không phát hiện Sở Tùy ở đằng sau trước khi vào diện thánh,đã quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.
~
Vạn Hoàng Hậu ở Phượng Hòa Cung bày tiệc,trước khi yến hội chính thức bắt đầu thì bà đang ở cung Chiêu Dương của mình, lúc này các phi tần khác còn chưa tới, Vạn Hoàng Hậu đang trò chuyện cùng người nhà mẹ đẻ là Thừa Ân Hầu phủ. Phu nhân thế tử Vưu Thị của Trang Vương phủ, thê tử Sở thị của Tiêu Tòng Giản cũng tới rồi, từng người từng người đều dắt theo một đôi trai gái.
Nghe nói bốn mẹ con Tiêu thị tới, Vạn Hoàng Hậu cười cho cung nữ thỉnh người tiến vào.
Vưu Thị buông chén trà vừa mới bưng lên, nhìn về phía nhi tử Tiêu Hoán, liền thấy nhi tử đang chán chường nhưng khi nghe mẹ con Tiêu thị tới thì ánh mắt sáng ngời, chờ mong mà nhìn ra cửa. Trong lòng Vưu Thị không thoải mái, quyết định trong chốc lát tống cổ nhi tử đi tìm Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử chơi, tận lực để hắn ít tiếp xúc với Lục Minh Ngọc.
“Nhìn xem, hài tử Lục gia thật là một người so một người càng xinh đẹp.” Vạn Hoàng Hậu ngồi trên chủ vị, cười tủm tỉm mà khen tỷ đệ ba người Lục Minh Ngọc.
Tiêu thị mở miệng đáp khiêm tốn, Lục Minh Ngọc hành lễ xong,thì nhanh chóng đánh giá Vạn Hoàng Hậu. Vạn Hoàng Hậu lớn hơn Minh Huệ Đế ba tuổi, qua hai năm nữa thì bốn mươi, mặt tròn da trắng, không phải là người đặc biệt xinh đẹp, nhưng là người có tướng mạo phúc khí, nghe nói lúc trước tiên đế chọn lựa con dâu, liếc mắt một cái nhìn qua danh sách tú nữ liền nhìn trúng Vạn Hoàng Hậu, cảm thấy Vạn Hoàng Hậu là người có thể sinh dưỡng……
Bụng Vạn Hoàng Hậu cũng xác thật tranh đua, trước sau sinh hai vị hoàng tử, bất quá bởi vì lúc trước Vạn gia chọc tức Minh Huệ Đế, nên Vạn Hoàng Hậu trong cung quần áo tao nhã, làm việc khiêm tốn, cũng không cùng các phi tần khác tranh giành tình cảm, đem toàn bộ hậu cung xử lý gọn gàng ngăn nắp, không những như thế, địa phương nào ở Đại Tề gặp hoạ, Vạn Hoàng Hậu cũng sẽ khẳng khái quyên bạc, dần dần có mỹ danh là người hiền hậu.
Lục Minh Ngọc đối Vạn Hoàng Hậu không có ý tưởng gì, tiến vào lúc sau, nàng trước chú ý chính là ghế của nữ quyến, thấy chỉ có hai vị mợ cùng người nhà Vạn gia, cũng không có phi tần nào, trong lòng Lục Minh Ngọc có cảm giác nói không nên lời. Đời trước cô cô khó sinh mà chết, cuối cùng bị Hoàng Thượng tra ra là Hứa quý nhân động tay động chân trên phấn mặt của cô cô, mà vị Hứa quý nhân kia, đúng là sau khi cô cô tiến cung là “Tỷ muội tốt ”duy nhất kết giao.
Hứa quý nhân hại chết cô cô, Lục Minh Ngọc dọc theo đường đi đều ở lo lắng sẽ gặp Hứa quý nhân thìnàng sẽ lộ ra tia khác thường, lại không nghĩ rằng căn bản chưa thấy được người.
“Hoàng cô mẫu, chúng ta đi Ngự Hoa Viên chơi, được không?”
đang đắm chìm trong hồi ức, bỗng nhiên phía trước truyền đến một giọng nói làm nũng, giọng nói này đối với Lục Minh Ngọc quá mức đặc thù, nàng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy được Vạn Thù, ăn mặc một thân cung trang màu đỏ, đưa lưng về phía nàng đứng. Lục Minh Ngọc nhìn bóng dáng Vạn Thù, bỗng nhiên có chút muốn cười. Vạn Thù nhỏ hơn nàng hai tuổi, là tiểu thư duy nhất của Thừa Ân Hầu phủ, từ nhỏ được sủng ái mà lớn lên,lại sinh ra quốc sắc thiên hương, không ít thanh niên tài tuấn đi đến cửa cầu hôn Thừa Ân Hầu phủ, nhưng Vạn Thù lại chỉ yêu sâu sắc duy nhất Sở Tùy.
Cũng vì điều này,mà đời trước Lục Minh Ngọc cùng Vạn Thù quả thực như nước với lửa, Lục Minh Ngọc tự xưng là lưỡng tình tương duyệt cùng Sở Tùy, khinh thường so đo cùng Vạn Thù, làm gì thì Vạn Thù khắp nơi đều tìm nàng gây phiền toái, nên hai người hoàn toàn đấu đá với nhau một thời gian. Lúc này “Oan gia” gặp lại, Lục Minh Ngọc đối Sở Tùy vô tâm, cho nên bất mãn đối với Vạn Thù cũng tan thành mây khói.
“A Noãn tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau đi thôi?”
Được sự cho phép của Vạn Hoàng Hậu, Vạn Thù kêu Tiêu Toàn, Phù tỷ, lại sang đây mời nàng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Vạn Thù không mang theo địch ý gì, Lục Minh Ngọc cười đáp ứng. Các nàng ba cô nương đi ở phía trước, Tiêu Hoán kêu lên anh Ca Nhi, Hằng Ca Nhi, Niên Ca Nhi đi theo đằng sau, ý đồ Vưu Thị khuyên nhi tử đi tìm các hoàng tử chơi, Tiêu Hoán ngoài miệng thì đáp ứng thống khoái,nhưng khi ra cung Chiêu Dương, thì một tấc không rời mà đi theo ba cô nương Lục Minh Ngọc.
Lục Minh Ngọc hai tay nắm hai đệ đệ, ngược lại không rãnh rỗi mà để ý tới hắn.
Hôm nay là giao thừa, bồn hoa ở phòng ấm đem ra đặt lên chậu hoa ở Ngự Hoa Viên,bước chậm trong đó sẽ cảm nhận được tựa như ngày xuân mới vừa đâm chòi nở rộ. Đoàn người chậm rãi đi dạo, đại khái sau hai khắc, hai chị em Sở Tương, Sở Doanh cũng được cung nữ dắt lại đây, các cô nương tụ họp lại một chỗ, Tiêu Hoán, Hằng Ca Nhi hai người thích quấy rối lại bị Sở Tương, Vạn Thù liên hợp lại đuổi đi. Niên Ca Nhi, Phù tỷ nhi quá tiểu, dù không chọc phá cũng bị đuổi về trong cung.
“A Noãn tỷ tỷ, muội muốn đi dạo bên hồ, tỷ đi cùng muội được không?”đang ngồi nghỉ ngơi ở đình hóng gió, bỗng nhiên Sở Doanh đỏ mặt đi tới, năn nỉ Lục Minh Ngọc nói.
Lục Minh Ngọc biết Sở Doanh nội hướng thẹn thùng, chủ động tìm nàng nhất định là hạ một phen dũng khí, nhìn nhìn bên kia Sở Tương đang cùng Vạn Thù ngồi trò chuyện vui vẻ, nàng cười gật đầu, nắm lấy tay nhỏ Sở Doanh, dắt nàng đi đến tịnh phòng gần nhất. Khi nhỏ nàng thường vào cung, đối Ngự Hoa Viên rất quen thuộc.
“Phía trước vẹo một cái liền tới.” Cảm thụ được một tầng mồ hôi ở lòng bàn tay của tiểu cô nương,biết nàng ấy lo lắng, Lục Minh Ngọc săn sóc nhắc nhở nói.
Gương mặt Sở Doanh trước sau đều đỏ lên.
Lục Minh Ngọc muốn vẹo trái, không khỏi nhanh bước chân hơn, mắt thấy đến khúc quanh, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu xanh thẫm.
Lục Minh Ngọc kinh hãi, khó có thể tin mà nhìn Sở Tùy ở đối diện, hắn, hắn như thế nào sẽ ở nơi này?
Tiêu thị hành lễ, mang theo con cái đi ra ngoài, đi tới ngoại điện, nhìn thấy toàn gia Sở Quốc Công phủ đứng chờ ở đó, thái phu nhân cùng Sở Hành đứng ở đằng trước.
Tiêu thị hướng thái phu nhân chào hỏi, bởi vì Hoàng Thượng chờ ở bên trong, không có thời gian hàn huyên bao nhiêu, chỉ chào hỏi bằng mắt là được rồi. Sau khi chào hỏi xong, Tiêu thị đứng sang một bên, để người Sở gia tiến vào, chờ người Sở gia đi qua, dẫu sao lớn nhỏ đều phải có tôn ti,thân phận của thái phu nhân vẫn còn ở đó.
Lục Minh Ngọc đứng sau người ở mẫu thân, mi mắt buông xuống, chỉ nhìn chằm chằm dưới chân mình, cũng không nhìn loạn chỗ nào.
Nhưng nàng mặc một thân cung trang màu hồng nhạt, là phong cảnh đẹp nhất trong điện.
Sở Hành đi ngang qua người nàng, nhớ tới ngựa con ngây thơ ở thư phòng, dư quang không khỏi liếc nhìn nàng một cái, nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng nõn của nàng, còn có khuyên tai bạch ngọc ở vành tai.
Lục Minh Ngọc phát hiện có người đang nhìn nàng, mi mắt khẽ nâng lên, nhìn đến một thân ảnh màu xanh thẫm, Lục Minh Ngọc thật nhanh lướt mắt một cái, nhận ra đây là xiêm y của Sở Tùy. Mặt nàng vô biểu tình, chờ người đi qua hết, liền tiếp tục đi theo mẫu thân ra ngoài, lại không phát hiện Sở Tùy ở đằng sau trước khi vào diện thánh,đã quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.
~
Vạn Hoàng Hậu ở Phượng Hòa Cung bày tiệc,trước khi yến hội chính thức bắt đầu thì bà đang ở cung Chiêu Dương của mình, lúc này các phi tần khác còn chưa tới, Vạn Hoàng Hậu đang trò chuyện cùng người nhà mẹ đẻ là Thừa Ân Hầu phủ. Phu nhân thế tử Vưu Thị của Trang Vương phủ, thê tử Sở thị của Tiêu Tòng Giản cũng tới rồi, từng người từng người đều dắt theo một đôi trai gái.
Nghe nói bốn mẹ con Tiêu thị tới, Vạn Hoàng Hậu cười cho cung nữ thỉnh người tiến vào.
Vưu Thị buông chén trà vừa mới bưng lên, nhìn về phía nhi tử Tiêu Hoán, liền thấy nhi tử đang chán chường nhưng khi nghe mẹ con Tiêu thị tới thì ánh mắt sáng ngời, chờ mong mà nhìn ra cửa. Trong lòng Vưu Thị không thoải mái, quyết định trong chốc lát tống cổ nhi tử đi tìm Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử chơi, tận lực để hắn ít tiếp xúc với Lục Minh Ngọc.
“Nhìn xem, hài tử Lục gia thật là một người so một người càng xinh đẹp.” Vạn Hoàng Hậu ngồi trên chủ vị, cười tủm tỉm mà khen tỷ đệ ba người Lục Minh Ngọc.
Tiêu thị mở miệng đáp khiêm tốn, Lục Minh Ngọc hành lễ xong,thì nhanh chóng đánh giá Vạn Hoàng Hậu. Vạn Hoàng Hậu lớn hơn Minh Huệ Đế ba tuổi, qua hai năm nữa thì bốn mươi, mặt tròn da trắng, không phải là người đặc biệt xinh đẹp, nhưng là người có tướng mạo phúc khí, nghe nói lúc trước tiên đế chọn lựa con dâu, liếc mắt một cái nhìn qua danh sách tú nữ liền nhìn trúng Vạn Hoàng Hậu, cảm thấy Vạn Hoàng Hậu là người có thể sinh dưỡng……
Bụng Vạn Hoàng Hậu cũng xác thật tranh đua, trước sau sinh hai vị hoàng tử, bất quá bởi vì lúc trước Vạn gia chọc tức Minh Huệ Đế, nên Vạn Hoàng Hậu trong cung quần áo tao nhã, làm việc khiêm tốn, cũng không cùng các phi tần khác tranh giành tình cảm, đem toàn bộ hậu cung xử lý gọn gàng ngăn nắp, không những như thế, địa phương nào ở Đại Tề gặp hoạ, Vạn Hoàng Hậu cũng sẽ khẳng khái quyên bạc, dần dần có mỹ danh là người hiền hậu.
Lục Minh Ngọc đối Vạn Hoàng Hậu không có ý tưởng gì, tiến vào lúc sau, nàng trước chú ý chính là ghế của nữ quyến, thấy chỉ có hai vị mợ cùng người nhà Vạn gia, cũng không có phi tần nào, trong lòng Lục Minh Ngọc có cảm giác nói không nên lời. Đời trước cô cô khó sinh mà chết, cuối cùng bị Hoàng Thượng tra ra là Hứa quý nhân động tay động chân trên phấn mặt của cô cô, mà vị Hứa quý nhân kia, đúng là sau khi cô cô tiến cung là “Tỷ muội tốt ”duy nhất kết giao.
Hứa quý nhân hại chết cô cô, Lục Minh Ngọc dọc theo đường đi đều ở lo lắng sẽ gặp Hứa quý nhân thìnàng sẽ lộ ra tia khác thường, lại không nghĩ rằng căn bản chưa thấy được người.
“Hoàng cô mẫu, chúng ta đi Ngự Hoa Viên chơi, được không?”
đang đắm chìm trong hồi ức, bỗng nhiên phía trước truyền đến một giọng nói làm nũng, giọng nói này đối với Lục Minh Ngọc quá mức đặc thù, nàng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy được Vạn Thù, ăn mặc một thân cung trang màu đỏ, đưa lưng về phía nàng đứng. Lục Minh Ngọc nhìn bóng dáng Vạn Thù, bỗng nhiên có chút muốn cười. Vạn Thù nhỏ hơn nàng hai tuổi, là tiểu thư duy nhất của Thừa Ân Hầu phủ, từ nhỏ được sủng ái mà lớn lên,lại sinh ra quốc sắc thiên hương, không ít thanh niên tài tuấn đi đến cửa cầu hôn Thừa Ân Hầu phủ, nhưng Vạn Thù lại chỉ yêu sâu sắc duy nhất Sở Tùy.
Cũng vì điều này,mà đời trước Lục Minh Ngọc cùng Vạn Thù quả thực như nước với lửa, Lục Minh Ngọc tự xưng là lưỡng tình tương duyệt cùng Sở Tùy, khinh thường so đo cùng Vạn Thù, làm gì thì Vạn Thù khắp nơi đều tìm nàng gây phiền toái, nên hai người hoàn toàn đấu đá với nhau một thời gian. Lúc này “Oan gia” gặp lại, Lục Minh Ngọc đối Sở Tùy vô tâm, cho nên bất mãn đối với Vạn Thù cũng tan thành mây khói.
“A Noãn tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau đi thôi?”
Được sự cho phép của Vạn Hoàng Hậu, Vạn Thù kêu Tiêu Toàn, Phù tỷ, lại sang đây mời nàng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Vạn Thù không mang theo địch ý gì, Lục Minh Ngọc cười đáp ứng. Các nàng ba cô nương đi ở phía trước, Tiêu Hoán kêu lên anh Ca Nhi, Hằng Ca Nhi, Niên Ca Nhi đi theo đằng sau, ý đồ Vưu Thị khuyên nhi tử đi tìm các hoàng tử chơi, Tiêu Hoán ngoài miệng thì đáp ứng thống khoái,nhưng khi ra cung Chiêu Dương, thì một tấc không rời mà đi theo ba cô nương Lục Minh Ngọc.
Lục Minh Ngọc hai tay nắm hai đệ đệ, ngược lại không rãnh rỗi mà để ý tới hắn.
Hôm nay là giao thừa, bồn hoa ở phòng ấm đem ra đặt lên chậu hoa ở Ngự Hoa Viên,bước chậm trong đó sẽ cảm nhận được tựa như ngày xuân mới vừa đâm chòi nở rộ. Đoàn người chậm rãi đi dạo, đại khái sau hai khắc, hai chị em Sở Tương, Sở Doanh cũng được cung nữ dắt lại đây, các cô nương tụ họp lại một chỗ, Tiêu Hoán, Hằng Ca Nhi hai người thích quấy rối lại bị Sở Tương, Vạn Thù liên hợp lại đuổi đi. Niên Ca Nhi, Phù tỷ nhi quá tiểu, dù không chọc phá cũng bị đuổi về trong cung.
“A Noãn tỷ tỷ, muội muốn đi dạo bên hồ, tỷ đi cùng muội được không?”đang ngồi nghỉ ngơi ở đình hóng gió, bỗng nhiên Sở Doanh đỏ mặt đi tới, năn nỉ Lục Minh Ngọc nói.
Lục Minh Ngọc biết Sở Doanh nội hướng thẹn thùng, chủ động tìm nàng nhất định là hạ một phen dũng khí, nhìn nhìn bên kia Sở Tương đang cùng Vạn Thù ngồi trò chuyện vui vẻ, nàng cười gật đầu, nắm lấy tay nhỏ Sở Doanh, dắt nàng đi đến tịnh phòng gần nhất. Khi nhỏ nàng thường vào cung, đối Ngự Hoa Viên rất quen thuộc.
“Phía trước vẹo một cái liền tới.” Cảm thụ được một tầng mồ hôi ở lòng bàn tay của tiểu cô nương,biết nàng ấy lo lắng, Lục Minh Ngọc săn sóc nhắc nhở nói.
Gương mặt Sở Doanh trước sau đều đỏ lên.
Lục Minh Ngọc muốn vẹo trái, không khỏi nhanh bước chân hơn, mắt thấy đến khúc quanh, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu xanh thẫm.
Lục Minh Ngọc kinh hãi, khó có thể tin mà nhìn Sở Tùy ở đối diện, hắn, hắn như thế nào sẽ ở nơi này?
Danh sách chương