Tân nương xuất giá, ngày thứ ba lại mặt.

Buổi sáng đầu hạ, bọn nha hoàn trong viện nhẹ nhàng từng bước bận rộn, Lục Quân cắn môi, nghe tiếng bước chân đang tới gần cửa phòng, dừng một lát lại rời đi, nàng mới dám lên tiếng, nhỏ giọng cầu xin trượng phu, "Chờ đến buổi tối, được không?" Hai tay gắt gao giữ lấy trung y, mắt đẹp nhắm chặt.

Diêu Ký Đình tựa vào đỉnh đầu nàng, nhìn hai má hồng nhuận như hoa mẫu đơn của thê tử, hắn cường thế giữ chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại, giọng khàn khàn nói: "A Quân, tối hôm qua ta thương tiếc nàng, cái gì cũng nghe theo nàng, nhưng lúc này nếu nàng không cho ta, ta sợ trên đường ta sẽ không kìm lòng được." Thê tử thật đẹp, từ lúc mới bắt đầu tiệc mừng hắn đã nhịn không được rồi, thời thời khắc khắc đều nhớ tới nàng.

Lục Quân ngăn không được hắn, gấp đến muốn khóc, "Trời đã sáng rồi, cần phải đến thỉnh an tổ mẫu, ngày kính trà đã đến muộn, lần này nếu lại muộn nữa, thiếp sợ tổ mẫu sẽ không vui..."

"sẽ không, tổ mẫu thương nàng như vậy, sao có thể vì loại chuyện nhỏ này mà tức giận." Diêu Ký Đình buồn cười bác bỏ cái cớ của nàng, thấy nàng cau mày giống thật sự sợ hãi, Diêu Ký Đình tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng giải thích: "Tổ mẫu đang ngóng trông nàng thay Diêu gia khai chi tán diệp, nếu biết ta và nàng ân ái như vậy, lão nhân gia người có thể vui vẻ đến mức ăn nhiều thêm một chén cơm."

hắn là người đọc sách, trước khi cưới Lục Quân, Diêu Ký Đình không chỉ một lần nghĩ đến cảnh tượng hai vợ chồng sẽ chung đụng như thế nào sau khi thành thân, hắn sẽ tôn trọng nàng, chuyện gì cũng nghe theo nàng, nhưng ngắn ngủn mới ba ngày, Diêu Ký Đình đã phát hiện Lục Quân đúng là người làm bằng nước, mềm mại yêu kiều, cái gì cũng để hắn quyết định. Diêu Ký Đình một mặt hy vọng nàng nhanh chóng thích ứng với thân phận của nữ chủ nhân, đừng sợ hắn nư vậy, mặt khác lại thập phần hưởng thụ cảm giác "Khi dễ" nàng, thích nghe nàng ở trong lòng hắn mềm mại vô lực đón nhận hắnthương yêu.

"Nhưng...

Lục Quân còn muốn cố gắng, lại bị nam nhân ôn nhu chận miệng.

Trong hành lang, Như Ý bưng ấm trà chậm rãi tới gần, vừa sải bước tới nhà chính, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng kinh hô như tiếng chim hoàng anh, Như Ý vừa sợ vừa xấu hổ, cúi đầu đặt ấm trà lên bàn, dư quang vụng trộm quét về phía nội thất, không khỏi tưởng tượng xem bên trong là tình cảnh gì. Nàng ta hi vọng phu thê hai người luôn ân ái, lại có chút hoang mang, hiện tại, nàng ta phải chờ bao lâu đây? Cứ như vậy đứng chờ khoảng chừng hai khắc đồng hồ, bên trong mới gọi người đi vào hầu hạ, Như Ý nhìn Chu ma ma được Lục Quân mang theo từ Lục gia, thức thời không dám vọng động. Nàng ta là nha hoàn bên người Nhị gia, phu nhân lại vừa mới gả tới, đừng nhìn phu nhân bình thường luôn mềm mại như nước, người bên cạnh nàng cũng không phải dạng vừa, Như Ý sợ nếu biểu hiện quá mức, khiến Chu ma ma hiểu lầm nàng ta muốn ở trước mặt phu nhân tranh thủ tình cảm.

Phu nhân đã có đại nha hoàn của mình, bọn họ đang đợi ở bên ngoài. Chu ma ma đã lớn tuổi, sợ vợ chồng son xấu hổ, sai hai đại nha hoàn mà Lục Quân mang theo từ nhà mẹ đẻ tới đi vào hầu hạ. Chu ma ma nghĩ đợi cô gia đi tiền viện rồi mới vào, không ngờ Diêu Ký Đình thế nhưng lại ngồi trong phòng đợi phu nhân.

Thấy hai vợ chồng gắn bó thân mật như keo sơn, Chu ma ma nghĩ nghĩ, lại cảm thấy cũng không có gì, dù sao cũng là vợ chồng son, sao có thể không ân ái? Tin tưởng Diêu lão thái thái cũng không đến mức vì chuyện này mà bới móc, chờ phu nhân chạng vạng trở về, bà lại nhắc nhở một chút, chuyện phòng the quá nhiều sẽ tổn thương nguyên khí, phu nhân không thể để mặc cô gia phóng túng.

Bên trong chính viện, Diêu lão thái thái cầm chén trà thứ hai lên, lúc uống trà khóe mắt khẽ buông xuống, khó nén vẻ buồn bực.

Cưới vợ phải cưới vợ hiền, muốn hưởng thụ mỹ sắc thì nạp thiếp, đây là nguyên nhân lúc trước bà không đồng ý để cháu trai lấy Lục Quân, hiện tại tốt lắm, Lục Quân không những không có phong thái của một chủ mẫu, ngược lại còn khiến trượng phu tham hoan, cứ thế mãi, cháu trai bị sắc đẹp làm hao mòn hết chí khí thì phải làm sao bây giờ? Thôi, lại đợi thêm một ngày nữa, hôm nay là ngày Lục Quân lại mặt, bà mặc kệ nàng, sáng mai sẽ gọi người đến nói chuyện thạt tốt.

~

Lục gia.

Ở tam phòng dùng xong điểm tâm, Lục Minh Ngọc từ sớm đã dẫn hai người em trai tới chỗ tổ phụ tổ mẫu, đợi cô cô và dượng lại mặt.

"Sao cô cô còn chưa về?" Niên nhi tựa vào bên đùi tỷ tỷ, đoi mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa, cậu nhớ cô cô, mỗi ngày ca ca và ngũ thúc đều phải đi học, phần lớn thời gian Niên nhi đều chơi với cô cô và tỷ t.

Nghe được lời cháu trai, lông mày bên trái của Lục Trảm giật giật, ông cũng chờ đến mức có chút khôngnhịn được, Diêu gia này làm việc sao lại chậm chạp như vậy?

"Đến rồi đến rồi, lão gia phu nhân, cô gia bọn họ đến rồi!"

Bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn hưng phấn truyền lời, Lục Minh Ngọc cao hứng đứng dậy, cùng Lục Hoài Ngọc, và đám Hằng nhi chạy ra phía trước đón người. Lục Trảm nhàn nhạt hừ một tiếng, đợi bọn nhỏ chạy xa, ông mới không nhanh không chậm đứng dậy, đưa mắt nhìn thê tử, vẻ mặt nghiêm túc đi ra ngoài.

Trước cửa Lục gia, Diêu Ký Đình xuống xe ngựa trước, tân lang sau khi thành thân lần đầu tiên đến nhà vợ, Diêu Ký Đình mặc một bộ trang phục mới tinh làm bằng tơ lụa màu xanh da trời, tôn lên làn da trắng nõn, mặt mày sáng sủa. Đứng vững, hắn xoay người đỡ thê tử xuống xe, Lục Quân mặc một bộ váy màu hồng đỏ dài chấm đát, một đầu tóc đen cái đã nay búi theo kiểu của phu nhân, lộ ra hai gò má thoa phấn đỏ bừng, ánh mắt xấu hổ quét tới, thật sự là hoa nhường nguyệt thẹn.

"cô cô!" Mấy đứa Hằng nhi chạy tới chen lấn, ôm lấy cô cô làm nũng.

Lục Minh Ngọc không chạy vô góp vui, đứng cách vài bước cẩn thận đánh giá tiểu cô, thấy khí sắc tiểu cô hồng nhuận, đứng bên cạnh Diêu Ký Đình cực kì xứng đôi, trong lòng liền hết sức an ủi.

Buổi trưa ăn cơm ở Lục gia, sau khi ăn xong ngồi một lát rồi hai vợ chồng Lục Quân mới hồi phủ, Lục Minh Ngọc nhìn tiểu cô lên xe ngựa, trong lòng buồn bã mất mát, có điều cô nương nhà nào cũng phải xuất giá, đời trước Lục Minh Ngọc cũng từng gả cho người, biết tiểu cô sống cùng dượng sẽ hạnh phúc, nàng cuối cùng cũng chấp nhận sự thật tiểu cô đã xuất giá.

Ngày đó Sở Doanh mời nàng đi phủ Quốc công dự tiệc sinh thần, hôm nay phủ Quốc công lại chính thức đưa thiệp mời đến đây, mới bốn vị cô nương Lục gia cùng đi. Đại tỷ Lục Cẩm Ngọc đã đính hôn, khôngtiện xuất môn, chuẩn bị lễ vật nhờ Lục Minh Ngọc tặng giùm. Nhị tỷ Lục Hoài Ngọc ngày đó muốn đidâng hương cùng Nhị bá mẫu, cũng không đi được, về phần Tam tỷ Lục Yên...

Miêu di nương bị bệnh đến giờ vẫn chưa khỏe, nếu dựa theo đời trước, cuối năm nay Miêu di nương sẽmất vì bệnh. Tuy bà ấy là di nương, nhưng dù sao cũng là mẹ đẻ của Tam tỷ, mẹ đẻ qua đời, Tam tỷ đương nhiên là phải giữ đạo hiếu, kiếp trước cũng chính vì vậy mà hôn sự của Tam tỷ mới bị trễ nãi, lúc Lục Minh Ngọc chịu bị dính độc thủ thì Tam tỷ vẫn còn chưa xuất giá.

Lục Minh Ngọc chỉ biết chữa mắt, không thể giúp gì cho bệnh của Miêu di nương, có điều nàng với Lục Yên cũng không thân, với một di nương cũng không có tình cảm gì đáng nói, tuy vô tình nhưng Miêu di nương chết hay sống, Lục Minh Ngọc cũng không quá quan tâm.

Lễ vật sinh thần của Sở Doanh...

Trường hợp này, đều là tỷ muội với nhau, lễ vạt không cần quá quý trọng, Lục Minh Ngọc sai Cam Lộ chuẩn bị châm tuyến, nàng tự tay may túi hượng tặng Sở Doanh, mặt trên thêu cá chép trong hồ sen, thích hợp để đeo vào mùa hè.

"Ngày mai đến phủ Quốc công?" Hoàng hôn, một nhà năm người cùng nhau dùng cơm, nghe thê tử hỏi nữ nhi về lễ vật mừng sinh thần Sở Doanh, Lục Vanh mới tới chuyện này, con ngươi đen nhìn sang nữ nhi, mày nhíu lại. Nữ nhi trổ mã càng ngày càng đẹp, đời trước Sở Tùy đã thích nữ nhi, đời này tám phần cũng sẽ động tâm. Trong mắt Lục Vanh, nữ nhi chỉ mang theo một đứa nha hoàn đến Sở gia, không khác gì dê vào miệng cọp.

Lục Minh Ngọc biết phụ thân lo lắng, nhìn hai người đệ đệ, uyển chuyển nói: "Vâng. Hình như mời khoảng bảy tám tỷ muội, đến lúc đó chúng ta ở chung một chỗ, thưởng hoa ngắm cá, cũng thật có ý tứ." Ý ở ngoài lời, nàng sẽ không ở một mình.

Nữ nhi vĩnh viễn đều là nữ nhi, cho dù có trưởng thành hơn hiểu chuyện hơn, chỉ cần liên quan đến hôn sự, Lục Vanh cũng không có cách nâo hoàn toàn yên tâm, nghĩ nghĩ, nói với thê tử: "Ngày mai nàng hãy đi cùng A Noãn, bọn nhỏ chơi đùa, nàng cùng thái phu nhân trò chuyện." Có thê tử ở đó tọa trấn, Sở Tùy cũng không dám động cái tâm tư gì.

Tiêu thị vốn là có ý này, lúc trước bị nữ nhi cự tuyệt nên đành thôi.

"Con cũng đi." Niên nhi nhanh chóng nuốt cơm trong miệng, cất giọng giòn tan nói. Hằng nhi nghe xong, thông minh ngẩng đầu, nhìn mẫu thân chăm chú, ra vẻ đệ đệ đi thì cậu cũng đi.

"Hằng nhi phải đọc sách, Niên nhi đến chổ tổ mẫu giải buồn cùng bà." Tiêu thị cự tuyệt hoàn toàn, ngữ khí không cho phép thương lượng.

Niên nhi thất vọng chu miệng.

Lục Minh Ngọc buồn cười, dỗ đệ đệ nói: "Niên nhi ở nhà chờ tỷ tỷ về, tỷ sẽ mang nhất phẩm cao của Thủy Tinh trai về cho đệ."

Đôi mắt Niên nhi sáng lên, lúc này mới vui vẻ.

Sáng hôm sau, Lục Minh Ngọc cùng mẫu thân trò chuyện, nhìn thời gian không sai biệt lắm, hai mẹ con cùng nhau lên xe ngựa.

Trung tuần tháng tư, có chút nóng, Lục Minh Ngọc dựa vào vách xe, lười biếng phe phẩy quạt tròn, đôi mắt hoa đào hưng trí xuyên qua rèm cửa nhìn phố xá, xe ngựa đi qua con đường toàn là phủ đệ quyền quý, ngã tư đường sạch sẽ chỉnh tề. Kiếp trước Lục Minh Ngọc nhiều lần qua lại giữa hai nhà Sở, Lục, đoạn đường này đã quá quen thuộc, quẹo qua một khúc cua nữa, phía trước chính là phủ Sở Quốc công.

Nhưng chỉ trong chớp mắt ngay khi xe ngựa đổi hướng, ngã tư đường bên kia bỗng nhiên có một người cưỡi ngựa đến, mặc trên người bộ quan phục đậm màu, thân hình cao lớn, khuôn mặt... Theo xe ngựa hoàn toàn quẹo vào ngõ nhỏ, thân ảnh nam nhân cũng biến mất, Lục Minh Ngọc ngơ ngác giữ nguyên tư thế, nhìn như đang thưởng phong cảnh, trong lòng lại nghĩ tới người nọ, có phải Sở Hành không, hay là nàng nhìn lầm?

Tập trung yên lặng nghe, phía sau xe ngựa nhà mình quả thật là có tiếng vó ngựa không nhanh khôngchậm.

Lục Minh Ngọc khẩn trương, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, dáng vẻ giống Sở Hành, cưỡi ngựa đi trênđường tới phủ Quốc công, tám chin phần là Sở Hành rồi?

Kìm lòng không đặng ngồi ngay ngắn, Lục Minh Ngọc tiếp tục đong đưa quạt tròn giả vờ giả vịt, mộtbên lặng lẽ đánh giá chính mình, thoáng nhìn chiếc váy màu trắng thêu lá xanh trên người, Lục Minh Ngọc ảo não cắn môi một cái. Nàng thật sự không nghĩ tới sẽ gặp Sở Hành, nếu sớm biết, nếu sớm biết...nàng liền đổi bộ khác đẹp mắt một chút...

Ai lại không muốn dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất xuất hiện trước mặt người trong lòng? Mặc dù có thể Sở Hành sẽ không để ý tới nàng.

Trong lòng bất an, xe ngựa vững vàng ngừng lại.

Tiêu thị xuống xe trước.

Lục Minh Ngọc vội vàng nắm chặt thời gian chỉnh sửa búi tóc, lo lắng mình không cẩn thận làm rối loạn cây trâm, đang hoảng hốt, bên ngoài lại truyền đến giọng nói kinh ngạc của mẫu thân, "Quốc công gia?"

Động tác Lục Minh Ngọc dừng một chút, thật sự là hắn!

"Tam phu nhân." Ngoài xe, Sở Hành tung người xuống ngựa, khách khí chào hỏi Tiêu thị.

Tiêu thị nhìn hắn đang mặc quan phục, ngạc nhiên nói: "Quốc công gia về phủ giờ này, có chuyện gì sao?"

Sở Hành buông mi mắt, có chút hổ thẹn nói: "Hôm nay là sinh nhật Doanh Doanh, ta thân là huynh trưởng, bình thường rất ít khi ở cùng nàng, đúng lúc hôm nay trong doanh tương đối rãnh rỗi, ta liền về trước, đợi Doanh Doanh chiêu đãi mấy người tỷ muội xong, ta sẽ đưa nàng ra ngoài đi dạo một chút. Phu nhân lúc này tới đây, có phải là vì sinh nhật của Doanh Doanh?"

Nam nhân này bên ngoài thanh danh lan xa, ở nhà lại vô cùng thương yêu tiểu muội, Tiêu thị khen ngợi gật gật đầu, nhìn xe ngựa cười nói: "Doanh Doanh gửi thiệp mời cho A Noãn, ta cũng đã lâu không gặp thái phu nhân, liền cùng đến đây một chuyến, bồi thái phu nhân giải buồn giết thời gian."

"Ngài tự mình đến, Doanh Doanh nhất định rất vui mừng." Hai người xấp xỉ tuổi nhau, Sở Hành vẫn luôn giữ lễ nhìn nơi khác.

Lục Minh Ngọc ở trong xe, nghe mẫu thân cùng hắn trò chuyện không sai biệt lắm, mới thở nhẹ một cái, đẩy màn xe.

Màn xe vừa động, Sở Hành theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy Lục Minh Ngọc khom người từ trong xe đira, bộ váy thanh nhã trên người như mặt nước dập dờn lay động theo động tác của nàng, vừa tựa như cành dương liễu đong đưa trong gió, lộ ra lớp váy bên trong màu xanh gấm cùng đôi giày thêu, lả lướt khéo léo, một tay có thể nắm hết.

Sở Hành nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Lục Minh Ngọc được Cam Lộ đỡ xuống xe, lúc ở trên xe thì cao hơn Sở Hành, vừa xuống xe thì lập tức thấp hơn hắn hai cái đầu.

"Biểu cữu." Chiều cao chênh lệch làm cho nàng muốn len lén liếc mắt nhìn hắn mà không khiến người khác chú ý cũng không được, Lục Minh Ngọc có chút thất bại, ngoan ngoãn đến bên cạnh mẫu thân, nhỏ giọng "Bái kiến" trưởng bối.

Sở Hành thấy gương mặt ửng đỏ của nàng, cho rằng nàng thấy nóng, săn sóc khuyên nhủ: "Bên ngoài trời nóng, Tam phu nhân mang A Noãn vào trước đi thôi."

Tiêu thị đáp lời, dẫn nữ nhi đi trước.

Lục Minh Ngọc tuy người đi đằng trước, tâm vẫn còn để lại phía sau, nhưng nàng không thể quay đầu, không thể tùy tâm sở dục nhìn người phía sau. 

Sở Hành đi phía sau, tầm mắt vô tình hay cố ý rơi xuống trên người tiểu cô nương trước mặt. Dáng người Lục Vanh cao to, Tiêu thị ở trong đám nữ quyến cũng không tính thấp, lúc này hai mẹ con sánh vai đi cùng nhau, càng nổi bất lên dáng người thấp bé của Lục Minh Ngọc. Sở Hành có chút kỳ quái suy nghĩ nguyên nhân trong đó, thử nhớ lại về Lục Minh Ngọc ở kiếp trước, lại nhớ không rõ lắm.

Có lẽ qua hai năm nữa, Lục Minh Ngọc sẽ cao hơn một chút?

Nhưng Lục Minh Ngọc có cao hơn hay không thì có quan hệ gì với hắn?

Phát giác chính mình lại không hiểu được suy nghĩ về Lục Minh Ngọc, Sở Hành cau mày một cái, xoay người đi về chổ ở của hắn.

"Quốc công gia đã trở lại." Phạm Dật mỉm cười cung nghênh gia chủ.

Sở Hành gật đầu, đi được hai bước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thuận miệng hỏi: "Nhị công tử đã trở lại?"

Phạm Dật kinh ngạc: "Sao ngài biết? nói là Hàn Lâm Viện không có việc gì, ngài ấy trở về mừng sinh nhật tiểu thư. Ừm, về khoảng hai khắc đồng hồ rồi."

Sở Hành mím môi, không nói gì, đi thay quần áo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện