Xe ngựa ngừng ở trước trại nuôi ngựa.

Sở Tùy, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa xe.

Chỉ có Sở Hành, hơi hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn bãi cỏ quanh đó.Mặc kệ đi đến nơi nào, thân phận càng hiển hách thì sẽ càng bị người khác chú ý, Lục Trảm là Thượng Thư bộ binh, tin tức khi ông muốn dắt thê tử cùng cháu gái du lịch đã sớm được biết tại kinh thành. Lục Trảm là võ tướng đi lên tới bây giờ, nên vài lần du lịch cùng Hoàng Thượng đã sớm thúc ngựa mà đi, như vậy những người trong xe ngựa không cần nói cũng biết là ai.

Tự nhiên Sở Hành sẽ không sợ một thiếu nữ nhỏ bé, chỉ là hắn không muốn nhìn Lục Minh Ngọc, khôngmuốn gợi lên đoạn hồi ức ái muội mà hắn đã cố gắng quên nhưng vô luận như thế nào cũng khôngđược. Hai đời của hắn đều chưa từng chạm qua nữ nhân, hai đời thì đó là lần đầu tiên hắn tiếp xúc thân mật với một nữ nhân như vậy,mà liên tục vài lần cầm lòng không được nhớ lại, Sở Hành không thể không thừa nhận, cho dù hắn đối Lục Minh Ngọc không có tình yêu nam nữ,nhưng khả năng vĩnh viễn đời này hắn cũng không thể quên được nàng.

không thể quên được, lại tuyệt không có khả năng để bước tiếp, vậy chỉ có thể tránh tiếp xúc nhiều.

một bên Sở Tùy không chút để ý nhìn qua, đối mặt với sườn mặt lạnh nhạt của huynh trưởng, Sở Tùy có chút ngoài ý muốn lại cảm thấy hết sức bình thường, người đại ca này của hắn, trừ bỏ người nhà, thìtựa như những nữ nhân khác đều không để ý.

Màn xe động đậy, Sở Tùy lập tức nhìn qua, liền thấy một bàn tay nhỏ bé non nớt trắng nõn vén màn xe lên,ngay sau đó, Lục Minh Ngọc cúi đầu khom lưng đi ra. Nàng mặc một thân áo váy đỏ thẫm như đóa hoa mới nỡ rộ đung đưa trong gió.Thân trên là một áo ngoài trắng hồng, cổ áo cổ tay áo đều là màu xanh nhạt,trên vạt áo thêu một đóa phù dung. Chỉ nhìn dáng người một cách đơn thuần, trong lòng Sở Tùy có một tia rung động mãnh liệt mà chỉ có trên người Lục Minh Ngọc, hắn bất đắc dĩ mà nhìn lên trên, vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Lục Minh Ngọc đang nhìn lại đây.

Trời xanh thảo nguyên, nàng mặc một bộ váy đỏ đứng ở trên xe ngựa, như hoa kiều mỹ, nhưng nàng ở trên cao nhìn xuống nhìn hắn, gò má đang ửng đỏ đột nhiên chuyển lạnh nhạt, càng là nhanh chóng rũ mi mắt xuống, giống như nhìn thấy đồ vật mà nàng e sợ tránh né……

Đồ vật……

Bỗng nhiên Sở Tùy nhớ lại lần trước hai người gặp mặt mà Lục Minh Ngọc đánh giá hắn, nàng mắng hắn, mắng hắn là đồ vật bị người khác chạm qua.

Đầu tiên bị nhìn bởi ánh mắt lạnh lùng, sau đó nhớ lại những hồi ức không tốt, tâm tình sung sướng khi nhìn thấy mỹ nhân bị tiêu tán phân nữa, Sở Tùy đi qua bên cạnh hai bước, đôi mắt nhìn nơi khác, khôngmuốn để Lục Minh Ngọc cho rằng hắn không thể không bỏ được nàng. Nhưng yên lặng đứng được mộtlát, Sở Tùy lại nhịn không được lặng lẽ quan sát Lục Minh Ngọc.

Có một đoạn thời gian không gặp, nha đầu này trổ mã càng mỹ, đương nhiên cũng có khả năng là do nàng trang điểm.

Lục Minh Ngọc bởi vì muốn gặp mặt Sở Hành mà tâm tình thấp thỏm lo âu,nhưng đến một khắc nhìn thấy Sở Tùy thì tâm trạng lo lắng bị đè xuống. Huynh đệ hai người ai cũng chưa nhìn tới, Lục Minh Ngọc xuống xe cung kính hướng hai vị hoàng tử thỉnh an, “Thần nữ gặp qua Tam điện hạ, Tứ điện hạ.”

Tứ hoàng tử nhận ra nàng, càng nhớ rõ phụ hoàng sủng ái đối tỷ đệ Lục gia vượt xa chính mình, nam oa mới chín tuổi,chưa rõ tình cảm nam nữ,cho nên dù Lục Minh Ngọc xinh đẹp cỡ nào thì hắn cũng không sinh ra hảo cảm đối với nàng, ngược lại kiêu căng mà liếc mắt Lục Minh Ngọc một cái, “Hôm nay ta cùng với Tam ca ở đây tập ngựa ngươi lại đây làm cái gì?”

Đầu Lục Minh Ngọc còn thấp, nghe vậy ngoài ý muốn nhướng mày, không quá hiểu được vì sao Tứ hoàng tử hỏa khí lớn như vậy.

Vừa định giải thích một phen, liền nghe được có người nói: “Tứ đệ, đây là A Noãn, nữ nhi của cô mẫu.”

không phải là ngữ khí giải vây thay người, mà là đơn thuần giải thích, thanh âm trong sáng bình thản, làm người nghe đặc biệt thoải mái, tựa như xem nàng là thân thích giống nhau. Lục Minh Ngọc đứng thẳng thân thể, cười nhìn về phía Tam hoàng tử, Tam hoàng tử mới vừa cấp đệ đệ giải thích xong, vừa quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Lục Minh Ngọc, mạc danh Tam hoàng tử có chút thẹn thùng, hỏi Lục Minh Ngọc: “Biểu muội tới chơi sao?”

Lục Minh Ngọc nhìn về trại nuôi ngựa phía sau hắn, gật gật đầu: “Muội cũng là tới học cưỡi ngựa.”

nói xong lui về bên người tổ mẫu, giới thiệu hai vị hoàng tử cho Chu thị vừa xuống xe. Chu thị từng vào cung, lễ nghĩa cơ bản bà cũng hiểu được, chỉ là mới uốn gối, Tam hoàng tử liền cười nói: “Miễn miễn, ngài là tổ mẫu của biểu muội, không cần khách khí như vậy.”

Thiếu niên lang hàm hậu khiêm tốn, Chu thị càng xem càng thích, nói xong lời cảm tạ, cười tủm tỉm mà chuyển hướng Sở Hành: “Sao Thế Cẩn cũng ở chỗ này?” Liếc mắt một cái cũng chưa nhìn Sở Tùy bên kia, còn nhớ tới chuyện cháu gái cáo trạng với bà, nói Sở Tùy mắng cha nàng cũng chính là bảo bối nhi tử của bà là người mù.

Trưởng bối hỏi chuyện, Sở Hành không thể không tiến lên một bước, rũ mắt trả lời: “Hoàng Thượng mệnh ta dạy Tam hoàng tử cưỡi ngựa.”

Tầm mắt lại không chịu khống chế mà dừng trên người tiểu cô nương mặt trắng váy hồng ở bên cạnh lão nhân ở giữa bãi cỏ rộng lớn xanh biếc, làm nổi bậc màu hồng sắc áo của nàng, giống như màu môi của nàng.

Chu thị đại hỉ, đem cháu gái kéo đến phía trước, cười nói: “thật là trùng hợp, hôm nay A Noãn cũng muốn học cưỡi ngựa, thế nhân đều nói thuật cưỡi ngựa của Thế Cẩn giỏi, vậy nếu ngươi rảnh thì chỉ điểm A Noãn một chút?” Ở Chu thị xem ra, Sở Hành là trưởng bối của cháu gái cũng xem là thân thích,nếu thầy giáo cùng học trò có quan hệ tốt, thì bà càng yên tâm.

Sở Hành nào dám dạy Lục Minh Ngọc cưỡi ngựa, đang muốn uyển chuyển cự tuyệt, Lục Minh Ngọc giành trước đã mở miệng, làm nũng oán giận trưởng bối: “Tổ mẫu ngài lại hồ đồ, quốc công gia muốn dạy Tam điện hạ, nào có thời gian để dạy ta, đi thôi, khẳng định tổ phụ đã an bài người cho chúng ta rồi, chúng ta đi chọn ngựa trước, đừng chậm trễ chính sự của Tam điện hạ.”

nói xong kéo cánh tay tổ mẫu vòng qua bên người Sở Hành, tránh ra vài bước lại dừng lại, xa xa mà hướng Tam hoàng tử gật gật đầu, “Điện hạ đi chọn ngựa trước đi, ta cùng với tổ mẫu lần đầu tiên tới nơi này, chờ lát nữa lại đi vào.” Hạ quyết tâm rời xa huynh đệ Sở gia.

Tam hoàng tử rất thích biểu muội xinh đẹp này, nhưng hắn đã sớm muốn cưỡi ngựa, bởi vậy hàn huyên một lát, hắn hưng phấn mà chạy lại trại nuôi ngựa. Hai vị hoàng tử đi ở phía trước, Sở Hành đuổi theo sau, Sở Tùy khó có thể phát hiện mà liếc mắt Lục Minh Ngọc một cái, lúc này mới đi lên theo. Lục Minh Ngọc, đối Sở Hành khuynh mộ cùng đối với Sở Tùy phản cảm bất phân thắng bại, ngược lại hoàn toàn đạm nhiên, lôi kéo tổ mẫu tùy tiện đi dạo ở vùng phụ cận, chờ đoàn người Tam hoàng tử chọn xong ngựa, các nàng mới đi vào.

“Tứ tiểu thư, hôm qua Lục đại nhân tự mình tuyển mấy con lương câu cho tiểu thư, đều ở bên này, ngài nhìn rồi chọn con nào hợp ý ngài nhất đi.” mã quan dáng người cường tráng dẫn ba người Lục Minh Ngọc tới chỗ chuồng ngựa, chỉ vào mấy con tuấn mã bên trong giới thiệu nói, “Những con này đều là ngựa con có tính cánh ôn hòa, tiểu thư không cần lo lắng.”

Lục Minh Ngọc hưng phấn đi đến trước hàng rào, nhìn quanh một lượt thì phát hiện tổ phụ chọn ngựa cho nàng so với chuồng ngựa bên cạnh nhỏ hơn hai vòng, bất quá là do vóc dáng nàng lùn a, có lẽ sang năm thì có thể chọn được ngựa lớn một chút. Tâm tư trở lại năm con ngựa trước mắt, Lục Minh Ngọc xem lại một lần, nhanh chóng nhìn trúng con tuấn mã màu đen tuyền. Lục Minh Ngọc thích nhất đôi mắt to của nó, thủy nhuận nhuận, nhìn đặc biệt thân thiết.

Mã quan cười khen Lục Minh Ngọc thật tinh mắt, đều là lời nịnh hót, nhưng Lục Minh Ngọc nghe xong cũng cao hứng.

Ra trại nuôi ngựa, Lục Minh Ngọc đặc biệt chọn bãi cỏ cách gần chỗ đám người Tam hoàng tử, chính mình chậm rãi học.

Đầu tiên là mã quan dạy nàng bồi dưỡng tình cảm cùng ngựa, rồi sau đó dẫm bàn đạp, lên ngựa xuống ngựa. Lục Minh Ngọc học cái gì đều mau, chỉ một chút liền thông, sau đó mã quan dắt ngựa đi dạo hai vòng, để cho Lục Minh Ngọc quen đi chậm, sau đó mã quan cũng lên ngựa, dạy Lục Minh Ngọc chạy chậm vài vòng.

“Tổ mẫu, con sẽ cưỡi ngựa, người có muốn học hay không?” Sau khi kết thúc một vòng trở về, Lục Minh Ngọc tự mình giục ngựa, chạy chậm lại bên người tổ mẫu.

Chu thị tự biết mình bao nhiêu tuổi, không học được những điều mới mẻ như vậy nữa, nên lệnh cho nha hoàn đem chăn trải trên cỏ, bà ngồi xong cười kêu hai huynh muội Lục Minh Ngọc phi ngựa đi, bà ở chỗ này xem là được.

“Tổ mẫu, vậy con cưỡi ngựa chạy hai vòng ở phụ cận, sẽ không chạy quá xa.” Lục Minh Ngọc giòn thanh nói, đôi mắt sáng lên, mới vừa học được cưỡi ngựa, tuy rằng hai bên sườn có chút mỏi, nhưng nàng vẫn là thập phần hưng phấn, ước gì vẫn muốn chạy đi thật nhiều, chạy khắp thảo nguyên.

“Đại ca, đi thôi!” Hào hùng vạn trượng, Lục Minh Ngọc quay đầu lại, hướng huynh trưởng cười.

Lục Gia Bình buồn cười mà nhắc nhở nàng, “Chạy chậm một chút, đừng chạy quá nhanh.”

“Muội biết!” Lục Minh Ngọc ngại hắn dong dài, giục ngựa đi trước một bước.

một hơi chạy xa hơn một dặm, Lục Minh Ngọc lại lần nữa dừng ngựa nhìn lại, xa xa mà nhìn tổ mẫu phất tay, được đáp lại, Lục Minh Ngọc tiếp tục giục ngựa đi.

không trung bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim hót, Lục Minh Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn đến mộtcon hắc ưng, hai cánh triển khai, ở trên trời bay lượn.

Lục Minh Ngọc này mới vừa học được cưỡi ngựa, đột nhiên lại hâm mộ cùng bay với hùng ưng.

“Xem ra có người muốn săn bắn!” Lục Gia Bình nhắc nhở nàng.

Lục Minh Ngọc phóng thấp tầm mắt, quả nhiên nhìn thấy rất xa địa phương có mấy người đứng bên kia, kéo cung bắn tên, không biết là đệ tử nhà ai. Hai huynh muội cùng nhau ngắm nhìn, vài đạo mũi tên nhọn lướt gió bay thẳng về phía hắc ưng, Lục Minh Ngọc thấy không rõ mũi tên, lại thấy hắc ưng lung lay rớt xuống, ngay sau đó thẳng tắp ngã xuống, rơi xuống đất cách hai huynh muội không xa.

“A Noãn ở bên này chờ, đại ca qua bên đó chào hỏi bọn họ.” Lục Gia Bình hảo võ, có tâm kết giao người bắn tên.

Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, nàng cũng muốn nhìn ưng, nhưng nàng đã mười ba tuổi, phải có chút kiêng dè.

Nhìn theo hướng huynh trưởng xuất phát, Lục Minh Ngọc quay đầu ngựa lại, ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi bộ, cúi đầu nhìn xem hoa dại đủ mọi màu sắc trên thảo nguyên. Phát hiện một đóa hoa nhỏ đơn cánh vàng nhạt, Lục Minh Ngọc trong lòng thích, nhưng mà lúc nàng chuẩn bị xuống ngựa ngắt hoa, trong bụi cỏ bỗng nhiên có cái gì bỗng vọt ra, một khối đen kịt lớn chừng ngón tay cái, Lục Minh Ngọc chỉ thấy bóng đen chợt lóe,con vật đó đã không thấy đâu!

Lục Minh Ngọc rùng mình một cái,vừa muốn rời khỏi đây, lại bất ngờ thấy con sâu đen mà họ mới nhìn thấy khi nãy rớt bên chân con ngựa. Ngựa cũng biết sợ hãi a, vừa mới đã bị hoảng sợ, trên đùi bỗng nhiên đau xót, ngựa đen đột nhiên vung chân, ngay sau đó nhanh chân chạy về phía trước như điên!

Lục Minh Ngọc kêu một tiếng không xong, suýt nữa bị xốc rớt xuống!

“Đại ca!” Ngựa càng chạy càng nhanh, làm cho nàng lung lay theo, theo bản năng Lục Minh Ngọc nằm sấp xuống đi ôm chặt lấy cổ ngựa, mặt sợ tới mức trắng bệch, hoảng sợ tuyệt vọng mà kêu huynh trưởng. Tuấn mã chạy như điên, gió mạnh đánh vào trên mặt, thổi trúng mắt nên Lục Minh Ngọc khôngmở mắt ra được, nàng cũng không dám nhìn mặt cỏ phía dưới, gắt gao ôm chặt lấy cổ ngựa, dùng hết sức lực cầu cứu.

“A Noãn!”

Giongj nói của đường huynh,giọng nói của tổ mẫu,xa xa gần gần, Lục Minh Ngọc nghe được, lại sợ tới mức không thể đáp lại. Nàng đau, ngón tay lòng bàn tay đều đau, bụng bị yên ngựa đâm cho đau, đùi bị va chạm mạnh đến chay máu. Mà ngựa cũng không thấy chậm lại, Lục Minh Ngọc váng đầu hoa mắt, thân thể dần dần không chịu khống chế mà nghiêng qua một bên.

“Tứ tiểu thư!”

“A Noãn!”

Đồng thời hai giọng nói vang lên, đều phi thường quen thuộc, từ bên bãi cỏ khác truyền tới.

Cách gần thì hy vọng được cứu càng lớn, không biết sức lực từ đâu ra,Lục Minh Ngọc đột nhiên nghiêng người nằm giữa lưng ngựa, tạm thời ổn định, nàng gian nan mà quay đầu lại. Gió thổi mạnh vào mặt, tóc trên trán rối tung, Lục Minh Ngọc nỗ lực trợn tròn mắt, đầu tiên nhìn thấy được thân ảnh Sở Hành đang đến gần, phía sau Sở Hành là Sở Tùy, hai anh em cách nhau khoảng hai con ngựa.

Tầm mắt trở lại trên mặt Sở Hành, Lục Minh Ngọc không biết vì sao liền khóc.

Người đang trong hiểm cảnh, Lục Minh Ngọc đã quên nàng đang oán giận Sở Hành, nàng chỉ nghĩ hắngiúp nàng dừng ngựa lại, cứu nàng xuống dưới.

“Biểu cữu cữu,ta sợ……” Lục Minh Ngọc khóc lóc nói, mới vừa nói xong, thân mình bị xóc trượt qua mộtbên một khoảng.

Sở Hành thấy, con ngựa kia chạy quá nhanh, nếu Lục Minh Ngọc ngã xuống, nhẹ thì bị thương, nặng thìbỏ mạng.

hắn không có lãng phí thời gian nói chuyện, mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm Lục Minh Ngọc, kiệt lực đuổi theo.

“Đại ca, ta thích A Noãn, ta có thể cứu nàng.” Phía sau Sở Tùy đồng dạng quan tâm an nguy của Lục Minh Ngọc, hắn tức Lục Minh Ngọc không chịu tha thứ thời niên thiếu phạm sai lầm của hắn, nhưng hắnthật sự thích Lục Minh Ngọc, nhìn đến Lục Minh Ngọc gặp nạn, Sở Tùy cơ hồ trước tiên xoay người lên ngựa tới cứu viện, nhưng thuật cưỡi ngựa của hắn không bằng huynh trưởng, nên bị thục lại phía sau.

Thời điểm khẩn cấp, Sở Tùy đã nói rõ như vậy, ý tứ thực rõ ràng, hắn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Sở Hành nghe hiểu, hắn nhìn cô nương phía trước váy đỏ bị gió thổi loạn, nhìn trang phục màu đỏ hồng của nàng, giống như ngày nàng kính trà ở Sở gia cũng mặc hồng trang như vậy. Nàng oán hận Nhị đệ, nhưng hai người xác thật có duyên phu thê, có lẽ ông trời an bài cho Lục Minh Ngọc gặp nạn, chính là vì thành toàn Nhị đệ? anh hùng cứu mỹ nhân, có lẽ ân tình lần này của Nhị đệ, sẽ được triệt tiêu với lỗi lầm lúc trước của hắn ? Trong đầu nghĩ như vậy, tốc độ Sở Hành chậm lại.

“Đa tạ đại ca!” Sở Tùy thành công vượt qua hắn.

Lúc này ba người cách nhau rất gần, Lục Minh Ngọc ở phía trước, cũng nghe được câu nói kia Sở Tùy, hoảng hốt một lát mới hiểu được ý tứ của Sở Tùy. Sở Tùy vẫn là không chịu từ bỏ nàng sao? Sở Hành……

không nghe được thanh âm của Sở Hành, Lục Minh Ngọc cứng đờ quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Sở Tùy vượt qua bên người Sở Hành.

một cái chớp mắt kia, bỗng nhiên Lục Minh Ngọc không nghe được bất cứ âm thanh gì,trong mắt chỉ còn lại thân ảnh mơ hồ của Sở Hành.

rõ ràng đang dẫn đầu, vì sao lại thục lại phía sau?

Bởi vì hắn là một huynh trưởng tốt, bởi vì hắn muốn thành toàn cho đệ đệ, bởi vì trong lòng hắn… không có nàng.

không có nàng, vì sao lại nhiều lần cứu nàng, vì sao phải đưa nàng tiểu kim mã, vì sao bắn tên thắng giá cắm nến cho nàng?

Bởi vì hắn là anh hùng, hắn là quân tử, cho nên hắn lấy danh phận biểu cữu cữu chiếu cố cháu gáikhông cùng huyết thống này sao.

Sở Hành chưa bao giờ sai, sai chính là nàng không quản được tâm chính mình, thích một người khôngthích mình.

“A Noãn, bắt tay huynh!”

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi, trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay to, Lục Minh Ngọc nâng lên mi mắt, nhìn thấy Sở Tùy ở đối diện.

“A Noãn, bắt lấy tay huynh!” Sở Tùy nhìn đến nàng khóc, thấy được ánh mắt trống rỗng của nàng, hắnđột nhiên rất sợ, chỉ cảm thấy nếu như không nắm được tay nàng,thì đời này hắn vĩnh viễn không bắt được nàng. Ý niệm này làm hắn hoảng hốt, làm hắn lạnh cả người, Sở Tùy không tin tà, cho rằng nàng sợ đến quên phản ứng, thoáng nhìn thấy nàng bị xóc đến chân rời khỏi bàn đạp, lần nữa Sở Tùy tới gần nàng, duỗi tay muốn nắm tay nàng.

Lục Minh Ngọc cười, dùng hết cuối cùng một tia sức lực, nàng đột nhiên hướng phía sau lưng ngựa lật nghiêng người!

một người nàng từ bỏ, một người không cần nàng, đối với đôi huynh đệ này, ai nàng cũng không cần bọn họ cứu.

Gió mạnh như mũi tên, làn váy quay cuồng, làn váy đảo qua Sở Tùy vươn tay, Sở Tùy bản năng nắm lấy, nhưng cái gì cũng chưa bắt được, trơ mắt nhìn nàng như hoa bị gió cuốn đi, trong đầu lại là hình ảnh nàng quay đầu nhắm chặt đôi mắt, khóe mắt chảy xuống nước mắt. “Phanh” một tiếng, Sở Tùy rốt cuộc hoàn hồn, nhưng mà lúc này ngựa của hắn đã chạy xa mấy trượng!

“Tứ tiểu thư!” Sở Hành tuy rằng đem cơ hội cứu người nhường cho đường đệ, nhưng hắn vẫn luôn theo ở phía sau, mắt thấy Lục Minh Ngọc ngã xuống ngựa, Sở Hành lập tức ghìm ngựa. Cổ lương câu ăn đau, hí vang một tiếng móng trước giơ lên cao, Sở Hành không chờ vó ngựa rơi xuống liền nhảy xuống, mạnh mẽ quá lớn, hắn lảo đảo hai bước, suýt nữa té ngã.

Bước xa mấy bước vọt tới trước người Lục Minh Ngọc, Sở Hành quỳ trên mặt đất, đôi tay run rẩy mà đem người của Lục Minh Ngọc xoay lại.

Lục Minh Ngọc sắc mặt trắng bệch, trán bên trái một mảnh máu tươi chói mắt.

“Tứ tiểu thư……” Sở Hành một tay đỡ gáy của nàng, một tay nâng mặt nàng, trước mắt thoáng hiệnmột màn nàng ngã xuống ngựa khi nãy, không biết vì sao tim Sở Hành hoảng hốt đập nhanh. Trong đầu trống rỗng, Sở Hành một tiếng một tiếng gọi nàng, chỉ nghĩ trước đánh thức nàng, chỉ nghĩ xác nhận nàng còn sống, “Tứ tiểu thư, tứ tiểu thư……”

Lông mi Lục Minh Ngọc run rẩy, chậm rãi mở to mắt.

Sở Hành mừng rỡ như điên, thấy nàng tỉnh, lý trí hắn cũng nhanh chóng trở lại, vừa muốn an ủi Lục Minh Ngọc làm nàng yên tâm, lại khiếp sợ nhìn thấy nàng khóc, nước mắt chảy xuống, mắt đào hoa phiếm lệ quang, dùng ánh mắt đào hoa quen thuộc mà hắn muốn quên nhưng không thể nào quên được rất bi thương nhìn hắn, “Biểu cữu cữu, ta, ta thích ngươi a……”

Sở Hành như bị sét đánh.

Lục Minh Ngọc lạnh, cả người đều lạnh, nhưng nàng nỗ lực không cho chính mình ngủ đi. Nhìn đỉnh đầu của nam nhân lạnh nhạt, lòng nàng mắt nàng đều là ủy khuất, ủy khuất mà quên cả đau đớn, “Biểu cữu cữu, về sau, nếu gặp được cô nương thích người, người có thể, không thích nàng, nhưng, đừng lại, đừng lại đem nàng nhường cho người khác……”

Thanh âm càng ngày càng thấp, môi đỏ vô lực khép lại.

Sở Hành ngơ ngẩn mà ngẩng đầu, chỉ thấy một giọt nước mắt từ lông mi nàng lăn xuống, đôi mắt tràn đầy ái mộ kia……

không biết khi nào, cũng nhắm lại.

Đặng Gia
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện