“Nhị hoàng tẩu? Nhị hoàng tẩu.”
Lâu Thanh Vũ nhìn cản
h sắc giữa viên* đờ ra, tựa hồ không hề nghe thấy, mãi đến khi một nữ hài nhảy đến bên người hắn, kéo tay áo hắn kêu lên: “Nhị hoàng tẩu!”
*(vườn)
Lâu Thanh Vũ phục hồi tinh thần lại, nhìn nàng mỉm cười nói: “Công chúa.”
Người đó chính là nữ nhi duy nhất hoàng thượng cùng tiền hoàng hậu**, muội muội ruột thịt của Già La Chân Minh Đức Hinh công chúa.
**(hoàng hậu trước)
Đức Hinh kéo hắn dạo qua một vòng, nói: “Nhị hoàng tẩu vừa rồi nhìn cái gì đó?”
“Không nhìn cái gì.”Lâu Thanh Vũ đạm đạm khẽ cười, hỏi: “Công chúa sao ở chỗ này?”
“Ta nghe nói nhị hoàng huynh mang theo ngươi tiến cung, cố ý đến gặp ngươi.” Đức Hinh nói kéo kéo ống tay áo hắn, con mắt cười đến cong cong, khen: “Nhìn ban ngày, nhị hoàng tẩu thực sự rất đẹp mà.”
Ở dưới ánh mặt trời thấy Lâu Thanh Vũ lại sát na, Già La Đức Hinh chỉ cảm thấy hắn thanh nhã xuất trần, giữa mi mục có nhàn nhạt tiêu điều cùng tịch lạnh, hình như tùy thời sẽ hóa cánh thành tiên giáng trần, không hợp cùng trần thế.
“Cảm tạ.”Lâu Thanh Vũ từ trước chưa từng nghĩ tới bản thân cũng có người khen khuôn mặt đẹp, hiện tại cũng đã có điểm thói quen rồi.
“Đức Hinh cũng rất đẹp, tương lai nhất định là một mỹ nhân.”Lâu Thanh Vũ khen.
“Cái đó đương nhiên, ta hiện tại cũng rất đẹp rồi.” Đức Hinh kiêu ngạo mà khẽ ngưỡng cằm, thần khí đó không giống thái tử, ngược lại có vài phần giống Già La Viêm Dạ.
Sao lại nghĩ đến hắn rồi? Trong tâm Lâu Thanh Vũ lại chuyển, âm thầm lắc đầu.
“Nhị hoàng tẩu, ngươi vừa rồi đang nhớ đến nhị hoàng huynh sao?”
“Không. A, được rồi, qua giờ mùi (từ 13 >> 15h) chúng ta cần phải trở về, ta đi tìm hắn.”
“Cấp bách như thế làm cái gì? Nán lại một chút.” Già La Đức Hinh lôi kéo ống tay áo Lâu Thanh Vũ, làm nũng nói: “Nhị hoàng tẩu, ta thật thích ngươi, ngươi đừng đi, theo ta hồi cung nán một thời gian, ta cho ngươi xem bảo bối cất dấu trong Ngọc Lưu cung của ta.”
Lâu Thanh Vũ dở khóc dở cười, miễn cưỡng cười nói: “Lần sau đi. Công chúa, ta thật cần phải trở về.”
“Đừng! Đừng!” Già La Đức Hinh dùng sức kéo cánh tay hắn, nói: “Hoàng tẩu đừng đi, ta đi nói với nhị hoàng huynh, buổi tối các huynh đều tới Ngọc Lưu cung của ta cùng dùng bữa với ta.”
“Đức Hinh, ngươi làm gì đí.”Già La Viêm Dạ từ bên kia hành lang qua đây, liếc mắt liền nhìn thấy hai bọn họ.
“Nhị hoàng huynh.”
Già La Đức Hinh thấy Viêm Dạ liền như chim bay lao vào rừng, bổ nhào vào trong lòng hắn, cười kêu lên: “Nhị hoàng huynh, ngươi thực sự là phấn trấn tinh thần a, nam nhân thành thân đúng là không giống nhau.”
Già La Viêm Dạ khuôn mặt cứng đờ, gõ nàng một cái, nói: “Nói bậy bạ gì đó!”
“Mọi người trong cung nói như vậy.” Già La Đức Hinh làm nũng: “Nhị hoàng huynh đừng đi, cùng nhị hoàng tẩu đến Ngọc Lưu cung của ngồi một chút đi, ta cũng đã lâu không gặp được ngươi rồi.”
Già La Viêm Dạ sủng nịch mà xoa bóp khuôn mặt của nàng, cười nhẹ nói: “Đừng hồ đồ. Chúng ta tiến cung bái kiến phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu thôi, theo quy chế buổi tối còn phải đi về tế tổ chứ, chưa qua tân hôn bảy ngày, không được ở lâu trong cung.”
“Phá cái quy củ qoái quỷ đó.”
Già La Viêm Dạ nói: “Chờ sau khi ta phục hồi vào triều, nhất định đến gặp ngươi.”
“Ta không muốn! Ta không muốn!”
“Đức Hinh, nghe lời…”
Lâu Thanh Vũ nhìn Già La Viêm Dạ cố kiên nhẫn dỗ nàng. Già La Đức Hinh đã mười bốn tuổi rồi, sang năm đến muốn cập kê, có lẽ bởi vì là nữ nhi duy nhất của hoàng thượng, lại là nữ a, từ nhỏ được sủng ái, tính tình rất là ngây thơ lãng mạn, có chút tùy hứng. Khiến hắn giật mình không nghĩ tới cảm tình Già La Viêm Dạ cùng nàng tốt như vậy. Đúng ra Đức Hinh công chúa mới là rành rành thân huynh muội với Già La Chân Minh, sao ngược lại quá thân thiết cùng Viêm Dạ như vậy?
Trên đường hồi phủ, Lâu Thanh Vũ nghiêng sang thẳng nhìn chằm chằm Già La Viêm Dạ. Già La Viêm Dạ vốn giả bộ ngủ chợp mắt rốt cục chịu không nổi, mở mắt ra hỏi: “Nhìn cái gì?”
Lâu Thanh Vũ câu dẫn ra môi mỏng nhẹ nhàng cười: “Nhìn không ra, ngươi rất sủng ái đối với công chúa.”
Già La Viêm Dạ nhàn nhạt mà nói: “Nàng là muội muội duy nhất của ta. Chúng ta xa cách nhiều gặp mặt ít, nuông chiều đối với nàng chút cũng không có gì. Huống chi Đức Hinh ngây thơ chất phác, tính tình cũng thập phần khả ái.”
“Ta còn tưởng rằng, ngươi đối với ai đều là lạnh như băng chứ.”
Già La Viêm Dạ liếc nhìn hắn một cái, hừ lạnh nói: “Có một số việc không thể nhìn theo quan điểm, toi công lại mắc lừa! Người dường như có phần bề ngoài tao nhã, lại không nhất định với bên trong!”
Lâu Thanh Vũ tròng mắt lại xoay, hì hì cười nói: “Nói đúng. Có vài người bề ngoài nhìn qua lạnh như băng, nhưng trong nội tâm… Kỳ thực nhiệt tình nha.”
Ngữ điệu thản nhiên thong thả, ở trong mã xa nhỏ hẹp vang vọng, ái muội nói không nên lời.
Già La Viêm Dạ nhếch mím môi, nhắm mắt lại không thèm để ý tới.
Lâu Thanh Vũ lăng lăng mà nhìn hắn một lát, bỗng nhiên yếu ớt mà thở dài.
Già La Viêm Dạ nhịn không được, mở mắt ra nhìn hắn một cái, lớn tiếng mà nói: “Làm sao vậy?”
Lâu Thanh Vũ chần chờ một chút, nói: “Phụ hậu*|* tựa hồ biết… Biết chuyện của ta.”
*|* (phụ hậu: ý chỉ vua và hoàng hậu a)
“… Ừm.”
“Ta đáp ứng hắn, tiếp qua hai năm nạp một trắc phi cho ngươi.”
Già La Viêm Dạ nhíu mày: “Chuyện của ta lúc nào đến phiên ngươi làm chủ rồi!”
Lâu Thanh Vũ cười khổ: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao? Mặc kệ nói như thế nào chúng ta cũng là tân hôn, ai ngờ ở phía sau đưa ra kẻ thứ ba.”
Già La Viêm Dạ tuy rằng chưa từng nghe qua ‘kẻ thứ ba’ là gì, nhưng có thể hiểu ý tứ của hắn, lãnh đạm nói: “Ta không nghĩ tới chuyện nạp trắc phi, phụ hậu nói đừng để ý đến họ.”
Lâu Thanh Vũ trầm mặc chỉ chốc lát, hỏi: “Viêm Dạ, ngươi không nghĩ tới vấn đề con nối dòng sao?”
Đôi mắt thon dài đẹp của Già La Viêm Dạ chớp mắt một cái lóe ra quang mang rét lạnh, cười lạnh nói: “Nói không chừng ngày nào đó ta sẽ chết ở trên chiến trường rồi, có muốn con nối dòng hay không rất quan trọng sao? Dù sao Đại Tề quốc còn có hoàng thái tử, không sợ không thể nối dõi tông đường.”
Lâu Thanh Vũ có chút giật mình.
Già La Viêm Dạ lạnh nhạt nói: “Sao? Vừa ra khỏi cửa liền quan tâm tới vấn đề con cháu bản vương rồi? Vương phi ngươi thật đúng là tận trách nhiệm mà.”
Lâu Thanh Vũ đối với trào phúng của hắn mắt điếc tai ngơ, nhẹ nhàng cúi đầu, dời đi đường nhìn.
Thế nhưng, ta muốn.
Những lời này hắn cũng không nói ra khỏi miệng. Khi gả cho Già La Viêm Dạ hắn liền hiểu, trừ phi có thể thoát khỏi cái thân phận này, nếu không đội mũ nhị hoàng phi, kiếp này hắn sợ là khó có con nối dòng rồi. Thế nhưng làm một người nam nhân, ai không muốn hài tử của bản thân? Lâu Thanh Vũ đời trước không có cơ hội, vì sao ngay cả cơ hội đời này cũng bị tước đoạt?
Lâu Thanh Vũ cười khổ. Hai nam nhân không có khả năng sinh hài tử, cho dù hắn đặt Già La Viêm Dạ ở dưới thân làm bao nhiêu thứ nữa cũng là vô dụng.
Biết điểm này, trong tâm Lâu Thanh Vũ không thể ức chế mà nảy lên đau thương nhàn nhạt.