Phong Uyển Nhu nhìn thấy được Tiểu Thảo và Lăng Sương, quan trọng là thấy được Lăng Sương vò nhẹ bàn tay Tiểu Thảo, nàng liền hơi nheo lại ánh mắt.

Mặt Tiểu Thảo lập tức liền đỏ, bỗng nhúc nhích đầu, giãy khỏi cánh tay Lăng Sương, nàng khẩn trương nhìn lên Phong Uyển Nhu.

Phong tổng sẽ không hiểu lầm a, nàng chính là một thân trong sạch.

"Ai da, xem cô ta có tật giật mình kìa!" Phong Uyển Tư còn cảm thấy không khí này chưa đủ, liền ở một bên thêm dầu vào lửa, Phong Uyển Nhu đối với lời của nàng cũng không quá quan tâm, chính là nhìn chằm chằm Lăng Sương cao thấp đánh giá, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.

Người này, dường như đã gặp qua ở đâu đó?

"Tư Tư, là ai vậy?"

"A?" Phong Uyển Tư theo tầm mắt Phong Uyển Nhu nhìn theo, nhíu nhíu mày, trả lời: "Là trợ lý mới tới!"

Hừ, lúc này là lúc nào mà chị còn quan tâm người mới? Bây giờ không phải là nên ghen dữ dội sao? Tiếp đến phải lập tức chạy đến trước mặt Tiểu Thảo chất vấn một chút chứ? Nhìn bộ dạng sợ hãi của tên ngu ngốc kia thì không chà đạp một lần không được, thật không chấp nhận được lời xin lỗi...

Phong Uyển Nhu bên này không có phản ứng gì, Tiểu Thảo bên kia lại có điểm kích động, chu môi "Hừ, 'viên thuốc' kia, khẳng định là cô tố cáo!"

"Là sao?" Lăng Sương có điểm không theo kịp ý nghĩ của Tiểu Thảo.

Viên thuốc? Là... Phong Uyển Tư?



"Tôi cũng không biết vì sao, nhưng cô ta chính là không thích tôi"

Tiểu Thảo biểu tình có chút hiu quạnh, nàng lại bắt đầu lầm bầm đối thoại.

Nói thật, nếu trừ bỏ đối chọi gay gắt với Phong Uyển Tư thì đáng lẽ Tiểu Thảo đối với cô em vợ này có ấn tượng rất tốt, cũng có tâm tư muốn cùng nàng sống chung thật tốt, dù sao nàng cùng với Phong Uyển Nhu về hình dáng có đôi nét tương đồng nên khiến Tiểu Thảo rất vui vẻ, phải biết rằng đối với Tiểu Thảo mà nói, muốn chủ động thân cận với một người cũng không phải là một chuyện dễ dàng , nhưng người ta đã cố tình để ở tới nàng rồi thì đành phải chịu.

"Dương Tiểu Thảo!" Không đợi Lăng Sương nói gì, Phong Uyển Tư đã muốn lôi kéo chị mình bước nhanh đi tới, thanh âm không những hung tợn mà ngay cả biểu cảm cũng hung dữ không kém, điển hình giống kiểu đi bắt gian tại giường vậy.

Phong Uyển Nhu bị Phong Uyển Tư kéo đi, trên mặt hơi có chút bất đắc dĩ. Lúc mới vừa vào, nhìn thấy hai người thì trong lòng nàng có chút không thoải mái, nhưng sau đó nghe Tiểu Thảo nói về trường hợp của Phong Uyển Tư đối với nàng như vậy thì nàng lập tức hiểu được đây là tình huống gì, khó có được em gái nàng lại vì nàng mà tự giác làm chuyện như vậy.

"Thật chịu khó làm việc!" Phong Uyển Nhu cũng ngượng ngùng nói toạc ra, làm cho Uyển Tư có phần tổn thương đến lòng tự trọng.

Phong Uyển Nhu vừa nói xong thì Tiểu Thảo liền ngượng ngùng, cúi đầu mềm nhũn gọi nàng một tiếng.

"Phong tổng!"

Nàng lúc này liền quay về chuyển hướng đến hai chữ Phong tổng, trực tiếp đem Phong Uyển Tư xem nhẹ, Tiểu Thảo hơn thế nữa còn đỏ mặt, tay nắm đũa liền không biết nên thả xuống chỗ nào, trộm ngắm Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái liền nhanh chóng quay đầu.

Bộ dạng thẹn thùng của Tiểu Thảo lại khiến Phong Uyển Tư thêm ghê tởm không biết nói gì cho phải, nàng thực sự muốn hai mắt nhắm lại không nhìn thấy bộ dạng khó chịu kia, mệt hơn là trước kia nàng còn tưởng Tiểu Thảo là công, ai dè, hiện tại lại làm ra bộ dáng mềm nhũn như bún này rốt cuộc là cho ai xem a?

Phong Uyển Nhu gật gật đầu, không làm ra phản ứng gì, chỉ là như có như không nhìn Lăng Sương liếc mắt một cái, mày gắt gao nhăn lại.

"Quan tâm người mới cũng tốt lắm?"

"Ah!"

Tiểu Thảo cúi đầu đáp lời, mặt vẫn còn ửng hồng, Phong Uyển Tư ngạc nhiên nhìn Phong Uyển Nhu và Tiểu Thảo.

Không phải chứ, chị, chị ruột của tôi, em làm cho chị ghen là muốn giông bảo nổi lên chứ không muốn chị quan tâm đến cô ta có được không?!

Lăng Sương từ nãy giờ luôn không nói chuyện, ở một bên tỉnh bơ nhìn lên Phong Uyển Tư, Phong Uyển Tư hôm nay khó có được mặc một bộ y phục như vậy, một bộ Tây phục đen trong suốt bó sát người, rất gọn gàng mà không hề mất phong độ, hơn nữa còn làm tô thêm dáng vẻ thon dài, màu đen làm nổi bật lên làn da trắng nõn và hai má hồng hào đáng yêu, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu lam, làm toát lên thêm vài phần linh khí, Lăng Sương sâu kín nhìn lên nàng, ánh mắt ai oán đến cực điểm, Phong Uyển Tư hoàn toàn, từ đầu đến cuối luôn không phát hiện ra ánh mắt Lăng Sương, vì cả trái tim nàng lúc nào cũng ở trên người Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo cũng không ngoại lệ, chỉ có Phong Uyển Nhu kinh ngạc nhìn Lăng Sương, môi nàng hé mở.

"Đi thôi!"

Nàng liếc nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, Phong Uyển Nhu quay đầu đi ra ngoài, nàng biết hiện tại nếu mình ở đây thì Tiểu Thảo khẳng định sẽ ăn không ngon, trên kia, bàn còn một đĩa khoai tây đầy chưa được ăn hết, không bằng trước mắt nàng nên rời đi để Tiểu Thảo ăn được vui vẻ hơn.

Phong Uyển Tư lúc này cắn răng rất là tức giận, nàng nhìn Tiểu Thảo mà đau lòng dùm chị ruột, từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra, cái loại cảm giác này làm cho nàng thật ghen tị, nàng muốn tiến lên xé nát mặt Tiểu Thảo, chỉ là có điều nàng lại không rõ, chị nàng chẳng lẽ lại không tức giận mà không thèm để ý một chút, chẳng lẽ một chút ghen tuông đối với Tiểu Thảo cũng đều không có sao? Phong Uyển Tư dùng sức trừng mắt nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, sau đó nhón gót giày cao gót tiêu sái rời đi.

Lăng Sương ngẩng đầu lên thở phì phì nhìn Phong Uyển Tư lắc lắc đầu, Tiểu Thảo nghi hoặc nhìn nàng, tại sao lại có cảm giác gì đó không đúng ở đây?

"Sao vậy?" Lăng Sương trên mặt biểu tình có chút mất tự nhiên, liền tỏ ra bình thường chống lại ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Thảo.

Ơ nơi này... tất cả mọi người đều cho rằng Tiểu Thảo phản ứng chậm chạp nhất Phong Đằng, nhưng lúc này, riêng bản thân nàng cảm nhận được Tiểu Thảo lại có tâm trong sáng hơn hết thải người khác, có thể nhìn ra được tâm tư của rất nhiều người là chuyện không dễ dàng.

"Sương Sương, cô biết viên thuốc sao?" Tiểu Thảo chỉ là đơn thuần hỏi, nhưng câu hỏi này ngay lập tức làm cho Lăng Sương thay đổi sắc mặt, cảnh giác nhìn lên Tiểu Thảo.

"Cô nói gì?"

Chẳng lẽ cô giả ngốc? Sao cái gì cũng biết...



Tiểu Thảo chợt nhìn Lăng Sương, vẻ mặt này làm cho Tiểu Thảo có chút không hiểu được, biểu tình có chút mê mang lại có phần bi thương, nàng cũng không nói lời nào liền cúi đầu dùng đũa gấp khoai tây.

Lăng Sương thở dài, hơi hơi lắc đầu "Được rồi, ăn nhanh đi"

Tôi vốn không phải muốn hại cô, càng không muốn làm nên chuyện chia rẽ, bất quá tôi chỉ vì hận người kia thôi, thực xin lỗi, Tiểu Thảo.



Phần cơm còn lại, Tiểu Thảo ăn thật nhạt như nước ốc, nàng vốn cũng không phải là người giỏi che dấu cảm xúc, toàn bộ tâm tư lúc này của nàng đều lộ hết trên mặt, ánh mắt thường liếc về Lăng Sương vài lần, có chút bất an.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Lăng Sương ôn nhu, lại có chút hối hận vì vừa rồi hành vi quá đường đột.

"Sương Sương. . ." Tiểu Thảo có chút rối rắm nhìn lên Lăng Sương.

"Uh!" Lăng Sương nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cũng nhìn nàng nuốt khẩu nước miếng: "Cô rốt cuộc là bao nhiêu tuổi vậy?"

Lăng Sương tâm chợt nhảy dựng lên, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ vẻ bình thường: "Vì sao lại hỏi như vậy chứ? Không phải đã nói rồi sao? Vừa tốt nghiệp Đại học..."

"Thật vậy sao?" Tiểu Thảo ánh mắt nghi ngờ nhìn lên Lăng Sương, Lăng Sương mở to mắt của nàng, nhẹ nhàng thở dài.

"Tôi chỉ là hỏi vậy thôi... tôi ..." Tiểu Thảo rối rắm nhìn Lăng Sương, kỳ thật nàng vốn không phải có lòng nghi ngờ, chỉ là sau khi làm việc với Phong tổng, nàng cũng học được tính cẩn thận, cũng thông qua sự việc vô tình làm tổn thương đến Phong tổng thì mấy tháng ngắn ngủi vừa rồi nàng cố gắng là vô ích. Nàng có thương tổn cũng không sao cả, chỉ là nàng không muốn gây tổn thương đến Phong tổng.

Lăng Sương nhìn Tiểu Thảo bộ dạng có chút không đành lòng, dự đoán được là nàng đã muốn đoán được chuyện gì đó, nàng vừa định mở miệng nói thì di động liền vang lên, nhìn thấy dãy số hiện lên trên màn hình Lăng Sương nhíu nhíu mày, hướng Tiểu Thảo gật nhẹ đầu rồi đi ra ngoài.

Tiểu Thảo ngơ ngác nhìn bóng lưng Lăng Sương rời đi thì trong lòng thấy có chút buồn rầu, Tiểu Thảo cảm giác được Lăng Sương là người tốt, chỉ là ánh mắt của nàng... Thật sự làm cho người ta cũng thấy không hiểu và có chút bất an.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Thảo có cảm giác nghi ngờ người bên cạnh mình, nên thấy rất khó chịu, có thể vì nàng ở cạnh bên Phong Uyển Nhu thời gian dài nên mới có thể học được tính cẩn thận như vậy.

**

"Chuyện này cô định như thế nào?" Vừa mới tiến vào văn phòng, Phong Uyển Tư đã liền bạo phát, căm tức nhìn Lăng Sương, lông mày nhíu lại thành một đoạn, trên mặt tức giận so với vẻ đẹp vốn có thật không hợp. Lăng Sương đứng trước bàn, mặt không chút thay đổi nhìn lên Phong Uyển Tư

"Tổng giám cảm thấy tôi phải làm như thế nào? Làm còn chưa đủ sao? Hay muốn tôi một ngày liền đưa Dương Tiểu Thảo lên giường?"

"Cô! ! !" Phong Uyển Tư hung hăng trừng mắt bức người, nàng vốn chỉ muốn mắng Lăng Sương một chút để trút giận, kết quả trái lại còn bị bức ngược.

"Tôi có phải hay không đã xem nhẹ cô?"

Phong Uyển Tư nhìn Lăng Sương cười lạnh, chuyện này đúng là nàng đã tìm không tùy tiện không đáng tin.

"Không nên...!" Lăng Sương thanh âm không hề kiêu ngạo, diễn cảm lại vô cùng lãnh mạc.

Xem nhẹ tôi? Em từ đầu đến cuối có liếc mắt nhìn tôi sao? Phong Uyển Tư, em đúng là khốn kiếp, ai đã nói qua là muốn theo tôi cả đời? 16 tuổi liền có thể nói chuyện này thì có tính là thật không? Đoạt lấy nụ hôn đầu tiên của tôi ở nước ngoài, ngược lại còn ung dung tự tại nhiều năm như vậy, để cho tôi một mình khó chịu như vậy là ai? Em cứ chờ đi, tôi sẽ tính toán món nợ này với em, đòi lại không sót một món nào.

Phong Uyển Tư không nói gì, song chưởng ôm vào ngực cao thấp đánh giá Lăng Sương, mi nhãn đột ngột híp lại.

Lăng Sương lúc này nâng đầu lên cùng nàng đối diện, sâu trong đôi mắt đó có một tia biểu cảm mà nàng không hiểu được là gì.

"Tôi đã biết!" Phong Uyển Tư cười duyên, nhìn vào mắt Lương Sương lâu hơn một chút, nàng bắt đầu trào phúng: "Đừng nói với tôi cô không biết thế nào là quyến rũ người khác?"

Lăng Sương vẫn như trước nhìn Phong Uyển Tư, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì.

Đúng vậy, từ ngày em rời đi, bắt đầu từ lúc đó tôi không hề biết quyến rũ qua bất kỳ người nào.. có thể chỉ là đối với em...

Đối với loại đầu gỗ, thông thường phản ứng Phong Uyển Tư hoàn toàn bị chọc giận, nhưng chỉ riêng lúc này nàng chợt cười lạnh tiến lên phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Sương, không thể để cho nàng thoát khỏi, một giây sau tức thì sau đó liền giơ tay lên quàng lấy cổ Lăng Sương.

Phong Uyển Tư cảm giác được người trong lòng như đóng băng, nàng cao hứng, cười tà ác, nghiêng đầu, đối với vành tai người kia khéo léo thở ra một hơi

"Nếu như vậy, trước hết để tôi dạy cho cô biết.. thế nào là quyến rũ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện