Lâu Thanh Vũ đã từng tiến cung thỉnh an hoàng thái hậu, tâm tình thái hậu tốt, hiển nhiên vẫn chưa bởi vì một ít tin tức tình hình chiến trận từ tiền tuyến xa xôi mà ảnh hưởng đến tâm tình bản thân.

Lâu Thanh Vũ nói chuyện phiếm bồi thái hậu vài câu, sau đó trực tiếp đi hướng cung của phượng hoàng hậu.

Tương hoàng hậu đang ở trước thư trác chấp bút tố họa, trên bàn là một bức thủy mặc đan thanh(một bức họa mực nước), thanh nhã phiêu dật.

Lâu Thanh Vũ quỳ xuống, nói: “Hài nhi thỉnh an thái hậu.”

“Đứng lên đi.”

Lâu Thanh Vũ kêu hạ nhân trình lên một hộp trà tinh mỹ, nói: “Hài nhi mới được một ít bạch hoa mai trà hảo hạng, nghe nói thái hậu thích, đặc biệt đưa tới một ít cho người phẩm trà.”

Tương hoàng hậu đạm đạm khẽ cười, nói: “Thanh Vũ có lòng, ngồi đi.”

Tương hoàng hậu buông bút mực trong tay, ngồi vào ghế trên, tiếp nhận nước trà cung nữ dâng lên, nhấp một ngụm, hỏi: “Gần nhất trong phủ tốt chứ?”

Lâu Thanh Vũ nói: “Đa tạ thái hậu nhớ đến, tất cả đều tốt.”

Tương hoàng hậu nói: “Nghe nói ngươi thống trị có cách, thu xếp vương phủ gọn gàng ngăn nắp.”

Lâu Thanh Vũ mỉm cười nói: “Đó là hài nhi phải làm rồi.”

Tương hoàng hậu nhìn sang Thanh Vũ, phất tay kêu bọn hạ nhân tất cả đều lui ra, nói: “Ngươi vốn có thể! Bay liệng chín tầng mây, lại dừng ở tổ, tâm an sao?”

Lâu Thanh Vũ không chuẩn bị trước, thoáng sửng sốt, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói: “Mặc thản nhiên như thường, nhưng cánh chim không gãy, không quên từng vui vẻ chín tầng mây.”

Tương hoàng hậu nhìn Thanh Vũ không nói.

Lâu Thanh Vũ đứng dậy quỳ xuống, nói: “Thái hậu, Thanh Vũ đã gả cho nhị điện hạ, cả đời đều là người của nhị điện hạ, đồng sinh cộng tử, không rời không buông. Lần này nhị điện hạ ở biên quan gặp nạn, mong rằng thái hậu tìm cách phụ trợ.”

“Đồng sinh cộng tử, không rời không buông?”Tương hoàng hậu khẽ câu môi, trào phúng như cười, đột nhiên lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi yêu Viêm nhi sao?”

Lâu Thanh Vũ hơi chấn động, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tương hậu nói: “Bây giờ còn chưa có, nhưng tương lai có một ngày, biết đâu sẽ yêu.”

Tương hoàng hậu biến sắc, quát dẹp đường: “Lâu Thanh Vũ!”

Lâu Thanh Vũ nói: “Tình cảm có thể bồi dưỡng, lại không có thể miễn cưỡng. Thái hậu nếu hôm nay nhất định muốn Thanh Vũ cho một đáp án, Thanh Vũ không có lời gì có thể nói.”

“Ngươi. . .”Tương hậu vỗ án đứng lên. Nhưng nhìn Lâu Thanh Vũ tĩnh lặng, ánh mắt tĩnh mà không dao động, lại trong lòng run lên, không hiểu sao có chút chột dạ.

Lâu Thanh Vũ từ lâu đã chuẩn bị tâm lý xong, đối mặt loại chất vấn này cũng không hoảng hốt,

Tương hậu dần dần trầm tĩnh, một lần nữa ngồi xuống, nói: “Hậu cung không được tham chính. Việc này. . . Ngươi yên tâm, Viêm nhi dù sao cũng là thân cốt nhục của bản cung, bản cung sẽ phân trần cùng hoàng thượng.”

Lâu Thanh Vũ vui vẻ nói: “Đa tạ thái hậu.”

Tương hoàng hậu nghiêng đầu chăm chú nhìn Thanh Vũ, bỗng nhiên nói: “Thanh Vũ, ngươi nói hoàng thượng nếu một lần nữa điều phái lương thảo tiền phương, phái ai đi thì tốt?”

Lâu Thanh Vũ sửng sốt, cẩn thận nói: “Hài nhi đối với các đại thần trong triều không biết nhiều lắm, trong lòng cũng không có chủ kiến. Có điều nghe nói tướng quân Ngô đại nhân thủ vệ tiền phương lương thảo làm rất khá, nhất thiết mong rằng thánh thượng định đoạt.”

Tương hoàng hậu khẽ buông mi mắt, khóe miệng câu dẫn ra một tia tựa như cười mà như không.

Hài tử quả nhiên không đơn giản, so với tưởng tượng càng khó ứng phó! Lâu Thanh Vũ đi rồi, phía sau lớp rèm trùng trùng lớp lớp một người thong thả bước ra. Người nọ ngồi xuống bên cạnh Tương hậu, nhìn vị trí Lâu Thanh Vũ vừa rồi ngồi, mỉm cười nói: “Tử phong, hài tử kia rất giống em đó.”

Tương hoàng hậu giật mình ngây người: “Giống ta?”

Người nọ gật đầu, bỗng nhiên thở dài một tiếng nói: “Lấy người kia, không biết là phúc khí của Viêm nhi, hay là. . .”

Tương hậu sắc mặt trắng bệch, dùng sức nắm chặt chén trà trong tay, lực độ mạnh, tựa hồ muốn chén sứ men xanh vỡ toác ra làm đôi.

Người nọ cầm tay Tương hậu, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều. Hắn là hắn, em là em.”

“Còn anh. . .” (analinh: amen! Chẳng hiểu sao cứ ko muốn cho “chàng-thiếp” vào! Mà cho em anh vào cứ thấy chuối!!!)

Người nọ mỉm cười, ôn nhu nhìn Tương hậu, nhẹ nhàng nói: “Trẫm thủy chung cảm thấy, lấy em, là phúc khílớn nhất suốt đời của trẫm!”

Tương tử phong bỗng nhiên cảm thấy, hai mắt hơi mờ mờ ẩm ướt.

───── yêm là đã lâu không có lên sân khấu lượt bớt đường ranh giới, mọi người vỗ tay hoan nghênh á! Ha ha ───

Đại Tề biên quan thành Lan Sóc

“Điện hạ, canh phòng Tây Lam phía trước chặt chẽ, lương thảo hậu tuyến chúng ta bất đủ, không thể trong mười ngày tới công thành.” Trần Cánh cau mày, phóng ngựa đi tới bên cạnh Già La Viêm Dạ nói.

Già La Viêm Dạ dừng ngựa đứng trên vách núi cao cao, cúi nhìn phía xa chỗ thành Lan Sóc, ánh mắt băng lãnh, không nói gì.

Trần Cánh nói: “Cái đồ đáng chết Ngô Liên kia đã bị điện hạ mượn cớ vạch tội, nhưng triều đình chậm chạp không phái tướng quân hậu cần tới, họ Thôi thái thú liền mượn cớ không tha thành lương, tiếp tục như vậy đại quân của chúng ta cầm cự không được vài ngày. Hoàng thượng sai người trước đầu xuân đẩy lùi người Tây Lam, những con rùa tôn tử kia cứ khư khư kéo ngài về phía sau, chẳng phải là cố ý làm khó ngài.”

Già La Viêm Dạ nhàn nhạt mà nói: “Đừng gấp. Trước đêm khai chiến tối kỵ thấp thỏm nóng nảy và lương thảo không đủ, Trần Cánh, ngươi cả hai dạng đều có.”

Trong lòng Trần Cánh khẽ rùng, vội nói: “Vâng. Thuộc hạ hiểu rõ.”

Già La Viêm Dạ nhìn phương xa quân địch hung hăng càn quấy, nghĩ đến hậu phương sức mạnh âm thầm nhìn không thấy, cười lạnh nói: “Ta ngược lại muốn xem, Già La Viêm Dạ ta muốn đánh được thành trì, ai có thể ngăn ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện