Đại thần trong triều đối với việc Lâu quý phi ‘Chết đi sống lại’ vạn phần kinh ngạc, nhưng dù sao cũng là hoàng gia bí tân, nên biết càng ít càng tốt. Huống chi Lâu quý phi không chỉ trở lại mà còn ôm về vị hoàng song tử đệ nhất của Đại Tề quốc – Già La Khôn Tĩnh.

Hiện tại trong hậu cung của Già La Viêm Dạ chỉ có duy nhất một phi tử là Lâu Thanh Vũ. Trần Tụ nhi nửa năm trước đã được lén đưa đi. Nguyên lai nàng cùng một thị vệ trong cung thầm mến.

Già La Viêm Dạ vốn cũng chỉ coi nàng là muội muội, chưa từng chạm qua nàng, tình cờ biết được chuyện liền viết cho Trần Cánh một phong mật hàm, bỏ qua việc này, thành toàn cho Trần Tụ.

Trần Cánh biết tin lại kinh sợ, suốt đêm gửi ba phong thư thỉnh tội, ai thán gia môn bất hạnh. Già La Viêm Dạ lại lơ đễnh, trấn an hắn một phen, làm cho hắn càng thêm một mực khăng khăng đòi đóng ở biên cương.

Còn lại vài mỹ nhân, phi tần, địa vị thấp, không đáng nói đến, Lâu Thanh Vũ cũng không để trong lòng. Nay hắn khôi phục lại chức vị quý phi, đã là đứng đầu hậu cung.

Sau khi Lâu Thanh Vũ hồi cung chuyện đầu tiên làm là kêu thủ hạ của mình giao ra sổ sách của các hiệu buôn.

Già La Viêm Dạ chỉ biết sản nghiệp ở Giang Nam của hắn, lại không biết dưới tay hắn còn nhiều hiệu buôn như vậy, luôn ẩn tại thủ phủ của Đại Tề quốc, nên không khỏi chấn động.

Lâu Thanh Vũ cười nói: “Đây cũng chẳng là gì. Việc ta am hiểu sợ rằng cũng chỉ có mình việc này mà thôi.”

Già La Viêm Dạ nhìn hắn một lúc lâu, nói: “Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu việc mà trẫm không biết? Ở chung càng lâu, càng cảm thấy không biết gì về ngươi.”

Lâu Thanh Vũ cười nói: “Chính ngươi từ từ phát hiện không phải tốt lắm sao? Tất cả những thứ của ta, giờ đều ở trước mặt ngươi. Ngươi đã yên tâm chưa?”

Già La Viêm Dạ không xem sổ sách, trả lại nguyên dạng cho hắn, nói: “Nếu là đồ đạc của ngươi, ngươi tự mình giữ đi, trẫm sẽ không xem.”

“Thật sự tin tưởng ta?”

Già La Viêm Dạ mỉm cười: “Những hiệu buôn này nằm trong tay ngươi so với ở trong tay người khác, trẫm càng yên tâm hơn.”

Lâu Thanh Vũ không chút khách khí, gật đầu nói: “Nói vậy cũng đúng.” Sau đó cười trộm một tiếng, nói: “Ngươi trả thù thật không khéo. Ta nay lại thành ‘bà quản gia’ của ngươi.”

“Gọi như thế cũng xứng lắm.”

Hai người ha hả cười, hiềm khích lúc trước đã bị diệt hết.

Già La Viêm Dạ cũng hiểu thực lực của Lâu Thanh Vũ. Hắn bằng tài năng của mình, trong vài năm ngắn ngủi đã gây dựng được thân gia khổng lồ như vậy, có lúc bỏ qua toàn bộ, cũng có thể ngóc đầu trở dậy. Giờ y thật sự cảm thấy mình đã ‘lấy’ được một bảo vật.

Trước kia luôn cảm thấy Lâu Thanh Vũ thanh nhàn không để ý thế sự, hiện tại thấy hắn năng lực xuất chúng, thế mà lại tin tưởng chính mình, cũng không khỏi trong lòng cảm động, càng thêm khâm phục Lâu Thanh Vũ.

Lâu Thanh Vũ kì thật chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Hắn từ lúc gả cho Già La Viêm Dạ đã thầm hạ quyết tâm cố gắng tiếp nhận người này, cùng y ở thời đại này vượt qua gió mưa.

Trải qua trắc trở, hai người dằn vặt giày vò lẫn nhau, cuối cùng lại trở về bên nhau, đấy cũng là duyên phận, sao lại không hảo hảo quý trọng? Số tiền này vốn là vật ngoài thân. Hắn khi đó cố gắng mở rộng thế lực kinh doanh, chẳng qua là để tự bảo vệ mình cũng là để gánh vác sự vụ cùng Già La Viêm Dạ.

Lâu Thanh Vũ là người từng chết một lần, nên hiểu càng sâu sắc hơn. Huống chi hắn đối với Già La Viêm Dạ đã nặng tình, nếu đối phương chủ động bày tỏ, chính hắn cũng sẽ vì hạnh phúc của cả hai mà cố gắng.

Lâu Thanh Vũ hồi cung, không ai vui vẻ hơn Đồng nhi. Nó giờ đã sáu tuổi, bộ dạng chẳng khác nào một tiểu đại nhân. Nghe tin phụ thân và tiểu đệ đệ trở về, một đường tâm tình nhảy nhót chạy thẳng hướng Phi Dực cung.

“Cha –” Đồng nhi xông vào nội điện, thấy thân ảnh quen thuộc, hô to một tiếng, nhào tới.

Lâu Thanh Vũ một tay ôm nó vào ngực.

“Cha! Cha! Cha…” Đồng nhi ở trong lòng ngực hắn vẫn cứ gọi, hai phụ tử đều kích động không thôi.

“Ô oa oa oa…” Tĩnh nhi vốn đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, bỗng thấy phụ thân ôm chặt người khác, cảm thấy như mình bị lơ là, vì thế liền khóc lớn để làm người chú ý.

Đồng nhi nhảy ra khỏi vòng tay phụ thân, đi đến bên giường, nhìn Tĩnh nhi nói: “Đây là Tĩnh nhi đệ đệ? Thật đáng yêu a.” Nói xong đưa tay sờ đầu bé.

“Ô ô ô…” Tĩnh nhi nức nở nhìn người trước mắt, nhất thời quên mất khóc nháo.

Đồng nhi càng nhìn càng thích bé, quay đầu nói với phụ thân:

“Con có thể ôm bé không?”

“Con ôm được sao?”

“Cha coi khinh con rồi.” Đồng nhi bĩu môi, cười meo meo động thủ, vụng về ôm Tĩnh nhi gần một tuổi vào lòng.

Lâu Thanh Vũ bế nó lên giường, giúp nó cởi giày, để nó và Tĩnh nhi lăn lộn cùng một chỗ, cười nói: “Bé rất nặng nhỉ.”

“Không nặng.” Đồng nhi cố gắng ôm Tĩnh nhi lên đùi mình, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn.

Có lẽ vì là huynh đệ, Tĩnh nhi không khóc nữa, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Đồng nhi, tò mò sờ soạng trên người nó.

“Đệ đệ thực đáng yêu. Đệ đệ thực ngoan. Đệ đệ thực xinh đẹp.” Đồng nhi liên tục khen, cúi đầu hôn chụt chụt hai cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Tĩnh nhi cười khanh khách, vươn tay kéo dây buộc thõng xuống của ngọc quan thượng, cầm trong tay nghịch.

Đồng nhi cao hứng, lấy hoa tai mã noãn tinh mỹ từ trong lòng ngực ra, đeo lên cổ Tĩnh nhi, nói: “Cho ngươi! Cho ngươi! Ca ca tặng ngươi, thích không?”

Tĩnh nhi cầm liền đưa lên miệng, Đồng nhi sợ tới mức kêu to: “Không thể ăn! Ăn không được đâu!”

Lâu Thanh Vũ cầm lấy hoa tai, nói: “Chờ bé lớn hơn một chút rồi đưa, hiện tại vớ được cái gì đều cho vào miệng, nuốt xuống bụng liền không xong.”

Đồng nhi lè lưỡi, điểm điểm cái trán bạch ngọc của Tĩnh nhi, ha hả cười nói: “Tĩnh nhi là tiểu miêu tham ăn nha!”

Tĩnh nhi cũng toét cái miệng nhỏ nhắn ngốc nghếch cười theo.

Lâu Thanh Vũ cười nói: “Con còn nói bé. Con trước đây cũng như vậy, quơ được cái gì đều muốn ăn, làm cho người ta một khắc cũng không an lòng.”

“Con mới không như vậy.” Đồng nhi không thừa nhận.

Lâu Thanh Vũ nhướng mày, “Con còn không tin? Không tin thì hỏi phụ hoàng con xem, con khi đó so với Tĩnh nhi còn bướng bỉnh hơn.”

“Hỏi trẫm cái gì?” Già La Viêm Dạ vừa hạ triều, nghe nói Đồng nhi từ chỗ Hoàng thái hậu chạy về đây, vội đến xem, lại vừa lúc nghe được một câu.

Lâu Thanh Vũ cười đem chuyện vừa rồi nói ra, Già La Viêm Dạ gật đầu đáp: “Huynh đệ hai đứa đều như nhau, ai cũng chẳng hơn kém.” Sau đó lại nhớ tới cái gì, cười nói với Đồng nhi: “Con trước đây cơ hồ mỗi ngày đều tiểu lên y bào của phụ hoàng, con không nhớ rõ sao?”

Đồng nhi kêu to: “Con mới không có! Con không tin!” Nói xong lại bịt tai nhỏ của Tĩnh nhi, nói: “Tinh nhi không nghe! Cha và phụ hoàng nói xấu ca ca!”

Tĩnh nhi căn bản nghe không hiểu, nghĩ ca ca đang chơi đùa với bé, đôi mắt tròn tròn loan loan cười, y y nha nha hưng phấn kêu. Đồng nhi thấy bé ‘nghe lời’ như vậy, liền không thèm để ý song thân đại nhân, tiếp tục vui vẻ cần cù ở trên giường chơi cùng Tĩnh nhi.

Già La Viêm Dạ thấy bộ dáng thân mật của huynh đệ hai đứa, lại nhìn Lâu Thanh Vũ mỉm cười đứng một bên, bỗng cảm thấy nội điện luôn trong trẻo mà lại lùng trở nên ấm áp dào dạt, trong đáy lòng trào ra một cảm giác hạnh phúc ấm áp an bình.

Lâu Thanh Vũ nghiêng đầu, thấy trên mặt Già La Viêm Dạ tình cảm ấm áp, không khỏi cảm thấy nóng lên, trộm kéo tay y.

Già La Viêm dạ hơi sửng sột, bọn nhỏ đang ở bên cạnh, bên ngoài còn có cung nhân, không khỏi có hơi ngượng ngùng, rồi lại luyến tiếc không muốn giãy ra.

Cũng may Đồng nhi cùng Tĩnh nhi chơi đùa vui vẻ, vẫn chưa chý ý đến. Lâu Thanh Vũ đem bọn nhỏ giao cho cung nhân, rồi kéo tay Già La Viêm Dạ, lặng lẽ ra khỏi nội điện, đi vào thiên điện.

“Viêm Dạ…” Lâu Thanh Vũ động tình ôm lấy Già La Viêm Dạ, môi hôn lên cổ y.

Già La Viêm Dạ chấn động, “Ngươi muốn làm gì?”

Lâu Thanh Vũ nhịn không được cười, nói: “Ngươi khẩn trương như vậy, cho rằng ta muốn làm gì?”

Già La Viêm Dạ thấy mình lại bị hắn trêu đùa, giận dữ trừng mắt nhìn hắn. Lâu Thanh Vũ vừa rồi bị tình cảnh cả nhà đoàn viên làm cho cảm động, cũng không định làm cái gì, chỉ muốn ôm y một cái mà thôi. Lúc này bị y trừng như vậy, ngược lại lại rục rịch đứng lên.

Hắn thích nhất lúc Già La Viêm Dạ cao cao tại thượng không ai bì nổi này lộ ra thần thái ‘thẹn quá hóa giận’, không chỉ có cảm giác gần gũi, còn… làm cho người ta có dục vọng muốn áp đảo.

“Viêm Dạ, ta đã hồi cung.” Lâu Thanh Vũ ghé vào bên tai hắn, thấp giọng nói.

“Thì sao…” Già La Viêm Dạ đã thật lâu không thân cận hắn như vậy, hơn nữa trừ bỏ Lâu Thanh Vũ, trên đời này không ai dám đối xử với y như vậy mà lại không chút khẩn trương.

“Cũng chẳng có gì, chỉ là…Ngươi tối nay định ngủ lại nơi nào?” Lâu Thanh Vũ chậm rãi nói, ngữ khí ánh mắt đều thập phần mờ ám.

Lúc này chỉ có hai người bọn họ. Già La Viêm Dạ cũng là nam nhân, tách ra lâu như vậy, y lại bận bộn việc trong triều, cũng vô tâm với sắc dục, giờ đột nhiên thân mật như vậy, khó tránh khỏi dục hỏa bị khơi lên.

Già La Viêm Dạ nhìn dung nhan tuấn mỹ của Lâu Thanh Vũ gần ngay trước mắt, theo thời gian càng tỏa ra khí chất thành thục tao nhã, không khỏi trong lòng đại động, đột ngột quay đầu, chủ động hôn hắn.

Đã đến mức này, sao mà dừng được. Hai người lập tức quấn cùng một chỗ, chẳng quản giờ là ngày hay đêm, ôm nhau nghiêng ngả ngã xuống giường.

Lâu Thanh Vũ đặt Già La Viêm Dạ dưới thân, đầu gối tiến vào giữa hai chân y, đôi môi dây dưa, ngón tay linh hoạt chui vào vạt áo y, thăm dò.

“Ách…”

Đôi bàn tay quen thuộc, trấn an một cách ôn nhu, làm cho Già La Viêm Dạ ở nơi hoàng cung lạnh như băng này, cảm thấy mình như được sống. Y cả người khô nóng, vội vã thoát y sam của Lâu Thanh Vũ, làm cho thân thể hai người càng dán chặt vào nhau.

Bên trong Phi Dực cung, huân hương dây dưa, sa tơ nhẹ nhàng tung bay.

Nhóm cung nhân đều ở ngoại điện xa xa canh giữ, Đồng nhi và Tĩnh nhi ở chủ điện chơi vui vẻ, lại không biết hai vị phụ thân đại nhân giữa ban ngày ban mặt làm chuyện yêu đương.

Già La Viêm Dạ chưa bao giờ cùng Lâu Thanh Vũ ở trong cung tìm hoan vào ban ngày, hơn nữa tùy thời có thể có cung nhân xông vào thiên điện, hai người đều có loại khoái cảm yêu đương vụng trộm.

“Chậm, chậm một chút…A – “

Già La Viêm Dạ kìm lòng không đậu mà kêu lên một tiếng đau đớn, sau lại nhanh chóng áp mặt xuống gối, sợ âm thanh quá lớn sẽ gọi cung nhân tới.

Lâu Thanh Vũ cũng hết sức kích động, khát vọng vội vàng khiến cho quần áo của bọn họ còn chưa cởi xuống hết, Già La Viêm Dạ thậm chí còn bán mặc long bào.

Lâu Thanh Vũ đặt y dưới thân, mãnh liệt ra vào. Hắn không thích cấp tiến, ở phương diện này luôn kiên nhẫn kéo dài. Nhưng hai người thật lâu chưa thân mật, một khi bạo phát thì khó có thể vãn hồi, suốt nửa canh giờ, không hề ngừng lại.

“Không, không được… Ta sắp… Ngươi, ngươi…”

Già La Viêm Dạ bị hắn làm đến chẳng ra sao, không phải vì thể lực y không chống đỡ nổi, mà thực là đã đến giờ này rồi, còn cung yến buổi tối nữa… Khiến y không thể không lên tiếng xin tha. Lâu Thanh Vũ cũng tới điểm bùng nổ cực hạn, gầm nhẹ một tiếng, bắn ra.

Hai người ôm nhau trên giường nằm một lát. Già La Viêm Dạ nhớ tới chính sự, chậm rãi đứng lên, đưa mắt nhìn đống long bào hỗn độn.

Lâu Thanh Vũ vẫn còn nằm sấp trên giường, nhìn y cười khẽ.

Già La Viêm Dạ quả thực xấu hổ đến chết. Vậy giờ phải làm sao? Giữa ban ngày, lại bắt cung nhân đến hầu hạ y mặt quần áo nữa hay sao?

Y bất đắc dĩ liếc nhìn Lâu Thanh Vũ một cái.

Về sau có hắn ở bên cạnh, cuộc sống của mình không khá giả được…

Qua nhiên, đúng như dự đoán của Già La Viêm Dạ.

Mười tháng sau, y cùng Lâu Thanh Vũ nghênh đón nam hài thứ hai, Già La Khôn Minh.

Phiên ngoại nhiều năm sau!

“Thái tử ca ca!”

“Ân? Có chuyện gì?”

Một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi từ trong ngự thư phòng thong thả bước ra. Trên người hắn mặc áo lông gấm, mặt như quan ngọc, dung tư tú mỹ, tinh thần phấn chấn. Đấy đích thị là đương kim thái tử – Già La Khôn Trạch.

Hắn mới vừa cùng vài vị đại thần nghị sự, đang muốn trở về tẩm cung của mình, thì bị gọi, nhìn lại hóa ra là hoàng song tử Già La Khôn Tĩnh dẫn theo nhị hoàng tử, tam hoàng tử cùng trưởng công chúa, ba đệ muội chạy đến.

“Lão Tam bọn hắn tưởng niệm phụ hoàng cùng phụ hậu, muốn thái tử ca ca dẫn bọn hắn đến Bích Trừng cung thỉnh an.” Già La Khôn Tĩnh mỉm cười nói.

Không ngờ, y mới nói xong, nhị hoàng tử mười hai tuổi Già La Khôn Minh đã vội vàng cướp lời: “Ai nhớ chứ! Không phải ta, là Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ nhớ.”

Nó tính tình cố chấp khó chịu, hơn nữa vừa đến thời kì phản nghịch, da mặt mỏng, lại như vịt chết còn cứng mỏ.

Già La Khôn Trạch nói: “Không được a, phụ… phụ hậu sắp lâm bồn rồi, chúng ta chờ tiểu hoàng đệ hoặc tiểu hoàng muội sinh ra rồi đi thăm hai người được không?”

Tam hoàng tử Già La Không Lam tám tuổi kéo trưởng công chúa Già La Khôn Yến nói: “Xem đi, ta nói rồi mà. Phụ hoàng và phụ hậu có tiểu bảo bảo rồi sẽ không cần chúng ta nữa, tiểu bàn* muội còn không tin!”

*béo, mập (viết thẳng thì mất hay)

Già La Khôn Yến chỉ mới năm tuổi, nghe vậy liền ngậm ngón tay, miệng nhỏ cong lên, lập tức oa oa khóc lớn: “Ta không cần, ta không cần! Ta không cần tiểu bảo bảo, ta không cần hoàng đệ hoàng muội, ta muốn phụ hậu! Ta muốn phụ hoàng! Oa…”

Thái tử đen mặt, trưởng hoàng song đau đầu.

“Lão tứ, không được chọc muội muội! Ngoan, Yên nhi không khóc, Yến nhi không khóc nga…” Thái tử trách cứ tam hoàng tử rồi ôm lấy tiểu công chúa năm tuổi, dỗ bé, ôn nhu nói: “Phụ hoàng và phụ hậu sao lại không cần Yến nhi, phụ hoàng phụ hậu yêu Yến nhi nhất.”

Nhị hoàng tử nhướng mày, hừ lạnh một tiếng.

Tam hoàng tử dậm chân nói: “Thế sao phụ hoàng phụ hậu đi lâu rồi còn chưa về? Chúng ta đi thỉnh an cũng không được. Nhất định là quên chúng ta rồi!” Nói xong đôi mắt cũng đỏ, bộ dạng mười phần ủy khuất.

Trưởng hoàng song muốn chịu thua bọn nhỏ luôn rồi, hướng hoàng huynh vẫy vẫy, tỏ vẻ mình đã cố hết sức, chăm sóc không nổi a.

Già La Khôn Trạch đành nói: “Phụ hậu thân thể không tốt, phụ hoàng sợ các người quấy rầy phụ hậu nghỉ ngơi. Nghe nói mấy ngày nữa phụ hậu sẽ sinh, chờ phụ hậu sinh tiểu bảo bảo, rồi tới thăm hai người được không?”

Nhị hoàng tử sắc mặt lạnh lùng, “Hai người cũng đã đi hơn nửa năm, nếu tháng này vẫn không trở lại, ta sẽ dẫn bọn hắn đi tìm hai người. Thái tử ca ca, ngươi đừng ngăn ta.”

Già La Khôn Trạch trong lòng tính tính, qua tháng này hẳn không thành vấn đề, liền cười nói: “Hảo. Nếu hai người tháng này vẫn không trở về, ta sẽ tự mình mang các ngươi đi tìm.”

Nhị hoàng tử lúc này mới chịu từ bỏ, kéo kéo lão Tứ lão Ngũ, nói: “Đi, Tam ca mang các người đi chơi.”

Già La Khôn Tĩnh vội nói: “Chơi cái gì mà chơi! Vừa mới tóm mấy đứa từ hậu hoa viên về, thái phó chờ đã lâu, nhanh đến thư phòng!”

“Không đi! Lão nhân kia nói chuyện dài dòng, phiền muốn chết. Ta không nghe giảng, ta dẫn bọn hắn đi kỵ mã!”

Thái tử quát: “Hồ nháo! Bọn nó mới vài tuổi, kỵ mã cái gì! Lam nhi thì không nói làm gì, Yến nhi là một nữ hài tử, cũng sắp bị ngươi dạy hư. Ngươi, tiểu tử thối này, đến ngay ngự thư phòng cho ta! Muốn ta nhéo tai ngươi kéo đi có phải không?”

Nhị hoàng tử rụt vai lại, bĩu môi trừng mắt nhìn hắn một cái.

Trừ phụ hoàng và phụ hậu, cũng chỉ có vị trưởng huynh thái tử này có thể chấn ép nó. Già La Khôn Tĩnh tuy rằng cũng là ca ca của nó, nhưng rốt cuộc vẫn là song nhi, không có uy thế như thái tử.

Thái tử thấy nó không nói gì, hướng nó vẫy tay.

Nhi hoàng tử dùng tư thế đề phòng đi đến cạnh hắn, trừng mắt hỏi: “Làm gì?”

Già La Khôn Trạch đem nó túm đến một bên, kẹp cổ nó thấp giọng nói: “Tiểu tử, dám mang theo bọn hắn hồ nháo, xem ta…có ném người ra khỏi cung không!”

“Ta đâu có hồ nháo!” Nhị hoàng tử không phục.

“Vậy sao người không nghe lời nhị ca?”

Nhị hoàng tử bĩu môi, than thở nói: “Y chỉ hơn ta có hai tuổi lại là một song nhi, ta việc gì phải nghe y.”

“Xú tiểu tử! Lão Nhị là một song nhi còn hiểu chuyện hơn người nhiều. Cứ thế này nghị sự tháng sau ta không cần tiến cử người nữa, mang Nhị ca người đi sứ Tân quốc cũng tốt.”

“Đừng! Đừng!” Già La Khôn Minh luống cuống, liền vội vàng kéo hắn, nói: “Lần trước ngươi đã dẫn y đi rồi, lần này cũng phải đến phiên ta chứ, đại ca ngươi không thể bất công như thế!” Nó quýnh lên, liền quên xưng hô thái tử, trực tiếp gọi đại ca.

Già La Khôn Trạch hừ một tiếng, đè cổ nó thấp giọng nói: “Thế ngươi biết phải làm sao rồi đi?”

“…Rồi.” Nhị hoàng tử đấu tranh một lúc lâu, vẻ mặt đau khổ, không cam lòng nói: “Ta đây liền mang lão Tứ mấy đứa đến thư phòng.”

“Còn gì nữa?”

“…Chuyện đi Bích Trừng cung ta cũng không nói nữa.”

“Ngoan.” Thái tử cười hài lòng, sờ đầu hắn, khen: “Thật là hảo hài tử.”

Già La Khôn Minh rùng mình, thấy ngữ khí này của đại ca thật ghê tởm, rồi lại không dám lên tiếng. Nghĩ thầm, đại ca hắn cười rộ lên trông y hệt hồ ly, quả thực là thực truyền tẫn đắc của phụ hậu a.

Nhìn Nhị hoàng tử bướng bỉnh bất tuân ngoan ngoãn mang theo lão Tứ lão Ngũ đến ngự thư phòng, trưởng hoàng song Già La Khôn Tĩnh cười nói: “Vẫn là đại ca có cách a.”

“Vất vả cho ngươi, Tĩnh nhi. Ta gần đây bận rộn chính vụ, không quản được, để ngươi phải trông bọn hắn. Nhất là lão Tam, tiểu tử này tính tình càng ngày càng ngang tàng, phụ hoàng phụ hậu lại không ở bên, đừng để nó kêu ngạo đến coi trời bằng vung.”

“Nó thấy ta là song nhi, không chịu nghe ta.” Trưởng hoàng song vẫy vẫy, bất đắc dĩ nói.

“Song nhi và nữ nhi thì làm sao? Phụ hậu không phải thường nói nam song nữ ngang hàng sao. Là ngươi tính tình ôn hòa, làm hư nó.”

“Đại ca, người không phải cũng làm hư ta sao!” Hoàng song tử cười nói.

“Người là ‘loại’ đệ đệ ta mong chờ nhất, đương nhiên phải cưng chiều ngươi.” Thái tử cười cười, kéo tay hắn, nói: “Đi, theo ta dùng bữa. Buổi chiều ta còn phải đến Bích Trừng cung, đưa tấu chương cho phụ hoàng.”

Thái tử yêu thương nhất song nhi đệ đệ này. Bởi vì hắn luôn nhớ, hắn ngàn cầu vạn phán mới được Tĩnh nhi là người huynh đệ đầu tiên. Đương nhiên, sau này lão Tam xuất thế hắn cũng thập phần yêu, nhưng tiểu tử này lại không như Tĩnh nhi nhu thuận đáng yêu, thường thường làm cho hắn đau đầu.

Ai…nhớ tới phải dẫn tiểu lão hổ đi sứ Đại Tân, Già La Khôn Trạch lại cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch.

Buổi chiều Già La Khôn Trạch đi đến Bích Trừng cung, ở thanh lương, hành lang bên lạc thủy viên, hắn thấy được người mình muốn tìm.

“Phụ hoàng.” Hắn cao hứng đi qua, đến trước trúc tháp của người nọ hành lễ.

Người nọ hơi nâng mắt lên, nhìn hắn cười nói: “Đồng nhi, người đã đến rồi. Lại đây ngồi. Đi một đường chắc nóng lắm? Trẫm gọi người mang cho người cốc nước ô mai.” Nói xong chống dậy thân thể cồng kềnh của mình.

“Ai nha phụ hoàng, không cần, người mau mau nằm xuống.” Đồng nhi cuống quít đỡ lấy y.

“Được rồi, nước ô mai đây, ngươi cần thận chút, đừng làm động thai.” Lâu Thanh Vũ bưng đồ theo hành lang bên kia đến, đè y nằm lại.

“Trẫm cũng không phải bình hoa dễ vỡ.” Già La Viêm Dạ khó chịu nói.

“Ngươi đương nhiên không phải bình hoa, làm gì có cái bình hoa nào béo như vậy.” Lâu Thanh Vũ cười nói.

“Ngươi nói cái gì!” Già La Viêm Dạ cao giọng.

“Ta nói giỡn thôi mà, đừng giận, đừng giận.” Lâu Thanh Vũ mỉm cười trấn an y.

“Trẫm dạng này là do ai làm hại? Ngươi dám chê cười trẫm!”

“Không dám không dám! Ai nha, ở trước mặt đứa nhỏ, không cần cãi nhau.”

Đồng nhi ở bên cạnh bưng tay áo cười trộm, Già La Viêm Dạ cả giận: “Ngươi cười cái gì?”

Đồng nhi chạy nhanh tới, ghé vào bên người phụ hoàng nói: “Đồng nhi sai rồi. Phụ hoàng không nên tức giận, cũng đừng trách phụ thân nữa.”

Già La Viêm Dạ cảm thấy có chút cố sức, cứng đờ nghiêng thân mình năm xuống.

Đồng nhi nhìn cái bụng ‘hùng vĩ’ của y, cẩn thận xoa xoa, hỏi: “Phụ hoàng, lần này khi nào người sinh a?”

“Không biết! Nóng muốn chết, mang nước ô mai đến đây.” Già La Viêm Dạ tức giận duỗi tay.

“Đây.” Lâu Thanh Vũ vội đưa cốc nước cho y.

Đồng nhi nói: “Hôm nay tiểu Tam lại nháo sự, không chịu yên, đòi mang Lam nhi và Yến nhi đến thỉnh an, khiến con phải ngăn cản. Phủ hoàng a, người tháng này mà không sinh, con ngăn không được tiểu Tam.”

“Khi nào sinh cũng không phải trẫm định đoạt! Ngươi tự nói nó đi.” Già La Viêm Dạ chỉ bụng mình, lại nhíu mi nói: “Minh nhi xảy ra chuyện gì? Năm kia trẫm đi Nam du tuần hơn nửa năm, cũng không thấy nó nhớ trẫm như vậy.” Thật kì quái.

“Ai bảo nó luyến phụ tình kết a.” Đồng nhi nói xong liếc nhìn phụ thân một cái.

Già La Viêm Dạ nghe vậy, hờn giận trừng Lâu Thanh Vũ: “Trẫm tân tân khổ khổ sinh một đứa con, nguyên lai nó lại không dính chặt trẫm nhất.”

“Sao thế được, các con rất hiếu thuận mà.” Lâu Thanh Vũ vội cười nói, âm thầm trừng Đồng nhi.

Đồng nhi vội vàng nói sang chuyện khác: “Phụ hoàng, có mấy tấu chương trọng yếu, con không làm chủ được, đều mang đến đây, thỉnh người ngự phê.”

Già La Viêm Dạ nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Để cha ngươi phê đi, trẫm lười xem.”

Đồng nhi nhịn không được lại hỏi: “Phụ hoàng, Tĩnh nhi cũng muốn đến thăm người. Khi nào đến sản kỳ của người a? Lần trước ngự y không phải nói cuối tháng sáu sao? Hiện tại đã đầu tháng bảy, còn chưa có động tĩnh gì.”

“Ha ha, đứa nhỏ này chắc cũng không muốn ra, giống người hồi đó.” Lâu Thanh Vũ cười tiếp lời.

“Vậy sao?” Đồng nhi nháy mắt mấy cái, hiếu kỳ nói: “Con khi đó trốn trong bụng phụ hoàng bao lâu a?”

“Dù sao cũng không mau. Đã muộn thật nhiều ngày, nếu không phải…” Lâu Thanh Vũ nhớ lúc trước giúp Già La Viêm Dạ trợ sản, tuy rằng đã là quá khứ cách mười năm, nhưng vẫn nhớ như vừa mới đây, không khỏi đột nhiên im lặng.

Già La Viêm Dạ hiển nhiên cũng nhớ tới, đột nhiên hung hăn trừng Lâu Thanh Vũ, lắc người ngồi dậy.

Lâu Thanh Vũ đỡ y, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Nằm mỏi lắm, đứng lên một chút.”

“Ta đỡ ngươi.”

“Không cần, người cũng Đồng nhi đi phê tấu chương đi, trẫm bảo hoàng cung thị đỡ đi hai vòng là được.”

Hoàng cung thị đỡ Già La Viêm Dạ đến tản bộ cạnh hồ, Lâu Thanh Vũ cùng Đồng nhi vào tiểu đình, phê duyệt tấu chương. Đồng nhi còn lải nhải Già La Khôn Minh không nghe lời, làm phiền hắn, sắp làm hư hai đệ muội.

Lâu Thanh Vũ nghe vậy, bất đắc dĩ bĩu môi cười.

Hắn và Viêm Dạ vốn đặt tên đứa thứ hai là “Khôn Minh”, là để tưởng niệm Già La Chân Minh đã cùng Lâu Thanh Tường ẩn cư nơi sơn dã, đồng thời cũng mong đứa con có được vài phần tao nhã, cơ trí bao dung của Già La Chân Minh.

Ai ngờ tiểu hài tử này lại giống Già La Viêm Dạ đến mười phần, tính tình tùy hứng bất tuân không nói, còn tuổi nhỏ đã có dã tâm, may mà Đồng nhi còn có thể chế trụ hắn vài phần.

Lâu Thanh Vũ đang cùng Đồng nhi nói chuyện, chợt nghe ngoài ao truyền đến tiếng thét kinh hãi của hoàng cung thị.

“Bệ hạ! Bệ hạ!”

Lâu Thanh Vũ ngẩn đầu nhìn, thấy Viêm Dạ ôm bụng dựa vào lan can hồ, hoàng cung thị đỡ y lung lay sắp đổ.

“Viêm Dạ — ”

Lâu Thanh Vũ lập tức chạy vội qua.

“Bệ hạ, dùng lực, lại dùng lực…” Trầm Tú Thanh đỡ hai chân hoàng thượng thúc giục nói.

Già La Viêm Dạ dựa vào đầu giường, sắc mặt bởi vì đau đớn mà trở nên dữ tợn.

“Tú Thanh, thế nào? Sao lâu vậy?” Sắc mặt Lâu Thanh Vũ cũng không tốt, đau lòng cầm tay Già La Viêm Dạ, lo lắng nói.

Trầm Tú Thanh nói: “Hoàng thượng đã lớn tuổi, nên phải cố hết sức. Mau! Mau!”

Già La Viêm Dạ tuy rằng bảo dưỡng tốt, nhưng cũng đã hơn bốn mươi, sinh sản tự nhiên không thuận lợi như lúc trẻ.

Kỳ thật Lâu Thanh Vũ cũng không nghĩ có nhiều con như vậy, hắn theo tư tưởng hiện đại, không cần có nhiều con, hai ba đứa là đủ. Nhưng thời cổ đại coi trọng con nối dòng, nên có càng nhiều con càng tốt, ngay cả Già La Viêm Dạ cũng không tán thành ý nghĩ của hắn.

Nhưng hiện giờ bọn họ đã có tam tử, nhất song, nhất nữ, đã đủ rồi, không ngờ lại có thêm một tiểu mệnh ngoài ý muốn.

Thời đại này lại không có phương pháp tránh thai, hài tử này tuyệt đối phải được sinh ra.

Lâu Thanh Vũ nhìn bộ dạng Già La Viêm Dạ rên rỉ trằn trọc, cảm thấy đau lòng. Vì khi sinh Yến nhi thiếu chút nữa thành khó sinh, còn làm cho Già La Viêm Dạ thở dài không hổ là ‘thiên kim’, nên so với mấy tiểu tử kia còn kiêu ngạo hơn. Lúc đấy Lâu Thanh Vũ quyết định đó là đứa con cuối cùng của bọn họ, ai ngờ dù hắn đã rất cẩn thận, vậy mà vẫn có…

“Ân -”

Già La Viêm Dạ bị những cơn đau bụng sinh dày đặc đả bại, nắm chặt khăn, đau đớn mà gầm nhẹ. Lâu Thanh Vũ hiện tại đã được rèn luyện tâm lý cực mạnh, không ngừng giúp y lau mồ hôi, cổ vũ, an ủi y.

Cái bụng cao như một quả núi nhỏ bắt đầu chuyển động xuống dưới, Lâu Thanh Vũ chỉ mong lần sinh này thuận lợi, không giống như lần trước làm hắn phải kinh tâm động phách.

Nhiều năm rồi, cũng đã có vài đệ muội nhưng đây là lần đầu tiên Già La Khôn Trạch tận mắt thấy phụ hoàng sắp sinh, không khỏi hoảng hốt luống cuống hồi hộp đứng ở ngoài điện. Tuy không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng khi một vài cung nhân từ bên trong bước ra, hắn có thể nghe được tiếng hét khàn khàn đứt quãng của phụ hoàng.

Trời…sinh con vất vả như vậy sao? Phụ hoàng là đế vương tôn sư, nhưng lại có thể sinh hạ nhiều đứa con như vậy, thật lợi hại!

Nghe nói trước hắn còn có một song nhi ca ca bị chết non, tính cả đệ muội sắp xuất thế, phụ hoàng có tất cả bảy…

Già La Khôn Trạch ở nơi này miên man suy nghĩ, nhìn bầu trời dần tối, trong lòng tính tính đã vài canh giờ rồi, thế nào còn chưa sinh? Ai nha, vội muốn chết…

Hoàng cung thị từ bên trong đi ra, thấy hắn còn ở đây, nói: “Thái tử điện hạ, ngài nên về trước đi, ở đây còn phải đợi nữa.”

“Hoàng cung thị, sao lại lâu như thế?”

“Hoàng thượng đã lớn tuổi, phải cố hết sức, nhưng có Trầm ngự y ở đây, không có việc gì đâu.”

Già La Khôn Trạch thở dài: “Về sau ta phải vì phụ hoàng phân ưu, không để phụ hoàng sinh khí.”

Hoàng cung thị nói: “Ngài có khi nào làm cho bệ hạ tức giận? Bệ hạ thường nói ngài là đứa con tri kỷ nhất của người.”

“Ai…hoàng cung thị, người nói xem. Khi phụ hoàng sinh ta cũng vất vả vậy sao?”

“Này nô tài cũng không biết nói sao. Ngài được sinh ra khi hoàng thượng ở Thương Châu, khi đó nô tài còn chưa có hầu bệ hạ.”

“Phụ thân vẫn ở cùng phụ hoàng sao?”

“Vâng. Mỗi lần bệ hạ sinh, điện hạ đều ở bên cạnh.”

Già La Khôn Trạch rướn cổ nhìn vào bên trong, chỉ cảm thấy hơi hãi, vẫn lo lắng đứng ở ngoài. Đến tận khi trời sắp sáng, trong nội điện mới truyền ra tiếng khóc nỉ non của em bé. Già La Khôn Trạch cả lòng vui sướng.

Hoàng cung thị đi ra báo tin vui, cười nói: “Chúc mừng điện hạ, bệ hạ bình an sinh cho ngài thêm một vị song nhi huynh đệ!”

Già La Khôn Trạch mừng rỡ, “Phụ hoàng thế nào rồi? Giờ ta có thể vào không?”

“Điện hạ, sao mà ngài vào được? Yên tâm, bệ hạ không có việc gì, đã ngủ rồi. Điện hạ cũng nên về trước, ngày mai lại tới thăm.”

Đồng nhi biết phụ hoàng ‘mẫu tử’ bình an, cũng an tâm. Hắn vội vàng muốn gặp tiểu song nhi mới ra đời, chính là hiện tại không có cách nào, đành phải hậm hực trở về.

Chạng vạng ngày hôm sau, hắn lại đến thỉnh an. Vào nội điện thấy phụ hoàng đã tỉnh, đang cùng phụ thân nhìn bé con mới sinh. Già La Khôn Trạch hưng phấn đi qua, chơi đùa với đệ đệ còn bọc tã lót, vui vẻ ra mặt nói: “Chúc mừng phụ hoàng phụ hậu! Ta lại có một song nhi đệ đệ.”

Lâu Thanh Vũ cười nói: “Được rồi, ngươi hôm nay nhanh chóng về cung, nói cho mấy đứa Minh nhi, chúng ta một tháng nữa sẽ trở về.”

“Ta có thể mang bọn Tĩnh nhi đến thăm tân đệ đệ được không?”

Già La Viêm Dạ nói: “Mấy ngày nữa, đợi khi thân mình trẫm tốt hơn, người hãy mang bọn nó đến.”

“Vâng.”

Già La Khôn Trạch hân hoan chăm chăm chạy về cung, báo cho mọi người biết tin tốt của phụ hoàng.

Đây là đứa con của cuối cùng của Già La Viêm Dạ và Lâu Thanh Vũ, một tháng sau được ban tên Già La Khôn Nhã.

Sử sách Đại Tề ghi lại, Tề Uy đế cả đời cùng Lâu hoàng hậu sinh dưỡng tam tử nhị song nhất nữ. Thái tử Già La Khôn Trạch, Nhị hoàng tử Già La Khôn Minh, Tam hoàng tử Già La Khôn Lam; trưởng hoàng song Già La Khôn Tĩnh, nhị hoàng song Nhã; và trưởng công chúa duy nhất Già La Khôn Yến.

—— Ngoại truyện ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện