Ba lan bất kinh (2) – Ngươi bị thương, ta rất buồn.

Hoắc Quyết tìm một quán trọ trong trấn ngụ tạm.

Lúc sắp vào phòng, Tịch Đình Vân thấy Hoắc Quyết vẫn đứng đằng sau nhìn mình, đành phải dừng bước, mỉm cười nói: “Tôi biết đường mà.”

Hoắc Quyết thản nhiên nói: “Ta biết Na Phi Long trốn trong khách *** mới cố ý dẫn dụ ngươi vào đó.”

Tịch Đình Vân há miệng, hắn thừa nhận một cách thoải mái như vậy, lại khiến cho y không biết nói gì.

Hoắc Quyết chậm rãi mở miệng, “Ta muốn biết quan hệ giữa ngươi và Na Phi Long.”

Tịch Đình Vân bình thản nói: “Tôi và hắn không hề quen biết.”

Hoắc Quyết chậm rãi đáp lại một tiếng, hai mắt vẫn gắn chặt vào y.

Tịch Đình Vân thở dài. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy tờ giấy có vòng tròn khoanh triều đình, Huống Chiếu và Na Phi Long lại thành một nhóm, y đã biết được những ngày tháng sau này sẽ không dễ sống như trong tưởng tượng. Thân tại quan trường, sao có thể giữ cho mình mình trong sạch? Cần nhờ đến người khác, sao có thể ngay thẳng, liêm khiết? Y muốn thuận theo dòng nước, nhưng lại có người muốn y phải chèo thuyền ngược dòng. Chân nhúng bùn đen, cuối cùng không thể trong sạch.

Y nhẹ giọng nói: “Từ lúc đến Nam Cương cho đến bây giờ, tôi mới chỉ dùng một chiêu mỹ nhân kế.” Nhưng lại khiến cho Họa Cơ rơi vào một kết cục bi thảm.

Hoắc Quyết nhắc nhở y: “Kế kích tướng nữa.”

Tịch Đình Vân nhớ đến việc mình cải trang thành Võ Nữ Tử, cười khổ nói: “Đúng, còn khéo quá hóa hỏng.”

Hoắc Quyết nói: “Bởi vì ta không thích Họa Cơ.”

Tịch Đình Vân ngẩn người. Tình báo của Địch Thông không thể nào sai được, tin tình báo của Thiên Cơ phủ cũng không thể nào sai, hai tin tình báo đều chỉ rõ Hoắc Quyết trong lòng hết sức ái mộ Họa Cơ…… vậy rốt cục sai sót ở đâu? Ánh mắt Hoắc Quyết lưu chuyển, rơi xuống vết thương trên vai y, nhịn rồi nhịn, rốt cuộc không nhịn nổi nữa: “Ta cho rằng, sẽ không thể khiến ngươi bị thương.”

Tịch Đình Vân suýt nữa bật cười ra tiếng, “Là do tôi học nghệ không tinh.”

Hoắc Quyết sâu xa nói: “Nhưng không hối hận.”

Tịch Đình Vân: “……” Đúng là không thể cười nổi, bởi vì y phát hiện mình bắt đầu nghe không hiểu ý của hắn nữa.

“Ngươi bị thương, ta rất buồn.” Hoắc Quyết cứ thế nói xong, cũng không quan tâm y có nghe lọt hay không, vươn tay đẩy y vào trong phòng, thuận tay đóng cửa, xoay người trở về phòng của mình.

Trong phòng ánh sáng ảm đạm, đốt đèn lên rồi cũng chỉ chiếu sáng được khoảng không gian quanh bàn, bóng chiếc tách chiếc chén in lên bờ tường hình dáng như ngọn đồi. Hoắc Quyết nhấc chiếc chén lên, nhưng không uống nước, chỉ để nghịch trong tay.

Không lâu sau, cửa sổ có động tĩnh.

Dương Vũ Hi nhanh nhẹn trèo vào, hành lễ với hắn, thấp giọng nói: “Na Phi Long chạy rồi.”

Hoắc Quyết gật gật đầu. Lúc nhìn thấy Đao vương đơn độc ở lại chặn người, hắn đã không hy vọng sẽ bắt được tên đó.

Dương Vũ Hi do dự một lát, “Tịch tổng quản……”

“Y ngủ rồi.”

Dương Vũ Hi đột nhiên không biết nên nói tiếp thế nào, mắt nhìn vào góc bàn, ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Xem ra bức thư đó của vương phi nói đúng. Tịch tổng quản không những không phải là người của Thiên Cơ phủ mà còn không dính líu gì với đám Na Phi Long. Triều đình phái một người như vậy đến, đúng là chỉ muốn mời vương gia xuất chiến mà thôi.”

Hoắc Quyết đặt chén xuống, ngón tay chọc vào trong chén, chầm chậm xoay tròn.

Dương Vũ Hi quan sát sắc mặt, thấp giọng: “Đã như vậy, vương gia đã lôi kéo đúng người rồi. Nếu như có thể giữ lại cũng tốt, nếu không thể, trong triều có y, sau này ít nhiều gì cũng có thể phối hợp.”

Hoắc Quyết ngẩng đầu nhìn ông ta: “Ta muốn giữ y lại.”

Dương Vũ Hi cười nói: “Nếu có thể thì tất nhiên là tốt.” Nhìn tên Na Phi Long đó gây sức ép liên tục như vậy, nếu có thể có một cao thủ dịch dung bên người thì tiện biết bao nhiêu. Dù sao quan hệ giữa Nam Cương và triều đình minh tranh ám đấu bao nhiêu năm như vậy, rất nhiều món nợ còn chưa trả, việc này cũng chưa là gì.

Hoắc Quyết chầm chậm nói: “Không thể cũng phải có thể.”

Nét cười của Dương Vũ Hi dứt, “Vâng.”

Hoắc Quyết xoay chén, úp lên mặt bàn, phảng phất phát ra một tiếng “định” trầm thấp. (Định: quyết định, cũng có thể chỉ tiếng úp chén.)

Đi ra từ trấn, bọn họ lại tiếp tục ngồi thuyền.

Tất cả biểu hiện bên ngoài vẫn như bình thường.

Nhưng Tịch Đình Vân biết, có một số thứ đang thay đổi, hoặc có thể nói, đã thay đổi rồi.

Người cảm thấy buồn khi mình bị thương, có phụ thân là một, nhưng ông ấy đã vứt bỏ mình, Phương Hoành Tà là hai, nhưng vết thương ngoài da như thế này tuyệt đối không tính, Hoắc Quyết là người thứ ba, nguyên nhân vì sao y vẫn chưa hiểu được. Nhưng vào giây phút hắn nói ra, y đã tin.

Hoắc Quyết có lẽ biết dùng thủ đoạn, nhưng lại rất keo kiệt lời nói dối.

Tính cách mâu thuẫn, bắt nguồn từ sự cô ngạo ăn trong máu và hoàn cảnh phức tạp quỷ quyệt.

Tịch Đình Vân cảm thấy bản thân mình cũng rất mâu thuẫn. Mỗi lần Hoắc Quyết biểu hiện vượt ngoài những gì mình nghĩ, không những không khiến y cảm thấy nghi hoặc hay xa lạ, mà ngược lại dường như rút ngắn khoảng cách giữa hai người, khiến cho cả hai bên đều tiến lên một bước.

Thuyền đi qua núi, chim kêu lảnh lót trong không gian.

Hoắc Quyết đột nhiên ném sào trúc chống thuyền vào dòng nước.

Tịch Đình Vân nghi hoặc nhìn hắn.

Hoắc Quyết nói: “Cuối cùng cũng sẽ cập bờ thôi.”

“Sẽ đói đấy.”

Hoắc Quyết lấy ra lương khô đưa cho y, sau đó đi vào trong mái thuyền, nhắm mắt dưỡng thần.

Tịch Đình Vân: “…….”

Gió hiu hiu thổi.

Mây trôi cùng thuyền.

Tịch Đình Vân ngắm nhìn vẻ mặt đang ngủ của Hoắc Quyết, đột nhiên cũng cảm thấy buồn ngủ.

Không biết là do vận khí hay do Hoắc Quyết dự đoán không sai, sau khi chập tối thuyền liền cập bờ.

Trên bờ, Dương Vũ Hi dắt một chiếc xe ngựa đứng đợi.

Trời mưa nhỏ, nhỏ như kim, táp vào mặt, vừa nhẹ vừa ngứa.

Hoắc Quyết dắt y vào trong xe.

Một chiếc bàn thấp, một chiếc chén đèn lưu li, một viên dạ minh châu.

Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân phân biệt ngồi ở hai đầu chiếc bàn, giường mềm, chăn bông, khiến người ta thiu thiu muốn ngủ.

Tịch Đình Vân chợp mắt một lúc liền tỉnh. Một là vì buổi sáng đã ngủ quá nhiều, dẫn đến việc buổi tối không dễ ngủ sâu, hai là do xe ngựa chạy quá nhanh, như thể đang bay đi vậy.

Hoắc Quyết đang ở ngoài xe.

Tịch Đình Vân vẫn duy trì hơi thở và nhịp tim như lúc còn ngủ. Việc này đối với y không hề khó, muốn tồn tại trong hoàng cung, nhất định phải học được cách giả vờ, bất luận là giả ngu hay giả ngủ.

Tiếng nói chuyện của Hoắc Quyết và Dương Vũ Hi câu được câu không bên tai, nhẹ như tiếng mưa bay bên ngoài, mười mấy chữ y chỉ có thể nghe được một hai chữ, còn phải cẩn thận phân biệt.

Cuộc nói chuyện kết thúc.

Mấy từ Tịch Đình Vân có thể chắc chắn chỉ là “vương phi” và “Huống Chiếu”.

Hoắc Quyết đi vào thùng xe, nhưng lại không hề quay trở lại bên của mình, mà ngồi xổm trước bàn thấp, lặng lẽ nhìn Tịch Đình Vân.

Tướng ngủ của Tịch Đình Vân rất tốt, tuyệt không cần phải chỉnh lại chăn, khiến cho hắn không có gì có thể làm, chỉ có thể không chớp mắt ngắm nhìn khuôn mặt đó, cũng không hề cảm thấy chán.

Tịch Đình Vân cuối cùng cũng mở mắt ra.

Hoắc Quyết quay đầu đi, nằm ngủ trở lại, “Ngủ đi.”

Tịch Đình Vân: “……” Có lẽ y nên tranh thủ thời gian nào đó phân tích cho rõ thâm ý đằng sau những hành động khó hiểu này của Nam Cương vương.

Xe ngựa đi vào sườn núi.

Tịch Đình Vân dường như nghe thấy xung quanh tiếng vó ngựa càng lúc càng nhiều.

Có điều Hoắc Quyết không nói, y cũng không hỏi.

Hoắc Quyết càng lúc càng ít nói, gần như có thể không nói không động cả ngày trời, chỉ là có một việc ngày nào hắn cũng nhất định phải làm, đó là thay thuốc cho y.

Đến ngày thứ năm, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại vào lúc không phải thời điểm nghỉ ngơi.

Tịch Đình Vân thò đầu ra, phát hiện bọn họ đang ở trong một lùm cây rậm rạp. Đi theo Hoắc Quyết một lúc, mới phát hiện ra lùm cây lại là ở trên vực, phía trước không có đường, đối diện là một vách núi dựng đứng, ở giữa chỉ có một sợi dây thừng to bằng ngón tay cái, dài khoảng 10 trượng (khoảng 33,3m).

Dương Vũ Hi chỉ vào đỉnh núi đối diện, sau đó chỉ xuống vực, nói: “Đỉnh núi cô lập, bốn phía là nước, thế nước cực mạnh, rất khó leo trèo.” Mười sáu chữ, nói hết được độ khó của việc đi lên phía trước.

Hoắc Quyết hỏi: “Bọn họ đi qua bằng cách nào?”

Dương Vũ Hi đáp: “Nhìn có vẻ như dựa vào sợi dây đó.”

Hoắc Quyết chau mày.

Dương Vũ Hi nói ra điều hắn lo nghĩ trong lòng, “Không phải không thể đi qua bằng dây thừng, nếu như bị đối phương phát hiện, cắt đứt dây thừng…”

Nhìn khoảng cách giữa hai đỉnh núi, Tịch Đình Vân cũng biết dây thừng một khi bị chặt đứt, người trên dây thừng tuyệt không trông chờ được vào may mắn.

Hoắc Quyết lạnh lùng nói: “Ta đi.”

Tịch Đình Vân kinh ngạc nhìn hắn.

Dương Vũ Hi nói: “Xin vương gia suy nghĩ kỹ. Vương phi mất tích bao nhiêu năm không chút tin tức nào như vậy, tin tức đó có đáng tin hay không còn phải xem xét. Thân thể vương gia giá ngàn vàng, quả thực không đáng mạo hiểm.”

Tịch Đình Vân giờ mới biết bọn họ hoài nghi vương phi ẩn thân trong vách núi đối diện.

Hoắc Quyết kiên định nói: “Ta đi.”

Đêm đen, trăng mờ, sao thưa.

Hoắc Quyết thay một bộ hắc y, trên thắt lưng giắt dây thừng, tay cầm trường thương, uy phong lẫm lẫm đứng trên bờ vực.

Tịch Đình Vân nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên rất có ý muốn khuyên hắn đừng đi.

Nhưng khi Hoắc Quyết quay đầu nhìn lại, y mới nhận ra mình không có lập trường làm điều đó. Y hy vọng Hoắc Quyết xuất chiến A Cừu chỉ là hy vọng của y, chứ không phải của Hoắc Quyết.

Hoắc Quyết đi đến, “Nếu như ta chết, ngươi có đi tìm Hạ Cô Phong không?”

Tịch Đình Vân đáp: “Vương gia cát nhân nhất định có thiên tướng.”

Hoắc Quyết vẫn không động đậy, nhìn y.

Tịch Đình Vân thở dài, “Có.”

Hoắc Quyết nói: “Ta sẽ quay lại.”

Tịch Đình Vân không biết lời Hoắc Quyết nói giờ này khắc này có được tính là một kiểu hứa hẹn hay ám thị về việc sẽ xuất chiến A Cừu hay không, nhưng y biết, cho dù không có hứa hẹn hay ám thị đấy, y vẫn hy vọng hắn sẽ bình an trở lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện