Edit: Tiểu Thiên Thanh (Edit lần đầu nha ^0^ Nhớ vote và cmt động viên cho bản để bạn còn phụ mình :">)

Beta: Còn ai ngoài mình girl_sms :">


Vừa ra khỏi cửa, Tiểu Thảo đón xe buýt, nàng chọn chỗ ngồi gần cửa sổ. Lấy điện thoại gọi cho Phong Uyển Nhu.

"Uyển Uyển, chị đến chưa?"

"Vừa đến."

Phong Uyển Nhu cầm di động đi đến văn phòng. Sau lần ở nhà Tiểu Thảo, nàng thấy Tiểu Thảo cùng Cỏ mẹ đã vui vẻ trở lại, nhịn không được bèn trộm cười. Vương Oánh Oánh ôm văn kiện đi qua, thấy bộ dáng Phong Uyển Nhu tay cầm di động miệng cười tủm tỉm. Kinh ngạc há to miệng. Không phải chứ, Phong tổng đang yêu? Sao vậy được, chưa từng thấy nàng thân thiết với ai. Nhưng nếu không có ai thì sao nàng lại có biểu tình như vậy?

"Văn kiện rớt kìa"

Phong Uyển Nhu chỉ vào đống văn kiện. Vương Oánh Oánh đỏ mặt, thu hồi tầm mắt, bận rộn cúi đầu nhặt đống văn kiện lên. Sau đó đứng dậy không dám nhìn nữa liền chạy đi.

"Ai vậy?"

Tiểu Thảo lười biếng hỏi, cư nhiên có người dám rình coi Uyển Uyển nhà nàng.

"Là Oánh Oánh tỷ của em."

"Hừ, hôm nay chị khi dễ em, để em phải một mình đối phó với mẹ già. Chị không xem em khiêu vũ, bỏ lại mình em bơ vơ."

"Tôi bắt em khiêu vũ sao?"

"Chị ghét bỏ em - huhu em thật là đáng thương mà."

Tiểu Thảo nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tâm tình phi thường vui vẻ giả bộ than khóc.

Phong Uyển Nhu mở máy tính, bất đắc dĩ lắc đầu

"Rồi rồi, đừng giả vờ đáng thương nữa..."

"Nga, em phải đi liền đây. Ah đúng rồi, Uyển Uyển, trước lúc chị đi bảo em chiếu cố Ngưng Ngưng là vì cái gì?"

Ở đầu dây diện thoại bên kia của Tiểu Thảo truyền đến thanh âm tiếng xe bus báo đã tới trạm. Phong Uyển Nhu nhíu nhíu mày, không nói gì. Nàng đau lòng, không muốn Tiểu Thảo trễ giờ. Nàng tôn trọng Tiểu Thảo, cũng tôn trọng sinh hoạt của nàng và không muốn chuyện tiền bạc làm thương tổn đến tình cảm của hai người.

"Sao mà nhiều vấn đề như vậy, em đến đây đi rồi sẽ biết."

"Hung dữ quá à, không để ý đến chị nữa, em vào công ty đây."

Cúp điện thoại, Tiểu Thảo vọt vào Phong Đằng. Như một con gió lao vào thang máy rồi vội vàng pha cà phê như thường lệ. Phong Uyển Nhu ngồi ở văn phòng, vừa uống ly cà phê mà Tiểu Thảo đem đến vừa nhìn bản hợp đồng trong tay.

"Sắp có người từ bên Bắc Kinh đến, ước chừng có năm người đi, em mau đi chuẩn bị."

"Òh."

Tiểu Thảo gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Mặc kệ quan hệ của hai người có thân mật ra sao, tại công ty Tiểu Thảo đều rất quy củ. Không cần ôm một cái cũng chẳng đòi Uyển Uyển hôn một cái, theo như lời Dạ Ngưng nói, là tiểu cô nương nhu thuận hiểu ý người a.

Phong Uyển Nhu chuẩn bị đồ đạc. Sau đó không lâu, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô.

Tiểu Thảo nhìn nhìn bĩu môi nhìn chiếc xe hoành tráng bên ngoài đường lớn, thật là, người nào vậy, rầm rộ và phô trương quá chừng. Chẳng lẽ là Tiêu Tổng? Mà cũng mặc kệ đi, Tiểu Thảo chuyên tâm pha cà phê, pha xong liền đem đến phòng họp.

Bày cà phê ra bàn, Tiểu Thảo lén nhìn trộm nữ nhân đang ngồi. Lặp tức trợn tròn mắt, cảm thấy rất quen mặt? Giống như đã gặp qua ở đâu rồi. Nữ nhân kia cũng phát hiện Tiểu Thảo đang nhìn mình, nàng cầm ly cà phê nhấp một ngụm, cười cười.

...

Tiểu Thảo đỏ mặt, nữ nhân này có khuôn mặt tươi cười, nhìn rất xinh đẹp, chân mày lá liễu. So với Uyển Uyển nhà nàng thì người kia có một loại khí chất cổ điển của nữ nhân. Nếu nói Phong Uyển Nhu mĩ nữ lạnh lùng cao quý, thì cô gái này lại là mĩ nữ ôn nhu thân thiện, nụ cười kia quả thực đã hòa tan tâm hồn thiếu nữ bánh bèo bé bỏng bồng bột của Tiểu Thảo.

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu cũng không nói gì chỉ chớp chớp mi mắt, nhịn cười nhìn nàng. Tiểu Thảo phát hiện bản thân có chút thất thố, khuôn mặt đỏ bừng lên, nàng cằm khay cúi đầu vội vàng ra ngoài. Trong phòng họp, nữ nhân kia lại nhìn Phong Uyển Nhu cười tươi, Phong Uyển Nhu cũng nở một nụ cười đáp lễ.

"Nè, Tiểu Thảo sao bồ đi nhanh vậy? Chút nữa là đụng trúng mình rồi"

Từ phòng họp đi ra, Dạ Ngưng bị tiểu Thảo vừa vặn đụng phải. Cũng may là Dạ Ngưng nhanh nhẹn lùi lại trừng mắt nhìn Tiểu Thảo. Như thế nào mà sáng sớm đã chạy loạn thế này, Tiểu Thảo nhìn Dạ Ngưng nói nhỏ

"Ngưng Ngưng, trong phòng có mỹ nữ, đẹp lắm, đẹp hết mức."

"Mình biết, là Uyển Uyển của bồ chứ gì!"

Dạ Ngưng tức giận, tôi biết hai người các ngươi rất ngọt ngào thân mật, nhưng không cần phải lồ lộ ra như vậy a, không có ý tứ gì hết.

"Không phải a......"

Tiểu Thảo run rẩy nói, vì kích động nên thanh âm có chút thay đổi.

"Mỹ nhân kia hình như là Tiếu tỷ tỷ, tổng giám của..."

Không đợi Tiểu Thảo nói hết lời, Dạ Ngưng đã đi vào phòng họp. Tiểu Thảo nhìn theo bóng dáng của đồng bọn có chút không yên lòng, xoa xoa tay ngồi ở văn phòng tiếp tục làm việc.

Nhớ lại lúc trước Dạ Ngưng đã từng cho nàng xem qua ảnh chụp của nàng ta cùng với một nữ nhân, mà mỹ nhân vừa rồi ngồi trong phòng kia rất giống nhau a. Tuy rằng Dạ Ngưng chưa nói qua, nhưng Tiểu Thảo cũng có thể cảm giác ra được tình cảm của Dạ Ngưng đối với người này lớn ra sao, hôm nay nhìn thấy mỹ nữ tỷ tỷ kia, không biết có thể xảy ra xung đột trái đất đụng địa cầu không nữa. Tiểu Thảo vừa chờ mong lại vừa lo lắng, kết quả chờ cả nửa ngày, Dạ Ngưng thì chưa thấy đâu, ngược lại chỉ có Uyển Uyển nhà nàng đến.

"Phong tổng, sao chị lại tới đây?"

"Như thế nào, em sợ tôi đến?"

Thanh âm của Phong Uyển Nhu có chút lãnh đạm. Biểu tình cũng không vui cho lắm. Tiểu Thảo có chút kỳ quái hỏi lại

"Sao vậy? Chị giận em à?

"Ha~ Tôi giận làm gì chứ?

Tức giận sao? Phong Uyển Nhu thực sự tức chết mà, nàng nghĩ rằng Tiểu Thảo nhà nàng vĩnh viễn coi nàng là độc nhất vô nhị, trừ mình ra sẽ không liếc mắt với người khác. Nhưng bây giờ thì sao? Nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm là mất hồn ngay, thiếu chút nữa đem cà phê đổ lên đầu người ta rồi, còn nói cái gì là độc nhất vô nhị!

Tiểu Thảo thấy Phong Uyển Nhu như vậy có chút kinh hãi, không biết mình đã chọc giận gì Uyển Uyển.

Phong Uyển Nhu liếc mắt nhìn Tiểu Thảo đang ngẩn ngơ, không nói gì liền xoay người đi. Tiểu Thảo sửng sốt, đứng tại chỗ. Suy nghĩ cả nửa ngày cũng không biết đã đắc tội lúc nào. Nhìn Phong Uyển Nhu đi khỏi mà trong lòng Tiểu Thảo khó chịu đến điên lên. Nàng nhất định phải chạy theo hỏi cho rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nói là làm, Tiểu Thảo đẩy cửa phòng tổng giám đốc đi vào, nhìn một hồi không thấy ai, lại hướng về phía phòng họp tìm. Cuối cùng, nàng cũng tìm được người kia.

Phong Uyển Nhu đứng trước khung cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài. Thấy bóng lưng gầy yếu của nàng, Tiểu Thảo cảm thấy vô cùng đau lòng. Bước lên phía trước, Tiểu Thảo ôm lấy Phong Uyển Nhu .

"Chị sao thế, Uyển Uyển?"

Tiểu Thảo dùng mặt cọ cọ vào cổ nàng, thanh âm mềm mềm, mang theo một chút giọng mũi. Phong Uyển Nhu để cho Tiểu Thảo ôm mình, vẫn không nói gì.

"Rốt cuộc làm sao vậy, em chọc chị sao?"

Cùng Phong Uyển Nhu chiến tranh lạnh khiến Tiểu Thảo không chịu nổi. Biết được cảm xúc của Tiểu Thảo hay suy nghĩ buồn bã vu vơ, Phong Uyển Nhu vỗ vỗ tay của nàng

"Tôi không sao, chỉ là cảm giác bản thân mình ngày càng ích kẻ hẹp hòi, nhìn thấy em liếc mắt nhìn người khác một cái cũng làm tôi khổ sở."

Tiểu Thảo hít hít mũi, nghĩ nghĩ nói:

"Em nhìn ai? Dạ Ngưng hay Oánh Oánh?"

"....."

Phong Uyển Nhu hết chỗ nói. Đúng là Tiểu Thảo không đem chuyện vừa rồi để trong lòng. Nhớ lại chuyện lúc nãy quả thật mình quá hẹp hòi.

"Chị đừng giận a, em khiêu vũ cho chị xem được không?"

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu nửa ngày cũng không nói chuyện, nàng bắt đầu lo lắng, thật cẩn thận hỏi.

"Òh, em khiêu vũ cho tôi xem đi."

Phong Uyển Nhu xoay người, cười cười nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cũng nhìn thẳng vào mắt nàng

"Chị không giận à?"

"Tôi có nói mình giận sao?"

"Vậy em đây không khiêu vũ nữa......"

"Tốt, vậy tôi giận em."

Choáng! Tiểu Thảo chuẩn bị tiến vào trạng thái hôn mê. Nàng cảm thấy Uyển Uyển nhà nàng quả là bá đạo trên từng hạt gạo. Không có biện pháp khác, nhưng cò kè mặc cả là không thể thiếu a.

"Khiêu vũ cổ điển nha? Mấy màn khiêu vũ nóng bỏng không......"

"Không, mấy thứ cổ điển tôi đều xem qua rồi."

Phong Uyển Nhu liếc Tiểu Thảo một cái, ánh mắt còn mang theo vẻ khinh bỉ

"Em thật đúng là giống với lời nói của má em, suốt ngày nhảy mấy bài cổ điển già dặn, làm như mình là đội trưởng dẫn dắt hội người cao tuổi của khu phố đi thi đấu không bằng."

"Mẹ em như thế nào có thể như vậy, cái gì cũng nói với chị hết!"

Tiểu Thảo nổi giận, bí mật động trời kia đã bị mẹ già của nàng nói cho Phong Uyển Nhu biết, mất mặt, thất là mất mặt!

"Được rồi, mau nhảy đi"

Phong Uyển Nhu làm bộ dạng không còn kiên nhẫn. Tiểu Thảo thấy nàng như vậy cũng không dám nói nhiều nữa, nuốt nước miếng gật đầu.

"Vậy được, em thử nhảy điệu hôm trước mới xem trên TV nha."

Nói xong, Tiểu Thảo hơi hơi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang ở một buổi dạ tiệc, xung quanh đều là các mỹ nữ đang lắc lư cái mông nhảy múa. Sức tưởng tượng của Tiểu Thảo hết sức cường đại. Sau khi tưởng tượng, cảm giác rõ ràng lên rất nhiều. Nàng cúi đầu, đem ống quần kéo kéo lên, tay áo cũng kéo hết xuống dưới. Tưởng tượng mình đang mặc lễ phục dạ hội, tay đong đưa qua lại, động tác giống như thiếu nữ đang tung hoa trên màn ảnh, trước mặt nàng là Phong Uyển Nhu ~ đang nhìn nàng bằng ánh mắt chan chứa tình cảm.

"Em yêu yêu yêu chị không nói lên lời-"

......

Trên mặt Phong Uyển Nhu tràn đầy hắc tuyến nhìn Tiểu Thảo

"Cái này là vũ điệu nóng bỏng em coi trên TV hả?"

Tiểu Thảo mở to mắt, bĩu môi nhìn Phong Uyển Nhu, nàng đã cố gắng hết sức . Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo im lặng đối mặt, cứ như vậy sau vài hiệp, Tiểu Thảo đã bại trận

"Được rồi, em làm thiệt nè!"

Tiểu Thảo hít một hơi, nhìn xung quanh không thấy ai liền lấy ra điện thoại, mở lên một bài nhảy, theo điệu nhạc, nàng nhún chân, ôm lấy cổ Phong Uyển Nhu,lấy điểm tựa để thân thể ở giữa không trung xoay tròn.

Phong Uyển Nhu thiếu chút nữa bị Tiểu Thảo bóp cổ đến nghẹn chết, nàng có thể nhìn ra Tiểu Thảo đang muốn múa cột, nhưng múa cột là múa như vậy sao? Tiểu Thảo chớp mắt đưa tình nhìn Phong Uyển Nhu, còn không quên khêu gợi liếm liếm môi dưới, thuận tiện kéo cổ áo xuống lộ ra bả vai. Ai da, bán nghệ không bán thân thật sự khó khăn a, còn phải giữ quần áo cho chừng mực.

"Vị khách quan này ~"

Tiểu Thảo hoàn toàn nhập tâm, phong tình vạn chủng mười phần, Phong Uyển Nhu hít sâu một hơi, có cảm giác muốn tát chết con ruồi Tiểu Thảo đang bu quanh mình, Tiểu Thảo cũng nhìn ra sự đấu tranh nội tâm gay gắt của Phong Uyển Nhu, nhưng nàng lại nghĩ rằng Uyển Uyển đã bị vẻ đẹp mĩ lệ của mình mê hoặc, trong lòng liền vui vẻ không ngừng. Vì vậy càng ra sức cố gắng, hai chân giáp muốn kẹp lên người Phong Uyển Nhu, cả người như con cua uốn éo. Trong lúc Phong Uyển Nhu đang xanh mặt muốn hành động đạp chết con cua này, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, tiếng hét của Dạ Ngưng lập tức truyền vào.

"Tiếu Vũ Hàm, cô có ý gì? Đừng đi theo em nữa, em muốn đi tìm nhân tình Tiểu Thảo của mình, Tiểu Thảo, Dương Tiểu Thảo! Bồ đi ra -"



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện