Hai người tối hôm qua điên loan đảo phượng, phóng đãng đến hơn nửa đêm, lúc này hậu huyệt sưng đỏ sợ chịu thêm trùng kích không được nữa, Lâu Thanh Vũ cố nén dục vọng, một bên ở giữa hai chân Già La Viêm Dạ luật động, một bên khiêu khích ôn nhu kích thích vật nam tính sáng sớm của hắn.



Già La Viêm Dạ không rên một tiếng, chỉ là sít sao nắm chặt góc chăn. Lâu Thanh Vũ chỉ lật lại, ngón tay mảnh khảnh bao hàm giữ hắn.

Hai người gần như đồng thời bừng lên, Lâu Thanh Vũ ở giây phút cuối cùng lui về phía sau, bắn ở bên ngoài, mà bạch trọc của Già La Viêm Dạ lại phun lên trên tay hắn.

Lâu Thanh Vũ xoay người đứng lên, mang y phục phủ thêm lên cho hắn, nói: “Phòng tắm chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đi tắm rửa đi.”

Già La Viêm Dạ khởi động thân thể bủn rủn, không có liếc hắn một cái, chậm rãi mặc áo khoác vào, bước chân tập tễnh đi về phía sau phòng.

“Vì sao làm như vậy?”

Già La Viêm Dạ gần như là ngã vào bể, nếu như không phải Lâu Thanh Vũ ở phía sau đỡ lấy hắn, hắn thực sự không có cách nào khống chế hai chân mềm yếu của bản thân.

Lâu Thanh Vũ nở nụ cười: “Chúng ta là phu thê. Phu thê nên làm chuyện của phu thê, có cái gì vì sao chứ.”

Già La Viêm Dạ nói: “Rõ ràng là con diều hâu, vì sao phải giả dạng làm một con bồ câu.”

“Điện hạ, ta chưa bao giờ nghĩ bản thân là diều hâu, cũng không cảm thấy bản thân là bồ câu. Diều hâu chính là bồ câu, nguyên nhân xem người thấy như thế nào.”

Cho nên, ta đáng kiếp từ một thợ săn biến thành con mồi, bởi vì chính con mắt nhìn của ta đi.

Già La Viêm Dạ buồn bực.

Cái này không công bằng, bởi vì nhìn đều Lâu Thanh Vũ cho người khác thấy cũng đều là chỉ để cho người khác nghĩ như vậy mà thôi.

Thế nhưng hắn chẳng qua không có đem cái không muốn để người thấy biểu lộ ra mà thôi, như thế sao nói là lỗi của hắn? Già La Viêm Dạ không thể nói cái gì, chính hắn cũng là mang mặt nạ đối nhân xử thế, giáo dục hoàng gia từ nhỏ quá sớm khiến hắn học được vô luận đối mặt cái gì đều phải bản lĩnh bất động thanh sắc, hắn làm sao có thể chỉ trích người khác ngụy trang bản thân? Thế nhưng đêm qua…

Già La Viêm Dạ không dám hồi tưởng biểu hiện bản thân đêm qua. Hắn còn nhớ rõ bản thân bị dục vọng làm tan như thế nào, ở dưới thân Lâu Thanh Vũ rên rỉ thở dốc, thậm chí, thậm chí…

Già La Viêm Dạ càng thêm tức giận, tựa hồ còn có chút tình cảm nói không nên lời quấy nhiễu, khiến hắn thấy mặt mày Lâu Thanh Vũ cười đến sáng chói liền cảm thấy không được tự nhiên nói không nên lời, vì vậy hắn quát dẹp đường: “Đi ra ngoài! Ta không muốn thấy ngươi!”

“Cái gì?” Lâu Thanh Vũ cũng xuống bể. Bể hoàng gia rất lớn, cũng rất dễ chịu, đủ cho hai người bọn họ cùng nhau tắm rửa.

“Đi ra ngoài!” Gi

à La Viêm Dạ lại lần nữa lạnh nhạt nói.

Lâu Thanh Vũ nở nụ cười. Ở sáng sớm lần đầu tiên thiếu nữ mất đi trinh tiết, tâm tình luôn luôn khó có thể nắm bắt. Già La Viêm Dạ cũng có một mặt dễ thương.

“Viêm Dạ.” Lâu Thanh Vũ không đi ra ngoài, trái lại dựa vào càng gần thêm, nắm hai tay hắn ở không trung vẫy vẫy, “Ngươi cưới ta, không hỏi ta có nguyện ý hay không. Ta cũng không biết ngươi vì sao phải lấy ta. Thế nhưng chung thân đại sự không phải trò đùa. Ta mặc dù không phải cam tâm tình nguyện, nhưng nếu không phải người toàn tâm toàn ý muốn bầu bạn cả đời, ta sẽ không chạm hắn, cũng sẽ không để hắn chạm ta.”

Già La Viêm Dạ sửng sốt.

Có ý gì?

Lâu Thanh Vũ nói: “Chính là ta có mặt nào đó khiến ngươi hiểu lầm, khiến ngươi chọn ta. Thế nhưng ta là người thế nào, ngươi cũng không rõ. Có điều chính là, chúng ta có thời gian cả đời có thể chậm rãi hiểu rõ.”

Già La Viêm Dạ lại lần nữa dại ra.

Cả đời? Dài như vậy, hắn không nghĩ tới…

Lâu Thanh Vũ từ trong phút chốc thất thần của hắn nhìn ra, trong tâm có chút thất vọng. Hắn quả nhiên cũng không có đem hắn coi như bầu bạn cả đời tới cưới. Hắn muốn, chỉ có điều là cân nhắc lợi ích nhất thời mà thôi.

Già La Viêm Dạ phục hồi tinh thần lại, lạnh nhạt nói: “Thế nhưng Ái Phi tối hôm qua gây nên… Cũng không giống muốn cùng bản vương bộ dạng lâu dài.”

Lâu Thanh Vũ cười khẽ: “Sao lại vậy. Tối hôm qua người đạt được hưởng thụ lớn nhất chính là ngươi. Khiến điện hạ vui vẻ, là chức trách bản vương phi.”

Già La Viêm Dạ giận quá, lại khạc không ra nửa chữ. Loại nói một lần này là đủ rồi, là một nam nhân sẽ không phương pháp đem treo ở bên trên mép.

Lâu Thanh Vũ thở dài, nói: “Chúng ta huề nhau có được hay không? Tân hôn khoái hoạt, đừng phát giận chứ.”

Già La Viêm Dạ khóc không ra nước mắt. Cho rằng nhặt được con mèo nhỏ, ai biết là độc con cọp, bị cắn một ngụm, còn oán giận bản thân phát giận, đây đạo lý gì?

Thôi thôi thôi, ta cưỡng cưới ngươi, ngươi cưỡng bức ta, chúng ta huề nhau,xem như là bị chó cắn rồi. Có điều…

“Ngươi rốt cuộc còn chưa xong! ?” Già La Viêm Dạ mặt đỏ gầm nhẹ lên.

Lâu Thanh Vũ vô tội nói: “Ta là không muốn xong, nhưng vì lo nghĩ cho thân thể của ngươi, chuyện nên làm vẫn còn phải chuẩn bị a.”

Lâu Thanh Vũ ôm giữ vòng eo nhỏ bé cứng cỏi của hắn, nhẹ nhàng nâng lên một bắp đùi, để hắn tựa vào trên vách bể phía sau lưng, sau đó một ngón tay linh xảo trượt vào tới trong hậu huyệt sưng đỏ chặt phía sau.

Già La Viêm Dạ có phần hiểu rõ hắn muốn, hoảng sợ nói: “Tự ta đến, ngươi đi ra ngoài.”

“Ngươi tự mình làm không sạch sẽ.”

Già La Viêm Dạ khuôn mặt sung huyết đỏ bừng: “Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!”

Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng cười, lại gần tới hôn giữ môi hắn, giữa đôi môi cánh hoa nói nhỏ: “Đừng nóng giận, đừng khẩn trương, để ta giúp ngươi… Đừng cự tuyệt ta. Tới, đưa tay thả trên vai ta.”

Già La Viêm Dạ tại tiếp xúc lúc này ấm áp thân mật chân tay có phần luống cuống.

Quá thân mật, cho dù trải qua đêm qua, hắn vẫn khó có thể chấp nhận.

Lâu Thanh Vũ dường như hiểu rõ tâm tình của hắn, cũng không bắt buộc, chỉ là tâm tình dịu dàng thong thả trấn an hắn, khi bất tri bất giác mang cái gì đó phía sau rửa sạch.

Già La Viêm Dạ không biết vì sao, đột nhiên toát ra một ý niệm trong đầu, thình lình địa đạo: “Ngươi đã làm loại chuyện này bao nhiêu người?”

Lâu Thanh Vũ hơi sửng sốt: “Cái gì?”

Già La Viêm Dạ không thể khống chế mà nói: “Ngươi sao thạo như thế?”

Đổi lại câu nói, ngươi cùng bao nhiêu người từng lên giường?

Lâu Thanh Vũ nhìn hắn vẻ mặt ảo não hận không thể cắn rớt cái miệng dính vào của bản thân, cùng với trong cặp ngươi mắt kia không cách nào che giấu lưu tâm, ngực không khỏi muốn cười.

Thế nhưng hắn biết chuyện này thực sự không nên cười, nói: “Ta không có từng làm qua loại chuyện này với người khác. Đây là đời này lần đầu tiên của ta.”

Thực sự?

Già La Viêm Dạ cứng rắn nhịn xuống câu nghi vấn kia tới bên mép, nỗ lực bày ra khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trong thần sắc vẫn là toát ra không tin.

Lâu Thanh Vũ ôm hắn, nhìn hai mắt hắn, kiên định mà chân thành nói: “Ta xin thề, đêm qua thật là lần đầu tiên của Lâu Thanh Vũ ta đời này! Nếu có lời nào giả dối, thiên lôi đánh xuống, ngũ lôi oanh đỉnh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện