Vân Ánh Lục chán chường nhắm măt, cô ổn định lại tâm trạng. "À, cha tôi nhất định đã đọc qua sách binh pháp, nên mới thừa cơ tấn công làm tôi trở tay không kịp".

“Vậy nên nàng ngoan ngoãn đồng ý?”

"Tình huống lúc đó chỉ có thể làm thế, nhưng mà mồng chín này tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với Tần công tử, kì thực tôi không phải người anh ta muốn kết hôn."

"Nàng tin nàng có thể thuyết phục được hắn?” Đỗ Tử Bân kinh ngạc khi nàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ khi nói về chuyện tày đình này.

"Là người có đầu óc, hẳn anh ta sẽ biết mình không thể cưới một người không có tình cảm với mình được. Hồi tôi còn đi học, bạn cùng phòng tôi từng nói với tôi rằng nhất định phải lấy người yêu mình, tuyệt đối không được kết hôn với người mình không có tình cảm".

Đỗ Tử Bân suy ngẫm nhìn cô, mày kiếm nhíu chặt, "Bạn cùng phòng nàng là ai?”

Hắn sao không biết chuyện Vân viên ngoại vì yêu chiều con gái nên đã mời thầy về nhà dạy cho từ khi còn rất nhỏ. Mỗi lần nghe tiếng nàng ê a đọc sách, hắn đang ngồi học bài ở sát vách cũng phải mỉm cười hạnh phúc.

Vân Ánh Lục thoáng chao đảo mặt mày, sao cô lại mang chuyện ở thế kỷ hai mươi mốt ra nói ở đây chứ. “Bạn cùng phòng... của tôi không phải là Trúc Thanh hay sao?” Cái khó ló cái khôn, cô vội đáp.

"Trúc Thanh cũng hiểu biết không ít nhỉ". Đỗ Tử Bân liếc xéo cô.

Vân Ánh Lục cười ngượng ngập, "Đúng, đúng, cô ấy rất thông minh, là một học giả tài năng đấy, chỉ có điều giấu tài kĩ thôi". Đôi mắt trong veo đảo đảo mấy vòng, không đợi hắn nói tiếp, cô vội hỏi. “Đỗ đại nhân, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

Đỗ Tử Bân đưa ánh mắt dò hỏi nhìn cô.

“Là thế này, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục đảm nhiệm chức thái y trong hoàng cung nên muốn từ chức. Anh nói xem, thủ tục có rườm rà không?”

"Trước mắt nàng không thể từ chức". Đỗ Tử Bân hắt cả chậu nước lạnh vào Vân Ánh Lục, trong nháy mắt dập tắt ngọn lửa hi vọng của cô.

"Vì sao?”

"Vì như thế sẽ không an toàn". Đỗ Tử Bân lạnh lùng đáp, "Trước ngày hôm qua nếu nàng nói lời này ta sẽ rất tán đồng. Nhưng hiện tại thì không được, người trong phủ Tề vương đã để mắt tới nàng rồi".

"Tề vương là hoàng huynh của Lưu hoàng thượng, chứ tôi thì có quan hệ gì với hắn?” Vân Ánh Lục thật sự không thể hiểu tại sao mình lại trở thành tốt thí giữa hai người này.

"Nàng không cần biết quá nhiều, cứ ngoan ngoãn nghe lời là được. Ở trong cung, cấm vệ quân sẽ bảo vệ nàng, còn ở ngoài cung thì đã có ta". Hắn lại không kìm lòng được khẽ lướt mắt qua gương mặt cô, thở dài, "Chuyện hôm qua là do ta tính toán chưa chu toàn, đáng lẽ ta phải ngăn hoàng thượng không kéo nàng vào những chuyện thị phi thế này. Vân tiểu thư, về sau nàng hãy giữ khoảng cách với hoàng thượng, đó cũng là vì sự an toàn của nàng". Đỗ Tử Bân nhấn mạnh vào câu cuối.

"Lưu hoàng thượng mà cũng phải đề phòng sao?” Vân Ánh Lục không khỏi hoang mang, hỏi lại. Theo như lời Đỗ Tử Bân thì chẳng phải cô càng không nên vào cung sao? Đỗ Tử Bân chán chường quay mặt đi, quyết định nói rõ suy nghĩ trong lòng mình. "Hoàng thượng đã có tam cung lục viện, phi tần cung nữ nhiều không đếm xuể, còn nàng là khuê nữ chưa xuất giá, ngày nào hai người cũng cặp kè như thế, còn ra thể thống gì?”

"Đỗ đại nhân,” Vân Ánh Lục mất hứng, nghiêm giọng chỉnh đốn tư tưởng lạc hậu của thượng thư bộ Hình. “Bề ngoài anh cũng ra dáng chính nhân quân tử nhưng sao suy nghĩ hẹp hòi như vậy? Cái gì mà không ra thể thống, cái gì mà cặp kè như thế, anh nghĩ tôi và hoàng thượng thích hẹn hò gặp gỡ nhau lắm hả? Anh ta là lãnh đạo cấp cao ở đây, nhìn thấy anh ta, tôi phải vờ như không quen không biết gì sao? Đỗ đại nhân, con người ta phải có lòng tự trọng, bề ngoài văn nhân nho nhã thì được tích sự gì. Người trong sạch tự mình biết mình, kẻ xấu bụng ắt tự lòi đuôi cáo. Mỗi người đều có con đường riêng của mình, người khác nói quàng nói xiên gì thì cũng mặc!”

Vân Ánh Lục một hơi xả hết mọi bí bách trong người, những tưởng Đỗ Tử Bân sẽ xù lông phản kháng ngay lập tức, nhưng không ngờ anh ta chỉ nhếch miệng cười khẽ, khuôn mặt cương trực không hề tỏ ra khó chịu chút nào.

Phản ứng bất ngờ của Đỗ Tử Bân khiến cho cô cảm thấy mình phản ứng có phần hơi quá khích, không khỏi há miệng mắc quai, ngượng nghịu suốt quãng đường đi.

"Nếu nàng không muốn ở lại trong cung, ra sẽ xin hoàng thượng cho nàng hồi phủ". Lúc xuống xe, Đỗ Tử Bân chợt quay lại nói với cô.

Vân Ánh Lục ngẩng đâu nhìn trời, hôm nay trời rất trong và nắng rất ấm, gió nhẹ mơn man, chim hót líu lo, chẳng có chút khác thường nào, vậy mà sao cô lại thấy lời Đỗ Tử Bân nói mơ hồ lạ thường. Anh ta nói nhẹ tênh như thể chỉ đang phụng chỉ hành sự mà thôi.

"Để sau hẵng nói!” Cô vẫy tay từ biệt, rảo bước về phía hậu cung.

Đỗ Tử Bân chăm chú nhìn theo bóng dáng Vân Ánh Lục mãi cho tới khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, mới bảo xa phu quay xe đi tới bộ Hình.

Vân Ánh Lục vừa tới thái y viện đã nhanh chóng sai Tiểu Đức Tử chuẩn bị sẵn mọi dụng cụ, hôm nay cô bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho toàn bộ hậu cung. Tiểu Đức Tử gãi gãi đầu nói, hôm nay toàn bộ hậu cung đã đến ngự y phường từ sớm để may y phục mùa hè, hiện các tẩm cung không còn bóng người, việc khám bệnh e là phải hoãn lại rồi.

Theo cung quy, mỗi quý nữ được may y phục một lần, mỗi lần ba bộ, kiểu dáng và chất liệu đồng đều như nhau. Còn các phi tần thì dựa theo cấp bậc, được phép lựa chọn kiểu dáng, vải vóc để may y phục ưa thích. Ngoài ra, từ bậc thục nghi trở lên, các phi tần phi còn được đặt may mấy bộ cung trang để tham dự các hoạt động hội hè trong cung. Thế nên mỗi khi đến kì may y phục mới, hậu cung xôn xao không thua gì lễ mừng năm mới, ríu ra ríu rít, cười cười nói nói, ngay cả điện Nghị Chính cũng còn nghe thấy.

Đối tượng phục vụ của Vân Ánh Lục là nữ nhân hậu cung, họ không có ở đây thì cô cũng chẳng có việc gì để làm. Sực nhớ ra dạo này không ngó ngàng gì đến vườn thảo dược, cô cầm theo một cái cuốc nhỏ và giỏ đựng thuốc rồi giục Tiểu Đức Tử ra vườn. Hai thầy trò còn chưa rời khỏi cửa thì đã thấy mấy cung nữ đang chèo kéo, trêu chọc bên ngoài sân thái y viện. Trong đó có một cung nữ mặt mày sưng húp, mẩn đỏ khắp người, thỉnh thoảng lại đưa tay lên gãi không ngừng.

"Vân thái y". Đám cung nữ vừa trông thấy Vân Ánh Lục,vội nghiêm ngắn thi lễ.

"Các cô tới khám bệnh à?” Vân Ánh Lục ôn hòa hỏi thăm.

Cô cung nữ mặt mày sưng húp vội gật đầu lia lịa, “Nô tì quả thật ngứa ngáy không sao chịu nổi, đêm đến thì càng tệ hơn. Nô tì ăn ở rất sạch sẽ, nhưng không hiểu sao lại mắc phải cái bệnh đáng ghét này, đành phải phiền tới đến Vân thái y".

Vân Ánh Lục buông giỏ xuống, sai Tiểu Đức Tử mang nước rửa tay đến rồi dịu dàng dẫn cô cung nữ kia vào phòng khám. Mấy thái y khác nhìn thấy cô được đám cung nữ hâm mộ như vậy, không khỏi tức tối ghen tị.

"Đây là bệnh dị ứng, dạo gần đây hoa đào nở rộ nên rất có thể cô bị dị ứng với loại hoa này. Da của cô khá mẫn cảm nên nếu cứ dùng tay gãi thì sẽ càng làm bệnh nặng hơn. Tôi sẽ chỉ cho cô một cách rất đơn giản mà lại vô cùng hiệu nghiệm. Hằng ngày cô vo sạch đậu xanh và gạo tẻ rồi ngâm khoảng nửa canh giờ. Sau đó đun sôi hoa tường vi khô rồi lọc bỏ bã, đổ đậu xanh vào gạo tẻ đã ngâm vào nồi nấu tiếp, khi nào gần chín thì cho bã hoa tường vi vào đun thêm một lúc nữa là được, cứ kiên trì dùng trong hai ngày thì những vết ban trên mặt cô sẽ lặn hết. Ngoài ra, cô cũng phải hạn chế ăn đồ dầu mỡ". Vân Ánh Lục vừa nói vừa cẩn thận kê đơn.

"Vân thái y, có cách nào phòng bệnh này không?” Cô cung nữ chống cằm, say đắm ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của Vân Ánh Lục.

"Có, mỗi ngày sáng tối uống một cốc mật ong pha loãng hoặc hãm mười quả táo đỏ lấy nước uống ngày ba lần. Ngoài ra, tăng cường ăn cà rốt cũng rất tốt".

"Nghe qua thì đơn giản nhưng xem chừng món cháo tường vi cũng khá lách cách". Cung nữ bị dị ứng chu miệng nũng nịu.

"Bệnh nào thuốc nấy, nếu cô sợ cách rách thì để tôi chuẩn bị giúp". Vân Ánh Lục nói.

Hai mắt cung nữ sáng rỡ hẳn lên, "Sao tôi lại không biết xấu hổ thế được?”

Mấy cung nữ khác mặt mày ỉu xìu, chỉ ước mình mắc bệnh để được Vân thái y tự mình chăm sóc.

“Chăm sóc bệnh nhân là việc của tôi mà”. Vân Anh Lục đúng dậy đi vào dược phòng.

“Sao các ngươi lại ở đây thế này, không đi may đo y phục mới sao?” La công công tay cầm phất trần, vừa lau mồ hôi trên trán vừa rảo chân bước vào. “Thái y viện vẫn là nơi mát mẻ nhất, bên ngoài nóng bức quá”.

Mấy cung nữ đứng dậy chào hỏi, “La công công, chúng tôi đến tìm Vân thái y để khám bệnh”.

“Đừng suốt ngày làm phiền Vân thái y thế, làm Vân thái y mệt sẽ khiến hoàng thượng...” La công công nhìn thấy các thái y khác đang dỏng tai lên nghe, vội chuyển hướng hỏi, “Vân thái y đâu rồi?”

“Tôi ở đây”. Vân Ánh Lục sách một giỏ đầy dược liệu đi ra, “La công công, ông thấy trong người không khỏe sao!”

“Thân thể khỏe mạnh thì không được tới gặp Vân thái y sao?” La công công nói đùa. Vân thái y thật ngây thơ và đáng yêu, quả là khác xa một trời một vực với đám nhân nữ trong cung.

Vân Ánh Lục tươi cười đáp lại, “Đương nhiên là có thể, nhưng La công công là người bận rộn, tìm tôi ắt là có việc gấp rồi!”

La công công bật cười vui vẻ, “Để Vân thái y đoán trúng rồi, Hoàng thượng nói thời tiết đang dần nóng bức, Vân thái y vừa tiến cung chắc là chưa có y phục mùa hè, nên nhân dịp này ban cho thái y một bộ y phục để mặc”.

Vân Ánh Lục đặt giỏ thuốc trên tay xuống, gương mặt vui vẻ đột nhiên nghiên nghiêm lại, “Hoàng thượng ban thưởng y phục cho tôi?”

La công công gật đầu, chưa bao giờ Hoàng Thượng đối tốt với ai như vậy, thái y người nào mà chả phải mặc y bào dày cộp, nhưng người chỉ thương có mỗi Vân thái y bị nóng.

Vân Ánh Lục bắt đầu cảm thấy nóng mặt, cô vội hỏi La công công, “La công công, xin hỏi bây giờ Hoàng Thượng đang ở đâu?”

“Hoàng thượng vừa hạ triều, hiện đang ở chỗ mấy nương nương”.

“Vậy phiền ông dẫn tôi đến đó, tôi muốn trực tiếp cảm ơn Lưu hoàng thượng”. Vân Ánh Lục mỉa mai mấy câu rồi quay sang bên cô cung nữ bị dị ứng, dặn dò “Cô cứ theo phương thuốc của tôi mà làm, hiện tôi đang bận chút chuyện, nếu có gì thắc mắc cứ đến hỏi tôi”

“Vân thái y, chúng tôi cũng đang định đến ngự y phường nên sẽ dẫn đường cho ngài, không cần phiền đến La công công đâu ạ”. Bầy cung nữ hào hứng xung phong nhận việc.

“Vậy chúng ta đi thôi!”

Một đám người hỉ hả rời thái y viện, không ai để ý gương mặt của Vân thái y đang tối sầm lại.

Lưu Huyên Thần quyết định đích thân ghé thăm công chúa Cổ Lệ. Trong ba tân thục nghi, thân phận của cô ấy là cao quý nhất, nhưng cũng có một nguyên nhân khác,hôm qua Đỗ Tử Bân có nhắc tới thương nhân Ba Tư và nếu hắn nhớ không lầm, đêm hôm hậu cung có biến, nơi thích khách thứ ba xuất hiện là nóc điện tẩm cung Cổ Lệ. Tiếp đó hắn còn nghe La công công bẩm báo vì hắn quyết định lâm hạnh Nguyễn thục nghi mà công chúa Cổ Lệ và Viên Diệp Ngọc lăn xả vào đánh nhau. Cổ Lệ hôm đó cầm một cây roi dài, đường quất mang tính sát thương rất cao, thân thủ cũng vô cùng nhanh nhẹn. Công chúa Cổ Lệ thạo chơi mã cầu, giỏi nghề ca vũ, yêu kiều quyến rũ hơn hoa mẫu đơn, tính cách ngang ngược tùy hứng, những điều này hắn đều nắm rõ, chỉ là không ngờ võ công của nàng ấy cũng xuất chúng hơn người.

Hắn thực sự rất hứng thú với Cổ Lệ nên vừa tan triều đã nghĩ ngay đến việc thăm hỏi công chúa Ba Tư.

Cổ Lệ bĩu môi nhìn một bàn tơ lụa hảo hạng, đám người trong cung không ai dám mặc lụa đỏ vì sợ chói mắt, nhưng nàng chỉ thích màu đỏ mà thôi. Chỉ có màu đỏ mới tôn lên khí chất và trái tim rực lửa của nàng.

"Ái phi, nàng đã chọn được gì chưa?” Lưu Huyên Thần khoan thai bước vào ngự y phường, không hề kiêng dè ôm eo Cổ Lệ trước mặt bao nhiêu phi tần khác. Nàng thụ sủng nhược kinh quay đầu lại, vừa thấy hoàng thượng, khuôn mặt bỗng chốc rạng rỡ như phù dung xuất thủy, liếc thấy Viên Diệc Ngọc đứng cách đó không xa, nàng càng cố trưng khoe vẻ lộng lẫy của mình.

"Hoàng thượng, người thích thần thiếp mặc y phục màu gì nào?” Nàng nhõng nhẽo cất giọng hỏi.

"Ái phi mặc gì cũng đẹp". Lưu Huyền Thần mỉm cười tình tứ, rồi ghé sát tai nàng thì thầm, "Không mặc gì càng đẹp hơn".

Cổ Lệ cười nghiêng ngả, khóe mắt tràn ngập vẻ quyến rũ. “Hoàng thượng đến tẩm cung của thần thiếp đi, thần thiếp sẽ để hoàng thượng nhìn cho thỏa mắt".

"Đề nghị này không tồi đâu. À, ái phi có thích cuộc sống trong hoàng cung này không?” Lưu Huyên Thần nhẹ nhàng kéo nàng ngồi vào lòng.

"Thích chứ, có hoàng thượng ở đây, sao thần thiếp có thể không thích được!”

"Nàng không nhớ song thân, bằng hữu sao?”

"Chỉ cần có hoàng thượng, thần thiếp sẽ không còn thấy nhớ họ nữa". Trông thấy các phi tần khác vừa ghen tị vừa hâm mộ nhìn nàng, Cổ Lệ càng thêm mở cờ trong bụng, mặt tươi như hoa.

"Hoàng thượng, thần thiếp chọn y phục màu tím có được không?” Ấn Tiếu Yên đứng gần đấy, dịu dàng ưu nhã dò ý quân vương.

Lưu Huyên Thần lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta, "Tùy ý nàng thôi, Viên ái phi mặc màu lam sẽ có phần hợp với khí chất hiên ngang của mình, về phần Nguyễn ái phi...”

"Muội muội, hoàng thượng gọi muội đấy!” Ấn Tiếu Yên đi tới góc tường, khẽ đẩy Nguyễn Nhược Nam vẫn đứng như tượng gỗ.

Nguyễn Nhược Nam hoảng hốt ngẩng đầu lên, "Hoàng thượng...” Nàng mấp máy môi, vành mắt ẩn hiện tầng nước mờ mờ.

"Sao vậy, nàng không thích vải vóc ở đây sao?” Lưu Huyên Thần độ lượng hỏi.

"Màu sắc phong phú đa dạng, tơ lụa la trù đoạn[4] đều có cả, sợ là cô ta đang hoa cả mắt nên chưa chọn được gì thôi!” Cổ Lệ khinh miệt liếc nhìn Nguyễn Nhược Nam.

[4] Tên các loại lụa thượng hạng ở Trung Quốc cổ đại.

"Thần thiếp chọn màu nguyệt bạch là được rồi”. Nguyễn Nhược Nam cúi đầu lui về góc tường, Ấn Tiếu Yên lướt nhanh đến, rỉ rả trò chuyện.

Lưu Huyên Thần thoáng nhíu mày, đột nhiên phát hiện ra những ánh mắt đang hướng vào hắn đều đồng loạt chuyển hướng ra ngoài.

"Là Vân thái ý, Vân thái y đấy!” Đám cung nữ đứng hầu bên ngoài tíu tít xôn xao.

"Thật vậy sao? Ở đâu, để ta xem nào".

Lưu Huyên Thần bật cười buồn bã, hắn thừa nhận ngay bản thân hắn nghe thấy cái tên này cũng không nhịn được dáo dác ngóng tìm khắp nơi. Nhưng sao cả đám oanh oanh yến yến xinh đẹp phong tình này lại có thể để mắt tới một trang nam tử mảnh khảnh, yếu ớt thế chứ?

Lưu Huyền Thần thật sự rất hiếu kỳ.

Mỗi khi nhìn thấy đôi môi anh đào kia, hắn lại bị hút hồn đến nỗi chỉ muốn bất chấp tất cả để được chạm đến. Hắn thật sự rất muốn biết cảm giác được chạm lên làn môi mềm mại như cánh hoa kia là thế nào.

Thế nhưng sao hắn có thể đủ can đảm để hôn nam nhân chứ?

Dạo gần đây mỗi khi thượng triều, hắn hay đưa mắt quan sát văn võ bá quan trong điện, trong đó cũng không thiếu người khôi ngô tuấn tú, nhưng nhìn môi họ, đừng nói đến chuyện hôn hít, ngay cả việc tưởng tượng đến, hắn cũng đã rùng mình ghê tởm. Điều này chứng tỏ hắn không hề thích thú gì chuyện kê gian[5], mà chỉ có cảm giác khác thường với Vân Ánh Lục mà thôi.

[5] Chỉ việc đàn ông thông dâm với nhau.

Trong giờ phút này, trong lòng hắn là Cổ Lệ yêu kiều, nhưng trong mắt hắn lại chỉ có một mình Vân Ánh Lục.

"Lưu hoàng thượng, xin hỏi gần đây tôi có cống hiến đặc biệt gì cho thiên triều ta không?”

Hai từ "ban thưởng” của Lưu Huyên Thần khiến cho Vân Ánh Lục cảm thấy rất không thoải mái, cô không phải không có y phục để mặc, cũng không phải ăn xin đầu đường xó chợ mà khiến hắn phải bố thí cho cô?

Vân Ánh Lục mặt đỏ phừng phừng, trừng mắt nhìn Lưu Huyên Thần, đang hùng hổ nhấc chân bước qua ngưỡng cửa thì bị vấp ngã, cả người lao thẳng về phía cạnh bàn gần đó.

"Á!” Cả đám giai nhân mỹ nữ cùng hét lên sợ hãi như một bầy gà mái.

Ngã thế này, chẳng phải sẽ bị thương sao?

Lưu Huyên Thần vội vàng đẩy Cổ Lệ ra, lao người tới đỡ. Hắn đỡ được người nhưng chân không sao đứng vững, ngã ngửa ra sau.

"Binh!” Lưu Huyền Thần đập mạnh đầu xuống mặt sàn. Chúng phi tần nghẹn họng đứng nhìn trân trân.

Nhưng đây chưa phải là nguyên nhân chính của sự cả kinh ấy. Nguyên nhân quan trọng hơn là Vân thái y đang đè thẳng lên người hoàng thượng, mắt kề mắt, môi kề môi, không lọt chút khe hở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện