Edit: girl_sms

Beta: Hwang Young


"Tiểu Thảo!"

Phong Uyển Nhu cả người run run, cuống quýt bắt lấy tay Tiểu Thảo, cách một tầng quần áo, Tiểu Thảo có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng từ Phong Uyển Nhu, điều này khiến nhiệt độ cơ thể của Tiểu Thảo cũng tăng lên cao, trong mắt hừng hực ngọn lửa cháy, nàng liếm liếm môi, nhìn Phong Uyển Nhu, dục vọng không chút che giấu mà lộ ra - em nghĩ muốn chị.

"Em-"

Phong Uyển Nhu mặt đỏ như gấc, ánh mắt có chút bất an, tay giữ chặt tay Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cảm giác được liền xoay tay lại cầm lấy tay nàng, không chớp mắt nhìn nàng.

"Phong tổng......"

Vừa mở miệng đã cảm nhận được giọng nói của Tiểu Thảo khàn khàn đến cực điểm, mang theo thanh âm tràn ngập dục vọng. Tiểu Thảo trong lòng, trong mắt giờ này khắc này chỉ có Phong Uyển Nhu, chỉ có hình ảnh nàng cuộn mình trên sô pha, bộ dáng mê người, cái khác hết thảy đều nhìn không tới cũng không có cảm giác. Phong Uyển Nhu đọc hiểu ánh mắt Tiểu Thảo, cũng biết nàng nghĩ muốn cái gì, hít sâu một hơi, lắng đọng lại, bình tĩnh nhìn nàng.

"Tiểu Thảo, em quyết định ?"

Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu hỏi liền ngừng lại một chút, lát sau ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh mắt của nàng, thấy trong mắt Phong Uyển Nhu tràn đầy biểu cảm phức tạp, nóng rực trên người lập tức mất đi, tay đang đặt trên ngực Phong Uyển Nhu cũng bối rối hạ xuống.

"Phong tổng, em... em..."

Tiểu Thảo hoảng loạn, dục vọng bị thổi bay, lý trí bị kéo về lại, nàng mặt đỏ lên ngập ngừng , cúi đầu không dám nhìn Phong Uyển Nhu một cái, trong lòng hối hận đến cực điểm. Nàng đây là làm sao vậy, như thế nào lại biến thành như vậy? Như thế nào có thể đối xử với Phong tổng như vậy? Lúc trước đã hạ quyết tâm , chưa cùng Phong tổng hứa hẹn thì sẽ không động đến nàng, nhưng vừa rồi......

Phong Uyển Nhu ngồi ở sô pha vẫn duy trì tư thế vừa rồi, nhìn ánh mắt Tiểu Thảo cũng dần dần ảm đạm đi xuống, vẫn là như vậy, Tiểu Thảo vẫn là không có chuẩn bị sẵn sàng, rốt cuộc mình phải đợi bao lâu, rốt cuộc còn muốn mình hao tổn bao nhiêu sức lực thì Tiểu Thảo mới có dũng cảm đối mặt với tình cảm của hai người?

"Em không biết nên làm như thế nào......"

Tiểu Thảo gắt gao cắn môi, cho dù không ngẩng đầu, cho dù Phong Uyển Nhu một câu cũng không trách, nhưng lòng của nàng cũng khó chịu muốn chết, Phong tổng đối với nàng tốt như vậy, nhưng còn nàng thì sao? Một lần một lần lại lùi bước, tựa như Dạ Ngưng đã nói, chính vì Phong tổng quá yêu bồ, nếu đổi lại là một người khác, khẳng định không có thời gian và tâm tình mà tiêu hao vì bồ nhiều như vậy, tại cái thế giới phức tạp này, bằng vào thực lực cùng mỹ mạo của Phong tổng, có ai mà không thích nàng ta, vậy mà bồ còn làm cho người ta phải chờ đợi trong mỏi mòn?

Nhưng Tiểu Thảo thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, mấy ngày hôm trước, nàng xem TV, tính hỏi thử Cỏ mẹ đối với chuyện đồng tính luyến ái có cái nhìn ra sao, Cỏ mẹ liền không nói chuyện, buông điều khiển từ xa ra, nhìn chằm chằm nàng, đợi đến lúc Tiểu Thảo nổi hết da gà da vịt lên mới cầm lấy điều khiển từ xa đổi phim khác, thật giống như không nghe qua mấy lời này.

Nước mắt dần dần chứa đầy hốc mắt, Tiểu Thảo một tay nắm góc áo dùng sức dày vò, nàng hiện tại cũng thật hận chính mình, hận chính mình nhút nhát, hận chính mình không cố gắng, hận chính mình suy nghĩ không thấu đáo, người như nàng nên tha ra ngoài chém cái một, Phong tổng nên một cước đá nàng xuống sô pha sau đó đạp cho vài đạp, nhất định phải đạp lên mặt để cho mình nhìn gương sẽ nhớ đến mình vô sỉ ra sao.

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, đem ảo não hối hận của nàng thu hết vào mắt, thở dài, vươn tay bắt lấy tay đang dày vò góc áo của Tiểu Thảo. Tiểu Thảo thân mình cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu ánh mắt tràn đầy ôn nhu, Tiểu Thảo nhìn vào không hiểu vì sao nàng còn đối tốt với mình như vậy, chỉ biết là tay mình bị Phong Uyển Nhu chậm rãi tách ra, mười ngón đan xen vào nhau, nắm chặt chẽ không chút kẽ hở.

"Tôi không nên bức em."

Một câu, ánh mắt Tiểu Thảo đỏ lên, nàng dùng sức cắn môi, áp chế nước mắt. Bức em? Phong tổng, chị như thế nào ngốc như vậy, vì cái gì sẽ đối với em tốt như vậy? Vì cái gì luôn là sủng ái em nhiều như thế.

"Tôi chờ em, chỉ cần -"

Phong Uyển Nhu thanh âm dừng một chút, trong mắt chợt lóe lên một tia đau lòng, rất nhanh rồi xẹt qua nên không bị Tiểu Thảo nhìn thấy.

"Chỉ cần em không buông tay."

Tiểu Thảo chỉ cảm thấy mí mắt chợt lạnh, tâm cũng mềm nhũn ra, thân mình cương cứng, bị Phong Uyển Nhu ôm vào trong lòng.

Nhẹ nhàng ôn nhu hôn xuống, mùi hương trên người Phong Uyển Nhu tràn ngập quanh mũi, Tiểu Thảo ghé vào trong lòng Phong Uyển Nhu, cảm giác như mình như rơi xuống một bụi hoa mềm mại, thoải mái nói không nên lời, toàn thân thật sung sướng, thật giống như một giấc mộng đẹp, dù là mộng cảnh hay là hiện thực, tốt đẹp này khiến nàng không đành lòng mở mắt, sợ vừa mở mắt ra, cảnh tượng này sẽ biến mất. Cảm nhận được Phong Uyển Nhu hôn nhẹ lên mặt mình, đến khi hôn đến vành tai, Tiểu Thảo nhịn không được than nhẹ một tiếng.

"Ân......"

Tiểu Thảo có thể rõ ràng cảm giác được Phong Uyển Nhu bỗng chốc cứng đờ, lập tức eo bị nàng ôm sát, hôn không hề mềm nhẹ nữa, nụ hôn cuồng loạn hạ xuống ở lông mi, hai má, trên môi. Thật sự hung hăng , mang theo cảm giác ủy khuất nói không nên lời, thân thể Tiểu Thảo càng ngày càng mềm xuống, cảm giác được một cỗ dòng nước ấm áp chảy khắp thân thể chậm rãi đi xuống dưới, đến bụng dưới, có chút tê dại, lại có chút khổ sở, khiến Tiểu Thảo nhịn không được, hai chân nhẹ nhàng cọ thân thể Phong Uyển Nhu, muốn giảm bớt thống khổ của mình.

Vừa cọ như vậy, ngọn lửa trong lòng Tiểu Thảo không hạ xuống, ngược lại lây sang Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu thân thể cũng mềm xuống, có chút chống đỡ không được, Tiểu Thảo lúc này thật buồn rầu! Lúc trước, Dạ Ngưng có dạy cho nàng, lần đầu tiên a, tuy rằng ai thượng ai hạ cũng không nên để ý nhiều, nhưng chính là mấu chốt quyết định vận mệnh nửa đời sau, bạn học Tiểu Thảo, bồ xem Phong tổng bình thường cường thế như vậy, bồ còn muốn bị nàng áp nửa đời sau sao? Nếu không muốn, lần đầu tiên nhất định phải chủ động a, chèn ép khí thế của nàng, từ nay về sau phải cho nàng biết ai mới là cường công, nhất thống thiên hạ, vạn thảo, vạn thảo, vạn vạn thảo.

Phong Uyển Nhu bị hôn đến nhũn ra, hai tay trên người Tiểu Thảo bắt đầu sử dụng lực xoa nắn, muốn phóng thích loại cảm giác khó nhịn này, ngực áo ngủ đã sớm bị Tiểu Thảo mở ra, còn nội y thì Tiểu Thảo không có lá gan rút đi, chỉ cần như vậy thôi, Tiểu Thảo đã thực thỏa mãn , chổng mông lên cao, giống như chú chó nhỏ liếm láp hương vị ngọt ngào trên bộ ngực của Phong Uyển Nhu, mỗi một lần hạ xuống đều thỏa mãn đến tận tim.

Phong Uyển Nhu dần dần chìm đắm, thở dốc cũng trở nên dồn dập, thỉnh thoảng hỗn loạn than nhẹ, mỗi khi như vậy, hỏa khí dưới đáy lòng Tiểu Thảo cũng tăng lên, khí lực trên tay cũng gia tăng.

Tóc dài phân tán trên sô pha, hai má đỏ hồng, híp lại hai mắt, vặn vẹo thân thể, Phong Uyển Nhu để cho Tiểu Thảo trên người mình tàn sát bừa bãi, trong lòng biết như vậy không phải là cách, nhưng nàng chính là không có khí lực đẩy Tiểu Thảo ra, hai tay ngược lại với lí trí kéo cổ của Tiểu Thảo, chế trụ thân mình Tiểu Thảo, gần sát chút, thầm nghĩ muốn gần sát thêm một chút.

Ngay tại lúc Tiểu Thảo đang chuẩn bị biến hình thành 'Cường công' , ngay tại lúc Phong Uyển Nhu sắp bị công hãm, ngay tại lúc bàn tay không thuần khiết kia chậm rãi hạ xuống dưới, đột nhiên cửa bị mở ra , thanh âm cười hì hì truyền vào, Viên thuốc như từ trên trời rơi xuống bỗng xuất hiện.

"Hahaha, tỷ tỷ, em có mua bữa tối , vẫn là em đối với chị tốt nhất nha, khoai tây kia có gì ngon, cô- a - ! ! ! Dương Tiểu Thảo, cô làm gì mà áp tỷ tỷ tôi? !"

Phong Uyển Tư đang tươi cười bỗng nhiên đen mặt, không cảm xúc nhìn trên sô pha Tiểu Thảo kia đang áp trên người tỷ tỷ vận động, tay vẫn đang chạy loạn trên người Phong Uyển Nhu. Lăng Sương đang đi ở sau nàng đổi dép lê, bị nàng rống như vậy liền hoảng sợ, vừa định chạy lại xem là chuyện gì xảy ra, liền thấy cái cà mên thức ăn mới mua từ khách sạn đang bay theo đường vòng cung, ngay sau đó Phong Uyển Tư chạy như điên đến trước sô pha, một tay bắt lấy Dương Tiểu Thảo đang ở trên sô pha ném xuống.

"Cô này đại khốn kiếp, sắc lang, cô làm gì đây? Cô đè trên người tỷ tỷ tôi muốn làm gì? ! Áo ngủ kia là tôi mua , cô liền cởi ra như vậy, cô không muốn sống nữa phải không?"

Cũng không biết ai ban đầu nói sợ Tiểu Thảo làm tỷ tỷ nàng bị đói, cũng không biết là ai không có việc gì liền khiêu khích Tiểu Thảo ám chỉ nàng cả đời sẽ làm thụ bị khi dễ, vậy mà nay, Tiểu Thảo thật vất vả mới dám cho Phong Uyển Nhu 'ăn no', lại còn bị Phong Uyển Tư lấy thế võ tiêu chuẩn quốc tế đẩy xuống dưới, mông tiếp xúc với mặt đất, không chỉ có dục vọng bị dập tắt, cả cái mông cũng đau lên, tim đập mau sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhớ tới chính mình vừa rồi cùng Phong Uyển Nhu đều rên nhẹ, trên mặt lại đỏ bừng lên.

Phong Uyển Nhu cũng từ trong mộng bừng tỉnh cuống cuồng ngồi dậy, cúi đầu sửa sang lại quần áo bị Tiểu Thảo lột ra, Lăng Sương đi phía sau Phong Uyển Tư, nhìn Tiểu Thảo đang xoa mông, lại nhìn nhìn trên sô pha Phong tổng đang sửa sang lại quần áo, lắc lắc đầu, thở dài, nếu nàng có muội muội như Phong Uyển Tư, vừa lúc nàng ta ra đời, nhất định dùng sức bóp chết ngay, để tránh hậu họa về sau.

"Cô ngồi im đó cho tôi, cô đang muốn làm gì a? Được tiện nghi còn khoe mã sao?"

Phong Uyển Tư rống lớn đến mức nước miếng đều phun tứ tung, hai mắt hồng hồng , giận quá hóa điên, nàng nhớ rõ nàng từng cùng tỷ tỷ có tăm sự qua, Phong Uyển Nhu từng nói, muốn đem lần đầu tiên giữ lại cho đến khi Tiểu Thảo xác định sẽ cùng với nàng ở cùng một chỗ, cho nên Phong Uyển Tư mới tức giận như vậy.

Lúc này không cần xem cũng biết là Tiểu Thảo "Bá Vương cường thượng cung" a, đáng chết, kia tỷ tỷ nàng, nàng nâng trên tay còn sợ rớt, ngậm trong miệng cũng sợ tan, đã bị Tiểu Thảo cởi hết quần áo như vậy, đã bị Dương Tiểu Thảo đặt ở dưới thân như vậy, nàng - nàng tức chết rồi. Nàng, nàng hôm nay nhất định phải đem Thảo khoai tây khốn khiếp này thanh lý, không giết chết tên tiểu khốn kiếp này, nàng sẽ không mang họ Phong !

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện